Lúc nói xong, Mạc Vô Kỵ nhìn thoáng qua phía sau Khôn Uẩn chuôi Phật sạn rỉ sét loang lổ, chuôi Phật sạn này hắn vẫn là lòng còn sợ hãi. Nếu mà không phải là hắn biết Khôn Uẩn lai lịch, hắn nói không chừng sẽ như người khác, xem Phật sạn này là một món tầm thường pháp bảo.
Hiện tại Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng, chuôi Phật sạn này tuyệt đối là một món đỉnh cấp bảo vật. Khôn Uẩn vác trên lưng, cũng vậy không phải là vì khoe khoang, tại Mạc Vô Kỵ suy đoán xem ra, tên này hẳn là không có có cái gì cất vào đc chuôi Phật sạn này.
Vừa nghĩ tới không có cái gì cất vào Phật sạn đi, trong lòng Mạc Vô Kỵ chính là khẽ động.
Thực lực của Khôn Uẩn nếu mà hoàn toàn khôi phục, Mạc Vô Kỵ biết không muốn nói hắn, coi như là Thương Chính Hành liên thủ với Hành Mộc, tại trước mặt Khôn Uẩn chỉ sợ cũng là con kiến hôi.
Khôn Uẩn hiện tại cả bảo vật chứa Phật sạn cũng không có, điều này nói rõ Khôn Uẩn bây giờ còn thực sự mới đúng là Thiên Thần sơ kỳ.
- Ánh mắt không sai, xem ra cây rỉ sét loang lổ pháp bảo này của ta cho ngươi ký ức khắc sâu a.
Khôn Uẩn cười hắc hắc.
Trước đây hắn dụ dỗ Mạc Vô Kỵ động vào hắn Phật sạn, ai biết Mạc Vô Kỵ không dám.
- Khôn Uẩn, ngươi vận khí không tệ a, cư nhiên tìm được một cái thân thể hoàn mỹ như vậy. Dùng thực lực ngươi bây giờ con kiến hôi, cũng dám ở trước mặt ta xuất hiện? Ngươi không sợ ta chơi chết ngươi?
Mạc Vô Kỵ nhiều lần xác nhận, trước mắt Khôn Uẩn này đích xác chỉ có Thiên Thần sơ kỳ.
- Ngươi gọi Mạc Vô Kỵ đúng không? Được rồi, trước đây không lâu ta nhìn thấy có người phát sinh tin tức, dường như muốn bắt ngươi đấy.
Khôn Uẩn như không có chuyện gì xảy ra nói, tựa hồ đối với Mạc Vô Kỵ muốn giết hắn căn bản là không để ở trong lòng.
Mạc Vô Kỵ cũng biết, người như Khôn Uẩn, nếu như không có nắm chặt nhất định, tuyệt đối không dám ra hiện ở trước mặt hắn. Về phần có người muốn giết hắn, hắn càng là không để ở trong lòng, tại Thần Vực Tân Thành, chỉ cần không có Hợp Thần cường giả đi ra, vẫn chưa có người nào có thể giết hắn Mạc Vô Kỵ.
- Khôn Uẩn, ngươi đi ngươi cầu độc mộc, ta đi đường dương quan mặc ta, mọi người không liên quan gì nhau. Nếu mà ngươi lại đối với ta động tâm, sự tình trước đây ngươi thu thập Tiên Giới số mệnh ta còn chưa cùng ngươi tính sổ.
Mạc Vô Kỵ biết Khôn Uẩn cáo già, hắn cũng không muốn cùng người như thế dây dưa.
Khôn Uẩn không thèm để ý chút nào Mạc Vô Kỵ, vẫn như cũ nói:
- Mạc Vô Kỵ, ngươi tu luyện là phàm nhân đạo, coi như là khai sáng một cái khơi dòng. Tuy rằng ta muốn cướp đoạt Tiên Giới số mệnh, nhưng là bởi vì ngươi duyên cớ, ta phải bỏ qua dung hợp thức hải của mình, thất bại trong gang tấc. Ta nghĩ không bằng chúng ta hợp tác, bằng vào trí tuệ hai người chúng ta, khẳng định có thể bá chủ. Được rồi, đừng nghĩ động thủ với ta, ngươi thiếu tư cách...
Mạc Vô Kỵ biết Khôn Uẩn quá mức gian xảo, chính bản thân thật đúng chưa chắc là này đối thủ của người này. Hiện tại Khôn Uẩn muốn hợp tác với hắn, hắn không chút do dự cự tuyệt nói:
- Xin lỗi, ta không dự định hợp tác với ngươi.
- Cái này không vội, nhiều năm trước ta ở chỗ này nhìn thấy mấy con bé, một người trong đó hình như tên là cái gì mà Sầm Thư Âm, nàng len lén hỏi thăm ngươi tin tức. Lúc đó vẫn là nhờ ta xuất thủ giúp một tay, để cho mấy người các nàng thong dong rời đi nơi này. Ngươi cũng biết, trước đây ta còn mới Dục Thần một tầng, ngươi coi như là nợ ta...
- Ngươi biết Thư Âm, nàng ở địa phương nào?
Mạc Vô Kỵ một thanh liền bắt được vai Khôn Uẩn, vội vàng hỏi.
Khôn Uẩn không đếm xỉa tới lại đem tay Mạc Vô Kỵ đánh rớt, như không có chuyện gì xảy ra nói:
- Ngươi xem, nếu như ta muốn tính toán ngươi, vừa rồi tay ngươi có dũng khí khoác lên bả vai ta, ta liền tính toán tới ngươi rồi.
Mạc Vô Kỵ cười lạnh nói:
- Vậy ngươi liền thử xem một chút.
Hắn nhưng không tin Khôn Uẩn tốt bụng như vậy, trợ giúp mấy người Thư Âm.
- Tìm một chỗ nói chuyện sao?.
Khôn Uẩn không thèm để ý chút nào Mạc Vô Kỵ uy hiếp, vẫn là cười tủm tỉm nói.
- Tốt.
Dù cho Mạc Vô Kỵ lại không muốn cùng Khôn Uẩn này dính bất kỳ quan hệ gì, hắn cũng không thể không đồng ý Khôn Uẩn ý kiến.
Hai người trước sau rời đi nhiệm vụ đại điện, đi tới một chỗ linh trà tức lâu cũng không là rất lớn.
Chờ linh trà đưa lên, Khôn Uẩn đánh lên phòng kín cấm chế sau đó, câu nói đầu tiên liền nói:
- Mạc Vô Kỵ, sở dĩ ta bỏ qua thức hải của mình, thật ra thì vẫn là cùng ngươi có quan hệ. Đệ nhất, ngươi làm thương tổn ta thức hải, thứ hai ngươi phá hủy kế hoạch của ta.
Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nói:
- Lời này ta cũng không dám tán đồng, trước đây nếu mà nếu không phải là ngươi muốn tróc Tiên Giới số mệnh, ta há có thể rơi xuống trong thức hải của ngươi? Ta rơi xuống trong thức hải của ngươi, đó cũng là sự tình ngươi làm sao?? Chỉ là ta không có bị ngươi lừa mà thôi. Hơn nữa người muốn chia cắt Tiên Giới số mệnh cũng không phải ta, người này còn đang ở Thần Vực, nếu mà ngươi muốn tìm nàng phiền phức, hẳn là rất dễ là có thể nghe được.
Khôn Uẩn khoát tay chặn lại:
- Ta Khôn Uẩn có thể sống tới ngày nay, cũng sẽ không đi tính toán sự tình không có kết quả. Ngươi tuy rằng tổn hại bộ phận thức hải của ta, đối với ta ảnh hưởng cũng không phải rất lớn. Cho nên ta không muốn tiếp tục ở lại nơi đó khôi phục thức hải của mình, là bởi vì ta biết, nếu như ta nếu không ra, chờ ngươi trưởng thành, đầu khớp xương ta đều không được chia.
- Có ý tứ gì?
Mạc Vô Kỵ nhìn chằm chằm Khôn Uẩn, trong lòng rất là không giải thích được.
Khôn Uẩn cười hắc hắc:
- Mấy thứ này ngươi sau này thì sẽ biết, chúng ta hay là trước nói một câu chuyện hợp tác.
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh nói:
- Nói cho ta biết trước, thê tử ta Thư Âm đi địa phương nào, sau đó sẽ nói thứ còn lại.
Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng Khôn Uẩn đáng sợ, đừng xem người trước mắt này chỉ là Thiên Thần cảnh giới, người này tâm tư quá mức thâm trầm, căn bản là bắt đoán không ra.
Khôn Uẩn biết Mạc Vô Kỵ kiêng kỵ hắn, trên thực tế hắn đồng dạng kiêng kỵ Mạc Vô Kỵ. Không chỉ là Mạc Vô Kỵ các loại thủ đoạn, càng là Mạc Vô Kỵ khai sáng phàm nhân đạo hắn này trước nghĩ đều không dám nghĩ vũ trụ đại đạo. Nếu mà không phải là hợp tác với Mạc Vô Kỵ, hắn có thể lấy được chỗ tốt lớn nhất, hắn tuyệt đối sẽ không tới nơi này chờ Mạc Vô Kỵ.
Trước đây cường giả rơi vào trong thức hải hắn không biết có bao nhiêu, nhưng có thể cùng Mạc Vô Kỵ như vậy, nửa điểm cũng không có tổn thất, còn để cho hắn phải lui bước để cho ngoài rời đi, Mạc Vô Kỵ là người thứ nhất.
Ngày hôm nay hắn sở dĩ bỏ qua tiếp tục khôi phục thức hải đi ra, ngoại trừ bởi vì một cái thiên tài tuyệt thế rơi vào thức hải của hắn, để cho hắn đã có đoạt xá ý niệm trong đầu, còn có chính là Mạc Vô Kỵ xuất hiện.
Người khác thấy Mạc Vô Kỵ phàm nhân đạo cơ, cũng không có linh vận ba động, cho rằng Mạc Vô Kỵ không có nhiều đại thành tựu. Hắn Khôn Uẩn vừa lúc tương phản, hắn cho rằng tương lai nếu quả như thật có người đứng ở đỉnh phong cái vũ trụ này, người đó nhất định là Mạc Vô Kỵ.
Cho nên hắn nhất định phải thừa dịp trước khi Mạc Vô Kỵ không có đứng ở đỉnh phong đi ra, ít nhất phải tranh đoạt một phần cơ duyên thuộc về hắn. Nếu không, chờ hắn thức hải chữa trị, đồ ăn đều đã lạnh.
- Mạc Vô Kỵ, ta đến Thần Vực Tân Thành chính là vì chờ ngươi. Ta biết, chỉ cần ngươi xuất hiện, nhất định sẽ đến Thần Vực Tân Thành. Trên thực tế ta không có đợi được ngươi trước, mà là chờ đến đạo lữ của ngươi Sầm Thư Âm. Nàng tới nơi này tìm tìm tung tích của ngươi, nếu mà không phải là ta, nói không chừng nàng đã rơi vào trong tay người khác, cho nên, ngươi hẳn là cảm tạ ta mới đúng a.
Khôn Uẩn nhìn Mạc Vô Kỵ bình tĩnh nói.
Mạc Vô Kỵ có chút tin tưởng lời của Khôn Uẩn, hắn tin tưởng Khôn Uẩn không cần phải lừa gạt hắn. Hắn và Khôn Uẩn là có chút cừu hận, đó là bởi vì hắn phá hủy kế hoạch của Khôn Uẩn, lại đem Khôn Uẩn ngưng tụ Tiên Giới số mệnh toàn bộ trả cho Tiên Giới. Dùng Khôn Uẩn loại người đại trí tuệ này, lòng dạ cũng vậy tuyệt đối sẽ không nhỏ. Hắn khẳng định biết coi như là giết hắn Mạc Vô Kỵ, cũng là không có nửa điểm chỗ tốt, mất đi số mệnh cũng sẽ không trở về lại.
- Ngươi nói thẳng nàng hiện tại ở nơi nào.
Mạc Vô Kỵ chậm lại giọng của mình.
Khôn Uẩn gật đầu:
- Đây mới là thái độ ngươi phải có, đạo lữ của ngươi dường như đã biết sự tình ngươi ở đây Thần Vực câu kết làm bậy thông dâm tằng tịu cùng một người nữ nhân tên là Khúc Du, nàng có chút không vui...
- Nói bậy.
Mạc Vô Kỵ không chút do dự mắng một câu.
Khôn Uẩn cũng không thèm để ý, nhàn nhạt nói:
- Tâm tư của nữ nhân chính là như vậy, có câu: không có lửa làm sao có khói. Cũng may nàng đúng lúc gặp ta, ta nói cho nàng biết, nếu mà còn dám len lén hỏi thăm ngươi như vậy, kết cục mấy người các nàng sẽ rất bi kịch. Đạo lữ của chú ngược lại hiểu lễ phép, biết thỉnh giáo ta. Ta nói cho các nàng biết mấy cái, triệt để lại không dò là tên của ngươi nữa, sau đó đi cùng Thần Tộc tranh đấu địa phương chém giết...
- Ngươi để cho Thư Âm đi chịu chết?
Mạc Vô Kỵ bỗng đứng lên, nhãn thần trở nên lạnh hẳn lên.
Khôn Uẩn cười ha ha một tiếng:
- Mạc Vô Kỵ a Mạc Vô Kỵ, ta đối với ngươi vẫn là có mấy phần thưởng thức, tuy rằng ngươi phá hủy kế hoạch của ta. Thế nhưng hiện tại, ta phỏng chừng ta đã nhìn lầm. Thời điểm ta gặp được đạo lữ ngươi, đạo lữ ngươi mới là tu vi gì? Một cái Tiên Tôn mà thôi, thậm chí ngay cả con kiến hôi cũng không tính. Loại tu vi này, ở tại thần giới chẳng khác nào rễ cỏ.
Thần Lục cùng Thần Vực tại Thần Vực Sào vùng ven tranh đấu, nơi đó mặc dù có nguy hiểm, đồng dạng có vô cùng vô tận kỳ ngộ cùng cơ duyên. Ta để cho nàng đi vào trong đó đích thật là tùy thời khả năng toi mạng, đồng dạng là làm cho nàng học được niết bàn trong sinh tử, chân chính cường đại lên. Nếu không, ngươi cả đời bảo hộ các nàng sao? Thê tử ngươi có đúng là bị giết hay không ta không biết, thế nhưng ta biết, nếu mà nàng còn chưa có chết, thời khắc này thực lực cũng sẽ không yếu hơn so với ngươi. Hơn nữa ở vào chỗ đó, kinh nghiệm chiến đấu mỗi thời mỗi khắc cũng sẽ ở bay nhanh tiến bộ, ngươi còn nói ta để cho nàng đi chịu chết sao?
Mạc Vô Kỵ trầm mặc xuống, một hồi lâu sau đó, hắn mới chậm rãi ngồi xuống. Thư Âm nếu mà khắp nơi tìm kiếm hắn, đúng như là Khôn Uẩn nói như vậy, sớm muộn có một ngày, Thư Âm sẽ bỏ mạng ở Thần Vực. Bởi vì hắn ở chỗ này đắc tội cường giả thật sự là nhiều lắm.
- Ta phải đi Thần Vực Sào vùng ven.
Mạc Vô Kỵ hít sâu một hơi, Thần Vực Sào vùng ven là cùng Thần Tộc chiến đấu nguy hiểm nhất chỗ, thời thời khắc khắc đều có nguy cơ tới mạng nhỏ. Thư Âm ở nơi đó, tuy rằng như Khôn Uẩn nói như vậy, có thể đạt được rèn đúc, đồng dạng, cũng sẽ tùy thời toi mạng.
- Đi Thần Vực Sào không vội, con bé kia biết ngươi di tình biệt luyến (có mới nới cũ), nàng nói không chừng sớm đã thấy ra, cũng không còn đem ngươi để ở trong lòng.
Khôn Uẩn dường như cố ý muốn đánh tấn công Mạc Vô Kỵ giống nhau.
Mạc Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Chuyện của chính ta, không nhọc ngươi quan tâm. Nói đi, ngươi muốn tìm ta hợp làm cái gì? Ta xem trước một chút, có thể hay không hợp tác rồi lại nói.
Khôn Uẩn một buông tay:
- Chuyện hợp tác thật không cấp bách, ngươi hay là trước giải quyết một cái Cửu Diễn Thần Tông Thần Vương sao?, ta phỏng chừng hắn tới nơi này là vì tự tay bắt ngươi.
Quả nhiên, Khôn Uẩn nói vừa mới nói xong, bọn họ chỗ phòng kín cấm chế trực tiếp bị người mạnh mẽ phá vỡ, hai gã Thần Vương xuất hiện ở trước mặt Mạc Vô Kỵ.
Một người trong đó Mạc Vô Kỵ quen biết, thực sự là Cửu Diễn Thần Tông Dạ Tát Thần Vương, râu dê này hầu như đều là đánh dấu. Một người khác hẳn là thăng cấp Thần Vương không có bao nhiêu lâu, Mạc Vô Kỵ cũng không nhận ra.
- Quả nhiên là ngươi, Mạc Vô Kỵ, thực sự là đã lâu không gặp.
Dạ Tát Thần Vương mặt mang mỉm cười, gần như là mỗi chữ mỗi câu từ từ nói ra.
- Ai, đám vật nhỏ bây giờ, thật là con mẹ nó không có lễ phép.
Khôn Uẩn cả mí mắt đều lười mở ra, bưng lên thần linh trà trong tay thận trọng uống một ngụm.