Bất Hủ Thần Vương

Chương 365: Trở về Thiên Các, Thanh Sương bị bắt



Tô Thần một bụng nghi vấn, mà Tôn Tượng thì càng thêm sợ hãi. Hắn suy đoán vô số khả năng, duy chỉ có Thiên Các là chưa bao giờ nghĩ tới!

Hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, ân nhân ngày đó ở biên cảnh cứu hắn, tru sát năm người của Thiên Ám phân đà kia, sẽ là người của Thiên Các!

Nếu là như vậy? Ân công tại sao phải cứu hắn? Có lý do gì phải cứu hắn? Lý do gì tru sát năm người của Thiên Ám phân đà kia? Tôn Tượng đầu đầy nghi vấn, cũng không dám hỏi, sắc mặt xám ngoét, khẩn trương nhìn qua Nhậm Thương Khung, lòng bàn tay cùng trán đã thấm đầy mồ hôi.

Nhậm Thương Khung cười cười:

- Nguyên lai Tô trưởng lão cũng biết Minh Hoa Đà?

- Ha ha, Minh Hoa Đà ở Đan sư đại hội, ngang trời xuất thế, lấy được quán quan, loại sự tình này, Đan Tiên Đông Điện chúng ta muốn không biết cũng khó khăn. Chẳng lẽ đệ không phải Minh Hoa Đà? Cái kia... Thiên Các như thế nào thoáng cái, toát ra nhiều Linh Dược thiên tài như vậy?

Tô Thần cảm thấy không thể tưởng tượng, hít một ngụm lãnh khí. Thiên Các luôn luôn ở phương diện Linh Dược là yếu nhược nhất, điểm này cơ hồ là kết luận của Đông Hoàng châu.

Bởi vậy Nhậm Thương Khung nói đến từ Thiên Các, cũng không phải Minh Hoa Đà, làm cho Tô Thần càng thêm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lúc nào thì Thiên Các ở phương diện Linh Dược, trở nên nghịch thiên như vậy rồi hả?

Nhậm Thương Khung cười cười:

- Không dối gạt Tô đại ca, tu vi của Minh Hoa Đà, là ta một tay dìu dắt. Mà chức quán quân của hắn, cũng là ta một tay thúc đẩy. Lúc ấy, ta không có tư cách tham gia Đan sư đại hội, mà Minh Hoa Đà cùng ta giao tình thâm hậu, cho nên ta đã thành toàn cho Minh Hoa Đà.

Tôn Tượng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thất thanh nói:

- Ngươi... Ngươi là Bách Thảo Đường tân Trưởng lão Nhậm Thương Khung?

Bách Thảo Đường Nhậm Thương Khung, cái tên này, ở Thiên Các tổ chức, đã trở thành một nhân vật đứng đầu. Tiểu sử của hắn cũng bị người không ngừng móc ra, nhất là giao tình giữa Minh Hoa Đà cùng hắn, tự nhiên cũng là đại tin tức. Tôn Tượng tuy ra ngoài điều tra, nhưng cũng nhận được một ít tin tức ven đường.

Một khi liên tưởng, lập tức liền nghĩ tới.

Nhậm Thương Khung khoan thai mà cười:

- Tôn Tượng, ngươi rốt cục cũng nhớ tới ta.

Tôn Tượng thoáng cái cả kinh nói không ra lời, ngây ra như phỗng, trong miệng thì thào thở dài:

- Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy. Ha ha, Thương Khung huynh, thời điểm tiến vào Đại Vương Ốc Sơn, ta và ngươi đều là bình thường giống nhau. Lúc ấy ta như thế nào cũng không thể tưởng được, ngươi lại có thể trổ hết tài năng, quân lâm Đại Vương Ốc Sơn, ngay cả Âm Dương đạo truyền nhân cũng bị ngươi đánh bại. Thiên tài liền là thiên tài a.... Ta vẫn luôn tưởng tượng, nếu như ta là ngươi, thì tốt biết mấy? Nếu như vậy, mối thù của cha ta, sẽ càng có hi vọng. Đúng rồi, ngươi thí luyện ở Đại Vương Ốc Sơn, liên tục là thập nhị tinh tiềm lực. Ta nhớ ra rồi. Nguyên lai hết thảy, đều có tiền căn hậu quả.

Tôn Tượng bừng tỉnh đại ngộ, các loại chi tiết liên hợp, thoáng cái hiểu rõ. Vừa nghĩ tới Nhậm Thương Khung cùng hắn ngang tuổi, hôm nay đã là Bách Thảo Đường trưởng lão, hơn nữa thông qua Dược Thánh khảo hạch. Trong lòng cũng có chút thua thiệt.

- Nhậm Thương Khung?

Tô Thần cũng kinh ngạc:

- Không phải là Nhậm Thương Khung đoạn thời gian trước, cường thế giết chết Thiên Thương phân đà đà chủ chứ?

- Tô đại ca, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm a. Đây là chuyện xấu ở Thiên Các, không nghĩ tới đã truyền đến Đan Tiên Đông Điện rồi.

Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy xấu hổ.

Tô Thần nở nụ cười:

- Đan Tiên Đông Điện ta tuy không tham dự tranh đấu thế tục, nhưng ở các nơi, đều có tai mắt của mình. Chuyện của ngươi, rơi vào tay Đan Tiên Đông Điện, cũng không tính kỳ lạ. Ta còn biết, Đan sư đại hội, Minh Hoa Đà mang theo trợ thủ, chính là huynh đệ ngươi?

- Ha ha, đúng là ta.

Nhậm Thương Khung nở nụ cười.

Tô Thần thở dài:

- Không thể tưởng được, không thể tưởng được. Ai có thể biết, ngươi tên là trợ thủ, kì thực chính là chủ đạo của Đan sư đại hội. Ta nghĩ những đối thủ kia, chỉ sợ như thế nào cũng không thể tưởng được, bọn hắn là thua trong tay một Dược Thánh tương lai a? Nếu như biết rõ, bọn hắn coi như là tâm phục khẩu phục.

Dược Thánh tư chất, đừng nói là những người tham gia Đan sư đại hội kia, coi như là nhân vật Lão tổ của tất cả các tông môn, cũng phải ngưỡng mộ.

Tô Thần giờ phút này, sự bội phục đối với Nhậm Thương Khung, đã thăng đến cùng độ cao như Điện chủ.

Nhậm Thương Khung nghiêm mặt nói:

- Tô đại ca, ta đối với Dược Thánh khảo hạch, nguyên vốn cũng không để ý. Chẳng qua là lần này điều tra đại án ở Thiên Thương phân đà, bị cuốn vào một vòng xoáy lớn, hôm nay thế lực khắp nơi kiềm chế, đã thành một cục diện bế tắc. Ta đến khảo hạch Dược Thánh giai vị, chỉ là vì danh hiệu cung điện Lão tổ, trở về cường thế phá cục. Bằng không mà nói, ta cũng sẽ không đến tiến hành khảo hạch.

Tô Thần bừng tỉnh đại ngộ:

- Thì ra là thế, khó trách ngươi thần bí như thế, còn muốn giữ bí mật. Ta hiểu rồi, đã hiểu. Huynh đệ, ngươi yên tâm, coi như là Điện chủ đại nhân, ta cũng tuyệt đối không tiết lộ thân phận của ngươi.

- Ân, đa tạ Tô đại ca rồi. Chờ ta trở lại Thiên Các tổng bộ, sẽ cùng bọn họ ngả bài, lúc ấy thì không cần giữ bí mật nữa.

Tô Thần chấp nhận:

- Đúng, ngươi đắc tội nhiều người như vậy, nếu như ngươi lên giọng tuyên bố, bọn hắn tất nhiên sẽ nửa đường chặn giết ngươi, cho ngươi không thể an toàn phản hồi. Ngươi lựa chọn lần này rất đúng.

Tâm tình Tôn Tượng, là một mực khẩn trương. Hắn biết Nhậm Thương Khung cũng đắc tội rất nhiều người trong Thiên Các, nhưng cùng Tôn Tượng hắn lại là chuyện khác. Có thể bắt hắn mang về Thiên Các tổng bộ hỏi tội hay không, cũng chưa biết được?

- Tôn Tượng, ngươi không cần khẩn trương. Ta cùng với Thiên Hình Đường thế như nước lửa, ta quả quyết không có khả năng bắt ngươi quay về Thiên Hình Đường hỏi tội. Còn nữa, nếu như sự tình ngươi nói là xác thực, việc này ta cũng sẽ xâm nhập điều tra một chút. Những thứ khác không cần phải nói. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, từ nay về sau, ngươi có bằng lòng theo ta kiến công lập nghiệp hay không?

Tôn Tượng mừng rỡ, biết rõ đây là một cái cơ hội, cơ hội khó được, vội vàng bái phục trên mặt đất:

- Đệ tử Tôn Tượng, nguyện ý đi theo Thương Khung trưởng lão.

Tô Thần cười ha ha:

- Sai rồi sai rồi, hẳn là Thương Khung Lão tổ rồi. Hơn nữa là cung điện cấp Lão tổ. Ha ha, huynh đệ, ngươi thật sự là tuổi trẻ tài cao. Khó trách ngươi không có đáp ứng lời mời của Điện chủ đại nhân. Nguyên lai, ngươi đang ở Thiên Các, cũng là như cá gặp nước. Nhân tài như ngươi vậy, tương lai nhất định sẽ chói sáng cả Thiên Trạch!

Nhậm Thương Khung cười cười, cũng không có khiêm tốn. Đương nhiên, chuyện tương lai, cũng chỉ có mình hắn biết rõ, Yêu tộc phong bạo, toàn bộ Đông Hoàng Châu, thậm chí cả thế giới nhân loại, đều lâm vào đại nguy cơ, cái gì sáng chói, cái gì cường giả, ở trong vòng xoáy này, sinh tồn mới là thứ nhất!

Cũng bởi vậy, Nhậm Thương Khung mới có thể lo lắng hết lòng, muốn xây dựng thế lực của mình. Thời khắc mấu chốt, chỉ có thế lực mạnh mẽ, mới có nhiều tiền vốn bảo vệ mình.

- Tô đại ca, ta và ngươi mới quen đã thân, những thứ sáo rỗng này, cũng không cần phải nói. Huynh đệ chúng ta tự hiểu nhau là được. Sắc trời đã sáng, ta phải rời khỏi Kính Nguyệt thành. Tô đại ca, ngươi cố gắng chiếu cố chị dâu.

Tô Thần vội nói:

- Ta tiễn ngươi ra khỏi thành.

Nhậm Thương Khung còn muốn từ chối, lại bị Tô Thần cắt ngang:

- Huynh đệ, ngươi không cần khách khí với ta. Ta nếu như không tiễn ngươi một đoạn, trong nội tâm sẽ rất băn khoăn.

- Ha ha, cũng được.

Tô Thần biết Nhậm Thương Khung sốt ruột muốn ly khai, nên không hề giữ lại. Tự mình chuẩn bị ngựa, tiễn Nhậm Thương Khung ra khỏi thành. Có Đan Tiên Đông Điện trưởng lão tự mình hộ tống, cửa thành tự nhiên là thông suốt.

Đi ra ngoài cửa thành, Tô Thần hướng thủ vệ cửa thành nói:

- Nhớ kỹ, lần sau vị tiên sinh này đến, bọn ngươi phải cung kính. Vị tiên sinh này là khách quý của ta, nếu ai đắc tội, liền tương đương với đắc tội ta.

- Vâng.

Có Trưởng Lão Đại Nhân lên tiếng, ai dám vi phạm? Những thủ vệ này, mỗi cái đều là người tinh ranh, biết rõ nặng nhẹ, đều nhao nhao phụ họa.

Tô Thần lại đưa hơn mười dặm, mới bị Nhậm Thương Khung ngăn lại:

- Tô đại ca, Tống Quân Thiên Lý cuối cùng cũng từ biệt, ngươi dừng lại ở chỗ này được rồi. Ta nghĩ chị dâu cũng chờ ngươi trở về chiếu cố, hơn nữa Đan Tiên Đông Điện, ngươi cũng phải tới điểm danh, không cần lãng phí thời gian.

- Cũng được, đệ đi đường cẩn thận. Sáu tháng sau, phải đến Đan Tiên Đông Điện hội tụ. Đan Tiên Đông Điện bên này, ta sẽ thay đệ lo lắng. Nếu như có tin tức gì, ta cũng sẽ trước tiên thông tri cho ngươi.

Tô Thần lưu luyến không rời, vẫy tay từ biệt.

Sau khi từ biệt Tô Thần, Nhậm Thương Khung triệu hồi Tiểu Bạch, mang theo Tôn Tượng, dùng tốc độ nhanh như điện chớp bay về Thiên Các.

Bởi vì có quan hệ với Thiên Ám phân đà, Nhậm Thương Khung lúc này, cố ý đi đường vòng, nhiều thêm ngàn dặm lộ trình, từ biên cảnh của Thiên Cô phân đà tiến vào Thiên Các.

Kể từ đó, quang co một vòng, mặc dù nhiều thêm một ngày đường, nhưng lại tránh khỏi rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Mà thân phận Tôn Tượng không bị bại lộ, đi theo Nhậm Thương Khung về Thiên Các tổng bộ, cũng không có hậu hoạn gì.

Sau khi tiến vào khu vực của Thiên Các, Nhậm Thương Khung một đường không trở ngại, chưa hết một ngày đã về tới Thiên Các tổng bộ, chạy thẳng đến Linh Nhãn Phong.

Trở lại Linh Nhãn Phong, toàn bộ phủ Trưởng lão nghe nói Nhậm Thương Khung trở về, mỗi một người đều tinh thần đại chấn. Nha đầu Tiểu Kỳ là người đầu tiên chạy đến.

Trong miệng duyên dáng gọi to:

- Thiếu gia, ngươi rốt cục đã trở về.

- Tiểu Kỳ, mẫu thân của ta cùng Tổ Mẫu có khỏe không?

- Lão Phu Nhân cùng chủ mẫu đều tốt, chẳng qua là...

Tiểu Kỳ lúng túng, cũng không dám nhìn Nhậm Thương Khung.

- Như thế nào?

Nhậm Thương Khung giật mình, một tay bắt lấy Tiểu Kỳ:

- Tiểu Kỳ, có phải có chuyện gì xảy ra hay không?

Tiểu Kỳ nước mắt chảy dài:

- Vâng... Là Thanh Sương tiểu thư, ngày hôm qua đi Đông Hoang đại đô, bị người bắt cóc. Ta nói phải báo cho thiếu gia, nhưng Lão phu nhân lại nói không thể quấy rầy thiếu gia. Lão phu nhân nói, ai dám quấy rầy thiếu gia, sẽ đánh chết người đó. Thiếu gia, ta...

Nhậm Thương Khung không nói hai lời, mặt đen đi vào trong phủ. Một lòng lửa giận, đã không cách nào ức chế mà bốc cháy lên. Thanh Sương Đường tỷ này, Nhậm Thương Khung đối với nàng rất có cảm tình. Bất kể là kiếp trước kiếp này, Đường tỷ này, chiếu cố cả nhà bọn họ, đều là vô cùng tốt.

Có thể nói, ở bên trong cả gia tộc, ngoại trừ mẫu thân cùng huynh trưởng, Đường tỷ này là người thân nhất, địa vị trong lòng hắn thậm chí vượt qua Tổ Mẫu.

Trong lòng hắn, Nhậm Thanh Sương cùng mẫu thân và huynh trưởng là một cấp bậc! Cho nên, nghe được Nhậm Thanh Sương bị người bắt cóc, hắn lập tức lòng nóng như lửa đốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.