Nàng sợ Sầm Lộ Bạch bôn ba mệt mỏi, nên không muốn phiền cô nữa.
Sầm Lộ Bạch đồng ý:" Được chứ."
Thật ra, cô đã đặt bàn trước khi quay về. Nhưng hiếm khi thấy Khương Chiếu Tuyết có hứng thú như thế, nên cô cũng không muốn phụ lòng nàng.
Mặt mày Khương Chiếu Tuyết giãn ra, yên tâm hỏi:" Vậy chị muốn ăn gì?"
Nàng mang điện thoại di động đến giữa cả hai, muốn để Sầm Lộ Bạc chọn cùng. Nhưng không ngờ, ngay khi vừa mở khóa điện thoại, màn hình chính lại hiển thị hình ảnh Sầm Lộ Bạch mang kính gọng vàng làm việc, nét mặt đầy lạnh lùng.
Khương Chiếu Tuyết nhướng mày, giả vờ dè dặt, không đồng ý cũng chẳng từ chối, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ chờ mong.
Sầm Lộ Bạch thoáng cong đôi môi đỏ mọng của mình lên, bộc bạch:" Thật ra, nguyên mẫu của cô búp bê đó..."
"Là em."
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Nàng không phản ứng kịp trong hai giây. Mãi cho đến khi phản ứng lại, vành tai đã đỏ bừng—— Sầm Lộ Bạch làm búp bê của nàng làm cái gì?!
Nếu nhớ không lầm, hình như nàng đã từng nhìn thấy con búp bê ấy có rất nhiều bộ quần áo?
Sầm Lộ Bạch còn thay đồ cho nàng nữa sao?
Sau đó, thậm chí nàng còn làm một bản LEGO minigifure cho con búp bê ấy và tặng cho cô nữa!
Cái gì vậy trời?!
Nàng xấu hổ đến mức muốn vươn tay đoạt lại LEGO trên bàn trà, nhưng Sầm Lộ Bạch đã nhanh tay lẹ mắt hơn, vươn tới nhanh hơn nàng một bước, dời LEGO ra xa.
"Làm gì đấy?" Cô ghì lấy thắt lưng Khương Chiếu Tuyết, không cho nàng nghiêng người về phía trước.
Khương Chiếu Tuyết giả vờ dỗi:" Em hối hận rồi, chị mau trả lại cho em đi."
Sầm Lộ Bạch bình thản nói:" Đã tặng quà cho người ta rồi, sao lại có chuyện đòi lại được?"
Rõ ràng cô không ngượng ngùng một chút nào, bình thản, điềm đạm, giống như đang trêu chọc một chú mèo con vậy.
Nàng bại trận, gác cằm lên vai Sầm Lộ Bạch rồi lên án:" Chị muộn tao* quá đi."
(Muộn tao*: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.)
Sầm Lộ Bạch khẽ cười nhẹ.
"Em có cảm thấy bị xúc phạm không?" Cô bỗng trở nên nghiêm túc.
Khương Chiếu Tuyết lắc nhẹ đầu trên vai cô, thở dài rồi cười nói:" Em chỉ thấy rằng chị khác xa so với những gì mà em từng tưởng tượng trước đây thôi."
Chẳng đứng đắn một chút nào.
Ai có thể nghĩ rằng ngày nào cô cũng tỏ ra ổn trọng, đoan trang và nhã nhặn xuất hiện trước mặt mình, nhưng lại bí mật làm riêng búp bê bằng bông của mình rồi ôm nó tiến vào giấc ngủ đâu cơ chứ?
Các khớp ngón tay của Sầm Lộ Bạch khẽ cong lên, như thể vô tình:" Vậy em sẽ không thích tôi của hiện tại nữa sao?"
Làm sao mà cô có thể nói những lời phạm quy như thế với gương mặt lạnh lùng này vậy.
Nàng hứa:" Được rồi, nếu có cơ hội, em nhất định sẽ đến, được chưa ạ?"
Sầm Lộ Bạch dịu lại, đáp:" Ừm."
*
Chiều ngày 1/6, Khương Chiếu Tuyết đang in luận văn tốt nghiệp một mình trong phòng làm việc thì biên tập viên của một công ty xuất bản mà nàng đã không liên lạc từ lâu bất ngờ gọi đến, báo tin vui cho nàng:" Lão sư, số sách cuối cùng cũng phát hành rồi!"
Cuốn sách này đã được ký và xuất bản ba năm trước. Sau nhiều lần xoay chuyển, hai nhà xuất bản và một số ấn bản đã được thay đổi. Cuối cùng, Khương Chiếu Tuyết ngại đến mức không thúc giục người biên tập nữa, cũng cho rằng nhà xuất bản muốn phớt lờ nó đi, không ngờ lại có thể phát hành được.
Cảm xúc của nàng đầy phấn khích, vui vẻ gửi hai dấu chấm than và một số biểu cảm vui vẻ cho người biên tập.
Biên tập viên nói: " Nếu nhanh thì cuối tháng này sẽ có ấn bản, lão sư vẫn ở địa chỉ cũ chứ?"
Có vẻ như cô ấy sẽ gửi cho nàng một số quyển để ký.
Khương Chiếu Tuyết đáp lời:" Không phải."
Nàng gửi cho cô ấy địa chỉ của Quân Đình.
Quả nhiên, người biên tập nói: "Vậy tôi sẽ gửi bản thảo đến cho cô trước nhé?"
Khương Chiếu Tuyết đồng ý:" Ừm."
Hai người thảo luận thêm một số câu về việc tuyên truyền rồi kết thục cuộc trò chuyện.
Khương Chiếu Tuyết vẫn còn chìm đắm trong niềm vui.
Tâm trí nàng gợi lên hình ảnh của Sầm Lộ Bạch theo bản năng, muốn cùng Sầm Lộ Bạch chia sẻ niềm vui này. Nàng xoay người lại, vô thức nhìn hoa hồng trên bàn rồi lại đổi ý.