Bất Hủ Thần Vương

Chương 397: Trường Sinh mở miệng, chuyện cũ phụ thân



Nhậm Thương Khung biết rõ Điền Trường Sinh bây giờ, trong nội tâm nhất định còn đầy nghi hoặc. Cũng không vội truy vấn, mà phân phó Tôn Tượng nói:

- Tôn Tượng, ngươi mang Điền bá bá xuống dưới, đổi một thân quần áo, dẫn hắn dạo chơi bốn phía Bách Thảo Đường. Nhớ kỹ, Điền bá bá là hảo hữu của cha ta, không thể lãnh đạm, phải như tiếp đãi khách quý, không được có nửa điểm vô lễ.

- Vâng, đại nhân.

Tôn Tượng mặc dù đối với Thiên Các rất hận, nhưng đối với Nhậm Thương Khung, lại kính như thần linh.

Điền Trường Sinh quả thật có nghi vấn đầy bụng, nhưng thấy Nhậm Thương Khung nho nhã lễ độ như vậy, lại đánh giá Nhậm Thương Khung nhiều lần, cảm thấy khuôn mặt, khí chất của Nhậm Thương Khung, xác thực cùng Nhậm Đông Lưu lúc trước, ẩn ẩn có nhiều chỗ tương tự.

Loại khí độ này, cũng không phải dựa vào dịch dung có thể biến hóa ra.

Tôn Tượng đối với phương diện đoán ý đồ của Nhậm Thương Khung, thiên phú không thua Chu Vân, hơn nữa tâm tư của hắn so với Chu Vân còn tinh tế tỉ mỉ hơn, biết Nhậm Thương Khung là muốn khiến cho Điền Trường Sinh buông lỏng đề phòng. Bởi vậy, Tôn Tượng mang theo Điền Trường Sinh, ở các nơi trong Bách Thảo Đường mở mang kiến thức.

Chỉ có khiến cho Điền Trường Sinh nhận thức được quyền thế cùng địa vị của Nhậm Thương Khung bây giờ, mới có thể để cho Điền Trường Sinh này triệt để bỏ đi nghi kị.

Không thể không nói, phương pháp kia dùng rất tốt. Điền Trường Sinh mặc kệ đi tới chỗ nào, nghe thấy nhiều nhất đúng là bốn chữ "Thương Khung lão tổ" này.

Tại Bách Thảo Đường, Thương Khung lão tổ là chủ đề đứng đầu, là quyền uy tuyệt đối, uy tín chí cao vô thượng.

Không chỉ như thế, động phủ của Nhậm Thương Khung, cơ hồ mỗi ngày đều có các cung điện Lão tổ tới bái phỏng. Có chút là tới kết giao, có chút là tới cầu Nhậm Thương Khung luyện chế đan dược.

Cung điện cấp Lão tổ, Dược Thánh cường giả, thân phận địa vị như vậy, những Lão tổ kia không nịnh bợ mới là lạ. Dù sao, tên tuổi Dược Thánh không phải là dùng để trưng cho đẹp.

Lão tổ thập điện, có người nào tu luyện mà không cần đan dược?

Mà cao cấp đan dược, những Lão tổ kia đều không thể luyện chế. Thiên Các cũng không có Dược Thánh khác.

Muốn nhờ Dược Thánh tông khác môn động thủ? Bọn hắn có cách nghĩ này, nhưng cũng biết mình không có mặt mũi lớn như vậy, đừng nói mời không được, cho dù mời được, nhưng thù lao kếch xù kia, cũng đủ bọn họ té ngã.

Bởi vậy, tông môn nhà mình có một Dược Thánh, thật sự là ngàn tốt vạn tốt!

Nhậm Thương Khung đối với những Lão tổ đến thăm này, cũng không cự tuyệt ngàn dặm. Hắn cũng có lòng dựng lên một ít uy tín trong thập điện, lộ một chút thủ đoạn, để cho bọn họ biết rõ, danh hiệu Dược Thánh của Nhậm Thương Khung hắn, không phải hư danh nói chơi.

Bởi vậy, những Lão tổ thỉnh cầu hắn, đại bộ phận đều không có cự tuyệt. Nhất là những Lão tổ có tư thái thấp tới bái phỏng. Hơn nữa, làm việc này cũng có thù lao.

Những tình huống này, Nhậm Thương Khung cũng cho Điền Trường Sinh ở một bên, mưa dầm thấm đất, làm cho tâm tình Điền Trường Sinh càng ngày càng buông lỏng hơn, lòng đề phòng, cũng từng ngày từng ngày suy yếu.

Điền Trường Sinh tận mắt nhìn thấy, cũng cuối cùng xác định, Nhậm Thương Khung này, thật là con của cố nhân, hơn nữa đúng là có quyền uy to lớn ở Thiên Các.

Nhất là những Lão tổ kia, ở trước mặt hắn, bộ dạng cẩn thận từng li từng tí, quả thực như vãn bối khiêm tốn, loại tình hình này, lực đánh vào đối với Điền Trường Sinh rất lớn.

Ngày hôm nay sau giờ ngọ, Điền Trường Sinh đang ở trong phòng, bỗng nhiên Tôn Tượng hướng ngoài cửa nói:

- Đại nhân, ngươi đã đến rồi?

Điền Trường Sinh liền đứng lên, bây giờ, Nhậm Thương Khung này, như có vô tận uy áp, người còn chưa tới, khí thế trong lúc vô hình khiến cho hắn không dám lãnh đạm.

- Điền bá bá, mấy ngày này, có thấy thoải mái không?

Nhậm Thương Khung mỉm cười hỏi.

- Ha ha, nhờ phúc của ngươi, coi như không tệ. Lão tổ đại nhân có lòng...

Điền Trường Sinh có chút cà lăm, hắn đời này bái kiến quyền thế lớn nhất, chỉ là mấy cái cao tầng của Nguyệt Hoa Điện. Còn nữa thì là Thiên Bại phân đà đà chủ.

Mấy ngày này, hắn xem như mở mang kiến thức. Lão tổ thập điện, hắn cơ hồ là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, hơn nữa, người trẻ tuổi đứng ở trước mặt hắn này, còn là cung điện cấp Lão tổ trong truyền thuyết!

- Điền bá bá, nơi này không có người ngoài. Ta và ngươi bây giờ cũng không phải quan hệ công việc. Ta ngược lại nguyện ý để ngươi kêu ta một tiếng “Thương Khung hiền chất”, như thế mới không khách khí.

Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng, ngữ khí có vài phần cảm khái.

Điền Trường Sinh trong lòng khẽ động, biết rõ Nhậm Thương Khung phát ra từ đáy lòng, chẳng qua trước mặt uy áp của cung điện cấp Lão tổ, hắn như thế nào cũng không dám vô lễ. Dùng thân phận hèn mọn của hắn, dám làm trưởng bối của cung điện cấp Lão tổ sao? Cho dù bản thân Lão tổ không so đo, nhưng người bên cạnh Lão tổ sẽ thản nhiên tiếp nhận sao?

Điền Trường Sinh có chút quẫn bách, hắn cũng biết, Nhậm Thương Khung muốn nghe cái gì. Chỉ là, chuyện này như một ác mộng, hắn không muốn kể lại, càng không muốn đi vạch trần cái kinh khủng kia, nếu như có thể mà nói, hắn hi vọng đem đoạn trí nhớ đáng sợ này vĩnh viễn quên đi.

Bởi vì, hắn biết rõ, chuyện này một khi vạch trần, mang đến rất có thể là tai nạn vạn kiếp bất phục, chẳng những bản thân của hắn, thậm chí người nhà của hắn, cũng sẽ bị cuốn vào, lâm vào vô tận kinh khủng.

Chẳng qua, trong khoảng thời gian này, thành ý Nhậm Thương Khung, vẫn còn ở đó. Đối với hắn cũng tình nghĩa chu toàn.

Thân phận hắn là cung điện cấp Lão tổ, có thể hòa ái nói chuyện như thế, cũng làm cho Điền Trường Sinh có chút cảm động.

- Điền bá bá, sự tình cha ta, ta tin tưởng ngươi cũng biết. Ta từ trong ánh mắt của ngươi, cũng có thể đoán được điểm này. Ta cũng biết ngươi khó nói. Ngươi là trưởng bối của ta, ta sẽ không bức bách ngươi.

- Aii!

Điền Trường Sinh thở dài một tiếng, khẩu khí tràn đầy đìu hiu.

- Thương Khung... Ta xưng hô với ngươi như vậy, có chút mạo muội. Sự tình phụ thân ngươi, ta xác thực biết rõ một ít. Nhưng mà, chuyện này, thật là rất đáng sợ. Ta quả thực không dám suy nghĩ, không dám nhớ lại. Ngươi biết không, chuyện này một khi vạch trần, cho dù ngươi là cung điện cấp Lão tổ, cũng có thể khống chế không nổi tình thế...

Tôn Tượng thở phì phì nói:

- Điền đại thúc, ngươi không nói ta cũng đoán được, có phải cùng yêu hóa chiến sĩ có quan hệ hay không? Ta cho ngươi biết, chuyện này đại nhân nhà ta đã biết.

Điền Trường Sinh trợn mắt há hốc mồm, hắn lúc trước nghe Tôn Tượng đề cập tới sự tình "Yêu hóa chiến sĩ", cũng cân nhắc qua việc này, lúc này nghe hắn đề cập lại lần nữa, sắc mặt liền đại biến.

- Yêu hóa chiến sĩ?

Điền Trường Sinh sắc mặt trắng bệch, thì thào tự nói:

- Gọi là yêu hóa chiến sĩ sao? Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ. Thiên Các là danh môn chính phái, không nên đối đãi với Thiên Các đệ tử như vậy.

Nhậm Thương Khung sắc mặt phát lạnh, ngưng thanh hỏi:

- Điền bá bá, ngươi nói cho ta biết, phụ thân ta, có phải bị bọn hắn bào chế thành yêu hóa chiến sĩ hay không?

Chứng kiến Điền Trường Sinh phản ứng bậc này, Nhậm Thương Khung trầm xuống, trong nháy mắt, trong lồng ngực có một đoàn lửa giận, lập tức cháy lên.

Đây là lửa giận của người hai thế giới, lửa giận của sinh tử luân hồi, là lửa giận của một hài tử từ nhỏ không có phụ thân, khát vọng có được tình thương của cha mà không thể có!

Đời trước, vận mệnh bi thảm như vậy, Nhậm Thương Khung vẫn cho rằng, nếu như phụ thân còn sống, gia tộc tuyệt đối sẽ không như vậy, cả nhà mình, cũng tuyệt đối sẽ không thảm như vậy!

Bởi vậy, phụ thân, vẫn là nghịch lân trong lòng Nhậm Thương Khung!

Hắn đột nhiên hỏi một câu, khí thế cả người bỗng nhiên bộc phát, khí thế có tính chất bạo tạc kia, làm cho Điền Trường Sinh liên tiếp lui về phía sau, đầu óc trống rỗng.

- Thương Khung... Phụ thân ngươi vốn là quyết định rồi, trở về Địa Chu phân đà đảm nhiệm một ghế Phó đà chủ. Thế nhưng mà, trước khi rời Đại Vương Ốc Sơn, hắn đã nói sai một câu...

- Người nói gì?

Nhậm Thương Khung ngực phập phồng, cố gắng để cho mình bình tĩnh một chút.

- Hắn nói, Đại Đạo diệt sạch nhân luân, cho dù đạt thành, cùng cái xác không hồn có gì khác nhau đâu? Giết hại đồng môn, sinh tử đấu đá, Thiên Các còn có thể gọi Thiên Các sao?

- Ân...

Nhậm Thương Khung trầm ngâm gật đầu:

- Đây là nói truyền nhân của Trảm Không Đạo, đúng không?

Trong mắt Điền Trường Sinh bắn ra một đạo hào quang kỳ quái:

- Ngươi... Ngươi cũng biết Trảm Không Đạo?

- Thiên Các bốn đạo, ta là Lão tổ Thiên Các, biết rõ cũng không kỳ lạ?

Nhậm Thương Khung ngữ khí sát nhạt, nhưng nội tâm lại có một loại chua xót không nói ra được.

Mười mấy năm trước, thời điểm phụ thân nói lời nói này, có từng nghĩ qua, vài chục năm sau, con của hắn, đồng dạng cũng nói qua lời tương tự?

Này là gì? Cái này gọi là ăn ý! Là nhất mạch tương truyền, Hạo Nhiên Chính Khí cha truyền con nối! Đây mới gọi là huyết mạch tương truyền chính thức. Hai phụ tử, cách nhìn đối với Trảm Không Đạo, không có sai biệt!

Chẳng lẽ, bởi vì câu nói hoạch tội kia của phụ thân, làm cho người gặp nguy hiểm?

- Điền bá bá, những lời này sai ở chỗ nào? Trảm Không Đạo diệt sạch nhân tính, cùng yêu ma có gì khác nhau? Chẳng qua, ta và ngươi trong lúc đó, không cần tranh luận. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, hắn nói lời này về sau, xảy ra chuyện gì?

- Nói lời này, trở lại động phủ về sau, ngày hôm sau ta không thấy hắn. Ta nghe đệ tử bên cạnh động phủ hắn nói, thời điểm nửa đêm, ngoài động phủ phụ thân ngươi, truyền tới thanh âm đùa giỡn. Còn nghe được phụ thân ngươi mắng một câu “Yêu ma tà quái...”

- Là người của Trảm Không Đạo làm hay sao?

- Đúng vậy.

Trong mắt Điền Trường Sinh có một chút sợ hãi:

- Hơn nữa, là đệ nhất thiên tài lần trước Đao Bạch Vũ sư huynh, đi theo còn có Tông Không Sân, còn có Nguyên Bạch Lộc sư huynh…

- Nguyên Bạch Lộc? Hắn cũng là đệ tử Trảm Không Đạo?

Trong mắt Nhậm Thương Khung đột nhiên bắn ra một đạo quang mang đáng sợ.

- Hắn hình như không phải, nhưng hắn cùng Đao Bạch Vũ quan hệ mật thiết, là tâm phúc của Đao Bạch Vũ. Tông Không Sân cũng là truyền nhân Trảm Không Đạo, hơn nữa lần trước bài danh thứ ba!

- Tông Không Sân, đã là xương khô trong mộ, không cần nhắc tới.

Nhậm Thương Khung ngữ khí lãnh đạm:

- Nguyên lai sự tình cha ta, có phần của hắn, người này chết trong tay ta, ngược lại là chết chưa hết tội.

Điền Trường Sinh vẻ mặt lo sợ không yên:

- Tông Không Sân sư huynh đã chết?

- Chết, hắn cấu kết phản nghịch, chết không có gì đáng tiếc.

Nhậm Thương Khung truy vấn:

- Lúc ấy ngoài động phủ cha ta, còn xảy ra chuyện gì, ngươi từ đầu chí cuối nói cho ta biết.

- Ân, lúc ấy tên đệ tử bên cạnh động phủ của phụ thân ngươi nói cho ta biết, hắn nói phụ thân ngươi mắng bọn hắn là “Yêu ma tà quái” Tông Không Sân giận dữ, muốn đem phụ thân ngươi tại chỗ giết chết. Lại bị Đao Bạch Vũ ngăn lại, Đao Bạch Vũ sư huynh nói, ngươi chửi chúng ta “Yêu ma tà quái” ta ngược lại muốn nhìn, ai sẽ biến thành “Yêu ma tà quái”. Rồi Đao Bạch Vũ sư huynh phân phó Tông Không Sân sư huynh nói, Không Sân, đem hắn mang đi, sư tôn ở Thiên Ám phân đà làm đại sự, rất cần những kẻ như thế này a.

Bành!

Nắm đấm Nhậm Thương Khung, hung hăng đập vào một cái bàn đá. Cái bàn đá kia tựa như bùn nát, lập tức hóa thành bụi phấn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.