- Mới tới, ngươi rất kiêu ngạo a, ngay cả gái của chúng ta cũng dám động tới, ha ha...
Một cái thanh âm đầy sát khí đột ngột cắt đứt lời nói của Hàn Thanh Như, cũng làm cho Mạc Vô Kỵ giật mình tỉnh giấc.
Đứng ở chỗ cách Mạc Vô Kỵ không xa là một người nam tử mặc áo đỏ, vừa gặp Mạc Vô Kỵ đã nhìn ra, tên này hẳn là một Tiên Vương. Bất quá tiên nguyên trong cơ thể vẫn là có một vài vấn đề, thoạt nhìn khí thế yếu nhược hơn rất nhiều so với Tiên Vương phía ngoài.
Để cho Mạc Vô Kỵ nghi ngờ là, nam tử mặc áo đỏ ngoại trừ khí tức có chút bất ổn ra, trên người không có nửa điểm tổn thương. Thoạt nhìn giống hắn, không có đã bị kiếm khí xâm hại.
Hàn Thanh Như mở mắt, nàng rốt cục cảm thấy không đúng:
- Vô Kỵ, ta thế nào cảm giác tốt hơn nhiều lắm?
Không đợi Mạc Vô Kỵ trả lời, nàng vững tin nàng đích thật là đã khá hơn nhiều. Thậm chí không thể nói là khá hơn nhiều, nàng rõ ràng cảm giác được chính bản thân vốn mất đi máu huyết đang nhanh chóng khôi phục, không chỉ như thế, sinh cơ của nàng cũng từ từ tràn đầy hẳn lên.
Ngay cả Nguyên Thần hồn phách bị tổn thương cũng đang dần dần khôi phục...
- Nàng không cần lo lắng về thương thế nữa.
Mạc Vô Kỵ thuận miệng an ủi một câu, hắn trong lòng đang nghĩ làm sao để đặt chân tại kiếm ngục, nhất định phải có địa bàn an toàn thuộc về mình.
Về phần thương thế của Hàn Thanh Như bị kiếm khí xé rách, tại trong mắt hắn - một bát phẩm Đan Đế, đích thật là không đáng giá nhắc tới. Dù là Chí Thanh Đan khôi phục Nguyên Thần cùng hồn phách, hắn cũng có.
Nghe được mình đã gần khôi phục, Hàn Thanh Như nhất thời không được tự nhiên.
Đối mặt với tử vong, nàng có thể nói ra những lời kia, nhưng bây giờ xác định bản thân sẽ không chết, lại phải trường kỳ đối mặt với Mạc Vô Kỵ, nàng thậm chí không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể tựa đầu núp ở trong lòng Mạc Vô Kỵ, giả ngu giả dại. Nếu mà nàng biết Mạc Vô Kỵ có thể cứu sống nàng, những lời trước kia nàng nhất định sẽ không nói ra.
- Buông nàng ra, sau đó lăn xuống.
Nam tử mặc áo đỏ cũng không có động thủ, chỉ là dọa dẫm Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ không thèm đáp lại hắn, cúi đầu nhìn Hàn Thanh Như trong lòng hỏi:
- Người này là ai? Hắn muốn làm gì nàng?
- Không có gì, chúng ta đi thôi, không nên ở lại cái chỗ này. Chỉ cần không tại đây, hắn cũng sẽ không động thủ.
Hàn Thanh Như nhẹ giọng nói một câu.
Phỉ Lăng đứng sau lưng Mạc Vô Kỵ nhanh chóng nói:
- Tiền bối, người này là Ma Thủ chó săn của Bàng Hoằng. Chỉ là một Tiên Vương mà thôi, ta một tay liền có thể tiêu diệt hắn.
Mạc Vô Kỵ xuất ra hai viên thuốc đưa cho Phỉ Lăng:
- Hai viên thuốc chuột này ngươi cầm lấy ăn đi, đợi lát nữa ta sẽ hỏi thêm.
Tới nơi này, cảm thụ được sự phân bố thế lực của nơi này, Mạc Vô Kỵ liền biết hắn nhất định phải bồi dưỡng ra người của mình.
- Đa tạ tiền bối.
Phỉ Lăng hưng phấn tiếp nhận hai viên thuốc nuốt vào, hắn mới vừa nhìn thấy Mạc Vô Kỵ xuất ra đan dược cho Hàn Thanh Như dùng, lòng đã tràn đầy khát vọng.
Hai viên thuốc ăn vào một viên, liền hóa thành dịch thể ồ ồ mát lạnh, chất lỏng này trong nháy mắt thẩm thấu tới rồi quanh thân Phỉ Lăng, trong bộ xương và ngay cả thần thức.
Rất nhanh xương cốt hắn liền bắt đầu khôi phục, tiên nguyên cũng từ từ ngưng tụ.
Phỉ Lăng trợn to hai mắt, bán há hốc mồm, có chút không dám tin tưởng nhìn Mạc Vô Kỵ. Chữa thương đan dược khôi phục tổn thương thân thể cùng bộ xương, Phỉ Lăng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Để cho hắn lay động vô cùng là, thần hồn cùng Nguyên Thần của hắn cư nhiên cũng bắt đầu khôi phục.
- Lẽ nào đây là Chí Thanh Đan?
Phỉ Lăng căn bản cũng không có dũng khí tin tưởng, thế nhưng là hắn biết, Chí Thanh Đan tuy nói là thất phẩm tiên đan, nhưng thất phẩm Đan Đế đừng mong luyện chế ra Chí Thanh Đan. Dù là bát phẩm Đan Đế, cũng không có mấy người có thể luyện chế ra Chí Thanh Đan. Có thể luyện chế ra Chí Thanh Đan phẩm chất như Mạc Vô Kỵ cho hắn đây, phải là cửu phẩm Đan Đế.
Hắn mạnh mẽ lại đem nửa câu nói nuốt tới trong bụng, ánh mắt nhìn về phía Mạc Vô Kỵ càng là tràn đầy kính nể. Tùy tùy tiện tiện xuất ra Chí Thanh Đan cho người khác dùng, nên là lai lịch gì?
Mạc Vô Kỵ cho Phỉ Lăng đích thật là có một quả Chí Thanh Đan, ngoại trừ Chí Thanh Đan, còn có một tấm Tiên Lâm Đan.
Hắn cần chiêu thu vài tên tay chân, tự nhiên không có khả năng quá mức keo kiệt, nhưng cũng không thể quá thoải mái. Hai viên thuốc có thể cho Phỉ Lăng khôi phục một bộ phận nguyên khí rất lớn, lại không thể làm cho Phỉ Lăng triệt để khôi phục.
- Ngươi dùng đan dược gì á?
Tiên Vương cũng rung động nhìn chằm chằm Phỉ Lăng, hắn là cảnh giới Tiên Vương, cộng thêm vẫn có một chút nước của Kiếm Khí Hà, mới miễn cưỡng giữ vững thân thể hoàn chỉnh. Về phần Nguyên Thần, vậy ngay cả một phần mười của thời kỳ toàn thịnh cũng không có.
- Thanh Như, chúng ta nếu mà rời đi cái chỗ này, đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chúng ta nhất thiết phải phải ở lại chỗ này, cho nên nàng đã xảy ra chuyện gì ở đây, nhất định phải nói cho ta biết.
Mạc Vô Kỵ ở đâu lưu ý một tên Tiên Vương, hắn trong lòng bây giờ suy nghĩ là như thế nào sống sót tại Bình An Đằng Sơn.
Hàn Thanh Như hiển nhiên cũng hiểu đạo lý trong đó, nàng dần dần khôi phục lại từ vẻ không được tự nhiên lúc trước:
- Người này nói là thuộc tổ chức Ma Thủ, bọn họ muốn ta gia nhập Ma Thủ, sau đó chữa thương cho ta, lại bắt ta đi hầu hạ một kẻ họ Bàng. Ta không muốn đi, bọn họ liền không cho phép ta tiến vào khu vực Ma Thủ, ngược lại không có ép buộc ta.
- Tiền bối, cái chỗ này đích thật là địa bàn của Bàng Hoằng. Tiếp tục ở tại chỗ này, Bàng Hoằng nhất định sẽ đi đối phó chúng ta.
Phỉ Lăng cảm thụ được thực lực đã khôi phục rất nhiều, thương thế cũng khá hơn nhiều, nói chuyện sức lực cũng đầy đủ.
Mạc Vô Kỵ gật đầu, xem ra Bàng Hoằng còn chú ý một điểm tôn nghiêm của Tiên Đế, không có mạnh mẽ động thủ đối với Hàn Thanh Như một Kim Tiên nho nhỏ:
- Phỉ Lăng, ngươi dẫn ta đi gặp Vi Tử Đạo.
- Dạ.
Phỉ Lăng dầu gì cũng là một cái Tiên Tôn, không biết sống bao nhiêu năm, hiện tại Mạc Vô Kỵ lời vừa nói ra, hắn liền hiểu ý Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ đây là muốn tìm kiếm đồng minh.
Càng làm cho hắn thoả mãn, tu vi Mạc Vô Kỵ mạnh hơn so với hắn, cường đại cũng không nhiều. Nếu mà tìm được Vi Tử Đạo làm đồng minh, tại Bình An Đằng Sơn đặt chân hẳn là không có bao nhiêu vấn đề a.
Thấy Mạc Vô Kỵ ôm Hàn Thanh Như cùng Phỉ Lăng rời đi, người Tiên Vương áo đỏ tuy rằng rất muốn động thủ, thủy chung không dám động thủ. Chỉ một cái Phỉ Lăng, hắn liền không làm gì được. Huống chi thanh niên xa lạ kia khí định thần nhàn, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
- Phỉ Lăng, vì sao Bàng Hoằng không đến đối phó ngươi?
Phỉ Lăng vốn chính là bị Bàng Hoằng bức bách chạy trốn, Phỉ Lăng trở về thời gian dài như vậy, theo lý thuyết Bàng Hoằng sớm nên tới rồi mới đúng.
Phỉ Lăng cười khổ nói:
- Vì cái thời điểm này chính là thời điểm Bàng Hoằng đi lấy nước, bằng không ta đâu còn dám trở về?
Lấy nước? Trước thần niệm của hắn quét một cái, cũng không có quét thấy gì a.
Nghĩ tới đây, thần niệm của Mạc Vô Kỵ lại một lần nữa thẩm thấu đi ra ngoài. Lần này hắn quả nhiên phát hiện không đúng, tại vùng ven Kiếm Khí Hà có một cái pháp trận tương đối yếu ẩn nấp. Bàng Hoằng lấy nước lại còn bố trí pháp trận ẩn nấp.
Mạc Vô Kỵ thu hồi thần niệm, không có đi trùng kích ẩn nấp pháp trận.
Phỉ Lăng chủ động giải thích:
- Nơi này mỗi người tại thời điểm mang nước, đều có thể bố trí một cái ẩn nấp pháp trận, phòng ngừa người khác biết bọn họ lấy bao nhiêu nước Kiếm Khí Hà.
Mạc Vô Kỵ gật đầu:
- Không sai, đúng là như thế.
- Tiền bối, ngươi có thể thấy Kiếm Khí Hà?
Phỉ Lăng trong lòng cả kinh, chính là Bàng Hoằng đứng ở vị trí của bọn hắn, cũng không nhất định có thể sử dụng thần niệm quét tới Kiếm Khí Hà.
Mạc Vô Kỵ rất đơn giản đáp:
- Không sai.
Phỉ Lăng không có dám... trả lời nữa, trong lòng hắn sớm đã đem Mạc Vô Kỵ xem như Tiên Đế. Không là tiên đế làm sao có thể xuất ra Chí Thanh Đan? Không là tiên đế thần niệm có thể ở chỗ ở vị trí bọn hắn thẩm thấu đến Kiếm Khí Hà?
- Tiền bối, nơi này đã đến địa bàn Tiên Liệp. Kỳ thực ta cho rằng Chính Khí Sơn Thương Hà Cốc càng thêm dễ tiếp xúc một phần, Vi Tử Đạo có chút cao ngạo, người hắn nhìn không vừa mắt, căn bản là đừng nghĩ gặp hắn. Dù là gặp được, cũng không có thể hợp tác với hắn.
Phỉ Lăng nhỏ giọng ở một bên giới thiệu.
- Ta đã biết, chúng ta ra mắt Vi Tử Đạo sau đó, lại đi gặp Thương Hà Cốc. Được rồi, ta gọi Mạc Vô Kỵ, sau này không cần gọi ta là tiền bối, trực tiếp gọi ta là Mạc tông chủ liền có thể.
Mạc Vô Kỵ sở dĩ không có đi gặp trước Thương Hà Cốc, là bởi vì cái tên Chính Khí Sơn này hắn thật sự là không thích.
Căn cứ người cùng chuyện trước đây hắn tiếp xúc được, bình thường đem chính khí đặt ở trong miệng, có rất ít kẻ chân chính chính khí. Tương phản những kẻ không đem chính khí đặt ở trong miệng, đối nhân xử thế ngược lại rất chính khí.
- Dà, Mạc tông chủ.
Phỉ Lăng kính cẩn hồi đáp, trong lòng hắn càng là kinh đào hãi lãng, thảo nào người thanh niên trước mắt này trầm uẩn như vậy, cường đại như vậy, thì ra còn là tông chủ tiên môn.
Mạc tông chủ đại khí hùng hồn, chính bản thân tùy tiện chạy một chút việc, liền thu được hai quả đỉnh cấp tiên đan. Hắn nhất định phải theo sát Mạc Vô Kỵ, tranh thủ trở thành người của tông môn đó.
- Mạc tông chủ, ta đi thông báo một chút cho Vi Tử Đạo, nói chúng ta...
Phỉ Lăng dừng lại, rất là mong đợi nhìn Mạc Vô Kỵ, hắn còn không biết tông môn tên là gì.
- Tông môn của chúng ta tên là Bình Phạm, là tiên giới đệ nhất môn.
Mạc Vô Kỵ không chút kiêng kỵ khoa trương nói.
Tiên Giới đệ nhất môn? Phỉ Lăng trong lòng chấn động mãnh liệt, hắn mới tiến vào kiếm ngục bao nhiêu năm? Trong những năm này cư nhiên xuất hiện một cái Tiên Giới đệ nhất. Nếu là tông chủ của đệ nhất môn, thì thế éo nào lại bị Đại Kiếm Đạo đưa vào kiếm ngục nhể?
Chỉ là mấy vấn đề này hắn một câu cũng không dám hỏi, chỉ có thể kính cẩn nói: