Sau khi tiến vào Tam Giao Đảo, mỗi một đêm đều rất khó qua. Nhưng chưa bao giờ khó qua như đêm nay.
Ngược lại là Bắc Cung Dao, trước sau như một, biểu lộ luôn rất bình tĩnh, phảng phất lúc này như ở trong khuê phòng của nàng, bình tĩnh tự nhiên, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời.
Dưới bóng đêm, thân hình thanh lệ không gì sánh được, tựa như một đóa Tuyết Liên nở rộ trong đêm, làm cho người ta hoa mắt.
Nhậm Thương Khung nhịn không được nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ, kiếp trước sao không phát hiện Bắc Cung Dao xinh đẹp như vậy nhỉ?
Bất quá, suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên mà thôi, lập tức ánh mắt thâm trầm, gắt gao nhìn qua phương hướng yêu quật, không hề phân tâm.
Bắc Cung Dao kỳ thật cũng cảm ứng được ánh mắt của Nhậm Thương Khung ngẫu nhiên nhìn nàng, bất quá ánh mắt này, lại không giống như những người trẻ tuổi khác.
Từ khi Bắc Cung Dao lớn lên, duyên dáng yêu kiều, đã quen nhìn ánh mắt của đám nam nhân nhìn nàng. Có tà dâm, có lửa nóng, có dối trá, có e sợ. Mỗi một ánh mắt, đều mang theo các loại cảm xúc kỳ quái.
Nhưng giờ phút này, người thanh niên đối diện kia, ngẫu nhiên thoáng nhìn, ánh mắt kia như nhìn bằng hữu, tuyệt không một chút vô lễ ở bên trong.
Những chi tiết nhỏ này của Nhậm Thương Khung, làm cho Bắc Cung Dao đánh giá hắn cao hơn. Thời khắc mấu chốt mà vẫn không loạn, tuyệt không phải người trẻ tuổi bình thường có thể làm được.
Nhưng vào lúc này, bên trong yêu quật truyền đến một tiếng gầm nhẹ bi phẫn.
Cơ hồ không có bất kỳ dấu hiệu nào, yêu linh bên trong yêu quật thoáng cái liền sôi trào.
Nhậm Thương Khung không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hắn biết rõ, nhất định là Yêu tộc phát giác mình bị trúng độc. Nếu như một hai cái ngã xuống, những yêu linh này sẽ không chú ý bao nhiêu, nhưng toàn bộ ngã xuống, những đầu não Yêu tộc không có khả năng thờ ơ.
Thế nhưng mà, dược lực Tùng Vân Tán, không phải chỉ có hư danh. Một khi có người phát tác, thì những người còn lại cho dù có công lực cường hãn, tuy nhất thời không có phát tác, nhưng sẽ đợi không lâu.
Quả nhiên, tiếng gào thét càng lúc càng chói tai, giống như nước Ngân Hà rơi xuống đất, đinh tai nhức óc vô cùng, ở trong đêm càng làm cho lòng người run sợ.
Bắc Cung Dao trợn mắt:
- Thời cơ đã đến rồi sao?
Nhậm Thương Khung lắc đầu:
- Không vội, lúc này những kẻ có công lực thâm hậu còn chưa ngã xuống. Một kích phản kháng của kẻ sắp chết, chúng ta không cần mạo hiểm.
Bắc Cung Dao quan sát phương đông:
- Thế nhưng mà cách hừng đông còn chút ít thời gian. Thanh âm gào thét này, sẽ khiến rất nhiều võ giả chú ý.
- Những võ giả khác không sợ mất mật đã là may lắm rồi. Không phải ai cũng có gan lớn như Bắc Cung tiểu thư đâu.
- Ngươi không phải là một cái sao?
Biểu lộ lạnh như băng của Bắc Cung Dao cũng không khỏi lộ ra một tia vui vẻ khó được. Một tiếng cười nhạt này, giống như băng tiêu tuyết hóa, đại địa hồi xuân, làm cho Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động.
- Bắc Cung tiểu thư, ta đoán ngươi nhất định rất ít soi gương.
- Hả?
- Nói cách khác, ngươi sẽ không biết mình cười lên sẽ đẹp như thế nào đâu?
Lời này hắn vừa nói ra, cảm giác mình không khỏi lớn mật. Bất quá sau khi hắn sống lại, tính cách đã biến hóa rất lớn, tuy cảm thấy có chút đường đột, nhưng cũng không quá để ý.
Nếu những người khác nói chuyện như vậy, Bắc Cung Dao tất nhiên sẽ không thèm để ý, thậm chí phẩy tay áo bỏ đi. Bất quá dưới mắt, nàng chỉ nhàn nhạt nói:
- Nguyên lai Nhâm huynh cũng biết nói giỡn.
Vậy mà từ chối cho ý kiến.
Nhậm Thương biết rõ thấy tốt thì lấy, tùy ý cười cười, quay đầu nhìn về phía yêu quật, tự nhủ nói:
- Nếu có người muốn nhân cơ hội này chạy tới kiếm chác, Bắc Cung tiểu thư sẽ làm gì?
Bắc Cung Dao nghiêm túc nói:
- Thí luyện quy định không cho phép cướp đoạt, nếu có người xông tới, đó chính là vi phạm quy định, ngươi nói sẽ làm sao?
Nhậm Thương Khung cười ha ha, vươn người đứng dậy:
- Thời gian tới rồi, ta đi thông tri cho những người khác, Bắc Cung tiểu thư chờ ở đây đi.
Sau nửa canh giờ, sáu người đã tề tựu trên sườn núi. Mà giờ khắc này, thanh âm kêu khóc bên trong yêu quật, đã dần dần yếu bớt.
Hiển nhiên, Yêu tộc đã từ trong kinh hoàng phản ứng lại. Chỉ là, dược lực của Tùng Vân Tán, khiến chúng nó không thể động đậy, căn bản không biết xử trí như thế nào.
Phương đông rốt cục cũng lộ ra một tia ngân sắc.
Nhậm Thương Khung vung tay lên:
- Mọi người, thời cơ đã đến. Hi vọng thời điểm các ngươi động thủ, không nên mềm lòng.
Nhậm Thương Khung cảnh cáo không phải là không có đạo lý, thời điểm Nhậm Thanh Nguyệt một hơi giết đến hai mươi tên, bắt đầu có chút khó chịu.
Thường ngày Liệp Yêu, đều là công kích lẫn nhau, thẳng đến giết chết mới thôi.
Mà giờ khắc này, khắp nơi ngổn ngang lộn xộn, yêu linh chạy trốn lung tung, giống như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết, kể từ đó, ngược lại có chút hạ thủ không được.
Nhậm Thương Khung lạnh lùng nói:
- Thanh Nguyệt, Yêu tộc là thiên địch của nhân loại, chứ không phải nhân loại. Bọn chúng khi giết nhân loại chúng ta, mỗi một tấc thịt, mỗi một khối huyết nhục, thẳng đến khi gặm hết xương trắng mới thôi. Ngươi hôm nay nhân từ với chúng, chính là tàn nhẫn với mình. Nhớ kỹ, nhân loại cùng Yêu tộc đối kháng vài vạn năm, nhân loại vẫn luôn ở vào hoàn cảnh xấu, chúng ta không phải là người chinh phạt, mà chỉ là một đám tự vệ mà thôi!
Năm trăm yêu linh, cho dù đơn phương tàn sát cũng hao tốn một ít thời gian. Thẳng đến khi phương đông sáng rõ, trận chiến này mới đi đến kết thúc.
Chỉ là làm cho bọn hắn không nghĩ tới chính là, Hắc Hùng mà bọn hắn muốn tìm nhất lại không thấy!
Làm sao có thể?
Hắc Hùng thủ lãnh thích rượu như mạng, đây là Bắc Cung Dao từng quan sát được. Muốn nói Hắc Hùng không uống rượu, trừ khi mặt trời mọc hướng tây.
Nếu như Hắc Hùng không uống rượu, chứng kiến nhiều thủ hạ bị tàn sát như vậy, dùng tính cách bạo ngược của Hắc Hùng, không có khả năng nhắm mắt làm ngơ.
Giải thích duy nhất chính là, Hắc Hùng đã chạy trốn.
Bắc Cung Dao khẽ chau mày, bốn phía dạo qua một vòng, như trước không thu hoạch được gì. Theo như ước định trước đó, nàng chỉ lấy yêu đan của Hắc Hùng mà thôi.
Một khi Hắc Hùng chạy trốn, cảm nhận của nàng như thế nào không cần nói cũng biết.
Muốn nói không phân cho Bắc Cung Dao chút gì, Nhậm thị gia tộc sẽ cảm thấy rất khó xử. Dù sao, cả quá trình, công của Bắc Cung Dao chỉ kém Nhậm Thương Khung.
Mà Nhậm thị bên này, ngoại trừ Nhậm Thương Khung, những người khác chỉ là phụ tá, căn bản đối với đại cục không có bất kỳ cống hiến gì.
- Ách, như vậy đi...
Nhậm Thương Khung vừa muốn mở miệng, Bắc Cung Dao lại khoát tay chặn lại:
- Nhâm huynh, nếu như ngươi muốn đề nghị phân chia yêu đan, vậy thì miễn đi. Hắc Hùng tuy trốn nhưng vẫn có dấu vết để lại, hơn nữa còn trúng độc, nhất định sẽ trốn không xa. Ta đi truy nó.
Nhậm Thương Khung gật đầu:
- Yêu tộc bộ lạc này lớn như vậy, tất nhiên sẽ có trực đêm, những yêu linh trực đêm tất nhiên sẽ không uống rượu, chỉ những yêu linh này mới có thể mang theo Hắc Hùng chạy trốn. Nói cách khác....
- Như vậy, ta cùng ngươi đuổi bắt Hắc Hùng lãnh chúa, như thế nào?
Nhậm Thương Khung xung phong nhận việc.
Bắc Cung Dao suy nghĩ một lát, nhưng không từ chối, gật đầu nói:
- Đi.
Nhậm Thương Khung hướng bốn người khác nói:
- Bốn người các ngươi chạy về phía tây, cách nơi này năm mươi dặm, tìm một khu vực an toàn chờ ta.
Lần công kích Yêu tộc bộ lạc này, thu hoạch cực lớn, kiểm lại một chút, khoảng chừng hơn năm trăm miếng yêu đan, phần thu hoạch này, đủ để cho bọn họ thắng lợi trở về. Dù là giờ khắc này dừng lại không đi săn nữa, cũng đủ ở Đồng Giao Đảo thí luyện đứng đầu trong danh sách.
Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao nhanh chóng truy đuổi, khi thì dừng lại quan sát một hồi. Nhậm Thương Khung đối với truy tung Yêu tộc rất tâm đắc, thời điểm lúc này thể hiện rất tốt.
- Bên này...
- Hướng bên này, tuyệt đối không sai.
- Ân, xem dấu chân trên cỏ, tuyệt đối mới đi qua nơi này một khắc.
- Chúng đi không xa. Bắc Cung tiểu thư, Hắc Hùng lãnh chúa chạy không khỏi lòng bàn tay của ngươi rồi.
Trên đường đi, Nhậm Thương Khung phán đoán rất nhanh. Bắc Cung Dao vốn là rất tự tin, nhưng giờ khắc này, cũng không khỏi cảm thấy, thiếu niên cùng tuổi trước mắt này, có lẽ mới là người đứng đầu Tam Giao Đảo thí luyện lần này!
Thậm chí, viễn siêu cùng thế hệ.
Khí chất cùng năng lực mà hắn biểu hiện, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tiêu chuẩn của một võ giả Trúc cơ. Nhìn ở bên ngoài, Nhậm Thương Khung càng giống như một Liệp Yêu giả quanh năm liệp yêu.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc, chỉ vào một bụi cỏ:
- Bắc Cung tiểu thư thấy sao? Quả nhiên có người muốn nhặt tiện nghi ah.
Tống Lam!
Trên một đồng cỏ bằng phẳng đối diện, thân ảnh ngạo nghễ của Tống Lam đón gió mà đứng. Đem đường đi của Hắc Hùng lãnh chúa phong tỏa.
Hắc Hùng lãnh chúa được bốn đầu yêu linh dìu đỡ, ước chừng đều là năm sáu trọng. Hiển nhiên, bốn đầu yêu linh này, Tống Lam căn bản không đặt vào mắt.
Ánh mắt lãnh ngạo của Tống Lam dò xét Hắc Hùng lãnh chúa. Nàng có thể nhận thấy Hắc Hùng lãnh chúa này không tầm thường.
Mấu chốt nhất chính là, lúc này lại là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!
Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng ấn chặt bả vai của Bắc Cung Dao, thấp giọng nói:
- Không nên nóng nảy, trước để cho Tống Lam thanh lý những tạp binh kia đã.
Hắc Hùng lãnh chúa gầm nhẹ, dùng ngôn ngữ Yêu tộc hướng bốn đầu yêu linh kia ra lệnh. Bốn đầu yêu linh kia biểu lộ bi phẫn, lộ ra vẻ bất khuất.
Hắc Hùng lãnh chúa quát lớn, bỗng nhiên, bốn đầu yêu linh kia đồng thời gật đầu, thân ảnh giống như mũi tên, hướng bốn phương tám hướng bắn ra.
Chạy trốn!
Hắc Hùng lãnh chúa muốn ngăn cản để cho thủ hạ nó chạy trốn!
Biến cố này làm cho Nhậm Thương Khung bất ngờ. Không đợi Tống Lam kịp phản ứng, kiếm quang di chuyển, nhưng chỉ có thể chặn giết hai đầu.
Còn lại hai đầu, chui vào trong bụi cây, lóe lên rồi biến mất.
Thân hình Tống Lam bất động, gắt gao nhìn thẳng Hắc Hùng lãnh chúa. Hiển nhiên, mục tiêu của nàng, chỉ có Hắc Hùng lãnh chúa mà thôi.
Trường kiếm khẽ động, Tống Lam muốn động thủ. Hắc Hùng lãnh chúa rít gào một tiếng, trợn mắt trừng trừng, muốn liều chết với kẻ thù.
Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười:
- Tống Lam, ngươi muốn hái trái có sẵn sao? Tính toán này đã đặt lộn chỗ rồi.