Đại danh Minh Hoa Đà, ở Thiên Các cũng là tiếng lành đồn xa. Không có hắn, năm đó ở Đan sư đội hội kia, ai làm cho Thiên Các hãnh diện, từ Thiên Khung Tạo Hóa, đến phố phường bình dân, đều nói say sưa chuyện này.
Mà hết thảy chuyện này, đều là Minh Hoa Đà lập nhiều công lao hãn mã.
Minh Hoa Đà ở Đan sư đại hội, chẳng những g đoạt quán quân cá nhân, còn dẫn dắt cả Thiên Các từ nhiều lần đếm ngược đệ nhất, hỗn đến thành tích thứ hai đoàn thể.
Cho nên, Minh Hoa Đà ở Thiên Các, gần những năm cũng là tồn tại truyền kỳ. Mặc dù sau bởi vì Nhậm Thương Khung xuất hiện mà bị ảnh hưởng, nhưng mà cái này cũng không đại biểu, Minh Hoa Đà hắn đã bị người quên mất.
Ít nhất, Công Tôn Lam cùng Cốc Lâm này, cũng biết ba chữ Minh Hoa Đà kia, ý vị như thế nào.
Cốc Lâm thần thái phấn chấn:
- Thật là Minh Hoa Đà đại sư sao? Nhắc tới Thiên Các, để cho lão Cốc ta bội phục cũng không mấy người, Hoa Đà huynh ngươi tuyệt đối là một cái trong đó a!
- Không sai không sai, Công Tôn Lam ta bội phục cũng không nhiều, nhưng mà Hoa Đà huynh năm đó dũng đoạt quán quân, thật là như sấm bên tai.
Về phần tin tức Đan sư đại hội, bất kể là Cốc Lâm hay là Công Tôn Lam, cũng không thể nào biết tin tức. Bọn họ tự nhiên không biết, Minh Hoa Đà dành quán quân, là Nhậm Thương Khung âm thầm hỗ trợ.
Dĩ nhiên, qua nhiều năm như vậy, tu vi linh dược của Minh Hoa Đà đã tăng cao rất nhiều. Nhiều năm trôi qua, tài nghệ đã đạt đến trình độ Dược Vương. Mặc dù cách Dược Thánh còn có chút khoảng cách, nhưng mà cũng kém không xa rồi. Dù sao, hắn cùng với Nhậm Thương Khung giao hảo, trên căn bản chẳng khác gì là nửa đệ tử của Nhậm Thương Khung.
Cốc Lâm cùng Công Tôn Lam, cũng không phải là người của Thiên Các, mặc dù tạm ở địa bàn Thiên Các, nhưng bởi vì tính cách không quen phong cách của Thiên Các, cho nên không có gia nhập Thiên Các.
Cho nên, bọn họ nhất thời cũng không biết Minh Hoa Đà tìm bọn hắn làm gì.
Tính cách Cốc Lâm tương đối ngay thẳng, rót cho Minh Hoa Đà một chén rượu, cười nói:
- Hoa Đà huynh. Trước cạn một chén.
Minh Hoa Đà rất am hiểu cùng người giao thiệp, cười cùng hai người uống một chén, để chén rượu xuống. Này mới mở miệng cười nói:
- Nhị vị, thực không dám đấu diếm, ta vội vàng tới tìm các ngươi, là có chút đại sự. Tìm nhị vị bàn bạc.
- Ha hả, bàn bạc chúng ta làm sao dám? Hoa Đà huynh có gì chỉ giáo cứ nói?
Công Tôn Lam rất khiêm tốn.
- Nhị vị đều là đại sư lĩnh vực riêng của mình, muốn chỉ giáo, thật đúng là không đảm đương nổi. Thực không dám đấu diếm, là Nhậm Thương Khung đại sư phái ta tới mời nhị vị.
- Thương Khung đại sư?
Cốc Lâm cùng Công Tôn Lam cũng có chút giật mình.
Mặc dù bọn họ ở riêng lĩnh vực của mình, đều có thành tựu rất giỏi. Nhưng mà, dù sao cũng không phải là người của Thiên Các, tự thân đều là những hạng người nhàn tản, rất ít cùng người có đại lai lịch giao thiệp, cho nên nghe nói Nhậm Thương Khung mời bọn họ, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
Danh tiếng gần đây của Nhậm Thương Khung, thật sự quá mạnh mẽ rồi.
Không nói trước kia danh hiệu liên tiếp làm cho người ta hoa cả mắt. Chỉ nói công tích vĩ đại hắn gần đây cùng yêu tộc đối kháng. Kia đủ có thể truyền tụng thiên cổ rồi.
Nhân vật lớn như vậy, muốn mời bọn họ, tự nhiên để cho bọn họ cảm thấy có chút khẩn trương. Xưa nay, bọn họ mặc dù cũng đã gặp một ít nhân vật lớn, nhưng cùng Nhậm Thương Khung vừa so sánh với, cũng không ở một cấp bậc.
- Hoa Đà huynh, Thương Khung đại sư mời chúng ta, không biết vì chuyện gì?
Nội tâm Cốc Lâm có chút thấp thỏm bất an.
- Ha ha. Nhị vị không cần lo lắng, Thương Khung đại sư nghe nói hai vị đại sư vây ở Thâm Uyên Thành. Nên mới cố gắng viện binh cứu Thâm Uyên Thành. Nói trắng ra là, Thương Khung đại sư đối với nhị vị là hết sức kính trọng. Lần này muốn mời, cũng là muốn nhờ nhị vị một chút, cùng mọi người đối phó yêu tộc.
Cốc Lâm nghiêm mặt nói:
- Nếu như là người khác nói lời này, chúng ta tất nhiên không tin. Nhưng mà Thương Khung đại sư là ân nhân cứu mạng của chúng ta, lại là Đan Tiên Đông Điện Thái thượng trưởng lão, đức cao vọng trọng, chúng ta nhất định phải đi. Hoa Đà huynh, mời dẫn đường.
Minh Hoa Đà mừng rỡ, hắn vốn cho là hai người nhàn vân dã hạc này giống như đại sư khác, tính cách nhất định thập phần cổ quái, không tốt chung đụng, vốn là lo lắng mũi dính đầy tro.
Không nghĩ tới, vừa mở miệng muốn mời, đối phương lại vui vẻ đáp ứng. Trong lòng Minh Hoa Đà không khỏi cảm khái:
- Danh tiếng Thương Khung đại sư quả là mạnh, ngay cả những thế ngoại cao nhân này, cũng đối với hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Này nếu là Thiên Khung Tạo Hóa muốn mời bọn họ, cũng chưa chắc phối hợp như vậy a.
Minh Hoa Đà nghĩ như vậy cũng không sai, nếu như là Thiên Khung Tạo Hóa phái người mời Cốc Lâm cùng Công Tôn Lam, tất nhiên sẽ bị từ chối ngay.
Dù sao, Thâm Uyên Thành vây khốn lâu như vậy, Thiên Khung Tạo Hóa làm thế lực cai quản Thiên Các, một chút cứu giúp cũng không có, thật sự là có chút nói không được.
...
- Ha ha, hai vị đại sư, mời vào trong!
Đi tới trước phủ đệ, Nhậm Thương Khung mang theo một nhóm thủ hạ, đã sớm ở cửa chờ lâu. Minh Hoa Đà bước nhanh tiến lên, hướng Nhậm Thương Khung nói:
- Thương Khung đại sư, đã đem hai vị đại sư mời đến. Vị này là Cốc Lâm đại sư, còn vị này là Công Tôn Lam đại sư.
- Nhị vị, đây là Thương Khung đại sư!
Cốc Lâm cùng Công Tôn Lam bước lên phía trước, Nhậm Thương Khung thập phần nhiệt tình:
- Danh tiếng nhị vị, quả nhiên là như sấm bên tai. Đến Nam Thiên Các, nhị vị không nên câu thúc. Đến, mời vào trong, còn có một chút bằng hữu, thuận tiện giới thiệu nhị vị nhận biết.
Lần này cứu viện Thâm Uyên Thành đạt được toàn thắng. Trừ Nhậm Thương Khung cùng vợ chồng Đế La Vũ Hậu ra, còn có Pháp Vương của Đan Tiên Đông Điện xuất lực không nhỏ.
Vốn là, yêu tộc bốn bộ bị công kích, yêu bộ các đại phân đà chung quanh, cũng có phái binh cứu viện. Nhưng mà bị tám Pháp vương này kiềm chế không thể động đậy, ở dưới tình huống không biết hư thật, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ở tám Pháp vương kiềm chế, mới thắng được thời gian quý giá, làm cho cả quân dân Thâm Uyên Thành có đầy đủ thời gian rút lui.
Trận chiến này, tám Pháp vương mặc dù không có tiêu diệt kẻ địch, nhưng mà quả thật làm ra tác dụng trọng yếu.
Chém giết tám Đại Thánh tứ đại yêu bộ, tám miếng Đại Thánh yêu đan, Nhậm Thương Khung dựa theo ước định hiến tặng cho Tiên Ông Pháp vương, nhưng mà Tiên Ông Pháp vương không có nhận lấy toàn bộ, chỉ nhận một nửa.
Bởi vậy, tự nhiên là kết quả tất cả đều vui vẻ.
Hôm nay, nhóm người Tiên Ông Pháp vương chuẩn bị trở về Đan Tiên Đông Điện, cho nên Nhậm Thương Khung thiết yến đưa tiễn, muốn mời nhân vật khắp nơi tham gia.
Thâm Uyên Thành bên kia tìm nơi nương tựa mà đến, trừ bốn Đại Đạo cường giả ra, còn có Cốc Lâm cùng Công Tôn Lam đại sư.
- Ha hả, hôm nay khách quý đến đủ, chư vị, một chén rượu này, ta trước muốn kính chư vị Pháp Vương Đan Tiên Đông Điện trượng nghĩa tương trợ.
Lý Dật Phong nâng chén, hướng nhóm người Tiên Ông Pháp vương cười nói:
- Thịnh tình chư vị trượng nghĩa xuất thủ, không thể hồi báo, Lý mỗ bằng một chén rượu nhạt tỏ lòng biết ơn, thỉnh!
Tiên Ông Pháp vương ha ha cười một tiếng:
- Nam Thiên Các không sợ nguy hiểm, cùng yêu tộc dám đánh dám giết, có thể nói là mẫu mực của Đông Hoàng Châu. Đan Tiên Đông Điện ta là rất bội phục. Sau này mọi người chiếu ứng lẫn nhau, cùng lo đại nghĩa, cùng yêu tộc thề chu toàn, không cần phải nói tạ ơn!
Những người này nâng chén cạn, Hàn Bá Đao nâng chén cười nói:
- Dật Phong đạo huynh, lão Hàn ta kính ngươi một chén, ở Thâm Uyên Thành, ta liền tin chắc, Dật Phong đạo hữu ngươi nhất định sẽ phái binh gấp rút tiếp viện.
Hàn Bá Đao vừa mở miệng, Thiên Lôi cũng tốt, Hoàng Phủ huynh đệ cũng tốt, cũng không dám chậm trễ, rối rít đứng lên. Lần này có thể phá vòng vây, may mắn không chết, trong lòng mấy người này cũng biết, nếu như không có Nam Thiên Các gấp rút tiếp viện, bọn họ là có chạy đằng trời.
Cho nên sau khi đến Nam Thiên Các, bọn họ cũng rất rõ ràng vị trí của mình, đối với Nam Thiên Các là khăng khăng một mực theo đuôi.
Lúc này, chính là thời cơ tốt để bọn hắn tỏ thái độ.
- Dật Phong đạo hữu, lần này nhờ Nam Thiên Các trợ giúp, Thiên Lôi ta là người thô hào, nói chuyện không dễ nghe, sau này đối kháng yêu tộc, Thiên Lôi ta chỉ đông đánh đông, chỉ tây đánh tây, tuyệt đối nghiêm túc. Một chút nhíu mày, ta chính là con rùa đen khốn kiếp!
- Hoàng Phủ huynh đệ ta, sau này vì Dật Phong đạo huynh ra roi, thề cùng yêu tộc đối kháng đến cùng.
Hoàng Phủ Xuân cùng Hoàng Phủ Thu cũng rối rít tỏ thái độ.
Hàn Bá Đao cười ha ha:
- Không sai không sai, tất cả mọi người là hảo hán tử, tại sao phải để yêu tộc súc sinh kia hoành hành? Con mẹ nó, khi chết trứng hướng lên trời. Yêu tộc xâm chiếm thổ địa của chúng ta, nuốt chửng con dân của chúng ta, dựa vào cái gì chứ?
Đừng xem Hàn Bá Đao lời nói thô lỗ, nhưng mà rất hợp với ý của mọi người.
Mười vạn năm đại kiếp bộc phát đến bây giờ, trừ Nam Thiên Các tương đối khá hơn một chút ra, những địa phương khác, có thể nói là một mảnh địa ngục, cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Cả Thiên Các, một khi phân đà bị công hãm, đây tuyệt đối là gió tanh mưa máu, bạch cốt thành núi, máu chảy thành sông, yêu tộc đi vào, chó gà không tha.
Vô số gia đình, cửa nát nhà tan; vô số thành thị, thành phá hoang địa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, nhóm người Nhậm Thương Khung cùng Lý Dật Phong, tự mình tiễn bước tám Pháp vương Đan Tiên Đông Điện. Đối với bọn người Thiên Lôi gia nhập, Nam Thiên Các tự nhiên là thập phần hoan nghênh.
Thoáng cái, Đại Đạo cường giả của Nam Thiên Các, từ bảy người gia tăng mãnh liệt đến mười một người, uy danh mở rộng.
Đối với Đại Đạo cường giả mới tới, Lý Dật Phong dùng người thì không nghi ngờ người, cũng ủy thác trách nhiệm nặng nề.
Sau khi tiễn xong, Nhậm Thương Khung một mình nói chuyện với Cốc Lâm cùng Công Tôn Lam.
- Hai vị đại sư, yêu tộc thế đại, mặc dù Nam Thiên Các chúng ta chiếm cứ đông nam, nhưng so sánh với trăm bộ yêu tộc của Tu La hải vực mà nói, như cũ là muối bỏ biển. Mong hai vị đại sư ra một phần lực.
Cốc Lâm cùng Công Tôn Lam liếc nhau một cái, cũng nặng nề gật đầu.
- Thương Khung đại sư, đối kháng yêu tộc là đại nghĩa loài người, hai người chúng ta tự nhiên không thể chỉ lo thân mình, không đếm xỉa đến. Chỉ cần có chỗ của chúng ta, xin Thương Khung đại sư mở miệng là được.
- Ân, Cốc đại sư là luyện khí đại sư, mà chúng ta cùng yêu tộc đối kháng, vũ khí vẫn rất thiếu hụt. Công Tôn đại sư là cơ quan đại sư, phòng ngự thành thị chúng ta, nếu như có thể có cơ quan nhiều hơn, đối kháng yêu tộc cũng sẽ nhiều thêm tiền vốn. Thiên Các thập điện chúng ta, cũng có Thiên Xu Đường cùng Thần Binh Điện, hôm nay người hai điện này, có nửa số đến Nam Thiên Các chúng ta. Nhưng bởi vì thiếu hụt một đại sư, lộ ra vẻ rắn mất đầu. Nhị vị là đại sư của rèn đúc cùng cơ quan, mong nhị vị tiếp thu hai lĩnh vực này, không biết hai vị đại sư có bằng lòng tương trợ hay không?