Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 14: Chương 14




Thích vô cùng
*
Tổng thể ngôi biệt thự quay lưng về hướng Bắc, quay mặt về hướng Nam, có cửa trong và ngoài sân.

Xung quanh là cây cối xanh tươi, mang phong cách tươi mát, lúc gió thổi qua, khiến nơi đây tràn ngập hương thơm lành lạnh của cỏ cây.
Khương Chiếu Tuyết đi theo Sầm Lộ Bạch qua một cung đường rợp bóng cây xanh, được lát bằng những phiến đá cẩm thạch dẫn đến trước cửa chính của biệt thự.

Trước cửa nhà, phía dưới sân, có một cụ già mặc áo khoác, đầu tóc bạc phơ khoảng 70 tuổi, đang run rẩy, tay chân lóng ngóng bước xuống chiếc thang xương cá của ngôi nhà, khiến ai nấy cũng phải toát mồ hôi hột khi trông thấy.
Khương Chiếu Tuyết dừng lại theo bản năng.

Sầm Lộ Bạch cũng vô thức kéo lấy cổ tay nàng, ra hiệu cho nàng dừng lại.

Hai người đồng thời không nói gì, tránh việc đột ngột làm cho cụ bà trên cầu thang giật mình.
Mãi cho đến khi bà lão hoàn toàn bước xuống cầu thang và đứng vững trên mặt đất, Sầm Lộ Bạch mới hé mở đôi môi mỏng:" Mẹ Chu."
Bà lão ngoảnh lại nhìn nơi phát ra tiếng.

Lúc vừa nhìn thấy Sầm Lộ Bạch, bà lập tức mỉm cười tiếp đón:" Tiểu Lộ! Tại sao bây giờ con lại ở đây?"
Giọng điệu rất ngạc nhiên.
Sầm Lộ Bạch nhìn lên câu đối xuân mà bà vừa dán trước cửa, bình thản nói:" Ra ngoài hít thở một chút ạ."
Bà lão có vẻ hiểu rất rõ tình hình hiện tại của nhà họ Sầm nên cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên.

Bà mỉm cười gật đầu, không trách cô lười biếng mà chỉ nói:" Cũng tốt, cũng tốt, nên hít thở một chút." Ánh mắt bà rơi vào người Khương Chiếu Tuyết, ân cần hỏi nàng:" Có phải cũng phiền đến Tiểu Chiếu nhà chúng ta không?"
Khương Chiếu Tuyết sửng sốt trước giọng điệu gần gũi của bà.
Nàng không nhớ rằng mình đã gặp qua bà lão này.
Sầm Lộ Bạch giải thích: "Vào ngày cưới của chúng ta, mẹ Chu cũng đến tham dự."
Mẹ Chu tiếp lời:" Đúng vậy, đúng vậy.

Ngày đó mẹ đã nhìn thấy các con từ phía xa.

Mẹ đã nghĩ rằng Tiểu Lộ nhà chúng ta thực sự rất may mắn, trông hai đứa rất xứng đôi.

Hôm nay mẹ đã được nhìn thấy tận mắt, đúng là như vậy rồi."
Khương Chiếu Tuyết nóng mặt.

Nàng không biết phải làm sao nên chỉ đành mỉm cười nhẹ nhàng, gọi một tiếng mẹ Chu giống như Sầm Lộ Bạch và hỏi han bà:" Sao mẹ lại tự leo lên thang để dán câu đối xuân khi không có ai dìu vậy ạ, như vậy thì nguy hiểm lắm."
Sầm Lộ Bạch cũng hỏi: "Không phải người mang quà đến đây vào ngày hôm đó cũng dán lên sao?"
Cô cau mày, có chút không hài lòng.

Mẹ Chu bỗng căng thẳng, xua xua tay:" Không phải đâu, đừng trách họ, mẹ đã bảo họ để mẹ tự dán đấy.

Con cũng thấy đấy, mẹ rảnh rỗi cả ngày, chẳng có việc gì làm cả.

Vả lại, câu đố xuân là để đón năm mới, sao có thể dán sớm hơn mấy ngày được?"
Sầm Lộ Bạch mím môi, vẫn giữ dáng vẻ không hài lòng, nhưng cô chẳng nói gì, chỉ hỏi:" Mẹ dán xong rồi sao?"
"Gần xong rồi, chỉ còn cửa sau thôi." Bà giải thích:" Ở đấy rất thấp, không cần thang cũng dán được."
Sầm Lộ Bạch không ý kiến.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cỏ cây xào xạc.


Khương Chiếu Tuyết bất giác đặt hai tay trước ngực và xoa xoa vào nhau.

Sầm Lộ Bạch nói:" Đi thôi, vào trong trước đi."
Lúc này, mẹ Chu mới phản ứng lại và tự trách bản thân:" Ôi trời, nhìn mẹ này, trời lạnh như vậy mà còn kéo các con đứng nói chuyện nữa.

Mau vào trong, vào trong đi."
Bà dẹp thang xương cá vào góc tường rồi nhiệt tình chào đón.
Khương Chiếu Tuyết theo Sầm Lộ Bạch vào trong.
Vừa bước vào cửa, ánh mắt nàng đã bị những bức tranh treo tường đầy tỉ mỉ của Trương Văn Vĩnh trên tường nền của đại sảnh thu hút.

Phong cách trang trí của đại sảnh là kiểu tân Trung Hoa đơn giản và thoáng đãng, mang hơi hướng cổ điển.

Bức tranh này được treo tại đây, trông khá hoàn hảo và cách điệu.
Khương Chiếu Tuyết thầm cảm khái, Sầm Lộ Bạch thực sự rất thích Trương Văn Vĩnh.
Nàng lịch sự đứng bên cạnh ghế sô pha trong đại sảnh, không đánh giá khắp nơi, mà chỉ tự nhiên nhìn vào những thứ trước mặt mình.

Đối diện sô pha là chiếc tivi và chiếc tủ thấp, trên đó còn có một chậu cây cảnh xanh tươi tràn đầy sức sống và hai khung ảnh.
Tầm mắt Khương Chiếu Tuyết rơi vào hai khung ảnh ấy.

Trong khung ảnh, một tấm là ảnh chụp chung của Sầm Lộ Bạch và mẹ Chu, tấm còn lại là ảnh của một cô bé năm sáu tuổi và một bà cụ có mái tóc ngắn.
Trong bức ảnh chụp chung, cô gái nhỏ xinh xắn đang ngồi xổm trên bãi cỏ và trêu đùa một chú chó con đang nằm phơi bụng.

Nụ cười đầy hồn nhiên và ngây thơ, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy vui vẻ.

Còn bà cụ đang phe phẩy quạt hương bồ, mỉm cười nhìn cả hai.
Bức ảnh rất ấm áp.
Sầm Lộ Bạch nói:" Đó là bà ngoại của tôi."
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ một lúc.

Khi nhìn kỹ lại, ngoại trừ khí chất ra, thì nét mặt của cô gái nhỏ thực sự là phiên bản thu nhỏ của Sầm Lộ Bạch.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch dịu lại và kể:" Bà ấy qua đời khi tôi lên bảy.

Trước khi mất, tôi đã ở đây cùng bà ấy."
Khương Chiếu Tuyết nhíu mi, cố gắng chọn ra câu nói ít sai lầm nhất:" Trông hai người rất giống nhau, nhất là khí chất."
Sầm Lộ Bạch có vẻ vui: "Thật không?"
Khương Chiếu Tuyết gật đầu.

Nhưng trông hai người lại không giống Trang Tâm Vân chút nào.
Mẹ Chu mang nước ấm đến và hỏi các nàng đã ăn chưa rồi ngỏ ý nấu một ít mì cho cả hai.

Sầm Lộ Bạch dùng ánh mắt hỏi ý Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết lắc lắc đầu, Sầm Lộ Bạch liền nói không cần.
"Bọn con chỉ nghỉ ngơi ở đây một lúc, chiều tối sẽ đi ngay."
"Được được." Mẹ Chu nói:" Vậy hai đứa mau đi đi.

Mẹ sẽ đi gói sủi cảo.


Trước khi đi, hai đứa nhớ ăn chút sủi cảo lấy tài lộc nhé." Trước đây, khi ở nhà họ Sầm, bà thường chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Sầm Lộ Bạch.

Sầm Lộ Bạch chưa bao giờ ăn sủi cảo tài lộc của nhà họ Sầm, vì vậy bà đã đặc biệt làm chúng cho Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch không từ chối.

Cô khẽ gật đầu rồi dẫn Khương Chiếu Tuyết lên lầu hai.
Cầu thang dẫn lên lầu hai nằm cạnh sảnh phụ.

Lúc Khương Chiếu Tuyết đi ngang qua, nàng thấy nơi đây trống rỗng, cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ, ánh nắng vừa phải, lớp rèm cửa tao nhã khẽ đung đưa trong cơn gió.

Không biết vì sao, nhưng nàng luôn cảm thấy từng có một cây đàn dương cầm ở đây.
Có lẽ Sầm Lộ Bạch biết chơi đàn dương cầm?
Nàng bất tri bất giác nhìn xuống bàn tay của Sầm Lộ Bạch trước mặt mình.
Giống như bàn tay của nàng vậy.

Đôi tay của Sầm Lộ Bạch mang màu trắng lạnh, toát ra loại khí chất cấm dục và sạch sẽ.

Năm ngón tay thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, ngón giữa có vết chai mỏng do cầm bút quanh năm.

Đây không phải là khuyết điểm, mà lại gợi nên cảm giác gợi cảm khó có thể giãi bày.

Là đôi bàn tay mà lúc nhìn vào sẽ nhịn không được, muốn chụp ảnh và lưu lại.
Khương Chiếu Tuyết nhìn thêm vài lần.

Lúc ngẩng đầu lên, nàng liền bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Sầm Lộ Bạch.
"..." Giống như có tật giật mình, vành tai Khương Chiếu Tuyết bỗng nóng như thiêu đốt.
Cũng may, Sầm Lộ Bạch không nói gì.
Cô đưa nàng lên lầu hai và giới thiệu cho nàng phong cách bố trí của lầu hai và lầu ba.

Gồm một phòng ngủ, một phòng làm việc và hai phòng trên lầu.

Một là phòng chiếu phim, phòng còn lại là nơi tập thể hình.
Lúc đứng tại tấm vải tuyn mỏng trong phòng ngủ, cô nhìn vào ánh mắt của Khương Chiếu Tuyết và hỏi:" Mẹ Chu ngủ ở tầng dưới, tôi ngủ trong phòng này, áo gối và chăn bông cũng được đổi mới và giặt giũ thường xuyên.

Tối hôm qua ngủ muộn, đêm nay còn phải trực đêm, em có muốn ngủ thêm một chút không?"
Thời gian nghỉ trưa quá ngắn, Khương Chiếu Tuyết chưa thực sự ngủ.

Lúc đứng trong căn phòng thiếu ánh sáng và nghe thấy câu hỏi này, nàng bỗng cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.
Nàng ngập ngừng: "Còn chị thì sao?"
Sầm Lộ Bạch khẽ mỉm cười và nói:" Tôi đến phòng cách vách giải quyết một số chuyện."
Phòng làm việc bên cạnh không lớn bằng căn phòng ở Quân Đình.

Nếu Sầm Lộ Bạch đang nghiêm túc làm việc mà nàng lại đi loanh quanh để tìm sách đọc thì có vẻ không thích hợp cho lắm.

Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng cũng không khách sáo nữa, bèn đồng ý:" Vâng, vậy em sẽ đặt đồng hồ báo thức."

Nàng không nghĩ rằng có gì sai khi ngủ trên giường của Sầm Lộ Bạch.
Sóng mắt Sầm Lộ Bạch thoáng dao động.

Cô gật đầu rồi mở cửa giúp nàng.
Khương Chiếu Tuyết nhìn thoáng qua cách trang trí của phòng ngủ.

Nàng không quấy rầy Sầm Lộ Bạch nữa, đặt đồng hồ báo thức rồi cởi áo khác ra và nằm xuống.
Dường như có một mùi thơm lành lạnh trên chăn bông, giống như mùi trên cơ thể Sầm Lộ Bạch.
Khương Chiếu Tuyết nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng không biết mình đang suy nghĩ gì, rồi lại bất giác chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi nàng tỉnh dậy đã gần bốn giờ, ánh nắng ngoài cửa sổ đã dần dịu lại.

Khương Chiếu Tuyết đứng dậy mặc quần áo, trang điểm một chút rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cánh cửa phòng làm việc bên cạnh đang mở, Sầm Lộ Bạch không có trong đấy.

Nàng đứng tại lan can lầu hai và nhìn xuống, liền thấy Sầm Lộ Bạch ngồi tại bệ đảo trung tâm, dường như đang xem mẹ Chu làm sủi cảo trong căn phòng bếp cạnh đại sảnh.
TV bên cạnh đang chiếu Gala hội xuân từ những năm trước.

Trên kệ bếp là đủ loại nguyên liệu cũng như câu đối xuân, giấy dán và pháo hoa mà mẹ Chu đã chuẩn bị.

Khung cảnh Tết nơi đây sống động hơn so với nhà họ Sầm.
Đáy mắt Khương Chiếu Tuyết thoáng hiện lên ý cười.

Nàng nhấc chân bước xuống lầu, không hề dè dặt.
Dường như Sầm Lộ Bạch đã nghe thấy tiếng bước chân.

Trước khi nàng đến gần, cô đã nghiêng người nhìn lại, ánh mắt chứa đầy sự ấm áp:" Ngủ ngon không?"
Khương Chiếu Tuyết gật gật đầu.

Vì dậy muộn nên nàng cảm thấy có chút xấu hổ trước mặt mẹ Chu.

Nàng tiến đến gần và thay đổi chủ đề:" Hai người đang làm sủi cảo sao?"
Mẹ Chu cười phá lên, phá nát hình tượng của Sầm Lộ Bạch:" Đúng vậy.

Tiểu Chiếu, cháu nhìn Tiểu Lộ gói này." Bà chỉ vào những miếng sủi cảo cong queo nhất trong đĩa, ghét bỏ:" Mẹ đã nói chút nữa nấu mà chúng nở bung hết cả nồi thì con bé sẽ phải tự ăn cho hết."
Khương Chiếu Tuyết không thể nhịn được cười.

Sầm Lộ Bạch cũng nở nụ cười nhẹ.

Lúc vừa định nói gì đó, điện thoại di động của cô bỗng vang lên.
Cô đứng dậy, bước đến nơi khác để nghe điện thoại.

Khương Chiếu Tuyết rửa tay, ngồi vào bên cạnh chỗ ngồi của Sầm Lộ Bạch và nói đùa:" Mẹ Chu, vậy mẹ xem con gói thế nào nhé."
Mẹ Chu huơ tay hoan nghênh:" Được chứ."
Dường như Sầm Lộ Bạch có việc phải làm.

Cô chào cả hai, vừa nghe điện thoại vừa bước lên lầu.
Mẹ Chu rất thích nói chuyện với Khương Chiếu Tuyết.

Bà khen nàng khéo tay rồi lại học hỏi phương pháp gói vỏ bánh của nàng.

Đột nhiên, bà nổi hứng trêu chọc:" Tiểu Chiếu này, con nói thật với mẹ Chu đi, có phải ở cùng Tiểu Lộ nhà chúng ta rất nhàm chán không?"
Khương Chiếu Tuyết đang gói sủi cảo, nên không hề chuẩn bị gì, chỉ mỉm cười và nói:" Không ạ."
Giọng điệu đầy thẹn thùng, rất đỗi chân thật.
Mẹ Chu chỉ nghĩ nàng cảm thấy ngại khi bị hỏi.


Bà mỉm cười rồi nói những lời tốt đẹp cho đứa con thân yêu của mình:" Tiểu Lộ là đứa trông rất thờ ơ, không thích nói nhiều.

Nhưng thật ra, con bé là người dễ mềm lòng và quan tâm đến mọi người.

Nó luôn làm nhiều hơn là nói.

Mẹ Chu có thể thấy rõ Tiểu Lộ vô cùng thích con đấy.

Nếu con bé không biểu hiện tốt việc gì và khiến con buồn lòng thì nó sẽ không dỗ dành con đâu, con nên để ý điểm này nhé.

Tính tình của con bé là như vậy đấy."
Khương Chiếu Tuyết đỏ mặt và bật cười khi nghe bà nói câu vô cùng thích con của bà.

Không biết đây là do kỹ năng diễn xuất của Sầm Lộ Bạch hay là do tầm nhìn kém cỏi của mẹ Chu nữa.
Nàng gật gật đầu, thể hiện sự e thẹn và vui mừng vừa phải.

Lúc nghĩ đến bức ảnh của Sầm Lộ Bạch và bà ngoại mà nàng vừa nhìn thấy, nàng liền trở nên tò mò:" Lúc còn nhỏ Lộ Bạch cũng ít nói vậy sao ạ?"
Không giống như trong ảnh cho lắm.
Mẹ Chu xúc động nói: "Đúng vậy, tính tình nó cũng bướng bỉnh nên không chịu nổi sự bất công.

Nếu con không tin, nó chỉ giải thích một câu, sẽ không bao giờ có câu thứ hai."
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết sáng lên, thực sự cảm thấy rất hứng thú.
Mẹ Chu nổi hứng chuyện trò và chia sẻ cùng nàng:" Mẹ nhớ có lần bố con bé còn sống, vào mùa đông, con cái bọn họ cùng nhau trượt tuyết trong khu nghỉ mát.

Không biết tại sao cả đám đều bị ngã đến bầm dập mặt mày, trông rất thảm, chỉ có Tiểu Lộ trông ổn hơn một chút.

Người em trai Tiểu Tiềm và em họ Tiểu Đỉnh nói rằng Tiểu Lộ cố ý đẩy ngã bọn chúng, Tiểu Lộ liền nói rằng con bé không có.

Nhưng hai cậu con trai nhỏ đã nói rất rõ ràng, xung quanh cũng không có ai làm chứng nên bố con bé không tin nó, hơn nữa con bé...!Mẹ con bé giận vì con bé bắt nạt em trai mình và nói dối, còn bố cũng phạt con bé quỳ bên ngoài khu trượt tuyết đến khi suy nghĩ cẩn thận rồi bước vào."
"Đó là trời đông đấy, tuyết rơi rất nhiều.

Con bé cũng không thèm giải thích gì thêm mà đi thật.

Cũng may một người nào đó bên ngoài khu nghỉ dưỡng đã nhìn thấy con bé quỳ đến giữa đêm, sắc mặt cũng trở nên tái mét.

Họ liền gọi điện và báo cho bố con bé.

Bố con bé hỏi nó có nhận sai không nhưng nó vẫn không chịu thừa nhận.

Cuối cùng, nó ngất xỉu phía ngoài khu nghỉ dưỡng, lúc được đưa vào trong đã bất tỉnh nhân sự.

Sau đó, con bé sốt cao suốt một tuần liền.

Cũng may còn có ông nội sốt ruột và lên tiếng nên mọi chuyện mới lắng xuống."
Giọng điệu của bà rất bình tĩnh, nhưng Khương Chiếu Tuyết đã bị sốc khi nghe.

Ngay cả động tác gói sủi cảo cũng dừng lại.
Nàng cứ nghĩ rằng người bố Khương Hưng của mình đã là người bố cực kỳ nghiêm khắc theo nghĩa truyền thống, nhưng không ngờ lại còn có loại bố mẹ nỡ lòng để con của mình quỳ giữa trời đông giá lạnh suốt đêm.
Nàng phát hiện ra rằng dường như quá khứ của Sầm Lộ Bạch không hề giống con cưng của trời và sống trong nhung lụa như nàng những tưởng.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ Chu: Là tầm nhìn của ai kém cỏi?
Mông Mông che mặt.
Sầm tổng hôn nàng: Thật ra tôi diễn quá tốt đấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.