Ba Quật làm tân Thủ Tịch Chiến Thần Phượng Vũ bộ lạc, bằng vào thực lực cường đại, cũng có chút được cưng chìu mà kiêu, liếc Trình Phụng Tiên một cái, nhàn nhạt hỏi:
- Tù trưởng, người này cùng ngươi có giao tình?
Trình Phụng Tiên là người chết sĩ diện, cười nói:
- Chủ tử ban đầu của hắn, cùng ta có làm ăn lui tới, hắn là một chạy chân, chứ giao tình gì chứ.
- Nếu không có gì giao tình, đuổi đi là được.
Khẩu khí Ba Quật có chút không nhịn được.
- Ha hả...
Trình Phụng Tiên cười cười, thật không có vội vã đánh nhịp. Trong lòng hắn nháy mắt bỗng nhiên có một so đo.
Ba Quật này cưng chìu mà kiêu, ỷ vào thực lực cường đại, ở Phượng Vũ bộ lạc làm Thủ Tịch Chiến Thần, danh tiếng cơ hồ áp đảo tù trưởng hắn rồi.
Vì tiền đồ Phượng Vũ bộ lạc, Trình Phụng Tiên tạm thời không thể nào cùng Ba Quật trở mặt. Bất quá nghe được cái tên "Mộ Dung" này, Trình Phụng Tiên nhất thời sinh ra một chút ý nghĩ.
Mộ Dung này hắn cũng có biết chút ít, biết Mộ Dung văn võ song toàn, chẳng những thực lực mạnh, hơn nữa trí kế xuất chúng. Mấu chốt nhất chính là, Mộ Dung này năm đó là thủ hạ Ứng Vô Nhai, hôm nay Ứng Vô Nhai chết rất nhiều năm, Mộ Dung này phải là người vô chủ, nếu có thể đem Mộ Dung thu về, cũng có thể kiềm chế Ba Quật.
Bằng vào thực lực cùng trí lực của Mộ Dung, tuyệt đối có tư cách cùng Ba Quật ngồi ngang hàng, đạt tới hiệu quả kiềm chế lẫn nhau, bởi vậy, tù trưởng hắn ngược lại có thể từ đó được lợi.
Nhất niệm đến chỗ này, Trình Phụng Tiên hắng giọng cười một tiếng:
- Ba Quật, Mộ Dung này mặc dù ban đầu chỉ là một chạy chân, nhưng thực lực cũng không tệ lắm. Rất nhiều năm không thấy, không biết hôm nay tu vi hắn như thế nào. Nếu tìm tới, cự tuyệt không tốt lắm, vẫn nên gặp một lần, để tránh vô cớ gây thù hằn.
Ba Quật khinh thường:
- Tu vi hắn như thế nào?
- Ta nhớ kỹ mấy năm trước, hắn là Thần Thông nhị trọng, mấy năm không thấy, cũng không biết rốt cuộc tiến triển như thế nào!
- Mấy năm không thấy, có thể tăng bao nhiêu chứ? Chống đỡ chết cũng chính là Thần Thông tam trọng. Một Thần Thông tam trọng cảnh giới không kiên cố, cũng hù dọa không ngã ta!
Khẩu khí Ba Quật thập phần ngạo mạn.
- Phải, cùng Ba Quật chiến thần ngươi so sánh, hắn tự nhiên là yếu nhược một bậc. Người đâu, mời Mộ Dung vào đi.
Trình Phụng Tiên truyền lệnh.
Dù sao cũng là tù trưởng, hắn nếu mở miệng, Ba Quật cũng không nên nói gì. Chẳng qua là mặt âm trầm, giơ chén lên uống một hớp rượu buồn bực, sau đó nặng nề bỏ xuống.
Trình Phụng Tiên biết tâm tư Ba Quật, nhưng không thèm để ý. Tên này ỷ vào thực lực mạnh, Trình Phụng Tiên không thể nào mọi chuyện đều nhân nhượng hắn.
Không bao lâu, thủ hạ liền dẫn Nhậm Thương Khung cùng Mộ Dung đi vào trong sảnh.
Nhậm Thương Khung cũng không vội biểu lộ thân phận, bằng tu vi của hắn, bất kể là Trình Phụng Tiên, hay là Ba Quật, căn bản không cách nào khám phá sâu cạn.
Mộ Dung ha ha cười một tiếng, đi lên ôm quyền nói:
- Tù trưởng đại nhân, nhiều năm không thấy, phong thái càng hơn năm đó a.
Trình Phụng Tiên cũng là bộ mặt tươi cười:
- Mộ Dung Lão đệ, đã lâu rồi, đã lâu rồi. Mời ngồi, mời ngồi.
Về phần Nhậm Thương Khung, hắn cho rằng là tùy tùng của Mộ Dung, chẳng qua là nhàn nhạt gật đầu cười một tiếng.
Mặt Ba Quật lộ một tia cười âm hiểm, bỗng nhiên đứng lên, hướng Mộ Dung đi tới:
- Mộ Dung Lão đệ? Nghe tù trưởng đại nhân nói, ngươi năm đó ở Thiên Thương phân đà, cũng là tuổi trẻ tài giỏi, Ba mỗ ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Đến, chúng ta thân mật một chút.
Vừa nói, một tay hướng Mộ Dung duỗi tới.
Mộ Dung có chút kinh ngạc:
- Tù trưởng, vị này là?
Năm đó Phượng Vũ bộ lạc Thủ Tịch Chiến Thần là Tiêu Kỳ, sau lại bị Nhậm Thương Khung chém giết. Mắt thấy người này diện mạo hung hãn, thực lực tựa hồ càng hơn Tiêu Kỳ năm đó.
- Nga, đây là tân Thủ Tịch Chiến Thần Phượng Vũ bộ lạc chúng ta… Ba Quật!
Mộ Dung cười cười:
- Nguyên lai là Phượng Vũ bộ lạc chiến thần đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu.
Ba Quật nhếch miệng cười một tiếng:
- Ngươi lần đầu tiên gặp ta, ngưỡng mộ đã lâu cái gì?
Bàn tay hai người nắm chặt, Ba Quật âm thầm cười lạnh, thúc dục thần thông, tính toán cho Mộ Dung một hạ mã uy, hung hăng hạ danh tiếng Mộ Dung.
Lực lượng thúc dục này, lại giống như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có một chút phản ứng, Ba Quật âm thầm giật mình, liên tục ba lần thúc dục lực lượng, muốn bêu xấu Mộ Dung, nào biết liên tục ba lần, cũng giống như quả đấm nện ở trên bông, một điểm phản ứng cũng không có.
- Làm sao có thể?
Ba Quật thất kinh, chẳng lẽ người này hiểu được yêu thuật?
Mộ Dung mặt không đổi sắc, nụ cười như cũ:
- Ba Quật chiến thần, ngươi tốt.
Ba Quật có chút khó chịu nổi, biết gặp phải đối thủ cường đại, ngượng ngùng chuẩn bị rút tay về. Nhưng vừa thu lại, lại phát hiện bàn tay giống như bị vòng sắt bóp chặt, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
- Hả?
Mặt Ba Quật ửng hồng lên, khẽ dùng một thanh lực, nhưng kéo cũng không ra.
- Ngươi!
Ba Quật chiến thần trừng mắt, hung hăng dùng sức rút lại.
Ngay vào lúc này, Mộ Dung hết sức ăn ý buông lỏng tay ra. Ba Quật vì rút quá mạnh, trực tiếp lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào về mặt sau.
Mộ Dung đi sau mà tới trước, thân ảnh kỳ khoái, xông lên đem Ba Quật đỡ lấy, cố ý khách khí nói:
Trình Phụng Tiên thấy thế, cũng là kinh hãi. Hắn vốn còn có ý tứ mua chuộc Mộ Dung. Tính toán mượn lực lượng Mộ Dung kiềm chế Ba Quật.
Không nghĩ tới Mộ Dung này sĩ biệt ba ngày, làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Phần thực lực cử trọng nhược khinh này, hiển nhiên đã không phải là Mộ Dung năm đó.
Phần thực lực này, so sánh với Ba Quật không biết mạnh hơn bao nhiêu! Nếu không, sao có thể đùa bỡn Ba Quật nhẹ nhàng như vậy?
Trình Phụng Tiên vốn là còn có một chút tâm thái cao cao tại thượng, thoáng cái bị Mộ Dung làm kinh sợ, bộ mặt tươi cười nói:
- Mộ Dung lão đệ mấy năm không thấy, tựa hồ thực lực đại tiến a, thật đáng mừng, quả nhiên là thật đáng mừng.
Lời này là nịnh nọt Mộ Dung, nhưng nghe ở trong lỗ tai Ba Quật, là tư vị rất khác lạ.
Mộ Dung cũng cười nhạt:
- Thực lực đại tiến là không dám nhận, chẳng qua là hơi có chút đề cao thôi. Cũng là bộ lạc tù trưởng đại nhân, phát triển không ngừng a.
Trình Phụng Tiên cười hắc hắc, trong bụng cũng có vài phần đắc ý. Những năm này, Phượng Vũ bộ lạc đúng là thực lực tăng nhiều, cơ nghiệp càng lúc càng lớn.
- Được rồi, Mộ Dung lão đệ, kể từ khi Ứng Vô Nhai lão huynh gặp chuyện không may, vẫn không có tin tức ngươi, mấy năm này ngươi ở đâu?
- Một lời khó nói hết, bất quá những năm này, so với năm đó ở Thiên Thương phân đà phong phú khoái trá hơn nhiều.
- Tốt, kia quả nhiên là thật đáng mừng. Không biết lão đệ hôm nay tới, là ngọn gió nào thổi ngươi tới đây? Quả nhiên là khách quý.
Trình Phụng Tiên nhìn thấy thực lực Mộ Dung bực này, lòng chiêu dụ trên căn bản đã giấu đi. Bằng thực lực Mộ Dung, hắn cũng không dám chiêu nạp đi vào.
Ba Quật đại gia đã đủ khó hầu hạ rồi, nếu như chiêu nạp một cái so với Ba Quật cường đại hơn đi vào, hắn làm tù trưởng hay sao?
- Thực không dám đấu diếm, lần này tới, chủ yếu là tìm tù trưởng đại nhân nói một cuộc làm ăn.
Trình Phụng Tiên ha ha cười một tiếng:
- Tốt, có làm ăn tới cửa, Phượng Vũ bộ lạc chúng ta luôn luôn rất hoan nghênh.
Năm đó Phượng Vũ bộ lạc cùng Thiên Thương phân đà qua lại, song phương âm thầm làm không ít giao dịch, quan hệ cũng không sai.
- Lão đệ lần này muốn làm sinh ý gì?
- Rất lớn, cũng không biết tù trưởng đại nhân có quyết đoán được hay không.
Con ngươi Trình Phụng Tiên chuyển động, dũng cảm cười một tiếng:
- Phượng Vũ bộ lạc ta hùng bá Man Hoang đệ nhất trọng, mặc dù không nói mạnh bao nhiêu, nhưng việc buôn bán quyết đoán, vẫn phải có. Chỉ cần là giao dịch công bình, Phượng Vũ bộ lạc chúng ta cũng chưa có không dám làm ăn.
- Rất tốt, có những lời này của tù trưởng đại nhân, ta đây an tâm.
Mộ Dung theo khẩu khí của hắn, cười nói:
- Ta lần này, là muốn hỏi tù trưởng đại nhân giao dịch Phượng Vũ thần mộc.
- Ha ha, giá tiền Phượng Vũ thần mộc không rẻ a! Mộ Dung lão đệ, quả nhiên đến có chuẩn bị. Chỉ cần đúng giá, Phượng Vũ thần mộc này cũng không phải là không thể giao dịch.
Trên thực tế, Phượng Vũ thần mộc của Phượng Vũ bộ lạc, phần lớn chỉ dùng để giao dịch. Phượng Vũ bộ lạc sở dĩ có thể cường đại như vậy, xưng bá Man Hoang đệ nhất trọng, cũng chính là dựa vào Phượng Vũ thần mộc sinh ra giá trị này.
- Tù trưởng đại nhân, ta lần này yêu cầu số lượng cũng không ít.
- Bao nhiêu?
Trình Phụng Tiên híp mắt, cũng không có bị Mộ Dung làm chấn kinh.
- Cũng không coi là rất nhiều, hai nghìn cái.
- Hai nghìn?
Trình Phụng Tiên thiếu chút nữa ngã xuống đất:
- Mộ Dung lão đệ, ngươi có phải nói giỡn hay không? Mười cái tám cái cũng dễ nói, hai nghìn, ngươi biết đây là khái niệm gì không?
- Biết, ta muốn hai trăm cực phẩm Phượng Vũ thần mộc, năm trăm thượng phẩm cực phẩm Phượng Vũ thần mộc, những cái khác toàn bộ trung phẩm Phượng Vũ thần mộc. Hạ phẩm Phượng Vũ thần mộc, một cây không lấy.
Trình Phụng Tiên ngây ngẩn cả người, hắn sớm có chuẩn bị tâm tư, chờ Mộ Dung phát động ngụm lớn. Cho là Mộ Dung này có thể yêu cầu mười mấy cái, thậm chí hơn trăm cái.
Chỉ cần đủ tiền, hắn cũng không cự tuyệt.
Nhưng mà hai nghìn cái, đây tuyệt đối là thiên văn rồi. Hắn cũng không tin, Mộ Dung trởcó đủ tiền. Đừng nói Mộ Dung, coi như là Đại Đạo cấp cường giả, hai nghìn cái Phượng Vũ thần mộc, linh thạch đủ để xếp thành một ngọn núi rồi, căn bản không phải Đại Đạo cường giả bình thường ra nổi.
- Mộ Dung lão đệ, ngươi xác định ngươi không phải là nói giỡn?
Trình Phụng Tiên có chút cảnh giác.
- Tù trưởng đại nhân, ngươi nên hiểu rõ ta, ta giống như là người ăn nói lung tung sao?
Mộ Dung cười nhàn nhạt, lại hỏi:
- Thế nào? Tù trưởng đại nhân chẳng lẽ lấy không ra? Hoặc là nói, không có dũng khí làm khoản giao dịch này?
Trình Phụng Tiên có chút khó khăn, làm ăn lớn như vậy, tuyệt đối là thiên văn. Không phải là hắn không dám làm, mà là không tin được a!
Mộ Dung này thực lực tăng nhiều, ai biết tâm tư hắn thế nào? Vạn nhất đối phương thấy hơi tiền nổi máu tham, trực tiếp đánh cướp thì sao?
Cho dù sau lưng Phượng Vũ bộ lạc có thực lực cường đại ủng hộ, kia cũng không nên làm a! Nước xa không cứu được lửa gần.
- Tù trưởng đại nhân luôn luôn dũng cảm, cuộc trao đổi này có thể làm hay không, ngài cũng nên nói một tiếng chứ.
Trình Phụng Tiên thở dài nói:
- Mộ Dung lão đệ, hai nghìn cái, này thật là xin lỗi rồi. Phượng Vũ bộ lạc chúng ta dự trữ, cũng bất quá mấy trăm, căn bản lấy không ra nhiều như vậy.
Lông mi Mộ Dung khẽ nhíu:
- Tù trưởng đại nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Phượng Vũ bộ lạc truyền thừa mấy vạn năm, Phượng Vũ thần mộc trữ hàng, tuyệt đối vượt qua mười vạn. Mấy trăm cái, nói ra lừa gạt đứa trẻ cũng không tất có người tin. Tù trưởng đại nhân là không tin được ta? Hay là sợ ta không đủ tiền?
- Mộ Dung Lão đệ, thật xin lỗi, cuộc làm ăn này, Phượng Vũ bộ lạc chúng ta vô năng ra sức.
- Tù trưởng đại nhân, nếu như ngươi lo lắng chúng ta ra không nổi tiền, mời ra giá trước đi.
Ba Quật một bên không vui:
- Các hạ, việc buôn bán này, từ trước đến giờ là nguyện mua nguyện bán. Tù trưởng nhà ta không muốn làm cuộc trao đổi này, ngươi trở về đi thôi!