Cả đêm, hai người chỉ ôm nhau như thế, lặng yên không một tiếng động. Mãi đến lúc
bàn tay không ngừng vuốt tóc vỗ về Kha Lạc từ từ dừng lại, ý thức cậu dần dần mơ hồ rồi chìm hẳn trong giấc ngủ mê, Kha Lạc vẫn giữ chặt cậu không mảy may lơi tay, y áp mặt cậu vào sát ***g ngực mình.
Hắn chỉ đứng Cuối cùng, cậu đã tin tình cảm của Kha Lạc dành cho mình là nghiêm túc. Nhưng chính
vì thế, lần này cậu càng không thể không vô tình với y.
Ngoài tình yêu của cậu, Kha Lạc không hề muốn thứ gì khác, nhưng hiềm nỗi, thứ gì
cậu cũng có thể cho đi, chỉ trừ mỗi tình yêu.
Cậu làm sao dám phí hoài thời gian của y nữa.
Kha Lạc còn cả quãng đời tuổi xanh, đoạn đường phía trước nhất định còn có ai đó
thích hợp hơn đang chờ đợi y, mà y cũng còn đủ thời gian và nhiệt huyết đi tìm người đó.
Nhưng cậu thì khác. Cậu không còn cả tuổi trẻ lẫn tình cảm mãnh liệt nào nữa. Quãng
đời mười tám năm cậu từng có đều chỉ mê đắm dõi theo một người là Tạ Viêm, chỉ yêu duy nhất Tạ Viêm, chỉ chờ mỗi mình Tạ Viêm, chỉ là của riêng Tạ Viêm.
Cậu còn đâu mười tám năm khác để vun dưỡng một tình cảm sâu đậm chừng ấy cho
ai khác?
Khoảng thời gian tiếp đó, Kha Lạc luôn ngoan ngoãn nghe lời, y không đi đâu cả, suốt
ngày cứ lẽo đẽo theo trông cậu như một chú cún trung thành. Hôm nào cũng vậy, trước giờ ngủ y lại lấy bút đỏ gạch chéo ngày tháng trên lịch một cách thật nghiêm cẩn, khuôn mặt luôn đầy nét u buồn luyến tiếc, rồi nhẩm tới nhẩm lui những ngày còn lại, nhẩm đến ngây người.
Có vài lần tỉnh giấc giữa khuya, Thư Niệm cảm nhận được Kha Lạc đang hôn trộm
mình. Động tác ôm đầu cậu rất nhẹ nhàng, y hôn môi cậu hết lần này đến lần khác, nhưng chẳng hề có hành động gì vượt rào hơn thế.
Cậu biết rõ, Kha Lạc vì sắp ra đi mới muốn lưu giữ lại một ít hồi ức và kỷ niệm, muốn
quý trọng những cơ hội y còn có thể gần gụi cậu. Ngay đến bản thân cậu, cứ nghĩ đến chẳng bao lâu nữa đây mình phải tiễn chân Kha Lạc, lòng lại trống trải. Trước vội sau vội giúp Kha Lạc đóng kiện hành lý lớn, cậu vẫn cứ thấy chưa đầy đủ lắm hay còn thiếu thứ gì đó, luôn lo một mình Kha Lạc ở thành phố T xa tít không người săn sóc, liệu có gặp bất trắc không, nhỡ đâu không thích nghi được thời tiết nơi đó, có khi không quen món ăn địa phương cũng nên
Tuy cậu cũng hiểu đây toàn là lo thừa, nhưng vẫn không cách nào thôi bất yên.
Cho dù chỉ yêu thương Kha Lạc như một đứa con (sao mỗi lần nghe tới chữ này vẫn
thấy đuối wá >”<), nhưng đó cũng là một loại yêu. Cậu đã dành hết thứ tình yêu đáng tội nghiệp cho Tạ Viêm, nhưng tình cảm khác ngoài tình yêu đều là cho Kha Lạc. Hai người này chính là toàn bộ thế giới tình cảm của cậu. Kha Lạc đi mất, có lẽ sẽ lấy theo một nửa con người cậu. Thế nên, cậu không mở mắt, tiếp tục giả ngủ, mặc cho Kha Lạc ôm cậu như bảo bối, khuôn ngực ấm áp của y kề sát cậu, nhịp tim và sức nóng từ thân thể y lan dần sang mình. Trước giờ chia biệt, bất kể là ai đi nữa, hẳn đều trở nên yếu đuối thế cả. *** “Tiểu Niệm.” “Ừ?” Thư Niệm lại gói ghém đống hành lý vốn đã dọn tới dọn lui vô số lần, cả đồ gửi đi vận chuyển lẫn đồ xách tay, đều đã xếp đặt đâu vào đấy, từng cái va li đã đính thẻ kỹ càng, những món đồ bên trong cũng liệt kê đầy đủ trên cạc. Đống hành lý thật sự hơi bị đồ sộ, chẳng hề giống để đi học xa, mà cứ như toàn thể gia đình sắp dọn đi cả. Đa số các thứ đều do cậu mua giúp Kha Lạc. Không thể dành tình yêu cho Kha Lạc thì những thứ khác, trong khả năng có thể cho, cậu đều tận lực bù đắp. “Ngày mốt là tôi phải đi rồi.” Thư Niệm dừng tay lại, “Ngày mốt” là cái từ có thể xoáy vào chỗ đau của cậu, sống mũi bỗng thấy cay cay, cậu “Ừ” một tiếng rồi quay sang đối diện Kha Lạc, chợt muốn xoa đầu y. Khi trước quả thật không thể nói từ “đi” trước mặt Kha Lạc. Mỗi lần lỡ miệng nhắc đến y đều dẩu môi, vành mắt đỏ hoe (chậc, sao em có vẻ giống cún con thật í = =), cực kì đáng thương, khiến Thư Niệm cũng thấy không đành tâm, tựa như chuyến này chia xa rồi sẽ không còn gặp lại y nữa. Vươn tay chạm vào mái tóc đẹp mềm mại, cậu mới phát giác ra mấy tháng qua Kha Lạc đã cao lên không ít. Tóc cắt ngắn hơn, đường nét trên mặt đang dần rắn rỏi càng thêm sáng láng. Khi lông mày hơi nhíu, chúng đổ bóng mờ xuống mi mắt, thoạt trông rất u ẩn. Dạo gần đây, y đã ngừng không chơi bóng nữa, da dẻ đã chóng trở lại màu da trẻ con, mịn màng trắng trẻo. Điều này càng khiến Thư Niệm có cảm giác y là một đứa trẻ mới lớn. Nhưng thân hình cao cao trong chiếc áo sơ mi tay cộc hở cổ và quần Levis, bờ vai đang rộng lên với những đường nét rõ ràng và tấm lưng thẳng tắp lại làm Thư Niệm không dám coi y như con nít nữa. Cậu cũng không biết cuối cùng thì nên giải quyết chuyện Kha Lạc như thế nào mới tốt. “Tôi muốn tặng anh một thứ.” Kha Lạc bỏ tay trong túi, khi nói chuyện môi y hơi chúm lại, cẩn thận nói thật chậm rãi, “Chúng ta quen biết đã lâu, tới giờ tôi vẫn chưa cho anh thứ gì” “Ừm?” Thư Niệm nhoẻn môi cười, vừa nhẹ nhàng vén tóc y, vừa nhìn mi mắt y cụp xuống, hàng mi dài rung rung khi tay y sục sạo trong túi. Thời điểm này không phải lúc để khách sáo từ chối, giữa họ không cần phải thế. Cậu cũng muốn giữ lại một món quà kỷ niệm, mà ngay cả một tấm ảnh chụp chung họ cũng không có nốt. “Cái này” Kha Lạc lấy ra một mẫu giấy mỏng được gấp lại thành nhiều lớp, hơi cúi đầu đưa tới trước mặt cậu, “Tôi chỉ có cái này” “Ừm?” Thư Niệm nhận lấy, mở ra nhìn, bối rối một hồi mới ngập ngừng nói, “Cái gì thế này?” “Tôi muốn đem số cổ phần tôi đứng tên cấp cho anh” Thư Niệm giật mình, giống như phải bỏng, tức tốc nhét trở lại tay y tờ đơn chứng nhận và ủy thác: “Đùa cái gì vậy, càng ngày càng lố. Mau cất lại cho tôi!” Kha Lạc không nhận lại, mặt y không giấu được vẻ thất vọng: “ Anh không nhận ư?” “Đương nhiên là không rồi!” Thư Niệm dứt khoát vạch túi y ra, run rẩy muốn bỏ mảnh giấy vào. Y nghĩ hai mươi phần trăm cổ phần công ty là cái gì thế kia? Có thể tùy tiện đem nó tặng người ta? Mà cậu đã là gì của y đâu nhỉ? Lấy gì mà nhận số tài sản khổng lồ của Kha Lạc? “Tại sao vậy?”Kha Lạc hoảng hốt nắm rịt tay cậu. “Anh không thích sao?” “Kha Lạc à, hai mươi phần trăm cổ phần” Thư Niệm hơi đau đầu, cậu rút tay lại, “Cậu có hiểu khái niệm của nó là thế nào không? Sao lại có thể bạ đâu cho đấy? Thôi nào, đừng nháo lên nữa” “Tôi nghiêm túc đó, xin anh hãy nhận đi, được chứ?” “Không được Tôi không thể nhận,” Thư Niệm cười khổ, liên tục bước lui, “Đừng làm ẩu, tôi và họ Kha chẳng có tí quan hệ nào, đâu thể vô duyên vô cớ nhận món quà lớn như vậy. Quá phi lý! Tiểu Lạc, cậu đừng đùa tôi nữa.” Nét mặt Kha Lạc ngây dại như kẻ đi lạc, tay vẫn đang chìa ra, hàng mi cụp xuống đứng lặng thinh, nửa ngày không nói một lời, chỉ biết thừ người ra. “Tiểu Lạc?” “Anh không cần thật sao?” Giọng y thì thào yếu ớt như đang bị chối bỏ. “Tiểu Lạc, đây đâu phải chuyện đùa, tôi thật tình không thể nhận” “Tôi chỉ muốn tặng anh một món quà thôi, không cần phải trả lễ đâu, anh đừng lo đừng cảm thấy bị áp lực, tôi không có ý gì khác cả tôi chỉ muốn tặng anh” Kha lạc rút tay vào túi, đầu hơi cúi xuống, cọ chân lên thảm trải sàn một cách vô thức, “ Anh sợ nhận rồi thì phải đáp lại như thế nào ư? Chuyện đó hoàn toàn không cần thiết, anh chịu nhận là tôi vui lắm rồi” “Không phải thế, Tiểu Lạc,” Tim Thư Niệm lại bắt đầu nhói lên, cậu vội nắm tay y trấn an, “Tôi không nhận chỉ đơn giản là vì không thể nhận thôi, tôi không xứng nhận món quà lớn thế này” Cậu muốn bảo tôi không xứng để cậu đối xử tốt thế, nhưng lại không nói ra. Mắt Kha Lạc đỏ au, làn môi đang chúm lại hơi hơi dẩu lên: “Nhưng mà tôi chỉ có cái này” “Vậy anh muốn thứ gì nào? Tôi không có gì khác để cho anh” “Tôi muốn đem tất cả mọi thứ tôi có cho anh Anh hiểu chứ?” Thư Niệm khẽ “Ừ”. Lẽ dĩ nhiên, cậu hiểu tâm tình ấy là thế nào. “Trừ bản thân ra, tôi chỉ có thế này. Tình cảm của tôi anh đã không chịu nhận, thứ này cũng không được sao? Vậy tôi tôi biết cho anh cái gì đây? Tôi có thứ gì anh bằng lòng nhận cho không?” (Câu này sao giống gài wóa) Thư Niệm suýt nữa thì buột miệng: “Thứ gì tôi cũng không thể nhận.” Kha Lạc ngẩn người, có chút gì đó lóng lánh chợt lóe trên hàng mi dài rợp của y. Thư Niệm chưa kịp trông rõ thì y đã quay người đi, tay vẫn giữ yên trong túi, dáng vẻ đầy kiên cường, nói thật khẽ: “Tôi biết rồi, không cần thì thôi vậy Chúc anh ngủ ngon.” “Tôi đi ngủ đây, anh đừng xếp hành lý nữa, tôi không xách theo đâu Tôi không cần anh thương hại.” Thư Niệm thở dài, bắt lấy vai y kiên quyết kéo y xoay lại, đôi mắt đã hoàn toàn đỏ hoe và những giọt nước mắt cậu nhóc cố nén lại khiến cậu thấy đau như có vết thương nào đó đang toác ra. Cậu dùng động tác hiền hòa nhất của người lớn ôm đứa trẻ đang thổn thức vì sự bất lực buông xuôi của chính nó vào lòng, xoa xoa tấm lưng đã vững chãi, nhưng không hiểu sao vẫn yếu ớt trước mặt cậu: “Ngốc à, không phải như cậu nghĩ đâu Tôi.” Kha Lạc dường như đã đè nén rất lâu, nay mới bộc phát ra, níu chặt lấy áo cậu mà rấm rứt khóc. Thư Niệm và y cứ ôm miết lấy nhau, cậu chỉ thấy mỗi lúc một mủi lòng, đến nỗi bất kể thế nào cũng khó mà thốt nên lời cái từ “Không” ấy. Không chịu nhận nghĩa là vứt bỏ, cậu biết nếu mình không nhận, suốt thời gian dài đi xa, Kha Lạc sẽ cô độc đến nỗi cả chút hoài tưởng cho y nương vào cũng không có. “Ngoan nào” Thư Niệm xoa đi xoa lại lưng y giống như đang vỗ về con thú nhỏ, “Được rồi, để tôi giữ hộ cậu nhé Chờ đến lúc cậu cần nhất định phải nhớ đến lấy, nghe chưa?” Cậu cũng lo ngại Kha Lạc còn quá trẻ, được thừa hưởng một khối gia tài ngoài khả năng y có thể tiếp nhận, cũng không phải là một chuyện tốt. Cậu giữ hộ y một, hai năm cũng không phải là việc không thể. Với Kha Lạc, bất kỳ lúc nào lòng cậu cũng tràn ngập sự yêu chiều không bờ bến của người cha. (Niệm Niệm thiệt là kỳ, người ta có mún đâu, mà cố ép miết = =!!)
Từ xa xa dõi theo dáng người mỗi lúc một gầy gò biến mất sau cổng tòa cao ốc, Tạ Viêm chẳng nói chẳng rằng mà bắt đầu bẻ lái, ngoặt đầu xe về hướng ngược lại.
Hắn cũng biết bản thân cứ tựa như những kẻ chuyên rình trộm, nhưng lại không ngăn nổi mình cứ vô thức chạy tới đây.
Vừa rồi ở siêu thị hắn lại tình cờ gặp người ấy – khả năng Thư Niệm có thể xuất hiện ở siêu thị đó rất cao, chẳng những thế còn rất đều đặn, cách khoảng đôi ngày lại đến một chuyến, ngay cả quãng cách giữa mỗi lần đều cơ bản giống nhau, chỉ trừ lần trước không hiểu sao lại không tới, hại hắn mất hai tiếng đồng hồ đợi công cốc.
Hắn chỉ đứng ngay sau cậu một gian hàng, lẳng lặng nhìn theo. Bất luận ở nơi công cộng hay chốn riêng tư, Thư Niệm đều rất nhã nhặn lịch sự, sau khi lấy món hàng nào rồi lại thấy không phù hợp cậu cũng sẽ không bỏ bừa lên gian hàng gần mình như những khách hàng khác, mà luôn kiên nhẫn vòng xe lại cất nó về chỗ cũ.
Hắn thích nhìn vẻ nghiêm túc và trách nhiệm ăn sâu trong con người cậu, thích ánh mắt cậu lướt nhìn một cách ngẫu hứng khi đi giữa hàng hàng lớp lớp những gian hàng, thích sự ngây ngô mỗi lần cậu cầm quả cam đặt trước mũi ngửi xem chúng có tươi không, thích cái dáng líu quýu tay chân khi cậu muốn giúp nhặt những con cá trắm đen rớt xuống đất đang giẫy đành đạch nhặng xị ở khu thuỷ sản, thậm chí thích cả bộ dạng cậu khẽ đặt bàn tay bên môi ho nhẹ lúc chọn hàng. Mỗi điều cỏn con nơi cậu hắn đều thích.
Thích đến nỗi vô phương át chế. Có những lúc nhìn rồi lại nhìn, hắn sẽ có cảm giác không thở nổi.
Hắn cũng biết kể từ ngày đó đến nay, cậu đều sống trong căn hộ của tiểu thiếu gia họ Kha, mãi đến mấy hôm trước khi Kha Lạc đi rồi, cậu vẫn tiếp tục ngụ lại đó.
Mỗi lần nhìn thấy cậu lái xe “quay về” chỗ kia như một thói quen, Tạ Viêm liền nhịn không nổi muốn mắng ầm lên. Nếu là trước kia, chẳng kịp động não hắn đã ào ào xông tới, nhưng hiện giờ chỉ có thể ngồi trong xe đối diện kính chắn gió vô tội mà nổi cơn vần vũ. Không phải hắn không dám, mà là hắn vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Sau khi xông ra rồi thì sẽ thế nào đây? Cướp Thư Niệm về ư? Cướp về rồi thì sao? Phải làm thế nào với cậu ấy?
Nếu lần này cướp Thư Niệm trở về, thì phải giữ được cậu mãi mãi.
Nếu hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt cho ngày sau, thì không thể đón Thư Niệm trở về.
(Nhìu chiện quá =”=, có rước thì rước đại đy, anh ở đó mà tào lao mía lao, em ức chế lắm, mún nhào zô cướp pé của anh cho rùi, để anh khỏi méc công nghĩ nhìu hói đầu)
Không thể cứ tiếp tục đeo dính kiểu ám muội nhập nhằng như lúc trước nữa.
Từ nhỏ hắn đã được dạy cho phải chịu trách nhiệm với nhất cử nhất động của bản thân (really? ), nhưng chỉ mình Thư Niệm là hắn quên đặt vào ranh giới đó. Bởi thế mà hắn mới tùy hứng đến vậy, cố tình càn quấy đến vậy, sống bản năng đến vậy.
Nhưng thật ra, Thư Niệm mới chính là người hắn phải có trách nhiệm nhất.
Tạ Viêm mím môi, dùng sức nhấn ga. Hắn thích Thư Niệm, nhưng hắn căn bản không phải đồng tính luyến ái, ngoài cậu ra, những tên đồng tính khác chẳng có lấy chút tí ti sức hút với hắn.Thế nhưng… muốn hắn thừa nhận bản thân mình hiện thời đang ấp ủ tình yêu mãnh liệt như vậy với một người con trai, muốn hắn bước tới bước ấy, từ nay về sau trở thành một kẻ trong cái quần thể vốn xa lạ với mình, việc đó cần rất nhiều dũng khí.
(chẹp, nói mãi hóa ra là còn đang íu tim)
Hắn chẳng thể ngăn mình thôi vùng vẫy, ngay cả lúc đang nhìn trộm Thư Niệm cũng vậy. Loại đau đớn ngọt ngào này, hay phải nói là loại ngọt ngào đớn đau này, gần như dấn chìm cả con người hắn.
Song một khi đã quyết định thì không thể quay đầu lại. Con người khi đứng trước một sự việc chỉ được một lần chọn lựa, không có đường vãn hồi đều không thể nhắm mắt làm bừa.
Đứng giữa buổi tiệc rượu được tổ chức linh đình trong khuôn viên biệt thự nhưng hứng thú đã tiêu tán, Tạ Viêm chỉ cùng vài ba vị đối diện trò chuyện bâng quơ câu được câu chăng, xung quanh là cánh phụ nữ ăn diện lộng lẫy nâng những ly rượu lượn qua lượn lại.
Thoạt tiên, hắn còn nhất thời hứng thú ngắm nghía vài lần, cùng người bên cạnh kín kẽ bình phẩm. Hiện tại ngay cả ngước mắt lên nhìn hắn cũng chẳng buồn ngước, ngồn ngột đủ loại nước hoa đang đấu giết lẫn nhau hoàn toàn chẳng có sức sát thương hắn, những mùi hương đắt tiền kiểu cách mà kỳ diệu ấy chỉ có thể nhắc hắn nhớ tới hương thơm thanh nhẹ mà tươi mới thoang thoảng như mùi cỏ non trên người Thư Niệm. Đó là mùi sữa tắm Thư Niệm đã dùng ngày này qua ngày khác.
Mỗi lần nhốt mình trong phòng tắm, khi hắn không nhịn được đổ ra cả vốc sữa tắm đó để an ủi khứu giác của mình đều cảm thấy bản thân đúng là thảm hết biết.
“Toàn bộ số cổ phần công ty tiểu thiếu gia họ Kha đang nắm đều lọt hết vào tay Thư Niệm rồi.”
Tay Tạ Viêm run lên, chất lỏng chứa trong ly sóng sánh, biểu cảm trên mặt thoáng đổi khác rồi vụt biến mất, trở lại vẻ điềm nhiên như không.
“Bởi vậy lần này bọn họ cứ một hai ‘mời’ Thư Niệm tới đây,” Người đang nói nở nụ cười ám muội, “E rằng sắp sửa có náo nhiệt.”
Mọi người đều biết việc Thư Niệm bị hắn đuổi khỏi Tạ gia, hắn đã không còn là “chủ nhân” của cậu, nên ai nấy cũng thoải mái cười nhạo ngay trước mặt hắn, còn có chút ý muốn lấy lòng. Tuy rằng chẳng ai có thể nói được Thư Niệm đã phạm phải sai lầm gì – cậu nhìn lúc nào cũng thật thà yên phận, biết khuôn phép quy củ thế kia mà – nhưng chính vì vậy, bọn họ mới càng có chỗ để tô vẽ vô vàn suy đoán độc địa hèn hạ.
Tạ gia dưỡng dục cậu mười mấy năm, Tạ Viêm với cậu tình như thủ túc, nay bỗng chốc trở mặt đuổi cậu. Ngoài mặt thì không có gì sai trái, song thực chất nhất định là có tội lỗi xấu xa không muốn để ai biết.
Những lời đồn đại thế này như món gia vị không thể thiếu mỗi ngày trong đời sống của xã hội thượng lưu, đương sự đương nhiên sẽ mắt ngơ tai điếc, nhảy vào làm sáng tỏ là cách giải quyết ngu xuẩn nhất, chỉ tổ khiến người ta đồn thổi càng sôi nổi hơn.
Thế nên Tạ Viêm không phản bác lại, chỉ chờ nó qua đi. Nhưng dù có kiềm chế thế nào, nghe người ta trắng trợn gièm pha Thư Niệm trước mặt mình, sắc mặt hắn vẫn không thể ngừng đanh lại.“Chuyện là thế nào?”
“Về chuyện cậu ta làm thế nào đắc thủ, lời lẽ Kha gia đưa ra rất khó nghe. Tối nay gọi cậu ta tới chẳng qua muốn dằn mặt cho cậu ta ngượng thôi. Cũng khó trách, khi không đống cổ phần đó rơi vào tay người dưng, bọn họ không điên lên cũng lạ.”
“Tới lâu rồi, đang ở gần bể bơi, tôi mới từ bên đó qua. Hình như vở kịch vừa mở màn thôi.”
Tạ Viêm nhanh chóng biện cớ rời đi, nếu không sẽ không khống chế được thôi thúc nện một quyền thổi bay vẻ bỡn cợt trên mặt đối phương.
Vừa nhìn hắn đã thấy Thư Niệm ngay, cậu vẫn gầy yếu tái nhợt như thế, dáng vẻ bình dị đơn giản, đang đứng trước mấy bà thím và chị họ chua ngoa của Kha Lạc. Mày cậu hơi cau lại, nhưng cậu vẫn trấn định và phớt lạnh hiếm thấy.
“Trừ phi là ý của Kha Lạc, nếu không tôi sẽ không đến dự hội nghị cổ đông, từ bỏ quyền biểu quyết, như vậy đã được chưa?” Giọng cậu vẫn trước sau như một, trầm lắng mà ôn hoà lễ độ, nhưng vẫn nổi rõ giữa tiếng ầm ĩ quang quác của những người đó.
Tạ Viêm căn bản chẳng buồn nghe những người đó quát tháo khiêu khích, chỉ lần bắt tiếng cậu một cách bản năng.
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ tạm thời giữ hộ Kha Lạc mà thôi, sau này tự nhiên sẽ trả lại cậu ấy, chuyện này không cần các người quan tâm…”
…
“Kha Lạc muốn chọn ai tiếp quản cổ phần công ty là tự do của cậu ấy. Cậu ấy lớn rồi, có quyền không phải thưa báo với các người.”
…
“Kha phu nhân, xin bà nói năng chú ý chừng mực.” Thư Niệm dần dần cao giọng chút đỉnh, mặt mày trắng bệch vì bị lăng nhục, cậu ưỡn thẳng lưng như thể chuẩn bị phản kích, khoé miệng nhành ra một cách nhẫn nại, “Cậu ấy chọn tôi mà không chọn các người là vì so với các người tôi giống trưởng bối của cậu ấy hơn, tôi tận chức tận trách hơn. Các người đừng đoán mò vô căn cứ thế, để rồi lăng nhục cả tôi lẫn Kha Lạc.”
…
“Chuyện cổ phần là chuyện giữa hai người chúng tôi. Xử lý thế nào, khi nào trả không dính dáng gì tới các người hết.” Dường như đã bị chọc giận, Thư Niệm càng cứng rắn hơn, “Đừng tốn hơi phí sức rầy rà nữa. Chúng tôi không có làm cái trò xấu xa như các người nói đâu. Giữa tôi và Kha Lạc hoàn toàn trong sáng, xin đừng ác ý vu khống, nếu không xin các vị chuẩn bị cho tốt đặng chịu trách nhiệm cho lời nói của mình…”
Như là thả lỏng, Tạ Viêm thở hắt ra. Mặc kệ Thư Niệm nói có thực hay không, Hắn đều sẵn lòng tin tưởng, dẫu lừa mình dối người cũng được, dù có thế nào chăng nữa Thư Niệm cũng phải là của một mình hắn. Vừa tự nhắc mình đừng quá kích động mà ra tay đánh chủ nhà, hắn vừa đi tới trước mấy bước, nhẫn nại kêu lớn: “Quấy rầy một chút.”
Thư Niệm rùng mình, ngoái đầu lại vừa lúc đối diện ánh mắt hắn, cậu hoảng hốt đờ cả người. Sau một hồi bần thần, cậu lập tức quýnh quíu cả lên.“A…”
Thư Niệm cực quẫn, cậu không ngờ rằng Tạ Viêm cũng sẽ có mặt ở đây, da dẻ đã trắng nhợt trắng nhạt lại xanh thêm một chút, vành chân mày nhuốm thêm màu đỏ vì xấu hổ. Sự bình tĩnh trấn định vừa rồi tựa hồ như đã bị sự xuất hiện của Tạ Viêm đập tan tác trong tích tắc. Cả người cậu đứng thu lu lại, tay chân cũng không biết nên đặt đâu.
Tạ Viêm vốn đã khinh miệt cậu.
Cậu ngẩng cổ, dời mắt đi, nét mặt bình tĩnh mà cam chịu xem chừng rất thống khổ.
Những người kia vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt căm ghét của Tạ Viêm, liền đinh ninh rằng hắn đến để xem Thư Niệm hổ mặt, vẻ mặt Thư Niệm rõ ràng đã chịu thua, họ càng thấy kiêu ngạo hống hách, càng ngang ngược gấp bội, “Lẽ nào chúng tôi đổ oan cậu? Ánh mắt thằng tạp chủng kia nhìn cậu đâu có bình thường, giống như làm chuyện sai quấy vậy, tưởng chúng tôi đui mù sao? Cậu dám nói chẳng có làm ư?”
Tạ Viêm nhất thời tím tái mặt mày, cứng người tại chỗ không thể động đậy.
Thư Niệm đã không dám nhìn hắn, cậu ngẩng cao cổ, nhìn sang bên cạnh như đang chịu phạt, lâu sao mới mở miệng, gượng gạo nói: “Tôi còn có việc, hôm nay tạm dừng tại đây vậy, thứ lỗi không thể theo tiếp.”
Sự trốn tránh lộ liễu của cậu như bơm thêm liều thuốc kích thích cho họ, họ lập tức “hừ” một tiếng, cuối cùng giống như tìm được kẽ hở mà lao ùa đến, túm chặt cậu không buông.
“Khiếp, đúng là cái đồ không biết nhục!”
“Cũng chẳng chịu coi lại coi người ngợm mình thế nào, còn không biết xấu hổ như thế!”
Màn nhục mạ đã dàn dựng rất lâu cuối cùng có dịp dùng tới, họ bừng bừng phấn khởi chẳng nể nang gì tranh sỉ vả trước, không lăng mạ cậu sướng miệng thì như bị thiệt thòi.
Mặt và môi Thư Niệm đều căng ra, ánh mắt né tránh người đàn ông đứng bên cạnh, dường như không phải vì chịu nhục mà đau khổ, mà vì chịu nhục trước mặt hắn nên khó chịu đựng đến mức ngay cả gân xanh trên trán cũng nổi căng lên dưới làn da mỏng manh tái nhợt.
Tạ Viêm đang sắp nổi máu, trước mắt bỗng xoẹt qua, chẳng kịp thấy rõ là ai dùng cái gì chọi thật mạnh vào đầu Thư Niệm, cũng chưa nghe rõ tiếng va đập, mắt vừa nhìn đến chỉ thấy trán Thư Niệm đột nhiên ồ ạt tràn ra một màu đỏ.
Kết quả lần này lại ngoài dự đoán của mọi người, tất cả đều kinh ngạc, ngay cả Thư Niệm cũng bất ngờ không kịp chắn, bởi vì va đập thình lình xảy ra và đau nhức mà loạng choạng một bước lớn, sẩy chân, không khống chế được thân thể ngã thẳng vào hồ nước đằng sau.
Sự tình dường như chưa qua đầy hai giây, tiếng tõm rơi xuống khiến mọi người im tiếng lại, ngơ ngác dòm sang bên này.
Tạ Viêm chỉ cảm thấy đầu căng ra, chẳng kịp nghĩ ngợi gì hết, chờ khi hắn bừng tỉnh hắn đã ôm ghì Thư Niệm, tay che trán Thư Niệm đã đỏ tươi một mảng. Làm thế nào nhảy vào hồ nước, làm thế nào lấy tay áo sơ mi đè lên miệng vết thương của Thư Niệm hắn chẳng nhớ được mảy may.“Mấy người làm cái gì vậy?” Hắn trừng mắt nhìn những người đang đứng thộn ra bên hồ, giọng hung ác dữ tợn đến cả hắn cũng giật mình.
Thư Niệm đứng thẳng không biểu cảm, mặc cho sắc đỏ bị nước rửa trôi bớt cứ tràn xuống, khi bọt nước từ ngọn tóc nhểu vào mắt, cậu đờ đẫn nhắm mắt lại.
“Xin lỗi! Xin lỗi ngay lập tức cho tôi!” Hắn biết mặt mình bây giờ nhất định dữ dằn tới mức khủng khiếp, hoàn toàn méo mó, tất cả mọi người đều rúm người lại im re, thậm chí không dám đối mặt với hắn.
Lúc lên bờ, người làm đã luống cuống đem bông gòn, thuốc sát trùng và băng gạc tới từ sớm, dè dặt hỏi: “Có cần mời bác sĩ tới không?” Tạ Viêm cẩn trọng lau vết máu, hằn học liếc: “Tránh ra.”
Lúc này đây, ánh mắt hắn hoàn toàn chẳng phù hợp với động tác của chính mình. Hung hãn mà lại bén ngót, ánh mắt ấy đánh bạt hết tất cả những tò mò từ bốn phía, thứ sẽ khiến Thư Niệm càng thêm xấu hổ và khó xử.
Lúc cầm máu, Thư Niệm hơi ngửa đầu tựa vào lòng hắn, mắt cậu nhắm nghiền, chờ khi máu đã tàm tạm dừng chảy, uống xong nước thuốc, cậu lại không yên. Như đang dỗ ngọt, Tạ Viêm ghé vào tai cậu nói khẽ: “Đừng động đậy… Ở yên một lát đi, một lát là được rồi…”
Thư Niệm nghe lời dừng lại, không động đậy nữa, chỉ có con mắt bên dưới mí mắt mỏng manh gần như trong suốt vẫn do dự đảo quanh. Tạ Viêm ôm cậu, chờ máu trên đầu chảy ra một vùng nhỏ dần dần không còn lan rộng, hắn cảm nhận được cơ thể gầy yếu trong lòng mình đang run lên cực kỳ khẽ khàng.
“Cậu lạnh à?”
Thư Niệm đã nhắm mắt rồi nhưng tựa hồ như lại ra sức nhắm chặt hơn chút nữa, không trả lời. Hắn đã nhìn ra được cậu đang bối rối và tự ti, liền ôm cậu chặt hơn: “Mất máu dễ bị lạnh lắm, thế này có khá hơn chút nào không? Lạnh lắm sao? Môi cũng trắng bệch rồi… Vầy không được, phải thay bộ đồ khác…”
Hắn đau lòng vô kể, đây là Thư Niệm của hắn, kẻ khác lại cả gan đả thương, hắn thật sự có cảm giác đau đớn như chính bản thân mình bị cứa một vết thương, khiến hắn chỉ có thể cố sức ôm người trong lòng chặt hơn.
“Tiểu Niệm, Tiểu Niệm…”
Giọng hắn có một sự dịu dàng khác hẳn ánh mắt hắn nhìn người khác. Trong ấn tượng hắn cũng chưa từng dịu dàng như thế với ai khác ngoài Thư Niệm. Đây là bản năng mà thôi.
Hắn bận lòng nhất trên đời là cái người thành thật, gầy gò, kiệm lời này đây. Cậu tựa như một phần thân thể của hắn, một khi tách ra, sẽ gây cho hắn đau đớn từng cơn. Hắn chưa từng nhớ nhung ai, nhưng sẽ xót xa mà đau lòng nhớ tới cái người vẫn luôn bên hắn như một sự tồn tại hiển nhiên này.
Giờ đây hắn đã hết cách, dường như chỉ cần buông tay sẽ thấy đau ngay, dường như chỉ có lặng lẽ ôm người này mới thấy mình toàn vẹn.
Hắn cứ thế ôm Thư Niệm lái xe về Tạ gia, Thư Niệm vẫn nhắm mắt, nửa vì đã mất máu không ít và cơn chóng mặt mà cái lạnh toàn thân mang đến, nửa kia, có lẽ là bởi nỗi sợ hãi mong manh.Cậu không dám mở mắt ra nhìn, cậu luôn thấy hoài nghi, bắt đầu từ lúc trong làn nước ướt đẫm chật vật đứng lên, được Tạ Viêm ôm lấy dường như mọi thứ đều trở nên thiếu chân thực. Cậu không dám nghĩ người đang ôm mình, ngữ khí ôn hoà nói chuyện bên tai mình là Tạ Viêm, lại càng không dám mở mắt ra xác nhận.
Có lẽ bởi vì lòng bàn chân không chạm đất khiến những việc sau đó vào phòng, thay quần áo khô ráo sạch sẽ cảm giác đều như một giấc mơ.
Vết thương trên đầu cũng băng bó lại lần nữa, có một bàn tay mát rượi dừng trên trán cậu: “Còn đau không? Đỡ hơn chút nào chưa?”
Thư Niệm ngập ngừng “Ừ” một tiếng, giống như muốn xác định rõ đây là nơi nào, mình rốt cuộc là đang tỉnh hay mơ.
“Đau đầu lắm hả? Ngủ một lát nha.”
Thư Niệm ngỡ ngàng một chốc, chưa kịp nói năng gì đã bị hắn phủ chăn lên: “Ngủ đi…”
Thư Niệm chỉ cảm thấy những chuyện này đều nằm ngoài khả năng lý giải của cậu, căng thẳng đến mê mị nửa ngày mới lúng búng: “Cảm ơn…”
Nhưng nhắm mắt lại, qua thật lâu mà người bên giường vẫn chưa bỏ đi, cậu chỉ có thể nằm cứng đờ, một chút buồn ngủ cũng không có.