Bằng thực lực hôm nay của Nhậm Thương Khung, ở cảnh nội Đông Hoàng Châu, chỉ cần cẩn thận tòng sự, cũng không cần lo lắng cái gì. Cho dù là bị Đại Thánh yêu tộc phát hiện, hắn cũng không sợ hãi.
Dù sao, bằng lực chiến đấu hôm nay của hắn, Đại Thánh yêu tộc bình thường đến đây quấy rầy, đó chính là chịu chết.
Nhậm Thương Khung một đường về tây, nơi nơi đập vào mắt đều là sanh linh đồ thán. Phàm là nơi yêu tộc chiếm cứ, cơ hồ là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tình cảnh bi thảm, một mảnh yêu khí ngất trời.
Thời điểm đi qua Thiên Đoạn Sơn Mạch, Nhậm Thương Khung cố ý nhìn Thiên Đoạn Sơn Mạch một chút. Kế hoạch yêu hóa chiến sĩ ở Thiên Đoạn Sơn Mạch, căn bản không có dùng được chút nào.
Bởi vì yêu tộc đại kiếp bộc phát quá nhanh, hoàn toàn vượt qua Thiên Các dự liệu, cho nên kế hoạch yêu hóa chiến sĩ này, còn chưa kịp sắp xếp, đã cùng Thiên Các tổng bộ mất đi liên hệ, trở thành một mảnh phế tích. Mà cái gọi là yêu hóa chiến sĩ, toàn bộ thành con ruồi không đầu, bị đại quân yêu tộc xông lên, hoàn toàn hỏng mất.
Nhậm Thương Khung thập phần thổn thức, Hạ Thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo trăm phương ngàn kế, nhưng sao nghĩ đến, kế hoạch yêu hóa chiến sĩ của bọn họ, ở trước mặt lực cường đại của yêu tộc, hoàn toàn chính là bụi bay.
Hơn nữa dưới tình huống không có ai chỉ huy, lại càng năm bè bảy mảng, đối với yêu tộc không tạo thành được bất cứ uy hiếp gì.
Những oan hồn bị bào chế thành yêu hóa chiến sĩ này, ở trước mặt yêu tộc đại kiếp, vận mệnh làm cho người ta phải thổn thức.
Qua Thiên Đoạn Sơn Mạch, chính là địa giới Thất Tinh Đạo Tràng. Địa thế Thất Tinh Đạo Tràng kỳ lạ, có bảy đại cứ điểm, tạo thành hình dạng thiên cương bắc đẩu thất tinh, hô ứng lẫn nhau, tạm thời là thập phần vững chắc.
Thất Tinh Đạo Tràng mượn lợi ưu thế này, hơn nữa Thất Tinh Đạo Tràng Bắc Đấu Thất Tử cũng thập phần cụ thể, cũng không cùng yêu tộc thực chất tử chiến, mà là lợi dụng hết thảy nhân tố có lợi, tử thủ bảy đại cứ điểm. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không lo lắng bị yêu tộc đánh bại.
Vòng qua Thất Tinh Đạo Tràng, một đường Bắc thượng, cứ điểm yêu tộc càng phát ra nhiều hơn. Phía bắc Thất Tinh Đạo Tràng, chính là địa bàn Bão Thạch Tông.
Bão Thạch Tông quả nhiên như tình báo không sai lệch, đã toàn diện rơi vào tay giặc. Trừ thánh địa ra, đã không có một tấc thổ địa thuộc về Bão Thạch Tông nắm trong tay.
Đáng thương Bão Thạch Tông lớn như thế, hàng tỉ sinh linh, đã thành bảo khố tiếp tế tiếp viện cho yêu tộc.
Nhậm Thương Khung quả thực không đành lòng nhìn, càng đi lên phía bắc, mùi máu tươi lại càng nặng. Nhất là bên trong cứ điểm yêu tộc chiếm cứ, bởi vì quan hệ tiếp tế tiếp viện, nuốt chửng huyết nhục loài người, mùi máu tanh tạo thành một cỗ hơi thở ngất trời, làm cho Nhậm Thương Khung không đành lòng dừng lại lâu.
Rất nhiều cứ điểm gần sông, cơ hồ là nhuộm thành một mảnh đỏ sẫm. Trên sông nổi lơ lửng huyết nhục xương trắng bị gặm sạch, giống như thành từng con thuyền nhỏ, căn bản chìm vào đáy sông không được.
Có vài điểm trên sông Trường Giang và Hoàng Hà, thậm chí bị xương trắng làm bế tắc lòng sông.
Nhậm Thương Khung thở dài trong lòng:
- Những nhất lưu tông môn này, ngày thường cao cao tại thượng, còn không phải là dựa vào những bình dân này cho bọn hắn vinh hoa phú quý, cho bọn hắn ăn trắng mặt trơn sao. Nhưng mà, thời điểm mấu chốt, những kẻ khốn kiếp này chẳng những không bảo hộ con dân của bọn hắn, ngược lại co đầu rút cổ làm con rùa đen rút đầu. Hôm nay yêu tộc thế đại, những con rùa đen rút đầu này, chỉ sợ cũng thập tử nhất sinh.
Theo như tính tình Nhậm Thương Khung, những tông môn khốn kiếp như vậy, hắn căn bản không muốn đi cứu.
Nhưng mà từ đại cục suy nghĩ, hắn không thể không cứu.
Dù sao, mỗi một cái cứ điểm loài người rơi vào tay giặc, chính là cách vong tộc diệt chủng gần hơn một bước.
Nếu như hương khói loài người bị diệt, quê cha đất tổ cũng bị yêu tộc chiếm hết toàn bộ, như vậy cho dù hắn cường đại đến nghịch thiên, lại có tác dụng gì?
Thiên địa dằng dặc, không có đồng loại, không có cùng tộc, ý nghĩa sinh tồn ở đâu?
Nhậm Thương Khung lắc lắc đầu, bỏ ra những tạp niệm trong đầu.
Chuyện cho tới bây giờ, thế cục đã thoát khỏi bàn tay hắn với tới.
Càng đến gần thánh địa Bão Thạch Tông, Nhậm Thương Khung lại càng cẩn thận. Dù sao, thánh địa Bão Thạch Tông này, bây giờ có lục đại yêu bộ chiếm cứ, tổng cộng hai mươi ba tên yêu tộc Đại Thánh, thực lực mạnh vô cùng.
Dĩ nhiên, thế cục hôm nay, hắn không thể nào nghênh ngang trực tiếp phủ xuống thánh địa Bão Thạch Tông. Thứ nhất, đại quân yêu tộc chiếm cứ bên ngoài, không thể nào cho hắn đi vào.
Thứ hai, phòng ngự Bão Thạch Tông bây giờ không thể nào để người lạ đi vào dễ dàng. Dù sao, Bão Thạch Tông bây giờ thua không dậy nổi.
Chỉ cần xuất hiện một cái ngoài ý muốn nho nhỏ, cũng có thể làm cho cả Bão Thạch Tông bị tiêu diệt.
Trong thánh địa Bão Thạch Tông, bảy đại tông chủ Bão Thạch Tông đã liên tục ba bốn ngày không có chợp mắt nghỉ ngơi. Cũng may cả đám đều là đỉnh cấp cường giả, Đại Đạo cường giả liên tục không ngủ không nghỉ mấy tháng, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng Mà, không có nghỉ ngơi sẽ không mệt mỏi, không có nghĩa là bọn họ giờ phút này rất nhẹ nhàng.
Đại quân Yêu tộc tiếp cận, đã đem cả thánh địa bao vây hoàn toàn. Nếu như không phải là thánh địa có cấm chế phòng ngự, yêu tộc đánh vào thánh địa, căn bản không có bất kỳ huyền niệm.
Dù sao, bọn họ tính toán đâu ra đấy, cũng chỉ có bảy đại tông chủ.
Mà vây công thánh địa là yêu tộc sáu bộ, chừng hai mươi ba tên đại thánh. Số lượng đỉnh cấp cường giả, chênh lệch quá xa, chớ nói chi là số lượng cấp thấp.
Yêu tộc xưa nay chính là bằng người đông thế mạnh, toàn dân đều binh.
Luận thực lực cấp thấp, thế lực chiếm cứ ở bên ngoài Bão Thạch Tông, ít nhất là gấp năm đến mười lần Bão Thạch Tông. Cho nên, một khi cấm chế bị phá, Bão Thạch Tông gặp phải tuyệt đối là tai hoạ ngập đầu.
Bọn họ là Đại Đạo cảnh cường giả, có thể thoát khốn hay không cũng là ý trời, chớ nói chi là những người khác.
Thạch Thanh làm đại tông chủ Bão Thạch Tông, giờ phút này nét mặt nghiêm túc, mở miệng nói:
- Chư vị, nói một câu đi, đến lúc này cũng đừng cất giữ riêng tư. Có thượng sách gì phá vỡ kẻ địch?
- Lão Đại, chuyện cho tới bây giờ? Phá vỡ kẻ địch mà nói, quả nhiên là có chút vô căn cứ rồi. Chúng ta bây giờ nên nói, là làm thế nào bảo toàn Bão Thạch Tông a.
Lên tiếng này, là Bão Thạch Tông nhị tông chủ Thạch Chiến.
Nhìn ra được, nhị tông chủ này cùng đại tông chủ có suy nghĩ chính chắn hơn. Nếu như là bình thời, Thạch Chiến này chưa chắc dám xung đột với Thạch Thanh như vậy.
Nhưng mà ở hôm nay dưới tình huống ăn bữa hôm lo bữa mai, tính tình kia bị kích phát ra, cũng làm cho Thạch Chiến nhiều vài phần lá gan.
Tính tình của Thạch Thanh cũng rất tốt, cũng không có phát tác, mà là thản nhiên nói:
- Vậy thì nói làm như thế nào bảo toàn tông môn đi.
- Đại ca, ta nói hai câu.
Tứ Tông chủ Thạch Đình giơ tay.
- Lão Tứ, ngươi có thượng sách gì? Nói một chút nghe xem!
Thạch Thanh thấy Thạch Đình mở miệng, có chút vui mừng. Thạch Đình này là tâm phúc của hắn, cũng là người nhiều mưu trí, đầu có Càn Khôn.
- Đại ca, ta đầu tiên nói đúng tình hình, đến một bước này hôm nay, thế cục chúng ta không phải là xem không ổn. Mà phải nói là thời khắc sinh tử cũng không quá đáng.
Thạch Đình đầu tiên nói ra tình hình thực tế.
Thạch Thanh khó xử gật gật đầu, điểm này, bây giờ là dù ai cũng không cách nào phủ nhận, các cứ điểm của Bão Thạch Tông bị yêu tộc không cần tốn nhiều sức, liên tục xóa tên, trong nửa năm thời gian, cũng chỉ còn lại có thánh địa.
Mặc dù quanh thân thánh địa trong phạm vi ngàn dặm, còn có mấy cứ điểm nhỏ, nhưng căn bản đều là tiểu đả tiểu nháo, đối với thánh địa không cách nào tạo thành trợ giúp thực chất.
- Lão Tứ, vậy ngươi nói xem, sinh cơ của chúng ta ở nơi nào?
Thạch Đình trầm ngâm chỉ chốc lát, vươn ra ba đầu ngón tay:
- Ta cho rằng, chúng ta hôm nay chỉ có ba lựa chọn.
- Nga?
Mọi người nghe nói còn có ba lựa chọn, đều rất tò mò.
- Lão Tứ, chúng ta đây một biện pháp cũng không nghĩ ra được, ngươi lại có ba lựa chọn? Mau nói một chút xem.
Những tông chủ khác, đều rối rít thúc giục nói.
Thạch Đình thở dài nói:
- Tuy nói là ba lựa chọn, nhưng không có một cái nào là vạn vô nhất thất. Hơn nữa, cũng cần phải giao ra thật lớn.
- Chuyện cho tới bây giờ, muốn không trả giá thật nhiều, kia làm sao có thể? Lão Tứ, ngươi cứ việc nói! Người nào không biết, ngươi là quân sư Bão Thạch Tông chúng ta, chúng ta vui lòng nghe lời ngươi.
- Đại gia đừng nóng vội, để ta nói từng bước. Lựa chọn thứ nhất, chính là rút lui đến Tinh Nguyệt Cốc. Phía đông Bão Thạch Tông chúng ta là Thiên Các, cùng Thiên Khung Tạo Hóa cũng không phải coi là rất xa. Nhưng mà các ngươi cũng biết, Thiên Khung Tạo Hóa bây giờ là tử thủ, không hỏi chuyện bên ngoài. Cho nên, lựa chọn Thiên Khung Tạo Hóa này, ta đã sớm bài trừ ra bên ngoài rồi. Tinh Nguyệt Cốc ở phía tây chúng ta, tạm thời mà nói, là khu vực chúng ta dễ dàng rút lui nhất. Dù sao, không có hạ Bão Thạch Tông chúng ta, yêu tộc sẽ không cách nào công kích Tinh Nguyệt Cốc. Con đường này, đối với chúng ta mà nói, không thể nghi ngờ là lựa chọn nguy hiểm nhỏ nhất.
Thạch Thanh gật đầu:
- Không sai, chẳng qua là chúng ta cùng Tinh Nguyệt Cốc, luôn có nhiều khúc mắc. Nhất là tranh giành mỏ linh thạch biên cảnh, làm cho Tinh Nguyệt Cốc vẫn đối với chúng ta oán niệm mười phần. Hôm nay chúng ta thối lui đến Tinh Nguyệt Cốc, không phải thích hợp.
- Đúng vậy, lão Tứ, chúng ta gặp rủi ro tìm nơi nương tựa, Tinh Nguyệt Cốc không cháy nhà hôi của mới là lạ.
- Còn không phải sao? Bất quá nói trở lại, Tinh Nguyệt Cốc địa thế ưu việt, nhất là Tinh Nguyệt Trường Không đại trận của bọn họ, nghe nói lực phòng ngự kinh người a. Điểm này, Tinh Nguyệt Cốc chúng ta không có tư cách đi so sánh.
Thạch Đình thản nhiên nói:
- Tông môn hương khói truyền thừa quan trọng hơn, hay là một mỏ linh thạch quan trọng hơn? Rồi nói tiếp, lúc này, coi như là giao mỏ linh thạch cho Tinh Nguyệt Cốc, bọn họ có thời gian đi khai thác sao? Yêu tộc đại quân, gió cuốn mây tan, qua Bão Thạch Tông chúng ta, Tinh Nguyệt Cốc chính là đứng mũi chịu sào rồi. Bọn họ đối phó yêu tộc còn không kịp, sao có thể đi khai thác mỏ linh thạch được?
- Lời tuy như thế, nhưng mà một khi đồng ý, ngày khác yêu tộc đại kiếp lắng xuống, mỗi cái trở về mỗi nhà, chúng ta cũng không thể nuốt lời, một mực phủ nhận?
Làm đại tông môn, loại chuyện hủy tín này vẫn còn làm không được. Đại tông môn cũng có tôn nghiêm của đại tông môn.
- Lão Tứ, ngươi nói một chút, hai lựa chọn khác là cái gì?
Đại tông chủ Thạch Thanh lên tiếng.
- Lựa chọn thứ hai, chính là tìm Thất Tinh Đạo Tràng nương tựa. Địa thế Thất Tinh Đạo Tràng cũng rất ưu việt, địa thải thất tinh, tạo thành bảy cứ điểm, lẫn nhau hô ứng, cũng có phòng ngự đại trận, mặc dù là thượng cổ đại trận, nhưng lực phòng ngự mà lại hơn xa Bão Thạch Tông chúng ta. Hơn nữa, Thất Tinh Đạo Tràng cùng chúng ta quan hệ không tệ. Chỉ cần chúng ta hiến linh thạch, giúp bọn họ duy trì phòng ngự cấm chế, tin tưởng tập hợp thế lực hai nhà, duy trì mấy chục năm vẫn còn có hi vọng!
- Vậy thì tuyển Thất Tinh Đạo Tràng a, còn có do dự gì nữa? Cùng Thất Tinh Đạo Tràng giao thiệp, so sánh với Tinh Nguyệt Cốc công phu sư tử ngoạm thì tốt hơn?
Tất cả mọi người nhìn Thạch Đình, hiển nhiên tất cả cũng cảm thấy, Thất Tinh Đạo Tràng là lựa chọn rất không tệ.