Dịch Thời quay về từ văn phòng, Khương Lâm lập tức quay lại cầm theo quyển bài tập Toán, còn lấy bút khoanh vào câu bị bí ra vẻ muốn hỏi bài nữa. Thực chất là bà tám hỏi:
– “Anh Dịch, có thật là tổ trưởng khối với ông Chu muốn chuyển lớp cho cậu không?”
Hạ Chiêu dỏng tai nghe, nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà cậu vẫn giữ nguyên tư thế làm bài không nhúc nhích – thật ra, họ đã khá thân với nhau rồi, có hỏi han vài câu thì cũng không có gì. Nhưng chẳng qua là cậu không muốn động đậy mà cũng chả muốn hỏi thôi.
Nhưng Dịch Thời lại rất thẳng thắn, đáp ngay tiếng “Ừ”.
Khương Lâm gác một chân lên thanh ngang bàn Hạ Chiêu mà rung, rung rất nhẹ nhưng rung tới nỗi Hạ Chiêu hơi phát bực, cực kỳ muốn đạp cho cậu ta một cước.
Khương Lâm chả mảy may phát hiện ý đồ của cậu tí nào, tiếp tục rung như rung máy may, nói mà hơi gấp:
– “Lớp A1 hay Lớp A2? Bao giờ cậu chuyển đi?”
Dịch Thời đang giở sách bài tập, tiếng lật trang sách như làm nền cho chất giọng trầm của cậu:
– “Lớp B3.”
Không chỉ Khương Lâm, ngay cả Hạ Chiêu cũng bất ngờ. Nhưng cậu vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng Hạ Chiêu nhịn không nổi nữa, cậu nghiêng đầu đích thân ra trận hỏi 3 lần liên tiếp:
– “Sao không chuyển lên? Các thầy cô cũng đồng ý sao? Cậu đã nói gì với họ?”
Dịch Thời vốn đang cúi đầu đọc bài, nghe cậu thì khẽ nâng cằm rủ mắt nhìn cậu ấy một cái:
– “Nói là mới quen, không muốn đổi.”
Dữ dằn cá tính vậy luôn?
Hạ Chiêu chậc một tiếng, không hiểu sao tâm trạng giông giống như có phần hể hả nữa:
– “Cậu cũng được quá nhỉ, bao nhiêu người muốn vào lớp A thế mà cậu từ chối luôn. Lỡ đâu đóng cửa này là hết cửa khác đó.”
Khương Lâm bật ngón cái:
– “Đúng đó, tui sống 17 năm mà mới lần đầu tiên thấy có vị anh hùng hảo hán từ chối chuyển lên lớp A đó. Cơ mà hảo hán này, cậu thi giữa kỳ tốt cũng không chuyển đi lớp A luôn sao?”
Người trong cuộc cực kỳ bình tĩnh cúi đầu làm bài:
– “Khi đó hẵng nói.”
Hạ Chiêu nhấc chân đạp đúng ngay mũi giày thể thao của Khương Lâm mà chà chà, lười biếng cảnh cáo:
– “Khương Lâm, cậu còn chống chân bàn tớ rung chân nữa là chặt chân.”
Khương Lâm rụt chân về phủi phủi giày hồi lâu rồi mới quay xuống, tức tối phàn nàn:
– “Anh à, có gì nói thì nói đàng hoàng. Đừng giẫm dơ giày tui chứ! Tui năn nỉ má tui cả nửa năm trời mới chịu mua đôi giày mới cho đó.”
“Dơ gì mà dơ. Đôi này màu đen chứ có phải giày trắng đâu.” Hạ Chiêu nói.
Khương Lâm hỏi:
– “Mấy khi ông anh có tiến bộ mà, sao ông Chu không khen cậu mấy lời ta.”
Hạ Chiêu không cho là đúng:
– “Sợ tớ ỷ y chứ sao.”
Vừa nhắc ông Chu thì ông Chu bước ra.
Nghỉ giữa giờ, ông Chu chắp tay sau lưng vào lớp từ cửa sau, đặt tay lên bàn Hạ Chiêu:
– “Kỳ này Hạ Chiêu thi có tiến bộ này, tiếp tục cố gắng nghen.”
Hạ Chiêu vừa ngẩng đầu, ông Chu đã dời mắt nhìn về phía vài hàng đằng trước, không nhìn cậu:
– “Đỗ Sĩ Kiệt lên văn phòng.”
Thì ra là tìm Đỗ Sĩ Kiệt, thấy cậu mới sẵn khen một lời đây mà.
Khương Lâm quay xuống làm khẩu hình với Hạ Chiêu:
– “Đỗ Sĩ Kiệt tiêu rồi. Thi nát lắm.”
Ông Chu vừa đi, La Hạo đã gõ gõ bàn ồn ào:
– “Anh Chiêu tiếp tục cố lên hen. Anh Chiêu bao ăn anh Chiêu bao ăn.”
Hạ Chiêu đầy đầu chấm hỏi:
– “Bên trái tớ có thứ 7 toàn khối, tay phải có thứ nhì lớp, rồi trước mặt có lớp phó đứng top 10 lớp mà đi kêu tớ đứng hạng trăm mấy cả khối ra bao ăn hả? Thế giới này còn công lý không?”
Tạ Lỵ Lỵ thi ổn nên tâm trạng cũng không tệ, mấy khi có dịp ngó tới cả đám tám nhảm, đẩy kính cười nói:
– “Giải khuyến khích cũng là giải thưởng đáng ghi nhận mà.”
Khương Lâm:
– “Mấy cậu không hiểu rồi. Đặt vào ai đó khác thì chắc chắn là đáng ăn mừng, nhưng anh tui thì khác, điểm không quan trọng.”
La Hạo:
– “Đừng nói vậy chứ. Các cậu đừng thấy cậu ấy giờ nhìn thản nhiên vậy thôi chứ về là kiểu gì cũng khoe khoang với dì chú à.”
Đứa này nói đứa kia một câu, Hạ Chiêu chả kịp chen mồm vào, bỗng có người đứng trước lớp gọi:
– “Hạ Chiêu, có ai kiếm này!”
Hạ Chiêu đáp một tiếng đi tới.
Hạ Chiêu vừa đi, Khương Lâm và La Hạo cũng không còn hứng nói nữa, nói mấy câu rồi thôi.
Một lát sau, Khương Lâm quay xuống cầm lấy cây bút cậu bỏ trên bàn Hạ Chiêu, chợt Dịch Thời hỏi:
– “Sao cậu ấy lại không quan trọng điểm số?”
Khương Lâm chớp mắt:
– “Hả? Anh tui á hả? Nói nó không quan trọng tức là không quan trọng đến vậy thì cũng không hẳn. Cậu ấy học mỹ thuật từ hồi tiểu học lận, có nền tảng lại còn có ý định thi Học Viện Mỹ Thuật nữa. Sau này chắc cũng chuyển tới khối Mỹ thuật thôi, điểm các môn Văn Hóa của cậu ấy cũng dư dả rồi.”
Dịch Thời đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này có thể thấy được dễ dàng Hạ Chiêu với Trương Giang Dương gọi cậu ấy ra. Cả hai không biết đang nói cái gì mà động tay động chân, Hạ Chiêu giơ tay khóa cổ Trương Giang Dương. Tuy chỉ thấy mỗi bên sườn mặt thôi nhưng rất rõ ràng cậu ấy đang cười.
Dịch Thời lại hỏi:
– “Cậu quen với cậu ấy từ nhỏ à?”
“Không hẳn là từ bé nữa, nhớ là hồi lớp 5 lớp 6 gì đó. Nhưng mà phải tới cấp 2 mới thật sự thân nhau. Mập mới là chơi với anh tui từ bé, phải nói là nó với anh tui quen nhau từ trong bụng mẹ luôn cơ. Thanh mai trúc mã thân nhau 3 đời mà.”
Mấy khi Dịch Thời bắt chuyện với cậu, Khương Lâm lập tức nghiêm chỉnh ung dung bày ra tư thế nhiệt tình cậu-cứ-hỏi-tớ-nhất-định-sẽ-trả-lời. Nhưng Dịch Thời hỏi một câu rồi không hỏi nữa.
Thế là, Khương Lâm tự kể ra hết những gì mình biết luôn:
– “Có điều ấy, dù tui với anh tui không lớn lên cùng nhau nhưng cũng cực thân luôn, cái gì của ổng tui biết hết. Cậu hỏi tui là hỏi đúng người rồi đó. Không chỉ có Mỹ thuật đâu mà hồi nhỏ anh tui học nhiều thứ lắm, dương cầm, võ thuật, thư pháp,… Nhưng ổng bảo ông nội bắt mình học võ, ông nói gì mà con trai học võ mới cứng cáp. Anh tui không thích học lắm nhưng vẫn học võ tới cấp II lận.”
“Nói chứ tui nghĩ nhà họ Hạ học môn võ tổ tiên truyền lại, anh Dịch cậu cũng thân với anh tui nên kể cậu không sao, nhưng không được nói với người khác đó. Hồi trước dì Lâm chưa kết hôn với chú tui, ông nội anh tui cũng thường hay tới thăm cậu ấy lắm. Cái sau này dì Lâm tính kết hôn với chú thì ba cậu ấy muốn giành quyền nuôi, kéo dài cả thời gian dài luôn. Có lần Trương Giang Dương đứng chặn họ lại trước cửa, ba cậu ấy hạ nốc ao Trương Giang Dương luôn. Tư thế đó rõ ràng không như bác sĩ mà y như một thầy dạy võ ấy.”
Dịch Thời nhíu mày nhẹ, toan ngăn cậu ấy nói tiếp thì Khương Lâm đã hạ thấp giọng, nói với giọng nhỏ tới gần như chỉ có 2 người họ nghe:
– “Nhà nội cậu ấy độc đoán lắm. Tui nghe Mập kể là thời gian họ không đồng ý cho anh tui đi theo dì Lâm ấy, cái sau đó anh tui bỏ nhà đi gặp tai nạn xe cộ, tỉnh dậy là khóc lóc quậy tưng đòi dì Lâm. Bà nội cậu ấy đau lòng mà khóc khuyên ông nội cậu ấy đó. Phải cách này mới hòa được…”
Đúng lúc này tiếng chuông vào học reo, Dịch Thời cắt ngang cậu ấy:
– “Vào học rồi.”
Khương Lâm tiếc nuối ngừng nói, Dịch Thời ngẩng lên thì thấy Hạ Chiêu đang quay về từ cửa lớp. Cậu đi được nửa thì láo lếu giơ ngón giữa với Trương Giang Dương đang đứng trước cửa. Thân hình cao gầy một cách đẹp đẽ mà mảnh khảnh, cặp mắt trong veo mang ý cười tỏa sáng. Đuôi mắt cậu ấy dài dài xênh xếch, toát ra chút cái hiên ngang vô tư.
Cậu ấy đi mấy bước, trong lơ đãng đối mắt với một bạn nữ đứng hàng trước. Cô bạn nọ hơi sững ra bất ngờ một lúc, nhìn cũng thấy trên mặt hơi đo đỏ.
Không biết Hạ Chiêu không nhận ra hay ga lăng cố tình không nhận ra, tự nhiên dời mắt rồi cười toe ngồi về chỗ, đặt một phong bì trước mặt La Hạo:
– “Trương Giang Dương trả tiền cậu này.”
La Hạo chưa phản ứng kịp:
– “Cậu ấy mượn hồi nào…”
Hạ Chiêu chống chân lên thanh ngang ghế, ngả người ra sau, chen vào:
– “Tớ đây cũng không biết. Cậu đi hỏi nó đê, ha anh Dịch?”
Gợi ý thế này đủ rõ rồi.
La Hạo cầm phong bì mở ra xem. Trong có 5000 yuan (~17,56 triệu) mà tụi bên trường 29 đã lấy của cậu.
Nhất thời cậu không biết nói gì cho phải.
Khương Lâm hỏi:
– “Mập nè, Trương Giang Dương đưa tiền cho cậu chi thế?”
Hạ Chiêu đáp như thường:
– “Mắc mớ gì tới cậu?”
Khương Lâm buồn:
– “Tớ hỏi cái thì có sao đâu?”
Hạ Chiêu càng nghĩ càng thấy mắc cười, vai run run sau đó phá ra cười. Cậu lờ đi vài ánh nhìn mang theo vẻ khó hiểu từ xung quanh, cười đã mới thôi, xoa xoa khóe môi rồi giải thích:
– “Cái tên khùng Trương Giang Dương kia, nó bỏ phong bì này trong cái bọc đen thùi, kéo tớ ra góc mới hé hé ra bảo ‘Anh, anh biết đó’. Đù, tớ còn chưa phản ứng kịp nữa, còn tưởng hai đứa đang giao dịch ngầm gì đó không ấy chứ.”
Nói rồi cười một hồi.
“Uầy, ” Khương Lâm không thích nhìn người khác cười lớn, Hạ Chiêu cười cái cậu cũng kìm chẳng đậu cười theo. Giờ thấy mình ngố quá thể, “Sao tớ thấy cậu ngố hơn mắc cười hơn chớ?”
“Phắn, nhắc mới nhớ tớ chưa tính sổ với cậu đâu. Có phải cậu đem đi đưa nick WeChat cho người khác không hả?” Hạ Chiêu cười đã bắt đầu tính sổ, híp mắt bẻ bẻ khớp tay.
Khương Lâm né ánh mắt, ấp úng:
– “Người ta quan tâm, thích cậu mà. Tớ làm đệ mà phủi lòng tốt của người ta cũng kỳ, vả lại các thầy cô đã dạy mình phải trung thực thật thà mà. Như hồi nãy anh Dịch hỏi tớ về cậu nhiều lắm lắm, tớ cũng chỉ đành đáp thật thôi.”
Nghe vậy, Dịch Thời lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt bắn thẳng đâm thủng Khương Lâm.
Khương Lâm lạnh cả sống lưng, do dự giữa đắc tội Dịch Thời và Hạ Chiêu chừng hai giây, Khương Lâm lập tức chọn Hạ Chiêu. Sửa lời:
– “Thật ra anh Dịch cũng chưa hỏi gì mà, tớ tự động kể…”
Hạ Chiêu liếc sang Dịch Thời, vừa hay sao mà đối mắt với cậu ấy. Vài giây sau Dịch Thời cúi đầu.
Trong một thoáng ấy, Hạ Chiêu mà lại nhìn ra chút mất tự nhiên lẫn chột dạ qua vẻ mặt Dịch Thời.
Thật ra Hạ Chiêu chẳng cần nghĩ cũng biết là Khương Lâm tự động kể với Dịch Thời rồi. Vừa đúng như tính nết của Khương Lâm mà cũng phù hợp với tính tình Dịch Thời nữa. Sao mà Dịch Thời có thể chủ động đi ngóng chuyện người khác được?
Bây giờ lại hơi không chắc chắn lắm.
Khương Lâm mới nói cái gì ấy nhỉ, anh Dịch hỏi tớ nhiều thứ về cậu?
Dịch Thời đã hỏi Khương Lâm những gì? Hay cái gì về cậu?
Hạ Chiêu trước tiên bỏ nó qua một bên mà tính chuyện với Khương Lâm:
– “Khương Lâm, cậu giỏi quá nhỉ. Người ta chưa kịp hỏi cái gì thì cậu cũng tự động đưa acc WeChat của tớ luôn à?”
Khương Lâm giơ 3 ngón lên thề:
– “Cái đó khác, khác thiệt đó. Tớ thua trò Thật hay Thách thật nên không thể không làm mà. Chứ thực ra tớ là bị ép.”
Hạ Chiêu nghi ngờ đầy mặt:
– “Chơi là chơi nói thật acc WeChat hay thách acc Wechat của tớ? Mà cậu chơi Thật hay Thách thì liên quan gì tới acc Wechat của tớ?”
Khương Lâm im lặng một lúc, chực khóc:
– “Anh à cậu thay đổi thật rồi. Trước đây cậu không ác với tớ chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này đâu.”
Hạ Chiêu nói lạnh te:
– “Bộ cậu tưởng chiêu này mà được với tớ à? Tớ mà là kiểu làm nũng cái là thương hương tiếc ngọc hử? Huống hồ cậu mà hương hay ngọc gì? Nhanh nhanh đê, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự là xử nghiêm.”
Bảo sao tối chủ nhật vừa rồi thế nào mà tự dưng có quá trời người gửi lời mời kết bạn cho cậu vậy. Cậu ôn bài mệt nên không nghĩ nhiều, chỉ nghi ngờ trong giây lát liệu có đứa nào đang bán acc WeChat cậu trên Tieba không thôi. Đến khi Trương Giang Dương hỏi cậu sao chưa đồng ý add friend của bạn gái nó? Cậu hỏi ra mới biết vào cái hôm chủ nhật đám Trương Giang Dương đi karaoke, Khương Lâm đã chia sẻ acc Wechat cho nhiều người.
Khương Lâm thôi thà đã nứt thì cho nứt luôn, bắt đầu đánh trống lảng:
– “Anh à, cậu đừng giận mà. Anh Dịch người ta bị tớ gài mà còn chưa giận như thế nữa là.”
“Rồi sao? Anh Dịch không giận như tớ có nghĩa là cậu làm đúng hả? Cậu ấy không giận bộ tớ không được giận à? Tớ không giận bộ còn phải cổ vũ cậu tiếp tục cố gắng ha gì?” Hạ Chiêu hỏi lại.
Khương Lâm bị đốp cho một tràng “giận” như vè đọc nhịu cho á khẩu không đáp lại được, lập tức chân thành kiểm điểm:
– “Tớ sai rồi, tớ rất sai rồi.”
Hạ Chiêu hừ nặng một tiếng, tỏ ra không thèm cậu ấy xin lồi. Quả nhiên, chẳng bao lâu lại hiếu kỳ hỏi:
– “Cậu gài anh Dịch như nào vậy?”
Dịch Thời đang viết như bay thì dừng lại, nhưng không lên tiếng.
Khương Lâm không nhìn về phía Dịch Thời, trái lại chần chừ ngó ngó Hạ Chiêu:
– “Tớ thấy mình nói thì hơn. Nói ra là cậu càng tức nữa.”
Hạ Chiêu:
– “Tớ tức ư?”
Khương Lâm gài hàng Dịch Thời, nhưng nếu cậu biết thì sẽ tức?
Làm sao lại liên quan tới cậu được vậy?
Hạ Chiêu:
– “Thế thì càng phải nói! Nói mau! Khai báo rõ ràng rành mạch!”
Khương Lâm liếm liếm môi dưới, hơi chột dạ:
– “Tại… Tớ bị thua nên tụi nó ép tớ hoặc gọi cậu hoặc anh Dịch ra gặp mặt một lần ấy. Tớ biết anh hẳn là đang đi học vẽ mà nên đâu có dám phiền cậu được. Nhưng mà gọi anh Dịch sang thì đâu có dễ như vậy, thế là tui suy nghĩ…”
Hạ Chiêu cắt ngang:
– “Nói cái chính đi.”
Khương Lâm nhìn thoáng qua Dịch Thời, ho nhẹ một tiếng, càng nói càng nhỏ:
– “Chả phải Trương Giang Dương bảo anh Dịch đang ở nhà cậu đó sao, thế là tớ lừa anh Dịch nói cậu bị say quắc cần câu luôn. Gọi cậu ấy nhanh nhanh ra KTV đón về…”
Hạ Chiêu hết nói nổi, xét thấy đang trong giờ truy bài tối nên kìm được không tẩn cậu ấy, lạnh lùng nói:
– “Quay lên, trong vòng 24 giờ không được nói chuyện với tớ.”
Khương Lâm mếu máo, kiểu tớ biết cậu sẽ như vầy mà, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lên.
Thì ra cái lúc cậu đang ôm giá vẽ xuống xe bus thì bắt gặp Dịch Thời với cô bạn hỏi đường nọ, Dịch Thời đã đến KTV đón cậu “say”.
Có ai ngờ Dịch Thời lại đi đón cậu thật.
Thú thật nếu mà Trương Giang Dương say, Khương Lâm gọi cho cậu thì chưa chắc cậu đã tới nữa là.
“Cậu bị ngốc à? Tớ đã nói là tớ đến lớp học vẽ không đi hát karaoke mà? Vả lại vị thành niên không được uống rượu, một học sinh ngoan gương mẫu như tớ chưa bao giờ uống rượu thì sao uống cho say được? Lại còn say rồi quậy tưng nữa! Cái đó không hợp hình tượng học sinh mỹ thuật cao quý của tớ tí nào hết!” Hạ Chiêu chả hề nể nang gì luôn.
Tuy rằng Dịch Thời tới tận nơi đón cậu có hơi cảm động đó, nhưng không có nghĩa Dịch Thời có thể hiểu lầm cậu mới vị thành niên đã uống rượu được mà càng không được hiểu làm cậu say rồi quậy.
Im lặng hồi lâu, Dịch Thời:
– “Tớ đi mua đồ ăn, tiện đường đi xem sao.”
Hạ Chiêu “Aaaa” thật dài, lịch sự hỏi:
– “Thế sao hôm đó tớ có thấy đồ ăn cậu mua đâu?”
Lại im lìm một lúc, Dịch Thời mới nhả ra một câu:
– “Quên mất.”
Hạ Chiêu chỉ chỉ mặt:
– “Cậu coi cái bản mặt này của tớ này, tớ nói tớ tin cậu tin không? Chỗ KTV vừa không có cái chợ hay siêu thị nào hết, tiện đường khỉ á.”
Dịch Thời:
– “...”
Hạ Chiêu:
– “Đừng ‘Đỗ Sĩ Kiệt’ quá. Cậu không học hỏi được tính bộc trực ngay thẳng của tớ thì thôi, đừng để Đỗ Sĩ Kiệt làm ảnh hưởng chứ.”
Dịch Thời:
– “Đỗ Sĩ Kiệt?”
Trên mặt Dịch Thời toàn kiểu “Tôi với Đỗ Sĩ Kiệt thì liên quan gì?”
Hạ Chiêu hừ nhẹ một tiếng, giải thích:
– “Chắc chắn Đỗ Sĩ Kiệt là tên có tính nết phiền[1] nhất trong những người tớ biết luôn. Trọng thành tích mà còn vờ như không hề, cố gắng học hành nhưng lại bảo là mình không chăm. Thích Bướm em mà cứ ôm trong lòng, rõ ràng muốn chơi với mọi người mà lại thích tỏ ra hơn người. Đương nhiên, cậu khác cậu ta, tớ chỉ lấy ví dụ thôi.”
[1] gốc là 拧巴 – ning ba; phương ngữ, có nghĩa là làm phiền, gây khó chịu
Lúc mà ông Chu gọi Đỗ Sĩ Kiệt lên văn phòng thì cậu ấy có đi ngang qua họ, chắc là có nghe đoạn tụi La Hạo nhao nhao đòi bao ăn rồi. Tự nhiên nhìn Hạ Chiêu một cái ghen ghét. Hạ Chiêu không thể không thấy, có cái nhất thời không phản ứng kịp mà Đỗ Sĩ Kiệt đã đi mất rồi. Giờ nhớ lại còn hơi mắc nghẹn.
Hạ Chiêu không phải loại người nói xấu sau lưng người ta, cùng lắm chỉ phỉ nhổ trong bụng thôi. Nhưng chả hiểu sao trước mặt Dịch Thời, cậu hay cảm thấy mình nói ra nỗi lòng[2] cũng không sao.
[2] gốc là OS; từ lóng mạng của Trung; đại loại có nghĩa là độc thoại nội tâm của char, dẫn chuyện/narrator
Dịch Thời nhìn cậu:
– “Tôi làm cậu khó chịu[1] à.”
[1]ở đây cũng là “ning ba”
Hạ Chiêu chẳng chút do dự:
– “Ha ha? Cậu hiểu lầm gì tớ hay hiểu lầm gì bản thân cậu à?”
Dịch Thời:
– “Bản thân đó.”
Hạ Chiêu:
– “Đúng rồi, hồi nãy cậu hỏi Búa Tạ gì tớ đó? Hỏi nó chi bằng hỏi thẳng tớ luôn. Nó hay thêm mắm dặm muối lắm.”
Hạ Chiêu nói rồi mới nhận ra mình nói cùng lúc với Dịch Thời luôn, hai đứa nói lẫn vào nhau. Dịch Thời nói rất khẽ, cậu không nghe rõ lắm Dịch Thời đã nói gì nên hỏi ngay:
– “Cậu mới nói gì vậy?”
Dịch Thời vừa viết xong một câu Lý, đặt một dấu chấm tròn:
– “Không có gì.”
Sau một lúc, Hạ Chiêu lại gõ bàn cậu ấy một cái, nhấn mạnh:
– “Zai đẹp như tớ có say thì cũng không thể nào say rồi quậy được há.”
Dịch Thời đang tính nói “Sao cậu biết được mình có say khướt hay không nếu như chưa uống rượu bao giờ”, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra được Hạ Chiêu mà nghe là chắc chắn sẽ lập tức dựng lông đốp lại luôn.
Nhưng vừa chực thốt thì thoáng cái, cậu nhác thấy cô Đàm đang ngồi trên bục đã bắn ánh mắt về phía Hạ Chiêu rồi. Hạ Chiêu đang say sưa nói với này nói với kia, còn thích thêm động tác phụ họa nữa. Động tĩnh thật sự không nhỏ tí nào, cậu đổi lời:
– “Biết rồi.”
Hạ Chiêu nghi ngờ nhìn cậu một cái, như đang xem xem mình nói vậy là thật hay giả. Dịch Thời thản nhiên làm bài Anh của mình bất chấp ánh mắt cậu ấy.
Cậu tưởng nói đến vậy rồi thì Hạ Chiêu sẽ không tiếp tục xoắn xuýt chuyện đó nữa, có thể an tâm làm bài tập rồi. Nhưng chốc sau, Hạ Chiêu lại lên tiếng:
– “Cậu viết tiếng Anh như vầy thầy cô có hiểu được không? Sao cậu viết được vầy thế? Tiếng Anh cũng có lối viết ngoáy luôn à? Có mẫu viết theo không?”
Chẳng đợi Dịch Thời ngăn cậu lại, cô Đàm trên bục giảng đã nói:
– “Mấy đứa có bao giờ thử lên bục ngồi chưa? Trên này nhìn hơi bị tốt, cả lớp đứa nào làm gì dưới đó cô thấy được hết. Bình thường Hạ Chiêu trò chơi điện thoại phí thời gian bản thân trò thì thôi, trò cứ làm phiền bạn cùng bàn trò hoài là đã phí phạm thời gian của Dịch Thời rồi cả phụ tuổi trẻ của trò ấy nữa. Trò có chịu trách nhiệm cho người ta được không? Trò không thấy mình quá đáng à?”
Hạ Chiêu tái phạm bị chỉ tên trực tiếp xin lỗi một cách chân thành:
– “Em xin lỗi ạ…”
Cô Đàm:
– “Em đừng xin lỗi tôi. Người mà em nên xin lỗi chính là Dịch Thời đấy.”
Ngay sau đó, Hạ Chiêu nhìn về phía Dịch Thời, mắt nhìn chân thành tha thiết:
– “Xin lỗi, bạn Dịch Thời. Mình đã làm phí thời gian của bạn, làm phụ mất tuổi trẻ của bạn. Mình làm phiền bạn là không đúng, mình quá đáng lắm.”
Dịch Thời dừng lại, khóe miệng hơi run run, như hơi bất đắc dĩ mà cũng có phần cạn lời.
Hạ Chiêu lập tức rất muốn cười, nhưng cô Đàm còn đang nhìn chằm chằm cậu nên vội cúi đầu giả vờ nghiêm túc làm bài tập ngay.