Thần kỳ nhất chính là, người này bị Tiêu Viêm đại nhân chém một kiếm, lại có thể sống lại, phát động phản kích?
Thiên Trạch thế giới, có các loại Linh dược thần kỳ, Đan dược, có thể chữa khỏi vết thương, làm người gần chết sống lại, nhưng cũng chưa chết mới cứu được.
Tục ngữ có một câu rất đúng, y dược không cứu người chết.
Bị chém làm hai mảnh, vốn dĩ sinh cơ đã đoạn tuyệt, không có thuốc nào cứu được. Trừ khi là thần tiên hạ phàm, mới có thể làm cho người chết sống lại?
Chỉ là, một màn trước mắt, làm cho bọn họ không cách nào tin được. Người chết, thật sự sống lại, bị Tiêu Viêm đại nhân chém một kiếm làm hai, tại chỗ sống lại…
Một màn này, tự nhiên là hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ từ trước tới nay.
Không thể tin nổi, hoàn toàn là không thể tin nổi
- Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Giả thần giả quỷ.
Tiêu Viêm tuy là thủ tịch Chiến Thần của Hắc Viêm bộ lạc, nhưng gặp phải chuyện này, nhất thời cũng có chút khiếp sợ.
Người kia cười một tiếng, cũng không phân phải trái, huy quyền đánh úp lại lần nữa.
Nói đánh là đánh, không cần giải thích.
Thực lực của người này, nói mạnh cũng không mạnh, nói yếu cũng không yếu. Nhưng tay trần có thể đón đỡ đại kiếm của Tiêu Viêm, tu vi tự nhiên sẽ không kém hơn Tiêu Viêm.
Để cho Tiêu Viêm kiêng kị nhất chính là, đối phương tựa hồ là giết không chết
Vừa rồi một kiếm kia, rõ ràng đã chém đối thủ làm hai, không ngờ đối phương lại thần kỳ sống lại. Hơn nữa quá trình sống lại, hắn không cách nào thấy được.
Oanh
Người kia lại đánh một quyền tới.
Tiêu Viêm một chút cũng không dám chậm trễ, lui lại vài bước, đại kiếm chắn ở trước ngực. Đối mặt với đối thủ đánh không chết này, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể thủ trước rồi nói sau. Nói cách khác, nếu bị đối phương đập một quyền, không chết cũng trọng thương.
Công kích ngay từ đầu của người này, cũng không sắc bén, chỉ là một quyền rồi lại một quyền đánh ra. Bất quá, thế công có nề nếp này, làm hắn rất mệt mỏi.
Càng về sau, tốc độ công kích của người này, rõ ràng lại nhanh hơn, một quyền tiếp theo một quyền, thời gian rất sát, không gian từng trận run rẩy, quyền ảnh bay múa đầy trời, giống như vô số lưu tinh di chuyển, không ngừng bắn tới Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm hét lớn một tiếng:
- Kiếm Khí Thương Viêm, phá cho ta.
Thương Viêm thổi quét, đem tất cả kim quang chặn lại. Hai bên đối chưởng, linh lực cường đại tán loạn, trong lúc nhất thời, linh lực màu vàng, màu xanh, màu đỏ, nơi nơi tán loạn.
Người kia thật sự là nhanh nhẹn và dũng mãnh cực kỳ, hoàn toàn không để ý dư ba của công kích này, trực tiếp xuyên qua, đánh ra một quyền, hướng mặt Tiêu Viêm ập tới.
Đơn giản, thô bạo, trực tiếp.
Loại công kích không phân rõ phải trái này, quả thực là không cách nào tin nổi.
Tiêu Viêm quả thực muốn khóc. Hắn gặp qua vô số đối thủ, nhưng chưa từng có lần nào, lại chật vật như hôm nay.
Đối phương quả thực là không có quy tắc gì, căn bản không lo lắng công kích cùng phòng ngự của hắn, chỉ biết tiến công, chết thì sống lại, sau đó đánh tiếp...
Thình thịch
Hung hăng một quyền, nện vào đại kiếm của Tiêu Viêm. Kim quang bắn ra.
Thân hình của Tiêu Viêm, lui ra sau vài bước, đang định điều hòa lại chân khí, thì đối phương đã ầm ầm đánh tới.
Thình thịch
Vẫn là nện vào đại kiếm, thân hình Tiêu Viêm lại lui vài chục bước.
Thình thịch thình thịch thình thịch
Trong cơ thể người này giống như không hết thể lực, liên tục công kích hơn mười quyền. Tiêu Viêm ngoại trừ dùng đại kiếm chống đỡ ra, căn bản không dám đánh lại.
Hắn biết, nếu mình ra quyền đón đỡ mà nói, chỉ sợ đối phương sẽ dùng quyền đánh cho nát bét, dù sao tên kia đánh hoài cũng không biết mệt, mà hắn thì đã mệt lắm rồi.
Tuy hắn dựa vào đại kiếm ngăn chặn phần lớn lực đạo, nhưng vẫn còn có ít lực lượng không ngừng xâm nhập vào thân thể hắn, làm cho ngực của hắn giống như bị đại chuỳ liên kích.
Hơn mười quyền xuống dưới, Tiêu Viêm rốt cuộc cũng nhịn không được, phục một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết.
Tiêu Viêm dù sao cũng là lính đánh thuê, biết cứ như vậy đi xuống, trừ việc bị đối phương đánh cho mệt chết ra, thì không có kết quả khác.
Hét lớn một tiếng, thúc dục đại kiếm, Đồ Đằng thần bí lại hiện lên lần nữa. Toàn thân ngưng tụ lại một dòng khí thanh hồng giao tiếp, trong hư không không ngừng phiêu động.
Dòng khí Đồ Đằng phía sau Tiêu Viêm kia, bộc phát ra Thương Viêm khí cực mạnh, thi triển ra một trảm mạnh nhất của cuộc đời hắn. Cường đại kiếm khí, như có thể đoạn dòng nước, trảm núi cao
Hô
Hai chân người kia bỗng nhiên xoay chuyển, nhảy lên không một cái, hóa thành một đoàn kim quang, không ngừng tản ra hư không.
Trong nháy mắt, người này giống như hư không tiêu thất.
Cái gì?
Tiêu Viêm mở to mắt, hoàn toàn không thể tin một màn trước mắt này. Người kia đứng trước công kích của Kiếm Khí Thương Viêm, tự nhiên tiêu thất?
Cường đại Thương Viêm Khí, ở trên hư không rít gào, giống như thái cổ thần thú hung hãn, đang tìm kiếm con mồi. Nhưng làm cho Tiêu Viêm thất vọng chính là, trong hư không, lại không có một tia hơi thở của nhân loại. Thương Viêm này hóa thành thái cổ mãnh thú, nhưng không cách nào ngửi được hơi thở của nhân loại.
Sao có thể được?
Đầu óc Tiêu Viêm trống rỗng, hắn không cách nào tin nổi vào mắt rồi. Thương Viêm trảm này, là một kích mạnh nhất của hắn từ trước tới nay, cũng chính là Thương Viêm hóa cổ, cô đọng thành thái cổ mãnh thú, cắn nuốt hết thảy, luyện hóa hết thảy
Nhưng mà, sau khi một kích cực mạnh này thi triển ra, lại tìm không thấy tung tích của đối thủ. Người kia, giống như đối thủ lần trước, hư không tiêu thất
Lần thứ hai gặp được loại chuyện này, trong lòng Tiêu Viêm khẽ động, giống như nhớ tới cái gì đó.
Chỉ là, ngay khi hắn đang suy nghĩ, thì dưới chân hắn, bỗng nhiên cảm thấy một trận dao động. Cúi đầu nhìn xuống, thì chuyện không thể tin nổi đã xảy ra.
Trong hư không dưới chân hắn, một đoàn kim quang, giống như tấm thảm màu vàng, chậm rãi di động.
Đoàn kim quang này ngay tại chỗ ba động, trực tiếp đứng thẳng lên, biến ảo thành một cây cột lớn. Cây cột này không ngừng biến hóa, phía trên biến ra hai cánh tay, phía dưới biến ra hai đùi. Phía trên cùng, lại xuất hiện một cái đầu.
Kim quang này, giống như bùn nhão, có thể nặn ra bất kỳ hình dạng gì.
- Quái vật gì vậy?
Tiêu Viêm hoàn toàn choáng váng. Ẩn ẩn cảm giác được, mình đang đối mặt, tựa hồ không phải là nhân loại, mà là quái vật
Ngay lúc này, quái vật kia bỗng nhiên chuyển động, hóa thành một đạo lốc xoáy, trực tiếp đánh vào hông của hắn.
Một màn thần kỳ, đã xảy ra.
Người kia đang ở bên hông Tiêu Viêm, đột nhiên giống như một dây thun, không ngừng kéo dài, không ngừng quấn quanh người Tiêu Viêm.
Tốc độ quấn quanh rất nhanh, làm cho Tiêu Viêm không kịp phản ứng lại.
Đang lúc Tiêu Viêm chuẩn bị chống đỡ, thì người kia đã quấn ba bốn vòng quanh người hắn. Tiêu Viêm hét lớn một tiếng, đang muốn giãy ra, bỗng nhiên song chưởng tê rần, kim quang lại quấn quanh cánh tay hắn.
Rất nhanh, kim quang kia giống như dây thừng, cột Tiêu Viêm thành một cái bánh chưng
- Cái gì?
- Tiêu Viêm đại nhân.
Trình Phụng Tiên thất thanh kêu lên.
- Ca, ta tới cứu nhuynh.
Tiêu Kỳ thấy một màn như vậy, biết chuyện không tốt, hét lớn một tiếng, cánh tay khẽ động, túm lên một trường thương, lấy khí thế phi long tại thiên, bay vọt lên.
Tiêu Viêm nhìn thấy Tiêu Kỳ xông lên, vội vàng hô:
- Lão nhị, chạy mau, không cần lo cho ta, chạy mau.
- Ca.
Tiêu Kỳ rất liều lĩnh, vọt lại đây, đang muốn đánh đứt dây thừng kia. Ngay lúc này, bỗng nhiên trước mặt có một thanh phi đao bay đến.
Phi đao này giống như một đĩa tròn, ở trước cổ của Tiêu Nghiêu chuyển động một vòng.
Ngay sau đó, cả thân hình của Tiêu Kỳ bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt mở to, ngơ ngác nhìn huynh trưởng đang bị trói chặt, tiếp theo cũng vô pháp tiến thêm một bước.
Trong ánh mắt Tiêu Viêm bắn ra vẻ sợ hãi, hét lớn:
- Lão Nhị.
Một tiếng la to này, Tiêu Kỳ lại không trả lời được, cả đầu bỗng nhiên nứt ra một khe hở, thở hổn hển một tiếng, thủ cấp to lớn từ từ rơi xuống dưới.
Phi đao kia tại chỗ quay một vòng, hóa thành một đạo lưu tinh, sau đó bắn về không trung.
Tiêu Viêm lòng đau như cắt, run gọng hét:
- Không… không.
- Ta muốn giết ngươi, giết.
Đồng tử Tiêu Viêm co rút lại, hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, thế nhưng bây giờ đệ đệ đã chết trước mặt hắn.
Trong lúc nhất thời, kỹ niệm giữa hai huynh đệ từ nhỏ đến nay, nhất thời tràn ngập trong đầu hắn. Cùng nhau giết người, cùng nhau cướp bóc, cùng nhau giết người cướp của, nhưng mọi chuyện bọn hắn làm đều là chuyện xấu. Màn màn như vậy, làm cho toàn thân Tiêu Viêm run rẩy lên.
- Giết ta?
Trong không trung, một thanh âm vang lên:
- Kiếp sau, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội.
Thanh âm này, giống như đế vương nhân gian, giống như thần linh thượng giới, đầy vẻ uy nghiêm. Đột nhiên, không trung bắn ra một đạo kim quang, một lốc xoáy màu vàng bắn tới, mang thân hình Tiêu Viêm hút vào không trung, biến mất sạch sẽ.
Người của Phượng Vũ bộ lạc, một đám mặt xám như tro tàn. Bọn họ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Tiêu Viêm đại nhân trước kia còn uy phong lẫm lẫm, không ai bì nổi, như thế nào bây giờ lại bất lực, chỉ thoáng chốc bị người đả bại.
Hơn nữa, thủ tịch Chiến Thần của bộ lạc bọn họ Tiêu Kỳ đại nhân, lại mạc danh kỳ diệu, bị một thanh phi đao lai lịch không rõ, trực tiếp lấy đầu.
Thật là đáng sợ, một màn bỗng nhiên phát sinh này, quả thực là làm bọn họ không thể nào tin nổi.
Ngay lúc bọn hắn đang trợn mắt há hốc mồm, thì không trung truyền đến thanh âm đạm mạc mà uy nghiêm.
- Tiêu Viêm này, xúc phạm thiên quy, phải bị thiên phạt, cùng các ngươi không quan hệ. Những chuyện hôm nay, Phượng Vũ bộ lạc các ngươi, phải thủ khẩu như bình. Nhớ lấy, hết thảy phúc họa, gieo gió gặt bão.
Tù trưởng Phượng Vũ bộ lạc run giọng nói:
- Vâng, vâng, Phượng Vũ bộ lạc nhất định sẽ thủ khẩu như bình, việc hôm nay, tuyệt đối không dám tiết lộ ra ngoài, nếu như trái lời, sẽ bị thiên phạt.
Người của Phượng Vũ bộ lạc, đều nghĩ Tiêu Viêm thật là xúc phạm thiên quy, nên thần tướng mới giáng trần diệt sát huynh đệ Tiêu Viêm, nếu không mà nói, thế gian có đạo lý người chết sống lại sao?
Vừa nghĩ như vậy, mấy vạn người của Phượng Vũ bộ lạc nhất tề quỳ xuống, liên tục dập đầu cầu chúc, thành kính không thôi.