Triệu Dật phấn khởi giữ chặt Thanh Trúc đang mê man trong lòng. Kỳ thực bọn họ đã có một kết thúc tuyệt nhất, không phải sao?
Khi Triệu Dật mở mắt dậy, thấy Thanh Trúc đã tỉnh dậy và đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt không lộ một tia biểu tình. Hắn nhẹ giọng: “Mọi việc đã giải quyết xong, ngươi cũng không phải là Hoàng tử của Ma Nô quốc, sao ngươi còn không vui?”
Thanh Trúc cười khổ: “Ta hẳn nhiên rất vui nhưng nghĩ tới lại cảm thấy xót xa. Hồi nhỏ bị bế đi, hai mươi mấy năm hận chính phụ thân mình, càng đáng thảm hơn bởi vậy mà để ngươi chịu nhiều ủy khuất. Kết quả, ngươi còn thành đệ đệ của ta.”
Triệu Dật ôm chặt lấy ái nhân, nỉ non: “Không ủy khuất không ủy khuất, mà ta không phải là đệ đệ, ta là phu quân của ngươi……” (yeah yeah, bạn đã dùng đại từ “chị”/”anh” rất đúng đối tượng)
Thanh Trúc xoay người lại, kéo Triệu Dật vào lòng, câu dẫn chiếc cằm nhỏ xinh: “Đến bây giờ còn muốn tranh sao, nương tử của ta……” (……)
Bên này êm đềm, bên kia cũng êm đềm nhưng khác nhau ở thời lượng. Bên kia đang ôm nhau ngủ say, đột nhiên…
“Hỗm tiểu tử này, cút xuống cho ta!!!”
Triệu Tử Lam dụi mắt, “Thực mau a, ta tưởng phải đến trưa cơ. Xem ra, ngươi đã một đêm không ngủ a.”
Triệu Lẫm đang mặt đỏ tía tai nhìn thằng em trời đánh, quét mắt sang bên cạnh thấy một thân ảnh nhỏ nhỏ, lập tức thay đổi sắc diện đúng 180 độ.
“Nhi tử, nhi tử bảo bối của ta.” (nó là bảo bối của anh chỉ vì nó sẽ cứu anh thoát khỏi vụ li hôn sắp sửa diễn ra:P) Triệu Lẫm vui mừng nhào đến ôm lấy đứa nhỏ.
Lưu Ly đang mơ mơ màng màng, bỗng cảm giác mình bị ghì chặt. Nó lười biếng mở mắt, tưởng là Triệu Tử Lam nhưng lại hóa ra Triệu Lẫm.
“Bảo bảo ngoan, gọi cha đi.” Triệu Lẫm mặt tươi như hoa.
Triệu Tử Lam thản nhiên xuống giường mặc quần áo, thong thả ngồi uống trà. Bộ dạng như kiểu sự tình không hề liên quan đến mình.
“Lam…Lam…” Lưu Ly cầu cứu.
“Nhi tử bảo bối, ngươi phải gọi hắn là Hoàng thúc. Sau này ngươi không được theo tên hỗn tiểu tử kia nữa.”
Toàn bộ vế trước đứa nhỏ nghe không thông nhưng vế sau thì thủng ngay. Ý tứ rằng, ngươi không thể ở bên Triệu Tử Lam. Đợi bộ não phân tích xong, tuyến lệ và thanh quản liền hoạt động hết công suất. Triệu Tử Lam vẫn điềm nhiên ngồi một bên xem náo nhiệt.
Triệu Lẫm luống cuống tay chân giúp đứa nhỏ lau nước mắt, song càng lau nước mắt lại càng ra nhiều, thanh âm cũng ngày một lớn. Hắn vừa buông tay, đứa nhỏ vội chạy về phía Triệu Tử Lam, ghé lên đôi đùi ngọc quen thuộc khóc lóc: “Hu hu Ta không muốn bị tách khỏi ngươi Hu hu”
Triệu Tử Lam bế Lưu Ly ngồi lên mình, dỗ dành: “Ta không biết tên Thái tử vô liêm sỉ này lại tuôn ra một tràng từ ngữ điên khùng. Bảo bối đừng nghe hắn nói lung tung, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Đứa nhỏ được trấn an liền ngừng khóc, vui vẻ cười tươi, còn vô tư lấy áo Triệu Tử Lam làm khăn chùi nước mắt.
“Triệu Tử Lam, ngươi giỏi lắm! Ta lập tức tố cáo với Phụ vương chuyện ngươi dám đem Hoàng thái tôn của hắn làm nam sủng.” Triệu Lẫm run run tay chỉ vào thằng em mình.
“Hu hu Bảo bối không phải là nam sủng Hu hu”
“À à, không đúng không đúng, là Vương phi? Triệu Tử Lam, ngươi chờ xem!”
Đợi kẻ rắc rối rời đi, Triệu Tử Lam giúp lau sạch nước mắt nước mũi rồi hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt đứa nhỏ: “Thật đáng yêu!”
“Phụ hoàng, người phải thay ta làm chủ, đứa nhỏ là Hoàng thái tôn của người a!” Triệu Lẫm căm phẫn bẩm báo toàn bộ.
Triệu vương lờ đờ nghe xong bản cáo trạng, ngáp xong một cái mới nói: “Ta có thể làm gì? Tử Lam dặn dò ta không được công bố thân phận của Lưu Ly.”
“Phụ vương, đứa nhỏ chính là Hoàng thái tôn của người a!”
“Ta biết a nhưng trong khoảng thời gian hai tháng Triệu Tử Lam rời kinh, ta xem tấu chương nhiều đến nỗi gần giống như cẩu rồi. Chuyện này mà còn nháo nhào nữa, ta chỉ sợ mình thành cẩu thật cũng nên.” (ước gì gia đình nhà chồng tương mai mềnh cũng đc như vầy)
“Nhưng……”
“Nói sau a, lần này Tam đệ của ngươi có công bình loạn lại mang Nhị đệ và Lục đệ của ngươi về, ta hoàn toàn không có biện pháp.”
“Nhưng…..”
“Nói sau a, chuyện ngươi với Kha nhi ta còn chưa thèm rớ đến.”
“Phụ hoàng, người biết?” Triệu Lẫm đỏ mặt song cơ hồ Triệu vương cũng không tức giận gì.
“Quên đi, ta già rồi, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi ta thực tình không hiểu. Bất quá ngươi nhớ kỹ cho ta, chớ để truyền ra ngoài. Còn nữa, Lưu Ly nhà ngươi xuất giá, có nhi tử, khi ấy ngươi xin lấy một làm Hoàng trừ. Không khéo sau này ngươi có tận mười tám đứa ấy chứ.”
“Phụ hoàng!”
Triệu Tử Lam về khiến Tam phủ vô cùng náo nhiệt. Triệu Dật cùng Thanh Trúc đăng kí tá túc dài hạn, một là để dưỡng bệnh, hai là để Thanh Trúc và Lưu Ly có thể gặp nhau thường xuyên. Thanh La không chịu đến Ngũ vương phủ, Triệu Tuyên không còn cách nào khác đành phải ở lại dài dài. Thêm Triệu Lẫm ngày ngày kéo tới khiến Lưu Ly khóc lóc chạy trốn không ngừng và Triệu Kha vừa thấy là được Lưu Ly thích nên từ nay về sau Tam vương phủ mỗi ngày đều ca hát vui vẻ.
“Hỗn tiểu tử, đứng lại cho ta.” Triệu Dật vất vả chạy đuổi theo đứa nhỏ.
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, vừa hồi kinh không được bao lâu liền phát hiện Bát Mặc Đào Hoa đã ra quả, Lưu Ly vội hái xuống đem đi khoe Triệu Tử Lam.
Triệu Dật chạy vọt vào thư phòng: “Ngươi đưa quả đào cho ta, Thanh Trúc nhà ta còn chưa khỏe hẳn!”
“Thân thể yếu không thể tiếp nhận nổi dược mạnh a. Phải giống như bảo bối nhà ta, vừa thích hợp.” Triệu Tử Lam đón lấy quả đầu, cắn một miếng nhỏ đưa cho đứa nhỏ.
Lưu Ly vui vẻ cầm đào ăn, “Ngọt lắm!” Đôi mắt híp lại thành vầng trăng non mị nhân.