Bất Hủ Thần Vương

Chương 387: Âm Dương Đạo tôn, cường thế đoạt người



Ánh mắt Nhậm Thương Khung có chút nheo lại, nhìn Âm Dương Đạo lão tổ từ trên trời giáng xuống.

Đây là lần thứ hai hắn cùng Âm Dương Đạo lão tổ đối mặt. Cách hai năm, hình dạng Hạ Tùng Linh cơ hồ không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn là chiêu bài kia, một tay trắng trẻo, một ctay khô héo.

Chỉ là, bây giờ Nhậm Thương Khung lại biết rõ, đó là do tu luyện công pháp Âm Dương Đạo.

Ngược lại là Hạng Thái Hư, vốn là nhắm mắt chờ chết, cảm nhận được khí thế Hạ Tùng Linh, vội vàng mở mắt ra, thiếu chút nữa kêu to cứu mạng.

- Nhậm Thương Khung, chúng ta lại gặp mặt.

Ánh mắt Hạ Tùng Linh nhàn nhạt rơi vào trên mặt Nhậm Thương Khung.

- Ha ha, đúng vậy.

Nhậm Thương Khung đứng trước Đại Đạo cường giả, ẩn ẩn cũng hiểu được có một cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Hạ Tùng Linh nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời nói nhảm, trực tiếp chỉ vào Hạng Thái Hư nhất tộc:

- Nhậm Thương Khung, ngươi ở Bách Thảo Đường làm chuyện gì, lão phu không quản. Chẳng qua, Hạng Thái Hư nhất tộc, cùng năm đại phân đà không quan hệ. Mặc dù có chút quá phận, tội cũng không đáng chết.

Nói xong, tay áo vung lên, phảng phất bắn ra vô số lưỡi dao sắc bén, vô cùng chuẩn xác mà đem dây thừng trên đám người Hạng Thái Hư nhất tộc chặt đứt, đem tất cả cấm chế toàn bộ phá vỡ.

Chiêu thức này, làm cho toàn trường đều hoảng sợ thất sắc.

Đây là thần thông gì? Tay áo vung lên, lại có uy lực lớn như vậy? Đại Đạo cường giả, giơ tay nhấc chân, quả nhiên dùng Thần Thông cảnh không thể so sánh nổi.

Bọn người Hạng Thái Hư như nhặt được đại xá:

- Đa tạ Đạo tôn, đa tạ Đạo tôn!

Hạ Tùng Linh cười nhạt một tiếng, nhìn qua Nhậm Thương Khung:

- Lão phu đặc xá Hạng Thái Hư nhất tộc, ngươi có ý kiến gì không?

Nhậm Thương Khung biết rõ, này là Hạ Tùng Linh cố ý bới móc. Không tiếc dùng thân phận cường giả cấp Đại Đạo, nhúng tay đến phân tranh các cung điện.

Lập tức mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Thiên Khung Tạo Hóa, vốn là chủ nhân Thiên Các. Nếu là ý chí của Thiên Khung Tạo Hóa, thì việc này là bình thường. Chẳng qua, ta lại nghe nói, vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Hạng Thái Hư này cùng phản nghịch cấu kết, mặc dù tội không đáng chết, ít nhất cũng bị một ít trừng phạt. Đạo tôn với tư cách Đại Đạo cường giả của Thiên Khung Tạo Hóa, việc này nên nói như thế nào?

- Ân, Hạng Thái Hư bị người mê muội, nhất thời sai lầm, dù sao cũng là có sai. Phạt bổng ba năm, coi là cảnh cáo.

Hạ Tùng Linh hời hợt nói một câu.

Tội danh mất đầu, đến cuối cùng, lại rơi vào phạt bổng ba năm!

Hạng Thái Hư nghe được thì mở cờ trong bụng, hắn vốn cho là, lần này cho dù không chết, cũng phải vứt bỏ vị trí Đông Hoang thành chủ, không nghĩ tới, chỉ là phạt bổng ba năm!

Thế giới này, ai lại không biết! Địa phương chư hầu, có ai là dựa vào bổng lộc mà sống? Phạt bổng ba năm, quả thực là nực cười.

Dùng thân phận Đông Hoang thành chủ của hắn, có đủ loại con đường tiền thu, các loại thu nhập đen, nhiều vô số.

So sánh xuống dưới, chỉ là ba năm bổng lộc so sánh với những nguồn thu nhập khác, quả thực là chín trâu mất một sợi lông. Bởi vậy, phạt bổng ba năm, nghe thật đáng chê cười.

Hạng Thái Hư vô cùng linh hoạt, biết rõ đây là Hạ Tùng Linh đạo tôn cố ý tiến hành, muốn làm mất mặt Nhậm Thương Khung.

Lập tức cố ý tiến lên nói:

- Thuộc hạ Hạng Thái Hư, đa tạ Đạo tôn chủ trì công đạo, làm rõ sai trái.

- Mà thôi, Hạng Thái Hư, ngươi tự giải quyết cho tốt. Việc này ngươi mặc dù bị người mê hoặc, nhưng bản thân cũng cần nghĩ lại. Phạt bổng ba năm, không được trễ nãi.

- Dạ dạ, đừng nói ba năm, ba mươi năm, ba trăm năm, chỉ cần Đạo tôn mở miệng, thuộc hạ cũng đều nhận hết.

Hạng Thái Hư nói vậy là cố ý hất nước bẩn lên Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:

- Hạng Thái Hư, chớ đắc ý quá sớm. Dùng tính cách không an phận của ngươi, hôm nay mặc dù may mắn toàn mạng, khó nói lần sau sẽ không phạm tội. Hôm nay đông đủ mọi người, ngươi tốt nhất là từ nay về sau an phận thủ thường, nói cách khác, không phải lúc nào cũng có may mắn như vậy.

Câu nói của Nhậm Thương Khung cũng có hàm ý khác. Lần này ngươi dựa vào Đạo tôn của Thiên Khung Tạo Hóa mà toàn mạng, lần tiếp chưa chắc được như thế?

- Ha ha, cái này cũng không nhọc đến ngươi quan tâm. Chỉ cần Thương Khung lão tổ ngươi không báo tư thù, Hạng Thái Hư ta đường đường chính chính. Không sợ bóng sợ gió!

Hạng Thái Hư ngang ngược càn rỡ, kỳ thật rất nhiều Lão tổ của thập điện đều biết, hiểu rất rõ. Giờ phút này thấy hắn một bộ tiểu nhân đắc chí, mỗi một cái đều âm thầm lắc đầu. Chẳng qua, tất cả mọi người biết rõ, Đạo tôn của Thiên Khung Tạo Hóa, cùng những Lão tổ bọn họ, vốn có sự khác nhau về bản chất.

Đạo tôn của Thiên Khung Tạo Hóa, đó mới là chủ nhân của Thiên Các!

- Hạ Đạo tôn, thời gian xử quyết phản đồ đã đến.

Nhậm Thương Khung nhàn nhạt nhắc nhở một câu.

Hạ Tùng Linh cười ha ha, ánh mắt bắn về phía năm đại phân đà. Trong ánh mắt của những phân đà kia, đều tràn đầy cầu xin tha thứ.

Chẳng qua, Hạ Tùng Linh là cường giả cấp Đại Đạo, làm sao có thể nảy sinh thương cảm?

Ánh mắt chậm rãi rơi vào Nguyên Kỳ Lân nhất tộc, lại nói:

- Nhậm Thương Khung, Nguyên Kỳ Lân này, là nguyên lão của Thiên Các ta, năm đó đã từng lập nhiều công lao hãn mã cho Thiên Các. Lúc này phạm vào tử tội. Lão phu đề nghị, lấy công chuộc tội, đặc xá tử tội của Nguyên thị nhất tộc, bãi chức đà chủ phân đà Thiên Cương, như thế nào?

Lại là đặc xá?

Ánh mắt Nhậm Thương Khung phát lạnh, theo lý cố gắng nói:

- Đạo tôn, Nguyên Kỳ Lân này là đứng đầu phản nghịch, người này nếu không diệt trừ, thiên lý khó dung. Đạo tôn đề nghị, thứ cho ta khó tòng mệnh. Tin tưởng tất cả Lão tổ của thập điện, cũng khó tin phục.

- Ha ha...

Hạ Tùng Linh không mặn không lạt cười cười:

- Ta đề nghị, chỉ là cho thập điện các ngươi một cơ hội xuống đài. Nếu như các ngươi không theo, ta từ có thể dùng đặc quyền của Thiên Khung Tạo Hóa, đặc xá Nguyên Kỳ Lân nhất tộc.

- Ngươi...

Trong mắt Nhậm Thương Khung bắn ra một đạo hào quang tức giận:

- Đạo tôn đây là quyết tâm muốn bao che phản nghịch? Muốn phá hư luật pháp Thiên Các?

- Thời kì phi thường, phải làm chuyện phi thường. Nguyên Kỳ Lân nhất tộc này, quan hệ trọng đại, đối với Thiên Các còn chỗ hữu dụng. Đây là bí mật của Thiên Khung Tạo Hóa. Chờ các ngươi có thực lực đến cấp độ này, lại đến phản đối cũng không muộn.

Khí phách!

Cường giả cấp Đại Đạo, hời hợt nói một câu, liền đem quyền nói chuyện hoàn toàn nắm giữ.

Những Lão tổ này, phần lớn đều là Thần Thông cảnh trung hậu kỳ, cùng Đại Đạo cảnh chênh lệch vạn dặm. Đúng vậy a, thực lực không đạt tới Đại Đạo cấp, có tư cách gì phản đối ý chí của Thiên Khung Tạo Hóa?

Không thể không nói, Thiên Khung Tạo Hóa, quyền uy của Thiên Các bốn đạo, ở bên trong Thiên Các thập điện là dùng rất tốt. Nhất là Âm Dương Đạo, đứng đầu Thiên Các bốn đạo, trong mơ hồ càng là chủ nhân chính thức của Thiên Các.

Đừng nói Lão tổ bình thường của thập điện, coi như là cung điện cấp Lão tổ, ở trước mặt Thiên Các bốn đạo, cũng không dám làm càn!

Hạ Tùng Linh hiển nhiên dự đoán được những phản ứng này của cung điện Lão tổ, chỉ là, lời nói này của hắn, rõ ràng cho thấy chỉ nhằm vào Nhậm Thương Khung, là một lòng muốn chọc giận Nhậm Thương Khung, thăm dò lòng dạ người trẻ tuổi này một chút, nhìn xem điểm mấu chốt của người trẻ tuổi này đến cùng là tới đâu.

Thế nhưng mà, khiến cho hắn thất vọng chính là, Nhậm Thương Khung từ đầu đến cuối, không phát ra một tiếng phản đối.

- Hạ đạo tôn, Hạng Thái Hư nhất tộc, ngươi nói bọn hắn tội không đáng chết; Nguyên Kỳ Lân nhất tộc, ngươi nói có chỗ hữu dụng; như vậy không biết những phản nghịch còn lại, Đạo tôn còn muốn đặc xá không? Nếu là không có, kính xin Đạo tôn không nên chậm trễ thời gian.

Nhậm Thương Khung ngữ khí lãnh đạm, kỳ thật nội tâm lại cực độ không cho là đúng. Hắn truy cầu chỉ là lật đổ những người này, cũng đã đưa lên Đoạn Đầu Đài, những người này chết hay là không chết, cũng không khác gì nhau?

Nói sau, lần này giết không thành những người này, không có nghĩa là lần sau không thể giết.

Hạ Tùng Linh này dùng thân phận Đạo tôn, áp đặt can thiệp, dùng thân phận Thiên Khung Tạo Hóa, tới dọa nạt thập điện, Nhậm Thương Khung kỳ thật không cho là đúng.

Chỉ có điều, Nhậm Thương Khung biết rõ, dụng ý đối phương, chỉ sợ là cố ý muốn chọc giận mình. Bởi vậy, Nhậm Thương Khung cũng không mắc mưu.

Hạ Tùng Linh cũng không nghĩ tới, Nhậm Thương Khung này có thể trấn định như thế.

Chẳng qua, Nhậm Thương Khung nói lời này, ẩn ẩn có ý khiêu khích hắn, tâm niệm vừa động, trong mắt Hạ Tùng Linh kỳ quang lóe lên, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.

Nhàn nhạt gật đầu:

- Ngươi đã đoán đúng, thời gian đã trễ nãi. Những người này toàn bộ lưu lại, Âm Dương Đạo ta cần dùng.

Nói xong, thân ảnh Hạ Tùng Linh lóe lên, trong tay bỗng nhiên nắm lên một cái túi kỳ quái, trực tiếp quăng ra, túi này lập tức biến thành to lớn vô cùng, bắn ra một đạo cuồng phong, hút toàn bộ hơn một trăm tù phạm đi vào, sau đó từ từ biến nhỏ lại.

- Ha ha, Nhậm Thương Khung, đa tạ ngươi nhắc nhở lão phu.

Hạ Tùng Linh thò tay một trảo, trực tiếp đem cái túi kia bắt vào tay, ánh mắt uy nghiêm, đảo qua toàn trường, nhàn nhạt nói:

- Những n tù phạmày, Âm Dương Đạo ta trưng dụng, ai có ý kiến, có thể đến Thánh địa Âm Dương Đạo thuyết pháp!

Nói xong, hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp biến mất ở hư không.

Ánh mắt Nhậm Thương Khung lành lạnh, nhìn qua lưu quang biến mất kia, lần đầu cảm nhận được uy thế cường quyền. Mình cuối cùng là tu vi không đủ ah.

- Thương Khung lão tổ, này…

Nhậm Thương Khung khoát tay chặn lại:

- Mà thôi, Thiên Khung Tạo Hóa, chính là hạch tâm Thiên Các. Đã có Đạo tôn của Thiên Khung Tạo Hóa lên tiếng, chúng ta cũng không cần nhiều lời. Chức trách của Thiên Các thập điện đã hết,, trên không thẹn với thiên địa, dưới không trái lương tâm với trăm họ, còn cầu gì hơn?

Những Lão tổ cung điện khác đều hờ hững, muốn nói Hạ Tùng Linh cường thế mang đi tất cả kẻ tù tội, trong nội tâm bọn hắn không có chút khúc mắc nào, đó là giả dối.

Âm Dương Đạo ngươi cường thế, cũng không hỏi căn do, một chút mặt mũi cũng không cho thập điện?

Chẳng qua, bọn hắn chứng kiến Nhậm Thương Khung trẻ tuổi như vậy, lại có lòng dạ cùng hàm dưỡng như thế, ngược lại là có chút xấu hổ, đều cảm thấy mình sống một đống tuổi, vậy mà hàm dưỡng còn không bằng một thanh niên trẻ tuổi.

Kỳ thật, cũng không phải Nhậm Thương Khung hàm dưỡng cao siêu, mà là hắn trọng sinh, rất nhiều sự tình còn nhìn xa hơn những người này.

Cử động lần này của Âm Dương Đạo rõ ràng chính là thăm dò Nhậm Thương Khung hắn. Nếu như hắn sốt ruột phát hỏa, không tiếc bất cứ giá nào ngăn trở, ngăn trở không được không nói, thậm chí có khi còn không giữ được mạng.

Chẳng qua, nói cho cùng, Hạ Tùng Linh bá đạo này xuất hiện, làm cho lòng trung thành của Nhậm Thương Khung đối với Thiên Các càng thêm nhợt nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.