“Quân Dĩ Duệ, anh không chấp nhận việc Lý Thượng Trí tổ chức hoạt động gặp mặt sao?”
Người Tần Dụ Lãng chưa xuất hiện, nhưng tiếng nói đã truyền vào tai Quân Dĩ Duệ.
“Đúng vậy.” Quân Dĩ Duệ nhìn thấy Tần Dụ Lãng chân mang dép lê miệng gặm bánh mì, buồn cười mà hỏi thăm: “Em đang làm gì thế?”
Tần Dụ Lãng theo thói quen ngồi lên đùi Quân Dĩ Duệ, lại gặm một miệng bánh mì bơ lớn “Ông đây sau khi nghe xong đoạn ghi âm vừa rồi, không thể không bội phục chính mình ah, sao thanh âm của em lại có thể dễ nghe như vậy.”
Quân Dĩ Duệ thỏa mãn nhìn Tần Dụ Lãng ở trước mặt mình bày ra bộ dáng chân thật nhất, anh tự tay lau chút bơ dính trên miệng cậu, sau đó dưới cái nhìn nghi hoặc của Tần Dụ Lãng, lè lưỡi liếm sạch sẽ.
“Quân Dĩ Duệ, anh thật buồn nôn a.” Tần Dụ Lãng nổi da gà khắp người, cậu ngạc nhiên phát hiện biểu lộ của Quân Dĩ Duệ hình như rất hưởng thụ.
Quân Dĩ Duệ cuối cùng còn mím môi, phát ra thanh âm thỏa mãn “Những thứ mà vợ đã nếm qua thì nhất định là món ăn ngon nhất.”
Tần Dụ Lãng cực kỳ nhanh nhảy khỏi người Quân Dĩ Duệ, “Em muốn cách xa anh một chút.”
Quân Dĩ Duệ tức giận hỏi cậu “Sao, em vẫn không chấp nhận em là vợ của anh sao?”
“Em là nam đấy, sao có thể làm vợ được, đầu óc có phải bị nước vào rồi không?”
Anh vô tình khoát khoát tay “Có liên quan gì chứ? Em không phải là thụ sao?”
Tần Dụ Lãng giống như bị chọt đúng điểm mẫn cảm nhất, hét lên với Quân Dĩ Duệ: “Ông đây không phải thụ!”
Quân Dĩ Duệ nghĩ nghĩ, đồng ý mà trả lời: “Đúng, em không phải thụ, em phải là ngạo kiều tiểu thụ.”
Tần Dụ Lãng phun một ngụm bơ lên mặt Quân Dĩ Duệ “Anh mới ngạo kiều. Anh đi chết đi!”
Quân Dĩ Duệ vẫn đẹp trai như trước mà vừa đưa tay lau bơ trên mặt, vừa thè lưỡi ra liếm liếm một chút dính ở khóe môi.
Ngay lúc Tần Dụ Lãng gần sụp đổ, Quân Dĩ Duệ tiêu sái đứng dậy đè cậu lên bàn hôn xuống, bơ trắng trên mặt vừa vặn dính lên chóp mũi Tần Dụ Lãng.
Ăn cơm tối xong, cuối cùng Tần Dụ Lãng nhớ ra vấn đề bị gián đoạn mà mình muốn thảo luận với Quân Dĩ Duệ.
Cậu dùng cây tăm chọc vào một miếng táo trên dĩa trái cây, phồng miệng hỏi: “Vậy cuối tuần anh có đi không?”
Quân Dĩ Duệ bỏ dao trên tay lên kệ bếp, thuận tiện rửa sạch tay, lúc anh rút khăn tay xoa xoa bàn tay ướt đẫm mới rõ ràng trả lời: “Không đi.”
“Vậy anh để em đi một mình sao?”
Quân Dĩ Duệ liếc cậu, “Em cũng không được đi.”
Tần Dụ Lãng nuốt miếng táo xuống, bất mãn mà bỉu môi, “Anh làm gì vậy, khó có được dịp lần đầu tiên em hoàn thành việc phối âm, coi như anh chúc mừng em một chút không được sao?”
Quân Dĩ Duệ bất đắc dĩ cười “Em thật sự chỉ là muốn chúc mừng thôi sao? Anh có thể cùng em ở nhà chúc mừng nha, chỉ có hai người chúng ta.”
Tần Dụ Lãng mắng câu “Oh~ Shit”, ngã vào trên ghế sa lon, nghiêng người nhìn về phía Quân Dĩ Duệ, “Không phải là anh không muốn để người khác nhìn thấy hình dáng của anh chứ? Anh không tự tin với vẻ ngoài của mình sao?”
“Đừng có dùng phép khích tướng với anh.” Quân Dĩ Duệ mở rộng cánh tay bày làm ra một bộ dạng mười phần đắc ý, “Chút tâm tư của em anh không hiểu rõ sao? Em là hủ nam thâm niên nên không thể chờ đợi được, muốn gia nhập vào vòng tròn của đám hủ nữ kia đúng không?”
Tần Dụ Lãng sùi bọt mép, hoàn toàn bỏ mạng.
Thứ bảy, sáu giờ tối.
Tần Dụ cười sang sảng đứng bên ngoài cửa phòng Quân Dĩ Duệ, hét lên: “Anh xong chưa a, không phải chỉ thay một bộ quần áo thôi sao, anh ở bên trong nửa tiếng rồi.”
Quân Dĩ Duệ không được tự nhiên mà đi tới, “Chết tiệt, vậy mà anh thật sự đáp ứng em đi tham gia, đêm qua anh nhất định là uống nhiều quá.”
Tần Dụ Lãng nhớ tới tối hôm qua Quân Dĩ Duệ say rượu đã nói một câu “Anh cùng đi với em, nếu anh hối hận lời thì…, sẽ phạt anh… một tuần không thể đụng vào em”, khóe miệng cũng vểnh lên sắp đụng đến mắt rồi, tay của cậu quàng lên vai của Quân Dĩ Duệ “Này, phải giữ lời đó nha.”
“Ngày hôm qua em dám bỏ thêm rượu vào thức ăn của anh?”
“Ai bảo trước đây anh cũng lừa gạt em uống rượu Rum, còn lừa em nói đó là nước chè?”
“Đó là tự em nói không phải sao? Anh có nói với em đó là nước chè sao? Em chính là một tên mê rượu.”
Tần Dụ Lãng hờn dỗi mà vung tay đi xuống lần, đi đến đầu bậc thang thì quay đầu lại, hô: “Bị muộn rồi”
Quân Dĩ Duệ chạy lên nắm lấy tay Tần Dụ Lãng, cùng cậu ra ngoài.
Xe Quân Dĩ Duệ vừa lái vào bãi đỗ xe của khách sạn, Tần Dụ Lãng đã nhận được điện thoại của Lý Thượng Trí “Tớ đến rồi.”
“Vậy hai người mau lên đây đi, tầng năm.” Tiếng của Lý Thượng Trí bị tạp âm bốn phía bao phủ, rất khó nghe.
Tần Dụ Lãng cởi dây an toàn ra, mở cửa đi ra ngoài, nói với Quân Dĩ Duệ một câu: “Tầng năm.”
Quân Dĩ Duệ gật gật đầu, lúc đi vào thang máy anh nhìn thấy Tần Dụ Lãng gãi gãi tóc của mình, “Em làm gì thế?”
Tần Dụ Lãng đột nhiên trở nên khẩn trương “Quân Dĩ Duệ anh xem hiện tại em không có vấn đề gì chứ?”
Quân Dĩ Duệ giúp cậu sửa sang quần áo, “Rất tốt rồi, vợ của anh sao có thể không đẹp được chứ?”
“Ông đây đương nhiên là hoa gặp hoa nở a…, ” Tần Dụ Lãng vừa nói một câu, đã kịp phản ứng, “Ông đây không phải là nữ, sao có thể dùng từ đẹp để hình dung? Lên đó nếu anh còn dám gọi vợ này nọ thì về nhà em sẽ thiến anh.”
Quân Dĩ Duệ liếc thang máy biểu hiện “5”, mới khoan thai mở miệng: “Vậy về sau em phải làm sao đây? Tự mình giải quyết sao?”
Tần Dụ Lãng phẫn nộ ngay lúc cửa thang máy “Đinh ——” một tiếng mở ra chuyển thành một nắm đấm.
Lý Thượng Trí đứng bên ngoài phòng xem điện thoại, nhìn thấy Tần Dụ Lãng cùng Quân Dĩ Duệ, ngoắc ngoắc hô: “Tiểu Lãng Lãng, ở đây!”
Tần Dụ Lãng mồ hôi lạnh chảy ra, “Lý Thượng Trí cậu không thể xuất hiện trễ một chút sao?”
Lý Thượng Trí hắc hắc cười hai tiếng, Khúc Viễn Phong đang đứng sau lưng hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn Lý Thượng Trí, sau đó nói với Tần Dụ Lãng: “Tới rồi, các cô ấy chờ hai người lâu lắm rồi.”
Tần Dụ Lãng tiến vào phòng, nhìn thấy đám người bên trong lại càng hoảng sợ. Đại khái hai mươi mấy nữ sinh mất trật tự mà phân tán khắp nơi trong phòng, nhìn thấy người tới đều lộ ra một bộ dạng giật mình.
Một cô gái tóc dài, trang điểm khá đậm nhanh chóng xông về phía cửa, lôi kéo tay Tần Dụ Lãng, không xác định mà hô: “Tiểu Mặc Tịch?”
Tần Dụ Lãng cảm thấy trên tay truyền đến sức lực càng lúc càng tăng, có chút muốn gỡ tay cô gái ra, xấu hổ gật đầu, “Đúng, cô là…”
Cô gái với móng tay năm màu vén vén mái tóc dài của mình, “Tôi là Ấm áp ah. Không nghĩ tới Mặc Tịch thật sự đáng yêu như thế nha.”
Tần Dụ Lãng không biết nên trả lời cô thế nào, chỉ nghe thấy Âm áp tiếp tục nói: “Quả nhiên tiểu thụ trời sinh nha.”
Quân Dĩ Duệ nhìn khuôn mặt đen thui của Tần Dụ Lãng, hợp thời ngăn cản Âm áp đang muốn nói thêm gì đó, “Kế hoạch đại nhân đừng có trêu chọc em ấy nữa.”
Lúc này cô gái mới nhìn rõ nam nhân cao lớn tuấn mỹ đang đứng bên cạnh Tần Dụ Lãng, hoảng sợ nói: “Tiểu công đại nhân?”
“Đẹp trai như vậy? Thật sự rất xứng ah!” Một nữ sinh khác mặc váy ngắn đi đến sau lưng Ấm áp, phát ra lời khen ngợi.
Tần Dụ Lãng nhìn cô gái trắng trợn kia, không khỏi thốt ra, “Hủ nhập cốt…”
Nữ sinh kinh ngạc gật đầu, “Mặc Tịch cậu thật thông minh ah, cậu có thể gọi tôi tiểu Cốt nha.”
Tiểu Cốt? Tần Dụ Lãng lại xấu hổ.
Hiện tại cậu đã có chút hiểu rõ nguyên nhân Quân Dĩ Duệ kháng cự rồi.