"Lão sư, chúng tôi đã thảo luận với nhà xuất bản bên đây, sẽ chuẩn bị cho đợt bán trước vào ngày 15 tháng này được không? Cô ký tên có kịp không?? Biên tập viên của công ty xuất bản nhắn tin đến để ấn định ngày phát hành với nàng.
Sau đó, Khương Chiếu Tuyết mới ngờ ngợ nhớ ra—— nàng vẫn chưa ký tên xong.
Ngày hôm đó, nàng vội vã rời đi đến mức thậm chí không bận tâm đến việc mang giấy đi, cơ bản cũng không nhớ đến việc này.
Không phải là ảo giác. Weibo đầu tiên xuất hiện trên trang chủ của nàng thực sự là Weibo mà nàng đã từng nghiên cứu rất lâu, cũng đã ngừng hoạt động từ lâu, không xuất hiện trên trang chủ của nàng suốt nhiều năm. Là tài khoản Weibo của bó hoa Giáng sinh mà nàng đã quét QR từ mã thẻ trên đấy.
Nickname vẫn vậy, nội dung video vẫn vậy, một đôi tay và cây đàn dương cầm, nhưng chi tiết bối cảnh và bàn tay bỗng trở nên vô cùng quen thuộc.
Không phải nàng đã nói cô có thể giải thích sao?!
Khương Chiếu Tuyết khóc đến mức thể không ra hơi. Cuối cùng, nàng cũng không thể không thừa nhận, những ngày qua, thật ra nàng vẫn luôn chờ đợi Sầm Lộ Bạch.
Chờ cô cúi đầu, đợi cô giải thích, đợi cô đưa ra lý do thuyết phục mình.
Cho dù nàng biết cô vẫn có thể sẽ lừa dối mình, biết rằng dù thế nào đi chăng nữa, việc Sầm Lộ Bạch sỉ nhục Minh Nghiên, chà đạp lên cuộc sống của người khác là không vô tội, nhưng nàng vẫn muốn nghe cô giải thích.
Nếu cô nói, nàng sẽ lập tức tin tưởng cô.
Nhưng mà, cô lại không nói bất kỳ điều gì, thậm chí còn không gửi lấy một tin nhắn. Nàng chờ đợi, từ đau đớn đến hờ hững, chờ đến mức chết lặng, cho rằng cô đã mệt mỏi vì phải diễn, chơi chán rồi, cũng lười giải thích. Nhưng hiện tại, cô lại đăng tải video này, tiết lộ sự thật, thậm chí còn chơi ca khúc này, là đang muốn làm gì đây?
Cô nhất định phải kiêu ngạo như vậy sao? Ngay cả lời giải thích cũng giống như lúc tỏ tình, ép nàng đến mức không thể rút lui, không tài nào chịu đựng nổi, rồi lại chủ động hỏi cô sao?
Rốt cuộc cô đã dùng tâm trạng nào để nhìn nàng và người khác ở bên nhau. Và lại dùng loại tâm lý nào để cưỡng chế, can thiệp vào việc nàng đang ở bên một ai đó?
Cô đóng sầm cửa lại, không khóa xe, dường như bị ánh đèn xe phía xa thu hút. Cô ngoảnh đầu lại, nhìn về phía xe của bọn họ. Giây tiếp theo, tài xế đột ngột phanh gấp khiến Khương Chiếu Tuyết giật nảy mình.
"Có chuyện gì vậy?" Nàng hỏi.
Tài xế hoảng sợ:" Đm, người kia từ đâu đến vậy? Đây là nhà của cô sao?"
Khương Chiếu Tuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe theo bản năng. Giây tiếp theo, máu nàng bỗng đông cứng lại, toàn bộ thớ cơ trên người cũng bắt đầu run lên.
Bên ngoài cửa kính ô tô, trên con đường tối tăm, một người đàn ông mặc áo đen, đội mũ trùm đầu từ đâu xông ra với một con dao phay dài và rộng, nhanh chóng đi qua đầu xe Cullinan rồi dùng dao chém vào người Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch không kịp phòng bị, vô thức né sang một bên, tránh mũi dao đâm thẳng vào cổ, nhưng vẫn bị chém trúng cánh tay.
Trong phút chốc, máu tươi phun ra, Sầm Lộ Bạch cũng ngã nhoài ra đất.