Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 11: Bưu hãn phát uy



Ngày hôm sau.

Nằm lăn lộn ườn ra như một con sâu một hồi, Bạch Vũ Diệp Y cũng cảm thấy vô cùng chán ngắt, chán ngơ, chán ngẩn nhìn trần nhà.

Thật không thể ngồi không nằm chờ qua ngày được. Nó không phải là cách hay! Một phần cũng vì bản thân hoàn toàn không thuộc về cái thế giới phản khoa học này. Một phần vẫn chưa quen thuộc thế giới mới. Một phần nàng như lạc lõng giữa dòng người vậy á! Đang cảm thấy bị "lạc trôi".

Bật ngóc đầu dậy, chỉnh trang bộ y phục hồng y vô cùng trẻ con, nhìn vào gương suýt tí hãi hùng hốt hoảng rồi. Nàng vẫn chưa quen thuộc với thân thể mới này! 

Quan sát tỉ mỉ chính mình trong gương như đang nhìn ai khác mà sửng sốt không thôi. Dù đây không phải lần đầu nàng tự ngắm gương mặt này. Phải nói sao nhỉ? Một vẻ đẹp khuynh thành nghiêng nước, một vẻ đẹp mị hoặc, yêu mị ẩn giấu trong gương mặt non nớt của nàng.

Thật đau đầu mà! Dù đời trước nàng cũng được xếp vào lớp xinh đẹp của các vị tiểu thư danh giá trong các gia tộc nổi tiếng. Nhưng không ngờ, kiếp này phải nói là cạn lời luôn!

Vốn dĩ, Bạch Vũ Diệp Y này không quan trọng vẻ ngoài gì đâu! Tối ngày chỉ biết cắm cúi trong phòng thí nghiệm nên vốn dĩ rất ghét gặp phiền phức. Cụ thể hơn là nàng sẽ được mọi người chú ý cho mà xem. Hãy để ta được yên!

Chải lại tóc rồi búi củ hành cho gọn bằng một cây trâm gỗ tự chế. Nhìn bản thân lại lần cuối, Bạch Vũ Diệp Y tung tăng xách váy đi xuống lầu khách điếm. Đảo mắt nhìn quanh khung cảnh náo nhiệt một lượt bởi hiện tại cũng đã gần đến giờ ăn trưa. Nàng phóng nhanh đến một cái bàn còn trống nằm ngay trong góc an vị và bắt đầu nghe ngóng chuyện thiên hạ. Cứ xem như đây là đang tìm hiểu tin tức theo lối cổ đại vậy!

Nhanh chóng, một vị tiểu nhị lanh lẹ cười tươi như hoa mới nở chạy đến bàn của nàng rót trà nóng và mời dùng điểm tâm.

"Mời!" Tiểu nhị hòa ái mời.

Nàng gật đầu nhẹ, lấy ra vài kim tệ thưởng cho y. Y mừng rỡ đón lấy như chưa từng xảy ra rồi chạy tiếp bàn khác phục vụ khách nhân. Tiền hoa hồng có vẻ đời nào cũng cần thiết. Tiền mà! Ai chả cần đâu?

Hóng trước hóng sau bởi những tin tức lá cải của bọn hào phú cùng bọn giang hồ thô lỗ nhộn nhịp Tám xuyên lục địa cùng nhau. Nàng cũng nắm rõ vài phần!

Bắc Huyễn Đại Lục gồm có 3 Quốc Gia:

Phía Bắc có Bắc Ngụy Quốc.

Phía Tây có Tây Sở Quốc

Phía Đông Nam có Đông Chu Quốc.

Nơi nàng đã và đang ngồi ở đây là một hành tỉnh thuộc về Đông Chu Quốc. Cả ba Quốc Gia hiện tại đều cùng nhau phát triển thịnh vượng, không hề phát sinh ra chiến tranh. Nhưng nói vậy chỉ là nói suông! Hoàng thất trong ngoài không bao giờ yên ắng như vẻ ngoài của nó cả. Không nói, nàng cũng tự hiểu được, bậc Đế Vương nào chả muốn đoạt lấy Quốc thổ, mở rộng đất nước chứ! 

Trong ngoài đều loạn như nhau, nàng cũng cóc cần quan tâm. Có thích cũng thích chuyện giang hồ hơn! Vô tư, vô lo, tự tại, tiêu diêu biết bao! Chỉ có điều chỉ hơi máu chó, chém gϊếŧ, cá lớn nuốt cá bé thôi. Lúc nào cũng phải đề phòng xung quanh truy sát lẫn nhau.

Chưa kịp nghĩ xong, tràn âm thanh đao kiếm và tiếng gió lướt trên mái nhà.

Rầm...

Một vị đại hán to con nhảy từ trên mái nhà nào đó xuống con đường trước khách điếm. Tay cầm đại đao chầm chậm lê thân tiến về trước, máu nhuộm đỏ cả bước chân y. Với dáng đi mệt mỏi đã không còn linh hoạt, y vẫn cố gắng bước từng bước khó nhọc, cố gắng giành lấy sự sống... Được chỉ vài bước, chục hắc y nhân bao vây tứ phía y. Y không kịp hoảng hốt, bọn họ chẳng nói chẳng rằng, đâm thẳng vào ngực y. Trợn tròn mắt nhìn từng lưỡi kiếm được rút ra. Máu theo đó bắn ra, y ngã xuống vô hồn nhìn bầu trời rộng lớn mà nhớ về nơi xa. Đã từng có một khoảng trời lừng lẫy mang tên y. Mỉm cười mãn nguyện, y nhắm mắt.

Trước hoàn cảnh đó, ai ai dù có chứng kiến tận mắt cũng để yên mọi việc xảy ra như thường. Họ chỉ lặng lẽ nhìn và bàn tán... còn ai đó vẫn ngu ngốc phán một câu.

Hình như, nàng đang ở giữa chốn giang hồ thì phải!

Lại nghĩ tới vụ thôn tính chém gϊếŧ khi nãy. Một tiếng roi quất thẳng vào ghế cạnh nàng kêu đến rát da rát thịt. Thôi xong! Cái ghế ngồi gãy đôi ra đi vĩnh viễn. nàng đanh mặt mà cũng chẳng thèm quan tâm.

Một phút mặt niệm cái ghết xấu số.

"Nhóc con! Tránh ra cho ta! Chỗ này là của ta!"

Tiếng hô của tiểu cô nương 14-15 tuổi vang lên dõng dạc. Nàng vẫn ung dung thưởng thức trà.

Khách nhân với vẻ mặt thương tiếc nhìn nàng. Thôi rồi Lượm ơi! Tiểu gia hỏa nổi nóng rồi! Tiểu oa nhi đáng yêu thế kia mà sắp chịu ăn roi. Tiếc thương... tiếc thương...

"Nhóc con! Ngươi chán sống!"

Hét lên lần nữa tiểu cô nương xách roi vung lên nhằm ngay bóng lưng bé nhỏ của Diệp Y quất tới.

Không đợi roi tiểu cô nương tới nơi, nàng nhanh nhẹn đứng dậy vọt thẳng ra sau và cảm thấy hình như cơ thể nhẹ nhàng hơn trước thì phải. Mới nhún chân lộn qua một cái đã bay qua đầu tiểu cô nương, lạnh lùng nhìn bé con dám xem thường nàng cơ à! Tuy tối ngày nàng lì ở trong phòng thí nghiệm nhưng đường đường là tiểu thư trong đại gia tộc thế gia chuyên nghiên cứu Y học. Muốn tự bảo vệ công trình nghiên cứu cùng bản thân_Không giỏi võ cũng uổng!

Bọn khách nhân cũng lũ lượt dồn hai con mắt nhìn nàng mà thầm thắc mắc. Không biết tiểu oa nhi nhà nào mới tấm bé đã lợi hại như thế! Thân tặng một tràn vỗ tay nhiệt liệt.

Tiểu cô nương nghiến răng khi phát hiện con nhóc khốn kiếp vậy mà thoắt cái đã biến đâu mất tăm. Xoay người sửng sốt nhìn thầm đánh giá lẫn nhau.

"Nhóc! Ngươi khá lắm! Nhưng ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Nàng vốn đang cười như ánh mặt trời ngây ngô nhìn tiểu cô nương với vẻ mặt vô tội vạ rồi thút thít che mặt khóc.

"Tỷ tỷ! Tỷ ăn hiếp trẻ con hic hic..."

Khách nhân lại tiếp tục thương cảm, tiếc thương cho tiểu oa nhi và thầm thất vọng vì tính cách ngang ngược của tiểu gia hỏa nhà Phong Vân Môn. Họ đã quá quen với điều này sớm hôm.

Tiểu cô nương nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy á! Lập tức vung roi nhắm thẳng mặt Bạch Vũ Diệp Y.

Khi cách mặt nàng ba phân Bạch Vũ Diệp Y thoắt cái đã chạy biến. Leo lên các bàn khách vọt chạy cho vui vừa hét toáng.

"Bớ người ta! Ức hiếp con nít!"

Mỗi roi quất xuống như làm đỗ sập một cái bàn. Khách nhân chạy tán loạn thoát thân cho cái mạng già nhỏ nhoi này. Nhìn tiểu gia hỏa còn nhỏ tuổi vậy thôi chớ là một thiên tài của Phong Vân Môn.

Những người ở đây đều là nhưng kẻ vô danh tiểu tốt. Mỗi cấp chênh lệch một bậc đã như cách biệt trên trời và dưới biển. Chỉ đành đau lòng nhìn Tiểu oa nhi đáng yêu kia.

Bóng dáng hồng y lượn quanh một lượt thì tầng trệt khách điếm đã tan hoang, tan nát cộng tan xác như bãi rác la liệt, ngổn ngang. Chủ quán, tiểu nhị co ro một góc - khách nhân tụm bảy tụm ba trên lầu nhìn mà thầm thán phục không thôi!

Chợt, Bạch Vũ Diệp Y thắn lại một phát giơ tay xua xua.

"Dừng! Ta mệt rồi! Không giỡn với ngươi nữa. Đúng! Nên là lâu lâu giãn gân giãn cốt tập thể dục cũng tốt..."

Định quay đi tìm chỗ ngồi ăn trưa. Nàng đói rồi! Trẻ em rất là mau đói đó nha!

Tức thì tiểu cô nương kia giơ roi chặn trước mặt nàng quất lia quất lịa một cách bất ngờ khiến Bạch Vũ Diệp Y phải lùi ra sau. Với đôi mắt nổ lửa hầm hầm như nướng chín nàng, nàng cũng phải nổi gió theo. Nghĩ...

"Ta đói rồi nha! Đã nói không giỡn với trẻ con nữa mà cứ đuổi theo!"

Suy nghĩ đi Bạch Vũ Diệp Y! Chọc người ta giận mà như không liên quan á!

Thiệt hại về chiều cao lẫn thể lực. Không thể tránh né mãi, Bạch Vũ Diệp Y chăm chú nhìn đường roi vung qua lại. Đến lúc thích hợp, nàng tóm lấy đầu roi một cách gọn ơ. Giật mạnh một cái đã tóm về tầm tay. Tình thế thay đổi, nàng vung roi quất về tiểu cô nương.

Bất ngờ, vì hành động của con nhóc vắt mũi chưa sạch mà dám ngang nhiên cướp roi ra khỏi tần tay y. Y tức lắm! Chưa kịp nhận ra điều gì sẽ đến với mình. Một cú roi quất thẳng vào bụng làm y bay thẳng ra sau nằm sóng soài ra sàn đầy mảnh gỗ. Chỉ vô lực giương mắt nhìn con nhóc ngỡ ngàng vài giây rồi bất tỉnh nhân sự.

Cả khách điếm ồ lên một tràng to. Trợn tròn nhìn thân ảnh tuy nhỏ bé mà quá dũng mãnh như hổ báo vậy! Aaaaa... chuyện gì đang xảy ra???

"Chủ quán! Đem món ngon nhất ra đây cho bổn cô nương!"

Giọng nói non nớt mà đầy uy lực. Chủ khách điếm vọt thẳng vào nhà bếp hô hào giục bọn đầu bếp chế biến. Tiểu nhị cùng hạ nhân bê ngay bàn ghế mới ra và dọn dẹp bãi chiến trường. Còn vị tiểu cô nương nào đó đã bị bỏ phế sang một bên.

Khi mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn tất. Lần lượt các món ăn được mang lên vô cùng đầy đủ màu sắc khiến bụng nàng sôi sục lên từng hồi. Thong thả thưởng thức món ăn, mặc kệ các cặp mắt lũ lượt phóng đến mình hâm mộ không thôi. Kệ xác họ! Nàng quan tâm làm gì cho mệt!

Ăn uống no sai một bữa cho ra trò trong mấy ngày qua. Nàng trả tiền trong tiếc nuối. Biết vậy đã kiềm chế rồi! Cảm thấy cứ sài tiền như nước á! May người ta biết điều giảm giá một nửa rồi còn than cho được!

"Con nhóc kia! Lăn đây cho lão nương!"

Không gì ngạc nhiên cho lắm với các thế lực và sự truyền tin nhanh chóng của giang hồ. Nàng mỉm cười thong thả đi ra cửa. Cứ coi như hoạt động tiêu cơm vậy đi!

"Dạ! Thẩm Thẩm tìm cháu có việc gì ạ!"

Vị Tam Phu nhân Phong Vân Môn dù sao cũng mới tầm ba mấy bốn mươi nhưng vẻ đẹp thời thanh xuân vẫn còn vương vấn quanh người. Ả nhìn nàng chỉ nửa con mắt giơ mũi kiếm chỉ thẳng mặt nàng. Bao nhiêu tức giận như trút ra một lượt. Dám gọi ta là Thẩm thẩm! Dám đả thương con gái ta! Ta sẽ cho mi biết tay thế nào là phu nhân của Phong Vân Môn.

Không kịp phản bác y chém thẳng về trước không chừa Bạch Vũ Diệp Y con đường sống nào. Diệp Y ngây người chỉ biết tránh né theo cảm tính. Nhanh chóng vị phu nhân ép sát nàng vào tường.

Một đường kiếm tưởng chừng sẽ chém đứt đầu nàng. May nó chỉ sượt qua búi tóc làm nó xõa ra bay tán loạn theo chiều gió. Lạnh lùng nhìn bà ta. Quyết tâm! Nàng quá vô dụng khi ở trong thế giới nhiều vô số kể các cường giả. Có thể nàng sẽ mất mạng như chơi bất cứ lúc nào!

Thân ảnh Huyết y chói mắt bay qua như làn gió nhẹ ôm eo nàng bay lên từng nóc nhà rồi mất hút trước mắt mọi người.

Chỉ phô diễn vài đường cũng đủ mọi người lé con mắt nhìn nhiệt liệt chỉ trỏ nhau hô hào.

"Là Hỏa Hộ Pháp của Ám Dạ Các!!!"

Vị phu nhân ngơ ngác câm nín. Thì ra...

Thì ra là người không nên chọc vào.

Chết rồi... đã lỡ làng chọc phải đại nhân vật không nên chọc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.