Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 68



Sau khi hoàng hôn tắt ngấm sau tòa nhà cao tầng, Sầm Lộ Bạch bật đèn trong phòng khách lên, mang ánh sáng vào, giống như một tia sáng cuối cùng trong thế giới đầy bấp bênh.

Khương Chiếu Tuyết muốn đứng dậy, lao đến ôm cô theo phản xạ có điều kiện. Nhưng trong giây tiếp theo, lại sợ bóng sợ gió, mừng như điên sau khi sống sót qua tai nạn, một nỗi bất bình và đau đớn khôn tả đã nhấn chìm nàng, khiến nàng đứng lặng tại chỗ.

Nàng cắn chặt môi dưới, ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm Sầm Lộ Bạch không chớp mắt, tầm mắt dần mờ đi.

Sầm Lộ Bạch nhận thấy có điều gì đó không ổn.

"Trông em không được vui cho lắm?" Cô nới lỏng tay gạt của chiếc va li nhỏ, mỉm cười đến gần, bông đùa:" Ai bắt nạt Mông Mông nhà chúng ta vậy?"

Như mọi khi, dịu dàng và nuông chiều là vẻ ngoài quyến luyến nhất mà Khương Chiếu Tuyết biết.

Tuyến lệ của Khương Chiếu Tuyết hoàn toàn mất kiểm soát.

Sao cô có thể xem như không có gì vậy?! Rốt cuộc cô có biết nàng đã lo lắng, sợ hãi như thế nào không?

Nước mắt nàng ào ra, không tài nào kiểm soát được, ồ ạt rơi rớt. Nàng quay đầu đi, không muốn Sầm Lộ Bạch thấy mình chật vật, nhưng Sầm Lộ Bạch đã phát hiện ra.

"Tại sao lại khóc?" Nụ cười của Sầm Lộ Bạch nhạt đi, mặt mày cau lại.

Cô bước nhanh đến chỗ Khương Chiếu Tuyết, ngồi xổm xuống, đưa tay sờ má nàng, lau nước mắt cho nàng.

Khương Chiếu Tuyết vô thức giơ tay lên để chặn lại.

Sầm Lộ Bạch sửng sốt.

Giọng nói của Khương Chiếu Tuyết khàn khàn, đầy kiềm chế, nhỏ giọng hỏi:" Tại sao chị về mà không gọi điện cho em?"

Dưới ánh đèn, sườn mặt nàng loang lổ vệt nước, tất cả đều là nước mắt. Nàng vội vã lau chúng, cũng xoay người sang một bên.

Trái tim của Sầm Lộ Bạch dường như bị thứ gì đó xuyên thủng.

Vẻ rầu rĩ hiếm thấy hiện lên trên gương mặt cô. Ánh mắt cô đầy dịu dàng, đặt tay lên đầu gối Khương Chiếu Tuyết, nhẹ giọng giải thích:" Tôi vừa trên máy bay nên không nhận được cuộc gọi của em. Sau khi xuống máy bay, cũng nhìn thấy tin nhắn SMS nhắc cuộc gọi nhỡ từ nhà cung cấp dịch vụ, đến lúc chuẩn bị về đến nhà, tôi mới nhận được. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ về sớm, muốn trực tiếp tạo bất ngờ cho em, nên đã không liên lạc cùng em ngay."

"Xin lỗi, có phải làm em lo lắng rồi không?"

Giọng nói cô đầy chân thành và xót xa.

Đáy lòng Khương Chiếu Tuyết sụp đổ hơn phân nửa.

Nàng cảm thấy bản thân mình rất vô dụng. Nàng không có biện pháp chống cự sầm Lộ Bạch. Mặc dù đã nhận ra đủ loại bài học, nhưng khi đối mặt với Sầm Lộ Bạch, nàng vẫn cầm lòng chẳng đặng, muốn tin tưởng cô.

Chỉ cần cô chịu giải thích và dỗ dành nàng, thì mặc kệ cô có nói gì đi chăng nữa, nàng đều nguyện ý tin tưởng.

Nhưng điều này không đúng.

Người có lý trí không nên rơi vào một cái hố những hai lần, nàng tự cảnh giác bản thân.

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Nàng giữ nguyên vị trí, nói với giọng khàn khàn:" Em không thích những điều bất ngờ như thế này."

Giọng điệu của Sầm Lộ Bạch đầy nhẹ nhàng và chậm rãi:" Là tôi suy nghĩ không chu đáo, sẽ không có lần sau."

Cô hơi khụyu gối, cúi đầu xuống, hôn lên mu bàn tay trên đầu gối nàng, như thể thừa nhận sai lầm của bản thân.

Tim Khương Chiếu Tuyết rung động vì nụ hôn của cô.

Cuối cùng, nàng cũng cầm lòng chẳng đặng, quay đầu nhìn người phụ nữ đã chiếm hết tâm tư của mình suốt cả một buổi chiều.

Sầm Lộ Bạch cũng đang nâng mắt nhìn nàng.

Trong đôi mắt đen, sâu thăm thẳm và trong veo của cô, chứa đựng sự dịu dàng và thương tiếc không tài nào che giấu được. Giống như một dòng nước ấm, đang chảy vào mặt sông băng vỡ vụn.

Hàng mi Khương Chiếu Tuyết run lên, cuối cùng cũng bắt đầu buông lỏng chút phòng bị cuối cùng.

Nàng đã nhìn thấy một Sầm Lộ Bạch từ bỏ tôn nghiêm của bản thân như vậy từ bao giờ? Nếu cô không thực sự thích nàng, cô có cần thiết phải làm như vậy không?

Một nỗi tủi thân và tổn thương khác dần hiện lên trong tâm trí, khiến mũi nàng càng thêm chua xót.

Nàng ngoảnh đầu đi một lần nữa. Cố gắng che giấu những giọt nước mắt ùa ra mà không tài nào giải thích được này. Nhưng, Sầm Lộ Bạch đã đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy đầu nàng, đem nàng áp vào bụng mình.

"Xin lỗi, Mông Mông." Cô lại xin lỗi.

Lần này, Khương Chiếu Tuyết không cự tuyệt nữa, hoàn toàn để cho cô ôm lấy bản thân.

Mùi thơm nhẹ nhàng và lạnh lẽo quen thuộc ngập tràn xoang mũi. Lý trí của Khương Chiếu Tuyết hoàn toàn rơi rớt.

Trong nhận thức muộn màng, có lẽ nàng đã thích Sầm Lộ Bạch nhiều hơn những gì mà mình những tưởng.

Nàng đầu hàng, ngoan ngoãn ôm Sầm Lộ Bạch, tựa vào lòng cô, hít một hơi thật sâu, bình tâm lại.

Tiếng hít thở của Sầm Lộ Bạch cũng trầm thấp giống như nàng.

Chắc là hiểu lầm, lòng nàng đã tin Sầm Lộ Bạch hơn một nửa rồi.

"Chiều nay, em đã nhìn thấy xe của chị." Một lúc sau, nàng buông Sầm Lộ Bạch ra, nói thẳng với chiếc mũi đỏ bừng.

Sầm Lộ Bạch nghi hoặc:" Ừm?"

Khương Chiếu Tuyết giải thích: "Cullinan, trong tiểu khu của chị Đàm, đón một người phụ nữ xinh đẹp."

Nàng chăm chú nhìn vào mắt Sầm Lộ Bạch, không muốn bỏ qua chút cảm xúc nào trong mắt cô.

Vẻ mặt của Sầm Lộ Bạch rất tinh tế, nhưng cô lại bỗng dưng mỉm cười, hỏi:" Em đang ghen sao?"

Khương Chiếu Tuyết:"..."

Tai nàng bỏng rát, rũ mi mắt, không thừa nhận, cũng không phủ nhận chuyện này.

Nụ cười của Sầm Lộ Bạch sâu hơn.

"Là Dao Dao đấy." Cô chạm vào vành tai nhỏ nhắn, đáng thương của nàng, giọng điệu có chút buồn cười, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.

Tảng đá lớn trong lòng Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng rơi xuống đất. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nước sáng ngời.

Sầm Lộ Bạch ngồi xuống bên cạnh nàng, giải thích:" Có lẽ là em ấy. Buổi chiều, em ấy có gọi điện cho tôi, nói rằng đã mang xe đi sửa nên muốn mượn xe của tôi một chút. Có lẽ, người phụ nữ mà em nhìn thấy là người bạn đã lớn lên cùng chúng tôi. Trước kia, chồng cô ấy là bác sĩ tại nước A. Sau khi kết hôn, cô ấy định cư tại nước A. Cô ấy đã ly hôn vào năm ngoái và về nước gần đây, dự định sẽ phát triển trong nước trong một thời gian dài."

"Khi chúng ta kết hôn, cô ấy tình cờ được phân đến nước G, nên đã không về được."

"Một người bạn lớn lên cùng nhau?" Khương Chiếu Tuyết bắt được một tin tức nhạy cảm.

Sầm Lộ Bạch gật đầu:" Ừm."

"Tôi và Dao Dao không có nhiều bạn bè cho lắm, cô ấy là một trong số đó." Cô giải thích:" Lúc Sầm Quang Sơn còn sống, cô ấy và bố mình là bạn của chúng tôi, hai nhà cũng qua lại khá nhiều. Khi còn nhỏ, hoàn cảnh của Dao Dao không tốt lắm, luôn dễ bị bắt nạt. Trong số những đứa trẻ chơi cùng nhau, cô ấy là người duy nhất không phân biệt đối xử và cư xử bình đẳng với Dao Dao. Vì vậy, chúng tôi thường xuyên qua lại và trở nên thân thiết."

"Có rất nhiều tài liệu đơn lẻ trong phòng làm việc của chúng ta, thật ra đều là do cô ấy hỗ trợ thu thập. Cô ấy cũng rất yêu thích môn lịch sử, từng muốn chọn chuyên ngành này nhưng gia đình không đồng ý nên cuối cùng đã chọn kinh doanh."

Khi Khương Chiếu Tuyết nghe xong, nàng bỗng nghĩ đến điều gì đó, đáy lòng "lộp bộp" một tiếng.

"Chị..." Nàng mấp máy đôi môi anh đào mím chặt của mình, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Sầm Lộ Bạch:" Hửm?"

Khương Chiếu Tuyết do dự.

Sầm Lộ Bạch cổ vũ:" Muốn nói thì cứ nói, không sao đâu."

Lời nói của Khương Chiếu Tuyết quanh quẩn nơi đầu lưỡi. Nàng quay đầu đi, hỏi:" Người chị thích trước kia có phải là cô ấy không?"

Nụ cười của Sầm Lộ Bạch đông cứng trên môi: " Sao em lại nghĩ như vậy?"

Khương Chiếu Tuyết vô thức mân mê ngón tay trên ghế sô pha, nghiêm giọng nói: "Trước đây, chị đã từng nói, người mà chị thích rất giống em."

Đều yêu thích lịch sử học.

Vậy Sầm Lộ Bạch thích nàng, có phải vì điều này không? Yêu ai yêu cả đường đi lối về sao? Hoặc, cô đang tìm kiếm bóng dáng của đối phương trên người nàng?

Sầm Lộ Bạch:"..."

"Hôm nay Mông Mông biến thành Chanh Mông rồi à?" Cô mỉm cười, điểm vào mũi nàng, ánh mắt mềm như nước.

- -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.