Tên cao to vừa nói xong, mấy người bên cạnh hắn nhìn nhau, một người trong đó nói: "Lưu Ý, chúng ta cởi quần một thằng con trai làm gì?"
Lưu Ý hung hăng tát đầu cậu ta một cái: "Mày là cầm thú hả, còn muốn cởi quần con gái sao! Hơn nữa, chụp một tấm hình nó không mặc quần, sau này nó dám không đưa tiền cho mày sao?"
Tên bị đánh uất ức ôm đầu, tuy rằng thấy Lưu Y chụp ảnh người ta không mặc quần, độ cầm thú không khác cởi quần con gái là bao, nhưng ai bảo Lưu Ý là đại ca của bọn họ cơ chứ.
(Truyện được đăng duy nhất tại wp@keyi181)
Quý Trung Hàn nhìn đám người kia đến gần, trực tiếp đem cặp sách đập tới, tài liệu bên trong rơi ra, bay loạn đầy trời.
Y nhân cơ hội muốn chạy, lại bị người sau lưng đạp mạnh một cái.
Quý Trung Hàn ngã xuống đất, lòng bàn tay bị đất đá chà xát mất đi một mảng da, vô cùng đau đớn.
Lưu Ý đạp Quý Trung Hàn, lấy điện thoại ra: "Đứng đó làm gì, mau cởi cho tao."
Quý Trung Hàn chịu đau, lớn tiếng nói: "Đừng cởi, tôi đưa tiền, tôi có tiền."
Lúc này có người nhìn thấy tài liệu học tập của Quý Trung Hàn rơi vãi trên đất, đột nhiên nói: "Anh Lưu, thằng nhóc này là đứa em bên trường số 1 của Phong Thích đó."
Quý Trung Hàn nghe thấy tên Phong Thích, chợt thấy có thể cứu vãn, mặc dù Phong Thích giao du với lưu manh này thực sự không hợp lý lắm, nhưng mà có thể qua được ải này là được rồi, y không muốn bị người ta cởi quần rồi chụp lại.
Nhưng mà giày đang giẫm lên người y đột nhiên đạp mạnh hơn, Lưu Ý ngữ khí nguy hiểm nói: "Em của Phong Thích?"
Người kia có chút sợ sệt nói: "Anh Lưu à, bỏ đi.
Tên khốn Phong Thích kia đánh ác lắm, chúng ta..."
Lưu Ý: "Câm miệng! Đạp cũng đạp rồi, mày nghĩ thả nó đi rồi Phong Thích sẽ không tìm đến sao?"
Lưu Ý nhìn Quý Trung Hàn môi tái nhợt chật vật dưới đất, đắc ý nói: "Em của Phong Thích lại rơi vào tay tao, thực sự là trời xanh có mắt mà!"
Nói xong, gã dùng sức đạp lên mắt cá chân Quý Trung Hàn, mạnh đến mức Quý Trung Hàn phải rít lên một tiếng.
Rất nhanh, Quý Trung Hàn đã cắn chặt răng, nuốt ngược âm thanh vào trong, chịu đựng đau đớn, trong một lúc, đám người Lưu Ý không thể làm gì được y.
Lưu Ý tức giận quát: "Đánh cho tao! Đánh cho nó không thể động đậy được nữa mới thôi."
Quý Trung Hàn chỉ có thể bảo vệ đầu mình, cầu cho cánh tay cùng nội tạng sẽ không bị thương.
Tháng này có một bài kiểm tra chia lớp, y còn muốn tham gia.
Lúc này hẻm nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng phanh xe gấp, mọi người nhìn ra, là Phong Thích sắc mặt tái nhợt bước xuống, cởi mũ bảo hiểm.
Hắn không nói gì, chỉ liếc nhìn Quý Trung Hàn trên đất một cái, lập tức kinh hãi cùng tức giận.
Quý Trung Hàn giật giật môi, y muốn bảo Phong Thích chạy đi, nơi này quá nhiều người còn Phong Thích chỉ có một mình, nếu bị thương thì phải làm sao.
Vậy mà chỉ một giây tiếp theo, Phong Thích giơ tay, đem chiếc mũ bảo hiểm hắn cực kì yêu thích mạnh mẽ nện vào bụng Lưu Ý.
Lưu Ý lập tức cúi người, ôm bụng đau đớn ngẩng đầu lên, đồng tử kinh ngạc co rút lại.
Bởi vì Phong Thích đã vọt đến trước mặt gã, lập tức tàn nhẫn đấm vào mặt gã.
Quý Trung Hàn lê cổ chân bị thương co rúc trong góc.
Tiếng gào đau đớn, tiếng rên rỉ cùng xin tha dày đặc vang lên khắp con hẻm nhỏ này.
Quý Trung Hàn nhớ Phong ba ba từng là quân nhân xuất ngũ, sau mới chuyển sang kinh doanh.
Lúc nhỏ, Phong Thích đã cùng cha mình rèn luyện thể chất, cho nên trong phòng thể hình có một bao cát thương tích chồng chất, là vết tích do Phong Thích năm này qua năm khác để lại.
Bây giờ, những tên côn đồ này lại thay thế cho bao cát đó.(wattpad@keyi181)
Trong lúc hỗn loạn, mũ bảo hiểm lăn đến bên chân Quý Trung Hàn, y nhìn thấy vết nứt trên chiếc mũ đen nhánh kia, vô thức nhặt nó lên.
Dây nón chạm vào tay dinh dính, Quý Trung Hàn mới phát hiện trên nón bảo hiểm toàn là máu, y sợ hãi nhìn về hướng của Phong Thích và Lưu Ý.
Chỉ thấy Phong Thích đang liểu mạng cưỡi trên người Lưu Ý, sắc mặt không đổi liên tục đấm gã.
Máu của người khác dính đầy các khớp tay cùng nửa khuôn mặt hắn, thoạt nhìn hơi doạ người.
Lại nhìn Lưu Ý, gần như cả khuôn mặt gã đều sưng húp đến biến dạng.
Đàn em của hắn hoảng sợ, lo là sắp chết người đến nơi rồi.
Quý Trung Hàn chật vật bò dậy, khập khễnh ôm lấy Phong Thích: "Đừng đánh nữa, sẽ chết người đó, nghe thấy không Phong Thích!"
Phong Thích thở hổn hển ngừng lại, buông cổ áo Lưu Ý ra, hắn quay lại tỉ mỉ quan sát Quý Trung Hàn.
Hắn nhìn từ mặt đến chân y, mỗi lần nhìn đến một chỗ sắc mặt lại thêm một phần tàn nhẫn.
Phong Thích đứng lên, như ác quỷ mà nhìn lướt qua mấy tên vì quá đau mà không thể bỏ chạy được.
Từng tên bị hắn nhìn đến đều kinh hãi mà kéo lê thân thể đau đớn lùi về sau.
(Truyện được đăng duy nhất tại wp@keyi181)
Quý Trung Hàn khó khăn từ dưới đất bò dậy, run rẩy nói: "Tớ thực sự không sao mà, cậu còn náo loạn nữa chú sẽ phạt cậu đó."
Cách trừng phạt của chú Phong rất khủng khiếp, khi còn bé thường nhốt Phong Thích lại, hoặc là còng tay hắn lại, dùng cách treo phạm nhân để dằn vặt, mãi đến khi Phong Thích nhận sai mới thôi.
Lúc đó Quý Trung Hàn đặc biệt giỏi leo cây, y thường mang theo chiếc cặp nhỏ đựng đầy đồ cần thiết rồi trèo từ đường ống bên ngoài vào cửa sổ phòng, đến ở cùng Phong Thích.
Suốt khoảng thời gian giam cầm tăm tối đó, có y bên cạnh, có ánh đèn nhỏ còn có đồ ăn vặt.
Quý Trung Hàn vẫn cảm thấy hình phạt này không là gì, nhưng khi lớn lên, chú Phong sẽ động thủ với Phong Thích.
Có lần Phong Thích bị đánh đến nứt xương phải nhập viện, từ đó về sau, Quý Trung Hàn chưa bao giờ nói chuyện cùng chú Phong nữa.
Y nghĩ người đàn ông này thật tàn nhẫn, tâm lý biến thái, con trai chứ đâu phải kẻ thù! Sao có thể xuống tay nặng như vậy được chứ?
Phong Thích đưa tay chạm vào gương mặt bị đánh đến sưng tấy của Quý Trung Hàn, máu ấm nóng trên đầu ngón tay để lại xúc cảm dinh dính trên mặt Quý Trung Hàn.
Quý Trung Hàn rất sợ, y nhận ra trạng thái của Phong Thích có chút không đúng.
Phong Thích khàn giọng hỏi: "Chân của cậu sao vậy?"
Quý Trung Hàn bất đắc dĩ giật giật khoé miệng: "Không sao, chỉ bị trật thôi."
Phong Thích chỉ nói: "Là ai làm?"
"Thật sự không sao mà Phong Thích, chúng ta đi thôi." Giọng Quý Trung Hàn vì quá khẩn trương mà run rẩy.
Phong Thích nhìn đi chỗ khác, như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng dán chặt mắt vào thùng rác cách đó không xa.
Hắn nhẹ giọng nói với Quý Trung Hàn: "Cậu tránh sang một bên đi." Rồi thấp giọng dỗ dành: "Ngoan."
Phong Thích bước nhanh tới chỗ thùng rác màu đen cao bằng nửa người kia, lấy ra một tấm gỗ đóng đầy đinh thép méo mò.
Nắm chặt tấm gỗ, Phong Thích quay đầu bước lại gần Lưu Ý, gã nằm trên đất kinh hãi mà co rút người lại.
Quý Trung Hàn chắn trước mặt Phong Thích, ngăn hắn lại: "Phong Thích, tớ khó chịu, cậu mau đưa tớ đi bệnh viện đi."
Phong Thích dừng lại: "Chờ tôi xử lý xong sẽ đưa cậu đi ngay."
Quý Trung Hàn nghe xong, lại cảm thấy Phong Thích nói xử lý, không giống sẽ đánh người mà giống như vứt rác, thanh lý đồ bỏ đi vậy.
Quý Trung Hàn ôm bụng: "Vừa rồi tớ đau lắm, chắc là xuất huyết nội rồi."
Thấy Phong Thích không hề bị lay động, Quý Trung Hàn cắn răng, bước đến ôm lấy Phong Thích.
Có lẽ Phong Thích hơi giật mình, tay cầm tấm gỗ hơi buông lỏng, Quý Trung Hàn nhân cơ hội đoạt lấy "hung khí" ném đi.
Y rất ít gọi Phong Thích bằng danh xưng này, chỉ dùng nó trong một số tình huống hiếm hoi.
Như lúc này, y phải gọi như thế.
Quý Trung Hàn ôm eo Phong Thích: "Anh ơi, đưa em đến bệnh viện đi mà, xin anh đó.".