Bất Kham

Chương 45: 45: Chương 43





Giết người giết tâm cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi.

Ý tại ngôn ngoại của Văn Nguyên, Quý Trung Hàn đều đã nghe rõ, cô ta nhất định biết được nhiều hơn y nghĩ.

Văn Nguyên nói tới tư cách tham gia, không ngoài việc nói Phong Thích là đàn ông nên đến cả tư cách theo đuổi y cũng không có.

Quý Trung Hàn không cho rằng Phong Thích cần theo đuổi y, Phong Thích có còn thích y hay không còn chả chắc nữa là.

Nhưng Văn Nguyên nói như vậy, lại khiến Quý Trung Hàn cảm thấy cực kì khó chịu.

Nếu đã nhớ lại mình từng say rượu lỡ lời thì không thể để mặc cho Phong Thích ở trước mặt y ngay lúc này bị người khác đạp mạnh lên vết thương do y từng gây ra.

Văn Nguyên nhìn Phong Thích một cách khiêu khích, không cam lòng yếu thế mà ngẩng đầu.

Từ góc nhìn của Quý Trung Hàn thấy được xương hàm căng ra và ấn đường Phong Thích, thể hiện hắn hiện đang vừa lo lắng lại tức giận, nhưng lại kiềm chế không động thủ.

Y tin rằng nếu như Văn Nguyên là con trai thì giờ đây đã bị Phong Thích xách cổ áo rồi đập vào trên tường mộ cách không thương tiếc.

Quý Trung Hàn kéo cánh tay Phong Thích, Phong Thích cảm nhận được lực từ khuỷu tay, chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Quý Trung Hàn, cứ như đem hết thảy lửa giận từ Văn Nguyên đốt hết trên y.

Chỉ cần Quý Trung Hàn dám mở miệng nói điều mà hắn không muốn nghe, thì Phong Thích sẽ chẳng mảy may mà "ném đá" y.

Quý Trung Hàn kéo Phong Thích lại, rồi quay đầu nói với Văn Nguyên: "Cô Văn, xin đừng nói đùa, giữa chúng ta không có chuyện cũ gì để nói, càng không có chuyện theo đuổi hay không theo đuổi gì cả."
Văn Nguyên khoanh tay, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ là muốn theo đuổi cậu thôi mà, cậu không cho phép sao?"
Nếu như fan của Văn Nguyên nghe thấy thần tượng của mình nói như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng, rồi lại mắng Quý Trung Hàn không biết tốt xấu cho coi.

Quý Trung Hàn bình tĩnh nói: "Đúng vậy, giữa chúng ta không có khả năng."
Không nhắc đến Văn Nguyên nhất thời dây dưa với mình vì lí do gì, cho dù là bởi vì thích y thật thì Quý Trung Hàn đều sẽ từ chối tiếp nhận.

Văn Nguyên có lẽ rất lâu rồi không bị người khác từ chối như thế, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc.

Trán Phong Thích giãn ra, trào phúng mà nhìn Văn Nguyên, ngược lại không rút cánh tay của mình ra khỏi tay Quý Trung Hàn, tùy tiện để y nắm.


Thang máy đinh một tiếng, bên trong có người vội vã đi ra, nhìn thấy ba người chắn trên hành lang, theo bản năng mà dừng lại.

Quý Trung Hàn nhìn người đến, vậy mà là Diêu Dã, người này đến đây làm gì?
Chẳng lẽ là...!Quý Trung Hàn liếc nhìn Phong Thích rồi buông tay hắn ra.

Văn Nguyên đưa điểm tâm trong tay cho Quý Trung Hàn: "Tôi đã đem đến hết rồi, cậu cũng không thể để tôi mang về chứ."
Giọng điệu làm nũng này của cô ta khiến Quý Trung Hàn rất khó chịu.

Phong Thích lại nghiến răng nói: "Người ta đã từ chối cô rồi, sao vẫn mặt dày mày dạn thế?"
Văn Nguyên lộ vẻ xấu xa: "Mắc mớ gì đến anh, nếu tôi không có cơ hội thì anh càng không có cơ hội!"
Phong Thích tiến lên một bước, một tiếng "cô" còn chưa kịp nói, Diêu Dã đã chạy tới, ôm lấy eo Phong Thích: "Anh, anh bình tĩnh đi."
Quý Trung Hàn chỉ cảm thấy lỗ tai giống như bị kim đâm, cảm giác khó chịu từ tai truyền đến tâm nhĩ, lít nha lít nhít mà lan ra.

Văn Nguyên liếc nhìn Phong Thích bị ôm eo, lộ ra vẻ ghét bỏ, cô ta quay đầu nói với Quý Trung Hàn: "Tôi sẽ không từ bỏ đâu."
Sau khi nói xong, cô ta định rời đi.

Ngay lúc này Phong Thích đẩy mạnh Diêu Dã ra, sau khi Diêu Dã kinh ngạc thốt lên một tiếng, vai đập vào tường, sắc mặt trắng bệch trong chốc lát, ôm vai mồ hôi lạnh.

Văn Nguyên vốn định rời đi, nhưng nhìn thấy cảnh này liền dừng bước.

Diêu Dã ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn về phía Văn Nguyên.

Chẳng biết vì sao, Quý Trung Hàn vậy mà nhìn thấy vẻ cầu xin xót xa từ trong ánh mắt của Diêu Dã.

Mà sự cầu xin là hướng về Văn Nguyên.

Văn Nguyên nhìn Diêu Dã một hồi, mà lại chẳng nói gì, thẳng thừng bỏ đi.

Diêu Dã cô đơn mà cúi đầu, ôm vai khó khăn nói với Phong Thích: "Hình như em bị trật khớp vai rồi, phải đến bệnh viện."
Người bị hại đã nói như vậy, chỉ cần Phong Thích không phải kẻ khốn nạn thì đều nên tự mình đưa người đến bệnh viện.

Huống hồ, từ trước đến giờ Phong Thích cũng không phải kiểu người không chịu trách nhiệm.


Phong Thích lấy di động ra, kêu Lâm Nhuế lái xe đến, sau khi cúp máy, hắn không vui nói với Diêu Dã: "Ai bảo cậu xông đến."
Diêu Dã cười khổ: "Dù sao cũng không thể nhìn anh thật sự động thủ với cô Văn."
Phong Thích nhẹ nhàng nói: "Cậu thì một lòng say mê cô ta, nhưng người cô ta thích nhất chính là..." Phong Thích khựng lại, liếc nhìn Quý Trung Hàn, dường như mới nhận ra có ở bên cạnh không tiện nói chuyện.

Quý Trung Hàn cảm thấy thật lúng túng, như thể y là người ngoài cuộc, nghe được chuyện không nên nghe, biết được nội tinhg không nên biết.

Phong Thích cau mày, hung dữ mà nói với Quý Trung Hàn: "Tránh xa Văn Nguyên cho tôi, đừng tưởng rằng cô ta nói thích cậu thì sẽ thích cậu thật!"
Quý Trung Hàn rũ mắt xuống: "Tôi cũng không tin cô ấy thích tôi, cô Văn chẳng qua chỉ đùa mà thôi."
Thay vì nói đùa, hình như Văn Nguyên có vẻ càng thích kích động Phong Thích hơn.

Không biết có phải do năm đó bị Phong Thích đá nên nhớ mãi cho bây giờ hay không.

Nếu như là vậy, người thực sự khiến Văn Nguyên nhớ mãi không quên nên là Phong Thích mới phải.

Thà tung ra lời nói dối vô lý như thích y cũng phải khiêu khích Phong Thích cho bằng được.

"Tôi mặc kệ cậu có quan hệ hỗn loạn với bao nhiêu người phụ nữ, chân đạp mấy cái thuyền, Văn Nguyên không phải là thuyền mà cậu có thể đạp lên.

Cậu đừng để đến lúc đó muốn chơi người khác, nhưng lại bị người khác chơi chết." Lúc Phong Thích nói lời này, giọng có hơi lạnh lẽo.

Quý Trung Hàn nhìn Phong Thích với vẻ không thể tin, sau đó lại nhìn Diêu Dã bên cạnh.

Y nói không rõ là nhục nhã do bị Phong Thích vu tội, hay là lúng túng do có Diêu Dã ở bên cạnh nhìn thấy một mặt chật vật của y.

Chỉ cần Phong Thích sẵn lòng cho y một chút thể diện thì không trả lời nên làm cho y mất mặt ở trước mặt người ngoài như vậy.

Diêu Dã thức thời nói: "Anh, em đau đến hết chịu nổi rồi, đến bệnh viện trước đã."
Phong Thích nói với cậu ta: "Là do tôi làm, tôi sẽ đưa cậu đi."
Nói xong, hắn đỡ Diêu Dã đi về phía thang máy.


Quý Trung Hàn lặng thinh đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người bọn họ bước vào thang máy.

Phong Thích xoay người lại, bọn họ nhìn nhau từ xa, là Quý Trung Hàn thu hồi ánh mắt trước, dùng thẻ phòng mở cửa, lúc này cửa thang máy cũng đóng lại, hoàn toàn chặn Phong Thích lại.

Sau khi mở cửa, Quý Trung Hàn không đi vào ngay lập tức.

Y đưa tay ôm ngực, nơi đó không ngừng truyền đến cảm giác ngột ngạt khiến người ta không thể thở nổi.

Gần như hít sâu một hơi là có thể cảm nhận được sự run rẩy không thể kiểm soát nơi cổ họng.

Một lúc lâu sau, Quý Trung Hàn cười khổ một tiếng, Phong Thích có thành kiến với y cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, không phải từ khi gặp lại đã biết rồi sao, tại sao vẫn khó chịu?
Hơn nữa, tại sao Phong Thích phải cho y mặt mũi, không phải Phong Thích vẫn luôn như vậy sao, y đang mong đợi cái gì?
Chỉ là nhớ tới chuyện của nhiều năm trước, liền thật sự cho rằng Phong Thích đối xử với mình khác biệt sao?
Cho nên mong đợi trong lòng?
Nảy sinh những mong đợi không cần thiết đối với người khác sẽ chỉ gây tổn thương mà thôi.

Quý Trung Hàn đứng lại vài giây, không mở cửa phòng ra mà bước nhanh về hướng thang máy khác.

Cũng may thang máy đến rất nhanh, đến khi y chạy đến sảnh khách sạn, Phong Thích còn đứng ở ngoài xe, thò người vào trong nói gì đó.

Quý Trung Hàn chạy tới, đứng sau Phong Thích ổn định nhịp thở, mới mở miệng nói: "Tôi cần nói chuyện với cậu."
Phong Thích nghe thấy giọng y thì kinh ngạc nhìn sang, đúng lúc này Diêu Dã trong xe rên rỉ đau đớn.

Quý Trung Hàn lên xe, sau đó nói với Phong Thích: "Đưa cậu ấy đến bệnh viện trước đã."
Lâm Nhuế cầm vô-lăng, xoay đầu lại từ ghế trước.

Phong Thích sững sờ ở bên ngoài như thế không biết được Quý Trung Hàn đang nghĩ gì.

Liền ngay cả tiếng than đau của Diêu Dã cũng nhỏ xuống không ít.

Quý Trung Hàn giống như một vị khách không mời mà đến, lặng yên ngồi trên xe, dù cho không nói tiếng nào cũng tràn ngập độ tồn tại.

Là Lâm Nhuế mở lời trước: "Ông chủ, lên mau, anh muốn để cho cậu Diêu đau chết hả?"
Lúc này Phong Thích mới lên xe, nhưng ngồi xuống cách Quý Trung Hàn một chỗ, vẻ mặt cũng mất tự nhiên.

Quý Trung Hàn không lên tiếng suốt đoạn đường, y đang lẳng lặng suy nghĩ tìm từ, và một chuyện lẽ ra nên được giải thích từ lâu.

Chính là, giữa y và Văn Nguyên không có chuyện gì xảy ra.


Sở dĩ năm đó không giải thích là vì Phong Thích đã làm vậy với y.

Sau sự việc đó, dù có nói gì, y đều không muốn nói với Phong Thích.

Xe chạy rất nhanh, mới vừa tới chỗ, Lâm Nhuế liền đỡ Diêu Dã xuống rồi đóng sầm cửa xe, chỉ lo Phong Thích sẽ xuống cùng.

Cũng may Phong Thích không có ý định đi theo, Lâm Nhuế an tâm phần nào.

Cô như đại lực kim cang mà túm lấy Diêu Dã, hận không thể cõng người chạy như bay để cậu ta đừng làm hỏng chuyện tốt.

Diêu Dã đổ mồ hôi lạnh nói với Lâm Nhuế: "Gái ơi, cô nhẹ chút, tôi vốn chỉ là trật khớp, cứ tiếp tục như thế thì sẽ gãy xương mấy."
Lâm Nhuế tức giận lườm cậu ta, nhưng lực tay vẫn nhẹ đi không ít.

Lúc này trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Nhuế cố gắng tạo không gian cho bọn họ, nhưng cả hai lại không có ai chủ động nói chuyện.

Ngược lại, Phong Thích không thoải mái mà nhích nhích: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Quý Trung Hàn hít sâu một hơi, giải thích rõ ràng năm đó y và Văn Nguyên đã gặp nhau như thế nào, tại sao lại ra khỏi khách sạn cùng nhau.

"Cho nên cậu không cần lo lắng tôi có ý đồ xấu với Văn Nguyên, tôi với cô ấy chưa từng có quan hệ bẩn thỉu như cậu nghĩ." Quý Trung Hàn nói.

Quý Trung Hàn: "Còn nữa, cậu nói tôi chân đạp mấy thuyền, xin đừng nên mở miệng ra liền vu tội cho người khác.

Dù cho cậu có hiểu lầm cái gì đi chăng nữa thì cũng không phải như cậu nghĩ đâu."
Phong Thích khẽ cười, trông có vẻ không tin cho lắm.

Quý Trung Hàn nhìn thấy nhưng cũng không nổi giận, chỉ hỏi Phong Thích bằng giọng điệu bình tĩnh nhất: "Như lời cậu đã nói đấy, bây giờ tôi làm sao có thể còn cương với phụ nữ được?"
"Tôi từng giống như một con điếm dưới thân cậu thì làm sao có thể còn đi lãng phí người con gái khác."
Phong Thích cứng người, lời hắn không sai, nhưng câu nói như thế được Quý Trung Hàn nói ra bằng một loại ngữ khí gần như là bình thản, lại là một mùi vị hoàn toàn khác.

Hắn chỉ vì làm nhục Quý Trung Hàn mà nói năng không biết lựa lời, nhưng Quý Trung Hàn lại giống như thuật lại một sự thật.

Quý Trung Hàn nhìn đầu ngón tay mình: "Tôi không thể ở bên người khác được nữa."
Phong Thích nắm chặt nắm đấm: "Cậu muốn nói là do tôi?"
Quý Trung Hàn kéo kéo khóe miệng nhưng không thể cười được: "Cậu biết không, tôi thực sự hi vọng đêm hôm ấy cậu không làm những chuyện đó với tôi."
"Cũng hi vọng đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi."
"Nếu như cậu thật sự thích tôi, tại sao lại muốn huỷ hoại tôi?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.