Bất Luân Chi Luyến

Chương 7



Đã đi tới nhà ga, nhưng lại không cam tâm cứ như vậy mà đi, Vương Diệc Phàm quyết định về nhà. . . Nếu cha đích xác không cần hắn, nếu cha thật sự không muốn gặp lại hắn, kia hắn sẽ rời đi; nhưng là, chỉ cần cha tha thứ hắn, nguyện ý tiếp tục sống cùng hắn, hắn nhất định sẽ ở lại.

Đứng ở trước cửa, hắn vốn muốn trực tiếp đi vào – chìa khóa nhà hắn vẫn cầm trong tay. . . Nhưng đột nhiên lại sợ hãi. . . Suy nghĩ lại, cuối cùng, ấn chuông cửa.

“Là Gia Văn sao? Quên mang chìa khóa?” Trong phòng truyền đến giọng nói mà ba năm qua hắn không hề được nghe của cha.

“Có cái gì không mang đi sao?” Cửa mở ra trong nháy mắt, Vương Diệc Phàm mới phát hiện chính mình rất nhớ nam nhân này, trong cơ thể dâng lên ý niệm mãnh liệt muốn ôm đối phương, hắn không để ý hậu quả ôm lấy cha.

“Cha. . . Ta đã trở về!”

Gặp lại mới biết được nỗi nhớ có bao nhiêu mãnh liệt, ôm nam nhân gầy yếu, Vương Diệc Phàm rất muốn khóc, rất muốn nói cho nam nhân biết tình cảm của hắn. . . cha bị hắn ôm trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc, nhưng lại lập tức thả lỏng . Hắn cũng ôm lấy đứa con, thì thào nói: “Ngươi rốt cục đã trở lại. . . Diệc Phàm. . .”

Phụ tử hai người ngồi trên ghế sô pha, nan kham trầm mặc, ai cũng không biết nên nói cái gì. Nguyên nhân bỏ nhà đi, chuyện ba năm trước hai người đều cố ý trốn tránh. Vương Diệc Phàm đánh giá ngôi nhà đã ba năm chưa về, so với ba năm trước hoàn toàn không có gì thay đổi – hắn đã nghĩ Trần Gia Văn nhất định sẽ sửa chữa lại.

Nghĩ đến Trần Gia Văn, tâm lại giống như bị lưỡi dao sắc bén xuyên qua.

Cha cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt, ngón tay màu trắng mảnh khảnh, các đốt ngón tay hơi hơi xanh. . . Rất muốn cầm tay cha, nhưng là. . . Quên đi, đừng làm cha sợ? Vương Diệc Phàm quên không được lúc trước chỉ cần tới gần, cha sẽ run rẩy né tránh. Hắn cẩn thận khắc chế chính mình, không thể lại làm cha tồn thương.

Bất quá, hiện tại không nói gì cũng rất kỳ quái đi?

“Cái kia, dì Trần đâu?” Nhất định phải nói cái gì. . . Hẳn là nên kêu bà ta là “Mẹ” , Nhưng Vương Diệc Phàm vẫn nói không nên lời.

“Cô ấy về nhà .” Tuy rằng tò mò chuyện đầu tiên đứa con nói là hỏi Trần Gia Văn, Vương Vĩnh Bình vẫn thành thật trả lời.

“Về nhà?” Nói như vậy, sau khi bọn họ kết hôn đã mua nhà mới ? Như vậy chính mình. . . Cũng sẽ giống như ngôi nhà cũ nát này bị cha vứt bỏ đi? “Cái kia, ách. . . Là con trai hay là con gái?”

“Di? Cái gì?” Vương Vĩnh Bình không rõ hỏi lại.

“Vừa rồi, cái kia, ta có nhìn thấy . . . dì Trần . . . Còn có ngươi, và đứa bé kia . . .”

“Ngươi nhìn thấy? Nga, là bé gái.” Nói đến đứa nhỏ của Trần Gia Văn, cũng là con gái nuôi của mình, Vương Vĩnh Bình trên mặt lộ vẻ tươi cười.

“Ân. . .” Thấy cha thả lỏng làm cho Vương Diệc Phàm bất mãn, hắn thích em gái vậy sao? “Bao nhiều tuổi ?”

“Lúc đưa đến cô nhi viện dường như mới hơn hai mươi ngày, cho nên hiện tại là một tuổi rưỡi .”

“Cô nhi viện? Đó không phải con của dì Trần?”

“Không phải a. . . Gia văn không thể sinh con, cho nên đứa nhỏ là nhận nuôi.”

Nói như vậy, em với cha không có quan hệ huyết thống. . . Vương Diệc Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi – mình vẫn là đứa con huyết thống duy nhất của cha. . .”Đúng rồi, cô bé gọi là gì?”

“Giai Dĩnh, Đặng Giai Dĩnh.”

“Vậy sao. . . A? Sao lại họ Đặng?” Cho dù là nhận nuôi, không theo họ cha thì cũng phải theo họ mẹ? Cho dù không họ Vương, thì phải là họ Trần a! Vương Diệc Phàm không hiểu ra sao.

“Đặng Tông Uy họ Đặng, đứa nhỏ đương nhiên họ Đặng a!” Vương Vĩnh Bình không rõ đứa con vì cái gì lại có phản ứng như vậy.

“Đặng Tông Uy? Đặng Tông Uy là ai?”

“Là chồng của Gia Văn.”

“Cái gì? Dì Trần không phải kết hôn với ngươi sao?”

“Không có. . . A, Diệc Phàm, ngươi là hiểu lầm sao? Ta không kết hôn với Gia Văn. Cô ấy cùng chồng trước phục hôn .” Rốt cục hiểu được đứa con hiểu lầm , Vương Vĩnh Bình cười giải thích.

“Như vậy a. . .” Vương Diệc Phàm thở phào nhẹ nhõm. Thương tâm nửa ngày, nguyên lai là mình hiểu lầm . . . Thật tốt quá, cha không kết hôn với Trần Gia Văn, cũng không có tiểu hài tử. . . cha vẫn ở một mình. Đột nhiên hắn có cảm giác muốn khóc bởi vì cao hứng và an tâm.

Nhìn thấy đứa con một chút khẩn trương, một chút lại thả lỏng, tuy rằng không hiểu, nhưng trong lòng Vương Vĩnh Bình vẫn vui vẻ hiếm có. Diệc Phàm, rốt cục đã trở lại. . . Dường như lại cao lên? Thân thể cũng lớn hơn so với trước kia. . . Đứa con trưởng thành . . . So với ba năm trước đây càng xuất sắc. . .

“Diệc Phàm, ba năm nay, ngươi rốt cuộc đi đâu?”

“Ách. . . Ta ở thành phố G . . . . . Đúng rồi, ta đã có công việc. Bất quá tổng công ty tính toán mở chi nhánh ở đây, cho nên từ nay về sau ta sẽ làm việc ở đây.”

Là vì công việc mới trở về. . . Vương Vĩnh Bình nhất thời cảm thấy một trận vô lực. . . Hắn nghĩ, đứa con trở về là vì hắn . . . Ba năm, hắn hi vọng đến muốn phát điên rồi. . . Chính là đứa con có lẽ. . . Căn bản là không nhớ đến hắn đi?

“Đúng rồi, này cho ngươi.”

“Cái gì?” Tiếp nhận sổ tiết kiệm đứa con đưa cho, người đứng tên là đứa con, con số cũng không nhỏ.

“Đây là vài năm ta làm việc tiết kiệm được. . . Về sau tiền lương cũng sẽ giao hết cho của ngươi. Về phần tiền tiêu vặt của ta, ngươi quyết định là tốt rồi.”

“Ách. . . . . . Đây là tiền của ngươi. . . Cho ta làm cái gì?”

“Cái gì của ngươi của ta? Ngươi chăm sóc ta nhiều năm như vậy, hiện tại ta có công việc, tự nhiên phải giúp ngươi giảm bớt gánh nặng.”

“Ta hiểu được. . . tiền này, ta giúp ngươi giữ . . . Coi như là tiền để sau này ngươi kết hôn!”

“Kết hôn?” Vương Diệc Phàm mất hứng nhíu mày “Ta nói rồi, ta sẽ không kết hôn!”

“Nhưng mà. . . Cái kia. . . Ngươi. . .” Vương Vĩnh Bình bị đứa con tức giận làm hoảng sợ, nói chuyện cũng thành nói lắp.

“Người ta yêu là ngươi, cho nên sẽ không kết hôn với người khác!” Vốn là không nghĩ nói đến, nhưng thái độ như thể ước gì hắn kết hôn làm cho hắn không thể chịu đựng được.

Đứa con thông báo làm cho nam nhân chân tay luống cuống.”Ta. . . Cái kia. . . Diệc Phàm. . .”

Nhìn bộ dáng kích động của cha, Vương Diệc Phàm thật sự tức giận. Hắn đi qua ngồi bên cạnh cha, muốn ôm hắn, nhưng cha lại cúi đầu, hai tay nắm chặt đang run rẩy.

Vương Diệc Phàm nhớ tới ba năm trước đây cha trốn tránh hắn, thở dài một hơi, rút tay về.

Đứa con nói làm cho Vương Vĩnh Bình nhớ tới chuyện ba năm trước, thấy con vươn tay, hắn nhịn không được sợ hãi. . . Chính là nhìn thấy biểu tình mất mát của con hắn lại càng khổ sở hơn. Hắn lấy dũng khí, cầm lấy tay con: “Vương Diệc Phàm. . . Ta. . . Chúng ta là phụ tử a! Chuyện như vậy. . . Là không bình thường. . . Ta . . . Như vậy là không đúng . . .”

Vương Diệc Phàm khó chịu nhìn cha. Hắn biết tình yêu của mình gây thương tổn cho cha. Đem cha nhẹ nhàng ôm trong lòng ngực: “Ta biết. . . Chuyện hôm đó. . . Thực xin lỗi. . . Ta sẽ không làm như vậy nữa. . . Cũng sẽ không nói yêu ngươi. . . Chúng ta lại như trước kia được không? Hai cha con. . . Một lần nữa lại sống cùng nhau . . .”

Hắn hẳn là nên thỏa mãn, cha không vứt bỏ hắn, không quên hắn, nguyện ý sống cùng hắn. . . Cho nên hắn cũng muốn giống như đã hứa, không làm cha phải khó chịu vì tình cảm của hắn.

“Ta đói bụng, trong nhà có cái gì ăn không?” Bởi vì trở về quá căng thẳng, Vương Diệc Phàm ăn thứ gì cũng không vào, sau đó lại tưởng cha đã kết hôn với Trần Gia Văn, buồn bực khiến hắn không có cảm giác đói, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ , lại có thể tiếp tục sống cùng cha, tâm tình thả lỏng, bụng liền thấy đói.

“Ngươi còn chưa ăn cơm sao?” Vĩnh viễn lấy đứa con làm trọng tâm, nam nhân quên rằng chính mình cũng chưa ăn gì “Chúng ta ra bên ngoài ăn đi?”

“Không, ăn ở nhà cũng được , để ta làm. . . Cha, nói cho ngươi, hiện tại tay nghề của ta tốt lắm nga! So với nhà hàng nhất định còn ngon hơn!” Vương Diệc Phàm đắc ý nói. Ông chủ và chủ tịch đều thích ăn thức ăn do hắn làm, lúc hắn quyết định rời đi ông chủ luyến tiếc đồ ăn hắn làm nên còn muốn theo hắn về nhà – thật tốt là đã bị chủ tịch ngăn cản. Nói thật, mỗi lần nấu ăn Vương Diệc Phàm đều tưởng tượng là mình đang làm cho cha ăn, hắn vẫn hy vọng đến một ngày có thể làm cho cha nếm thử chút trù nghệ của mình. Hiện tại rốt cục có cơ hội , hắn nhất định phải thể hiện tài năng.

“A, không cần! Chúng ta vẫn ra ngoài ăn đi! Ngươi hôm nay mới trở về, nhất định là mệt chết?” Nghĩ đến trong nhà tủ lạnh trống trơn, như thế nào có thể để cho đứa con nhìn thấy?

“Không việc gì a. Cha, ngươi không biết, hiện tại nấu ăn có thể xem là sở thích của ta .” Vương Diệc Phàm không để ý cha ngăn cản, mở tủ lạnh. Chính là tủ lạnh cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả nguồn điện cũng không bật.

“Như thế nào không có gì? Ngươi hiện tại không ăn cơm ở nhà sao?”

“Không có. . .” Vương Vĩnh Bình chột dạ trả lời.

“Vì cái gì trong nhà không có gì? Ngươi bình thường ăn cái gì?” Cha rất tiết kiệm không có khả năng mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài.

“Không. . .” Trong nhà có a. . . Bất quá tất cả đều là mì gói. . . Vị gì cũng có na. . .

Vương Diệc Phàm đột nhiên nhìn thấy tô mì trên bàn, bởi vì pha đã lâu sợi mì đã nở ra.

“Ngươi mỗi ngày đều ăn mì gói sao?”

Đứa con rống giận làm nam nhân hơi hơi phát run. . .”Cũng không phải. . .”

Vương Diệc Phàm đẩy cha ra, mở tủ bát. Quả nhiên, cả một ngăn đầy chặt gói mì, chứng minh dự đoán của hắn.

“Ngươi đã gầy như vậy, mỗi ngày lại còn ăn mì? ! Ngươi không sợ dinh dưỡng không đủ mà chết sao?”

“Thực xin lỗi. . .” Vương Vĩnh Bình chỉ có thể yếu đuối nói – hắn cũng hiểu được đứa con là bởi vì lo lắng cho hắn nên mới nổi giận, được đứa con quan tâm thật khiến hắn cao hứng.

Nhìn cha sợ hãi, Vương Diệc Phàm bất đắc dĩ nói: “Ta không phải mắng ngươi. . . Chính là ngươi không quan tâm đến sức khỏe như vậy, ta sẽ thực lo lắng! Bất quá, về sau ta sẽ làm đồ ăn cho ngươi.” Thật may là hắn đã trở lại, nếu không cứ tiếp tục như vậy cha nhất định sẽ chết!

****

“Buổi sáng nhất định phải uống sữa. . .” Vương Diệc Phàm vừa nói vừa đem hộp sữa bỏ cho vào xe đẩy.

Ta không phải con nít, uống sữa cũng sẽ không cao lên a! Vương Vĩnh Bình nói thầm trong lòng, nhưng hắn cũng nghĩ được con quan tâm thật tốt.

“Đúng rồi, ngươi không phải rất thích ăn bánh quy vị rau sao? Mua nhiều một chút. . . Hôm nay cơm chiều nên ăn cái gì nhỉ? Mướp đắng xào thịt, cá , canh trứng. . . Ba ba, lấy giúp ta lấy hộp trứng được không?”

“Được.” Vương Vĩnh Bình đem trứng đưa cho đứa con.

“Ngươi sao có vẻ cao hứng như vậy?” Cha vẻ mặt mày hớn hở bộ dáng thực đáng yêu, cũng thực. . . Quỷ dị.

“Không có! Trước kia muốn cùng ngươi đi mua đồ, ngươi sống chết không chịu. Cùng nhau đi siêu thị như bây giờ, trước kia ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến!”

“Việc này thì có gì a!” Nghĩ đến trước kia mình đối với cha đúng là rất quá đáng, Vương Diệc Phàm có chút ngượng ngùng, “Có điều, về sau việc nhà ngươi cũng không cần quan tâm ! Để ta làm hết là được.”

“Hắc hắc. . .”

“Đừng có cười ngây ngô như vậy!”

Có lẽ ở trong mắt người khác, bọn họ là hai cha con cảm tình hòa hợp, nếu không nói ra, ai có thể biết tình cảm hắn dành cho cha là tình yêu?

“Woa! Diệc Phàm, cái này thật sự là do ngươi làm?”

Vương Vĩnh Bình không thể tin nhìn cơm và đồ ăn trên bàn. Mới ba năm đứa con liền làm ra được đồ ăn ngon như vậy. . . Hắn làm mười mấy năm cũng không được như thế . . .

“Ha ha, ngươi thích ăn là tốt rồi. Việc của ngươi là ăn cho no, dưỡng cho mập mạp.”

“Dưỡng cho mập mạp? Ta cũng không phải heo . . .”

Khuôn mặt tức giận của cha cũng thực đáng yêu. . . Như vậy là có thể lặng lẽ yêu thương hắn rồi đi? Không cầu mong xa vời hắn sẽ yêu mình. . . Chỉ cần ở trong lòng cha, hắn vẫn là đứa con quan trọng là được.

“Đúng rồi, ta quên muốn nói cho Gia Văn ngươi đã trở lại.” Vương Vĩnh Bình cơm nước xong mới nhớ tới hẳn là nên thông báo cho cô, dù sao cô cũng luôn lo lắng cho Diệc Phàm.

“A . . . việc này. . .” Tuy rằng Trần Gia Văn đã kết hôn với người khác, sẽ không cướp cha đi, nhưng là. . . Không biết vì cái gì, Vương Diệc Phàm trong lòng có điểm sợ hãi.

Sự thật chứng minh dự cảm của Vương Diệc Phàm là chính xác. . . Trần Gia Văn vừa thấy hắn liền hung hăng đấm hắn một cái.

“Ngươi là đồ ngu ngốc! Dám bỏ nhà đi? ! Ngươi có biết ba ngươi đã lo lắng như thế nào không hả? !”

Nữ nhân mà cũng có khí lực lớn như vậy a. . . Vương Diệc Phàm ôm bụng nửa ngày nói không nên lời.

“Chỉ là cãi nhau, mà bỏ đi ba năm không có tin tức. . . Ta còn tưởng ngươi đã chết ở bên ngoài rồi chứ !”

Nếu bà ta biết mình đã làm gì cha. . . Chắc có lẽ một quyền cũng không thể nguôi giận? Vương Diệc Phàm cười khổ nghĩ.

“Hừ, vì ngươi, cha ngươi ăn không ngon ngủ không yên. . . Ngươi đã quay lại rồi, thì nhất định phải đối xử với cha ngươi thật tốt.”

Điều này không cần ngươi nói ta cũng biết!

“Ừm, dì Trần, mấy năm qua thật sự thực cám ơn dì đã giúp đỡ. . . Có điều dì cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc ba ba.”

“Quả là tốt hơn trước nhiều. . . Đi ra ngoài ba năm, đã trưởng thành rồi! Vương Vĩnh Bình. Nếu hiện tại hắn đã trở lại, anh cũng nên lo lắng vấn đề của bản thân đi?”

Nghe lời cô nói, phụ tử hai người đều thay đổi sắc mặt.

“Không cần. . . Gia Văn. . . Anh ở một mình cũng tốt lắm!” Vương Vĩnh Bình vội vàng trả lời.

“Đúng vậy, có ta chiếu cố ba ba dì còn không yên tâm sao!”

“Không phải là lo lắng. Nhưng là ngươi sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, đến lúc đó ba ngươi phải làm sao bây giờ? Muốn tìm nữ nhân vĩ đại như ta cũng không dễ dàng đâu!” Trần Gia Văn giáo huấn Vương Diệc Phàm, vẫn không quên khoe khoang.

“Thôi đi, dì nên nhìn lại bản thân rồi hãy nói. Đúng rồi, nói một chút về con gái của dì đi!” Vương Diệc Phàm vội vàng chuyển đề tài, sợ Trần Gia Văn nói thêm lại làm cha có suy nghĩ tái hôn trong đầu.

Nhắc đến bảo bối của mình, Trần Gia Văn miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt. Vương Diệc Phàm và Vương Vĩnh Bình dưới đáy lòng đồng thời thở dài nhẹ nhõm.

****

Đứa con đã quay lại, Vương Vĩnh Bình tất nhiên không có khả năng tiếp tục ngủ trong phòng con nữa. . .Nhưng nằm trên giường mình, hắn làm thế nào cũng không ngủ được. Đứa con đã bình an trở về, hắn hẳn là an tâm, Tại sao vẫn bị mất ngủ?

Phòng của hắn tại sao cứ làm hắn có cảm giác trống trải và đáng sợ? Toàn thân cũng không thoải mái. . . Muốn ôm đứa con. . . Hi vọng ôm hắn ngủ. . . Ý nghĩ như vậy chắc là không bình thường ? Nhưng, hắn chính là mong như vậy. . . Hy vọng đứa con có thể đi vào, giống như trước, chui vào chăn của hắn, từ sau lưng ôm hắn. . . Vì cái gì có ý nghĩ như vậy? Bởi vì thói quen sao? Ba năm, không ngủ trên giường đứa con là sẽ mất ngủ. . . Không chỉ là vì lo lắng hắn? Trước đó cũng như vậy, không có con ngủ cùng, hắn liền ngủ không được, rất lâu mới bắt bản thân quen với việc ngủ một mình . . .

Kỳ thật là do sợ hãi và cô đơn? Mong được ôm, khát khao sự ấm áp người khác. . . Vương Vĩnh Bình lặng lẽ xuống giường, rót chút sữa, dùng lò vi ba hâm nóng, sau đó ngồi trong phòng khách, uống sữa nóng giúp ngủ dể hơn. . . Không nhớ rõ là đọc ở quyển tạp chí nào, nhưng hy vọng thật sự có tác dụng!

“Cha? Ngươi ở trong này làm cái gì?”

Nửa đêm đi WC, Vương Diệc Phàm thấy cha ngồi ngẩn người ở phòng khách liền quan tâm hỏi.

” Diệc Phàm? Ngươi sao lại tỉnh?”

“Đi WC.”

“Vậy sao. . .” Nguyên lai vì cô đơn mà không ngủ được cũng chỉ có mình mình thôi. . . Ý nghĩ như vậy làm cho Vương Vĩnh Bình cảm thấy bản thân thật đáng buồn.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Ngủ không được. . .”

“. . . Là bởi vì ta ở đây sao?” Bởi vì ta đã trở lại, cha mới không ngủ được. . . Vương Diệc Phàm chua xót nghĩ.

Bởi vì ngươi không ở. . . Cho nên mới ngủ không được. . . Chính là Vương Vĩnh Bình làm sao có thể nói ra như vậy?

“Đi ngủ sớm một chút đi, không phải ngày mai ngươi còn phải đi làm sao?”

“Ân. . . . . .” Vương Vĩnh Bình gật gật đầu, nhưng hắn vẫn ngồi ở sô pha không nhúc nhích.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Vương Diệc Phàm đi đến, lấy cốc sữa từ cha, không cẩn thận chạm vào tay hắn.

“Tay ngươi rất lạnh, lên giường nằm đi!”

“. . .” Đứa con trên người truyền đến độ ấm làm cho Vương Vĩnh Bình luyến tiếc rời đi. Hít sâu, lấy dũng khí. . .

” Diệc Phàm. . . có thể . . . ngủ với ta không. . .”

Không đợi cho đứa con trả lời, Vương Vĩnh Bình liền đứng lên. . . Hắn cũng biết yêu cầu của mình rất kỳ quái. . . . . . Chính là đứa con tóm lấy vạt áo hắn.

“Ngươi không sợ ta sao?”

“Sợ cái gì?”

“Ta đã làm chuyện như vậy với ngươi. . .”

“Nhưng . . . Ngươi là con của ta a. . . Hơn nữa . . . Ngươi không phải đã nói sẽ không làm như vậy nữa?”

“Tốt lắm. . .”

Giống như trước kia, được đứa con ôm vào ngực. . . Cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể hắn, hơi thở nhè nhẹ. . . Còn có tiếng tim đập thình thịch. . . Vương Vĩnh Bình cảm giác như đang rơi vào một giấc mộng đẹp.

Đã bao lâu không được ngủ thoải mái như vậy ?

Kỳ thật, thỉnh thoảng làm nũng. . . Cũng không đến nổi không thể đi?

Xoay người liền thấy đứa con đang nhìn hắn.

“Ngươi cũng tỉnh rồi?”

“. . . . . . Ta căn bản là không ngủ. . . . . .”

“Tại sao?” Chẳng lẽ đứa con mất ngủ?

“Ta ba năm đã không nhìn ngươi. . . nhìn thế nào cũng thấy không đủ. . .”

Đứa con nói làm cho Vương Vĩnh Bình không được tự nhiên, giãy dụa rời giường, lại bị đứa con ôm lấy.

“Đừng nhúc nhích. . . để cho ta ôm một chút. . . được không?”

Không thể cự tuyệt lời thỉnh cầu của đứa con nam nhân nghe lời ngừng giãy dụa.

“. . . Ba. . . Nếu ngươi có thể yêu ta thì tốt rồi. . .”

Đứa con thanh âm rầu rĩ truyền đến từ trên đỉnh đầu, Vương Vĩnh Bình thân thể liền cứng ngắc .

“. . . Ba. . . Nếu ngươi có thể yêu ta thì tốt rồi. . .”

Lời của đứa con cứ mãi vang vọng bên tai Vương Vĩnh Bình, kể cả lúc làm việc hắn cũng cảm thấy không yên lòng.

Đứa con là thật sự yêu hắn?. . . Thực buồn cười, bọn họ rõ ràng là cha con. . . sao lại nói đến những thứ như là “Yêu” , nhưng tại sao lại phát sinh chuyện này. . . Chẳng lẽ con không biết thế là loạn luân sao? Nếu nói ba năm trước đây đứa con là nhất thời hồ đồ làm sai, hiện tại, sau ba năm đã trở nên thành thục ổn trọng như vậy mà vẫn còn có cảm giác với hắn sao?

Vương Vĩnh Bình đột nhiên nhớ lại, sau khi đứa con bỏ đi, hắn có xem một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng tên Hà Lưu (hay là Lưu Hà ta??). Mua bộ đĩa đó là bởi vì cái tựa đề “Phụ tử loạn luân”. Giống như kẻ trộm đem đĩa DVD về nhà, lén lút xem. . . tiết tấu nặng nề, hai cha con không biết quan hệ huyết thống giữa bọn họ, làm tình dưới ánh đèn leo lét. . . Sau khi biết chân tướng, bố dượng tát đứa con một cái, nhưng ngày hôm sau vẫn giống như bình thường gọi đứa con dậy, ăn cơm. . . Khó xử, hai cha con trong phim lựa chọn quên đi tất cả. . . Hắn và đứa con liệu có thể cũng làm như vậy không? Làm bộ như không có chuyện gì bắt đầu lại từ đầu, giống như cuộc sống bình ổn trước đây. . . Chính là, trong phim, hai người đó không biết họ là cha con nên mới phát sinh quan hệ, mà hắn và con. . . Một lần, rồi lại một lần tuyên bố, thái độ và hành động của đứa con, có lẽ hắn thật sự yêu mình . . . Nhưng mà, mình, như thế nào có thể đáp lại tâm ý của hắn? ! Đồng tính, lại là cha con. . . tình cảm như vậy là cấm kỵ . . .

“Vĩnh Bình, nghe nói con trai anh đã quay về?”

Thanh âm của Hoàng Mĩ Linh làm hắn tỉnh lại.

“A, đúng vậy. . . Lúc trước thật sự là phiền toái cô. . .”

“Vậy là tốt rồi, mấy năm nay anh vẫn lo lắng cho hắn, hiện tại rốt cục là có thể yên tâm.”

“Đúng vậy. . .” Đứa con về nhà làm cho hắn yên tâm, nhưng là, hắn lại không biết sống chung với đứa con như thế nào? Một đứa con yêu chính cha ruột của mình. . . một tình yêu vi phạm luân lý. . . Hắn nên xử lý như thế nào? Chuyện kì quái như vậy cũng không thể nói cho người khác!

Lúc vừa tan tầm Vương Vĩnh Bình liền nhận được điện thoại của con: “Ta ở dưới lầu chờ ngươi.”

Không nghĩ để đứa con chờ lâu, Vương Vĩnh Bình từ chối cấp dưới nhờ hắn làm hộ công việc, xách túi vội vàng lao xuống.

“Ách? Xe này ở đâu ra vậy?”

“Xe của công ty. Nhưng quyền sử dụng là của ta.” Vương Diệc Phàm cười nói, “Về sau ngươi có việc cứ để ta đưa đi đi! Đi xe bus rất phiền phức.”

Đứa con quan tâm săn sóc làm cho Vương Vĩnh Bình cảm động.

“Đúng rồi, ta đã mua thức ăn , tối hôm nay ăn thịt hầm, hải sản, đậu hủ, được không?”

“Hảo.” Vương Vĩnh Bình ngồi vào ghế phụ bên cạnh người lái, chỉ cần là đứa con làm, cái gì cũng tốt.

Cuộc sống như vậy có lẽ là tốt nhất. . . Vương Vĩnh Bình nhịn không được nghĩ.

Một ngày ba bữa cơm đều do đứa con chuẩn bị, đi làm có đứa con đưa đi, ngày thường phụ tử ở nhà xem TV, rảnh rỗi cùng nhau mua đồ, hoặc là đi xem phim điện ảnh. . . Bọn họ có lẽ đã tìm được hình thức ở chung tốt nhất? Đứa con là người rất quan trọng với hắn. . . Hắn cũng là người quan trọng nhất nhất của đứa con, tuy rằng vẫn là cảm thấy được sự kì quái không thể nói ra, nhưng là Vương Vĩnh Bình đã thỏa mãn .

Chính là, những ngày như vậy đến có thể duy trì đến bao lâu? Vương Vĩnh Bình lo lắng. . . Đứa con nói thương hắn. . . Nhưng, con người luôn luôn thay đổi. . . Vợ trước cũng từng nói rất thương hắn, vậy mà cuối cùng vẫn bỏ rơi hắn. . . đến một lúc nào đó đứa con cũng sẽ thích người khác, sau đó kết hôn, sinh con. . . Đó mới là cuộc sống hạnh phúc của một người bình thường! Là người làm cha hắn tự nhiên hy vọng đứa con có thể sớm một chút tìm được bạn gái. . .

Nếu đứa con có bạn gái, như vậy, lúc đó người quan trọng nhất của hắn sẽ là bạn gái?

Như vậy, vị trí của mình thì biến thành cái gì?

Đứa con không có khả năng vẫn giống như hiện tại đối xử với hắn tốt như vậy? Tan tầm sẽ đón bạn gái, buổi tối cũng. . .Đương nhiên chắc chắn không có khả năng còn ôm cha ngủ. Như vậy, bản thân lại một mình, lẻ loi hiu quạnh. . .

“Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Vương Diệc Phàm đi tới, dùng chăn mỏng bao lấy thân thể vẫn gầy như cũ của cha – tuy rằng vẫn gầy, nhưng tinh thần so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. “Đã là cuối thu , cẩn thận không sẽ bị cảm.”

Nếu đứa con có bạn gái, người có thể hưởng thụ sự ôn nhu của hắn chính là bạn gái hắn đi? Bi ai nghĩ, Vương Vĩnh Bình dưới đáy lòng cảm thấy khó chịu. Đứa con là hắn vất vả mới nuôi lớn, vì cái gì để cho người phụ nữ khác cướp đi? Không cam lòng. . . Đột nhiên ý thức được suy nghĩ hiện tại của mình giống như nữ nhân ghen tuông, Vương Vĩnh Bình hoảng hốt đẩy tay đứa con ra.

“Ta, ta còn có việc, ngươi không có việc gì thì ngủ trước đi!”

Nhìn thấy cha biểu tình kích động, Vương Diệc Phàm không rõ mình lại làm sai chuyện gì. Hắn là thực cố gắng tuân thủ lời hứa, chỉ cần yên lặng bảo hộ cha là tốt rồi, cũng cố gắng khắc chế dục vọng đối với cha, chính là. . . Là cha hình như cũng muốn hắn để ý tới! Lơ đãng tiếp xúc hoặc là ôm, cha cũng không tỏ ra phản cảm, có khi còn có thể lộ ra vẻ an tâm. Nhưng tại sao vừa rồi lại cự tuyệt ? Cha, đến tột cùng ngươi muốn ta phải làm thế nào?

“Con trai anh đúng là rất ngoan a! Mỗi ngày đưa đón, còn đưa cơm cho anh nữa.” Hoàng Mĩ Linh hâm mộ nói.

“A? . . . Phải!” Ngoài miệng nói xong không có gì, kỳ thật Vương Vĩnh Bình trong lòng thật cao hứng.

“Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, là lúc anh và Gia Văn gặp mặt, cậu ta quả thực nhìn giống như một thiếu niên hư hỏng! Hiện tại lại hiếu thuận như vậy, thật sự là hâm mộ a! Con của tôi, không biết khi nào thì mới có thể hiểu được khổ tâm của cha mẹ.”

“Đúng vậy. . .” Hiểu đứa con đối hắn tốt như vậy là vì “Tình yêu” chứ không phải “Tình thân ” nam nhân chột dạ trả lời.

“Đúng rồi, hỏi anh chuyện này anh đừng bực mình nha! Con trai anh có bạn gái không?”

“A?”

“A cái gì a? Tôi hỏi cậu ta có bạn gái hay không. . . Anh không biết trong công ty chúng ta có một đám nữ viên chức trẻ rất thích cậu ta sao. Bây giờ đàn ông như vậy rất khó gặp a! Vừa đẹp trai, vừa có công việc tốt, còn hiếu thuận như vậy, thật sự là đốt đèn ***g cũng khó tìm. Cho nên bọn họ tìm tôi đòi giúp đỡ, nhờ anh làm tình báo!”

“Diệc Phàm hắn. . . . Hắn không có bạn gái.”

“Vậy sao? Tôi thấy cậu ta điều kiện tốt như vậy, còn tưởng rằng nhất định là có bạn gái rồi! Cái đám nữ nhân viên kia khẳng định sẽ cao hứng!”

“Vậy sao?”

“Uy, không phải tôi nói anh, người làm ba như anh sao lại có vẻ không quan tâm như vậy! Đúng rồi, hắn thích mẫu phụ nữ thế nào? Tôi thấy Lý Gia Huệ bên nhân sự và Lâm Tú Cầm bên kế toán cũng được a.”

“Cái đó. . . Diệc Phàm vẫn còn nhỏ. . .”

“Nhỏ gì nữa. Tôi nhớ cậu ta còn nhiều tuổi hơn con tôi, vậy cũng gần 24 tuổi , lúc anh 24 tuổi a, Diệc Phàm đã học tiểu học rồi! Ta xem mấy nữ nhân viên của công ty cũng không tệ lắm, khi nào thì giới thiệu cho con anh gặp mặt?” (bà này, có vẽ thích làm bà mai quá đi)

“Phải. . . Đúng vậy. . . . . . Thực xin lỗi, ta đi toilet!”

Vương Vĩnh Bình vọt vào toilet. . . Vì cái gì trong lòng lại cảm thấy khổ sở? Vì cái gì nghe thấy Hoàng Mĩ Linh muốn giới thiệu bạn gái cho Diệc Phàm liền ghê tởm. . . Tìm một cô gái tốt rồi kết hôn, đây mới là việc nên làm a! Người làm cha như hắn vì cái gì từ đáy lòng lại kháng cự? Vương Vĩnh Bình tâm tình hỗn loạn.

Không muốn đứa con ra ngoài, không muốn đem đứa con hắn yêu nhất giao cho người phụ nữ khác. . .Trong lòng một âm thanh vang lên: “Ngươi miên man suy nghĩ cái gì? ! Như vậy căn bản là không bình thường a!”

“Đúng vậy. . . . . .” Nam nhân thì thào tự nói, “Diệc Phàm nên có một gia đình hạnh phúc giống như những người bình thường! Đúng vậy, chính là như vậy!” Nhìn khuôn mặt không có một chút huyết sắc trong gương, Vương Vĩnh Bình chua xót nở nụ cười.

*****

“Diệc Phàm, lại đây một chút được không? Ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Nghe cha gọi, Vương Diệc Phàm lập tức chạy tới.

“Sao vậy?”

“A. . . Hôm nay dì Hoàng . . . Ngươi còn nhớ không? Là người làm cùng công ty với ta.”

“Nhớ rõ, cô ta làm sao?”

“Cô ấy hỏi ta, ngươi có bạn gái hay không.”

“Hỏi cái này làm gì?” Vương Diệc Phàm không kiên nhẫn nói.

“Việc đó, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, là nên lo lắng hôn nhân đại sự. . . Nghe Mĩ Linh nói công ty của ta cũng có không ít nữ nhân thích ngươi! Cô ấy nói muốn giúp ngươi giới thiệu.”

“Ngươi đồng ý?”

“Ta. . . . . .” Đứa con nhíu mày lộ vẻ tức giận.

“Ta nói. . . nên hỏi ý kiến của ngươi trước.”

“Còn hỏi cái gì? Ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng ngươi biết người ta yêu là ngươi! Còn nói kết hôn, bạn gái cái gì!”

Đứa con tức giận làm cho Vương Vĩnh Bình sợ tới mức rụt một chút về phía sau.

“Ta. . . Nhưng mà. . . Như vậy là không đúng a! Nam nhân. . . phải là cùng với nữ nhân. . . Chúng ta vừa cùng giới, lại còn là cha con. . . Sao có thể. . .”

“Ta mặc kệ! Cái gì cùng giới, cái gì cha con! Ta yêu ngươi! Vậy thì sao? Ta không giết người không phóng hỏa không cướp bóc, ngươi dựa vào cái gì nói ta không đúng? !”

Vương Vĩnh Bình không thể khắc chế thân thể phát run, đứa con đã lâu không đối với hắn hung dữ như vậy. . . Đứa con rất tức giận . . . Cũng thực bi thương. . .

“Ngươi chán ghét ta? Đúng vậy. . . Ngươi sao có thể thích ta được . . . Nhưng là, ngươi cũng không cần phải dùng phương thức như vậy đuổi ta đi! Nếu ngươi cảm thấy ta phiền phức, chỉ cần nói một câu. . . Ta sẽ để cho ngươi luôn vui vẻ. . .”

Vương Vĩnh Bình mờ mịt nhìn đứa con, không biết nên nói gì.

“Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không cản trở hạnh phúc của ngươi. . . Ta lập tức đi, là được chứ gì?”

Nói xong Vương Diệc Phàm thật sự xoay người rời đi. Nghe cửa chính vang lên một tiếng thật mạnh, Vương Vĩnh Bình mới từ sô pha nhảy dựng lên. . . Diệc Phàm lại không cần hắn ? Lại muốn bỏ rơi hắn ?

“Không! Diệc Phàm! Không cần đi. . .” Chạy nhanh ra đến cửa, mở ra, ngoài cửa ngoại trừ từng cơn gió thổi tới lạnh thấu xương , còn có ánh mắt bi ai của đứa con.

“Không cần đi. . . Diệc Phàm không cần đi. . .” Vương Vĩnh Bình nhào vào trong ngực đứa con, ôm chặt lấy hắn “Không cần đi. . . Không cần đi. . . Không cần đi. . .”

Không biết nói bao nhiêu lần, đứa con mới quay lại ôm hắn.

“Cha. . . Không cần đuổi ta đi, được không?”

“Được!”

“Không cần đem ta giao cho người phụ nữ khác, được không?”

“Được!”

“Chúng ta chỉ cần hai người vĩnh viễn ở cùng nhau, được không?”

“Được!”

Vương Vĩnh Bình vừa trả lời vừa khóc . . . Ở trước mặt đứa con khóc thực thê thảm. . . Nhưng không cần để ý nhiều như vậy. . . Hắn tuyệt đối không thể lại một lần nữa mất đi đứa con, tuyệt đối không thể!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.