Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 25: Thánh chỉ tứ hôn



Ánh chiều tà yếu ớt dần buông xuống cùng với những rặng mây đỏ ở phía Tây. Những cánh nhạn lần lượt từng đàn kéo nhau về tổ ấm, dân chúng cấp thấp trong kinh thành vẫn tất bật chuẩn bị hàng quán kiếm kế sinh nhai với cuộc sống về đêm của mình.

Trong đại sảnh của một phủ đệ lớn cạnh Bạch Vương Phủ.

Huyền Dạ Mặc lười biếng cùng vẻ yêu nghiệt trời sinh nằm nghiêng trên ghế quý phi ưu tư nhắm mắt một cách vô lo vô nghĩ. Hạ Phong vô cảm xúc ngồi nhắm mắt tĩnh tâm bất động trên ghế gần đó luyện công lực. Phượng Lăng Lăng thì thong thả đi về phòng nghỉ ngơi mất. Long Thiên Kỳ nhàn nhã ở ngoài trước sân xem xét giỏ dược thảo tươi mới vừa hái của một số thuộc hạ mang về không lâu. 

Trong khi Bạch Vũ Diệp Y nào đó vẫn kiên trì lôi kéo theo Bạch Hàn trở về Bạch Vương Phủ. Hai người an ổn ngồi trên mái nhà, một sở thích quái lạ của hai tỷ muội cùng một họ nhưng không hề cùng "huyết thống". Dù sao thì nàng cũng không muốn ở lại cái Phủ đệ này một chút nào nữa. 

Chợt, một tiếng hô to quái dị cực ỏng ẹo, bất nam bất nữ của một người từ cửa đại môn truyền đến.

"Thánh chỉ đến..."

Sau màn thấy tiếng không thấy người thì cũng xuất hiện một người. Là Công công Đại Tổng Quản bên cạnh Hoàng Thượng tay cầm thánh chỉ, ung dung bước vào sân.

Long Thiên Kỳ không lộ chút biểu tình gì, chăm chăm lo lắng cho đống dược liệu tươi mới của mình rồi tự tại tránh đi chỗ khác. Trong đại sảnh, Huyền Dạ Mặc bằng vận tốc ánh sáng biến mất tăm. Bạch Vũ Diệp Y và Bạch Hàn tò mò từ trên mái nhà dõi theo nhìn xuống.

Hạ Phong nhanh chóng thay y phục khoác ngoài vốn đen tuyền của mình lại thành bộ bạch y mộc mạc rồi ngây ngây ngô ngô bước ra, kéo tay áo y, miệng cười thích thú hô: "Hóa ra là ai! Thì ra là Quách Què công công... ông đến mang bánh ngon đến cho Bản Vương hay sao?"

Quách Què mặt không đổi sắc xem như việc này đã quen liền ôn tồn trả lời.

"Bánh ngon thì nô tài không có. Nay có một đạo Thánh Chỉ của Hoàng Thượng ban xuống muốn truyền đạt lại cho Cửu Vương Gia."

Ông giở thánh chỉ ra và hùng hồn đọc: "Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Đại tiểu thư Bạch Vương Phủ, Trường Lạc Quận Chúa Bạch Hàn hiền lương thục đức, tài đức vẹn toàn cùng Cửu Vương Gia Hạ Phong lưỡng tình tương duyệt. Nay nhân ý chỉ của Hoàng Thượng, lập Trường Lạc Quận Chúa làm chính phi, ba ngày sau liền cử hành hôn lễ. Khâm thử."

Hạ Phong sững sờ vài giây tự hỏi phụ hoàng làm cái gì lại suy nghĩ nhét Trường Lạc Quận Chúa cho hắn. Nhưng... hắn... có biết nàng ta là ai đâu mà "lưỡng tình tương duyệt"? Nhất quyết chốc nữa phải tìm y hỏi cho ra lẽ.

"Cửu Vương Gia! Phiền ngài tiếp chỉ." 

Quách Què Công Công lên tiếng kéo lại sự chú ý của Hạ Phong. Hạ Phong tươi cười ngoài mặt tiếp nhận thánh chỉ nhưng trong lòng là mối tơ vò không thể tháo gỡ đi được.

"Quách Què công công. Bản Vương có phải sắp có nương tử?" Lật thánh chỉ ra nhìn tới nhìn lui với vẻ vô cùng trẻ con hỏi.

"Đúng thế. Xin chúc mừng Cửu Vương Gia!" Quách Què công công chắp tay thành thành thật tật chúc mừng hỉ sự rồi tiếp tục lời nói còn dang dở: "Ngày mai Hoàng Thượng sẽ cử người đến giúp đỡ Vương Gia trang trí lại vương phủ. Hiện tại đã không còn sớm nữa, nô tài xin cáo lui về hồi báo với Hoàng Thượng!"

Xong, y cũng lui ra khỏi Cửu Vương Phủ để lại Hạ Phong hai mắt tối sầm, cầm chặt thánh chỉ như muốn vò nát nhưng không muốn vướng tội bất kính nên kìm chế lại. 

"Aaa... đi đứng phải cẩn thận một chút chứ A Hàn!" 

Bạch Vũ Diệp Y phản ứng nhanh, may mắn kéo tay Bạch Hàn ngồi vững lại trên mái nhà, suýt chút là một đường trượt ngã thẳng từ mái nhà xuống lòng đất mẹ. Như nhận ra điều gì bất ngờ cùng vô vàn li kì lắp bắp lẩm bẩm chỉ hai người nghe được.

"Hàn muội muội... Hình như muội là Trường Lạc Quận Chúa đúng chứ? Còn... tên hay im lặng làm bộ mặt "cấm" ai lại gần vậy mà là Cửu Vương Gia - Đông Chu Quốc? Không... thể... tin... nổi..."

Bạch Hàn có chút khó xử, tròn mắt thu tất cả những biểu tình của Hạ Phong thu vào đáy mắt của mình trước khi y xuất quỷ nhập thần phất áo rời khỏi Cửu Vương Phủ trông rất gấp gáp.

"Muội... muội quen biết y cũng đã lâu cũng chưa hề phát hiện y là Cửu Vương Gia của Đông Chu Quốc. Chỉ là nghĩ một đại danh cao thủ bên cạnh Chủ Thượng! Chuyện gì đang diễn ra thế này? Vũ tỷ tỷ! Về Bạch Vương Phủ hỏi Phụ Vương thực hư thế nào đi." 

Tuy cũng không tin tưởng được chuyện "tứ hôn" là thật mà Bạch Hàn vẫn giữ chút tỉnh táo cuối cùng của mình nhận rõ đúng sai. Bạch Vũ Diệp Y cũng thản nhiên đáp ứng trở về Bạch Vương Phủ.

Ai ngờ trở về chỉ nhận thấy sự náo nhiệt đến kì lạ của toàn bộ trên dưới Bạch Vương Phủ. Nhanh chóng thay phục nữ trang trở lại, kéo tay Bạch Vũ Diệp Y đến tìm Phụ Vương thì chỉ nhận được câu.

"Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng! Nay Thánh thượng đã ban chỉ tứ hôn, dù Cửu Vương Gia có chút ngốc nghếch, không tài cán gì nhưng Phụ vương cũng mừng con có thể gả cho một nơi an an bình bình sống tốt. Hàn Nhi ngoan! Không cần ủy khuất gì cả! Mọi sính lễ cùng của hồi môn đã có ta lo. Hai nhà chúng ta sát vách nhau - hắn làm gì tổn hại con cái gì, Phụ vương sẽ đích thân đi san bằng Phủ đệ nhà hắn!"

Bạch Hàn không còn gì để nói thêm bởi những lí lẽ tuyệt không thể chối, mặc cho những ánh mắt miệt thị, xem không vừa mắt của mẫu tử Bạch Vương Phi. 

                                                  ***

Thời gian nhanh như thoi đưa, cứ như thế đã đến ngày Cửu Vương Gia cùng Trường Lạc Quận Chúa đại hôn.

Dù đôi bên cách nhau có cái vách kính cẩn cao tường, tiếng kèn tiếng trống đã inh ỏi một góc Kinh Thành, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Đội ngũ đón dâu dài thườn thượt tỏ vẻ khí thế hư vinh của hoàng thất ngang nhiên diễu hành vài con phố. Dù cho ai ai cũng biết rằng Cửu Vương Gia chỉ là tên ngốc tử không hơn không kém nhưng mặt mũi hoàng thất tuyệt không thể mất thì đương nhiên khoa trương một chút mới tốt.

Một chiếc kiệu hoa tráng lệ nổi bật giữa đoàn đón dâu, tám người nâng lên đại kiệu, trang phục đỏ chói mắt, thu hút toàn bộ tầm mắt mọi người làm dân chúng không khỏi bàn tán một phen cho đã miệng.

"Nhà ai đón tân nương, thật lớn, thật phô trương nga?"

"Ngươi có phải dân chúng trong Kinh Thành - Đông Chu Quốc không thế? Ngay cả Cửu Vương Gia và Trường Lạc Quận Chúa của Bạch Vương Phủ được Thánh Thượng ban thánh chỉ tứ hôn cũng không biết?"

"Ô hay! Có thật không đấy! Dù danh tiếng Trường Lạc Quận Chúa không tốt nhưng dù gì cũng là Đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành, cũng chưa đến nỗi phải gả cho một người như Cửu Vương Gia chứ?

"Chậc chậc... một ngốc tử cùng nữ ma đầu kết hợp lại thật là tuyệt phối thiên tiên. Tội nghiệp cho Cửu Vương Gia hiền lành sau này chắc hẳn sẽ bị Trường Lạc Quận Chúa dữ tợn đè đầu cưỡi cổ!"

"Nghe nói lí ra là phải ban hôn cho Nhị Tiểu Thư Bạch Vương Phủ. Nào ngờ đâu Quận Chúa không may trở về ngay lúc này nên Thánh Thượng chọn ngay nàng. Thử nghĩ xem, một là tiểu thư nhỏ bé, một là Quận Chúa cành vàng lá ngọc thì hỏi xem chọn ai mới tốt cho hoàng thất!"

"Hừ... bàn tán gì cũng nên nhỏ giọng một chút! Coi chừng nữ ma đầu không chút để ý tiểu tiết bay ra mần thịt các ngươi cho chó ăn bây giờ!"

Trong kiệu hoa, một nữ nhi tử vận giá y đỏ thẩm, khăn choàng thêu hình long phượng tượng trưng cho chúc phúc "đầu bạc răng long, đại phú đại quý", đầu đội mũ phượng tinh xảo được che phủ bởi tấm khăn voan mỏng. Nàng yên lặng dựa vào kiệu, có vẻ hình như đang ngủ ngon lành.

Khi đã diễu hành giương oai khắp phố thì cũng chịu dừng lại trước Cửu Vương Phủ. Âm thanh hỉ nương vang lên:

"Thỉnh Vương Gia đá cửa kiệu môn!"

Một đống người tụ tập tại đại môn liên tục chống mắt theo dõi chuyện vui. Đứng tại đây không phải là con cháu vương tôn quý tộc cũng là gia tộc giàu sang bậc nhất kinh thành, quan lại quyền quý. Họ cảm khái lên vài câu châm chọc, đặc biệt là: "Không thấy Tân Lang thì làm sao có thể đá kiệu môn?"

Thời gian thấm thoát trôi đi, cơn gió không khách khí muốn thưởng thức phong vị của tân nương trước mà khẽ vén màn kiệu lên. Thân ảnh tân nương đoan trang ngồi bên trong khiến ai ai cũng phải hớp một ngụm khí lạ kỳ. 

Quái lạ! Cứ ngỡ nàng ta ai ai cũng ghét, mong muốn đặc biệt tránh xa vạn dặm thì hà cớ gì mới nhìn thấy thân ảnh đã động tâm động phách.

Đến ngay cả nha hoàn hồi môn vận phấn y đứng bên canh kiệu hoa cũng tuyệt mỹ như thế sao?

Chợt một người trong đám nhận ra có gì đó không đúng liền hô hào truyền nhau: "Đó là khách của Bạch Vương Phủ, vài ngày trước mất tích mà suýt làm đảo lộn cả Kinh Thành, tứ tiểu thư không khỏi bị vướng tội danh mưu sát suýt vào thiên lao chịu tội. May mắn có Bạch Vương Phi cầu tình mà không sao cả! Đúng là nhan sắc không thua kém, còn tuyệt phần mười phân vẹn mười hơn Trường Lạc Quận Chúa . Nếu được nàng chú ý, cưới làm nương tử lão tử cũng mãn nguyện."

Bạch Vũ Diệp Y khẽ cười nhạt, tùy ý để họ bàn tán, thoát móng vuốt của Huyền Dạ Mặc mấy ngày nay xem như nàng may mắn rồi. 

"Nương tử... nương tử ta đang ở đâu?"

Âm thanh cà lơ phất phơ của ai đó vang lên, theo sau đó một đạo thân ảnh đỏ tươi cực chói mắt xuất hiện trước kiệu hoa. Mũ chưa chỉnh tề trên đầu còn để gia nhân xoay tới xoay lui, vạt áo chưa gài tốt mà mở rộng, giày bên có bên không. Bộ dáng lôi thôi kết hợp với gương mặt tuấn tú có chút không thỏa đáng lắm nhưng tư tưởng xưa nay con người vẫn mong thập toàn thập mỹ khiến Cửu Vương Gia dù có soái cỡ nào cũng bị khí chất ngốc nghếch làm tổn hại.

"Thỉnh Vương Gia đá cửa kiệu!" Hỉ nương nhẹ giọng vang lên.

"Đá cửa kiệu sao? Đá như vầy à?" 

Hạ Phong cười ngây ngô nhưng cũng dùng chút lực đạo đá vào cửa kiệu khiến kiệu khẽ run lên khó ai thấy được. Bên trong, Bạch Hàn bất ngờ tỉnh dậy sau cơn mơ ngủ quên, kìm chế lại muốn chửi người bởi màn "dằn mặt phủ đầu" của ai đó mà lẩm bẩm mắng.

"Hạ Phong thối! Dám chỉnh lão nương!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.