Bật Mí

Chương 42



Sáng hôm sau, Hạ Chiêu vừa mở cửa thì thấy Dịch Thời đang dứng dựa trước cửa bấm điện thoại, nhìn thì chắc là đang đợi cậu.

Chuyện gì đây?

Hạ Chiêu có hơi ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn không hỏi gì.

“Đi chung đi.” – Dịch Thời nói.

Hạ Chiêu tự hỏi có phải Dịch Thời có gì muốn nói với mình không, nhưng rồi chẳng có gì cả. Họ chỉ bình thản cùng nhau đến trường mà thôi.

Không chỉ có hôm đó mà mấy ngày tiếp theo cũng thế.

Cậu ấy tính làm gì vậy nè?

Hạ Chiêu sực tỉnh, không lẽ Dịch Thời định tạo chút kỷ niệm sao?

Nên là, cậu ấy đã quyết định đi rồi ư?

Tuy ban đầu cậu cũng biết chắc hẳn cậu ấy sẽ lựa chọn như vậy nhưng dù thế, nó vẫn y như bị gõ cho một cú vào đầu vậy, cực kỳ khó chịu trong lòng.

Nhưng Hạ Chiêu chỉ xoắn xuýt vấn đề này trong một buổi sáng thôi, trong giờ Lý chiều hôm đó điện thoại Hạ Chiêu run bần bật. Có cuộc gọi đến từ số lạ, Hạ Chiêu ấn từ chối mấy bận liền, dự cảm bất thường mỗi lúc một trầm trọng.

Mãi mới chờ đến hết giờ học, cậu bấm gọi lại nhưng người nhận lại là chị làm thêm trong tiệm Sweet Time. Chị ấy chỉ lớn hơn Hạ Chiêu vài tuổi và là một sinh viên đại học làm thêm tại Giờ Ăn Ngọt sau giờ học.

Chị ấy nói có vẻ rất hoảng:

– “Tiểu Chiêu ơi cuối cùng cũng gọi em được, em với Trương Giang Dương chả gọi ai được hết làm chị sợ muốn chết. Mẹ em bị ngất xỉu nên đưa vào bệnh viện rồi.”

Đầu óc Hạ Chiêu trở nên trắng toát, cúp máy xong thì kéo La Hạo:

– “Nói Trương Giang Dương tới bệnh viện số 1, mẹ tớ bị ngất rồi.”

Nói rồi cậu quay đi chạy thật nhanh xuống lầu, Dịch Thời đang đứng nghe điện trong góc cầu thang, thấy Hạ Chiêu thì ngạc nhiên bỏ điện thoại xuống theo phản xạ. Hạ Chiêu chẳng có thời gian mà dừng lại, cậu ấy vọt ngang qua người như một làn gió rồi chạy xuống.

Hạ Chiêu chạy trăm mét như đang chạy nước rút, chạy một đường như điên, chạy qua tòa nhà dạy học, qua các con đường trong khuôn viên, qua sân bóng rổ. Thậm chí cậu quên mất phải xin phép nghỉ, chần chừ một giây rồi trực tiếp ra khỏi trường bằng cổng sau. Lên taxi ngồi thở gấp cả buổi cậu thấy đau đau ở ngực với cả khí quản do chạy quá nhanh mà ra. Cậu đưa tay lên ngực, cố làm mình bình tĩnh lại không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Từ trường số 6 đến bệnh viện số 1 chỉ mất nửa tiếng ngồi xe. Trong thời gian nửa tiếng này Hạ Chiêu ghim mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không dám mà cũng không thể nghĩ lung tung, suy nghĩ căng thẳng quá thành ra như mất hồn.

Đến bệnh viện, chị gái part-time đang đứng trước cửa phòng bệch, thấy mặt mày cậu trắng bệch thì chạy tới vội vàng trấn an:

– “Chắc em hoảng lắm nhỉ? Mẹ em mới vừa tỉnh đó. Hóa ra lại là chuyện vui, mẹ em mang thai rồi.”

Mang thai?

Hạ Chiêu đứng hình rồi đẩy cửa đi vào, Lâm Bội Linh đang nửa nằm trên giường bệnh liên tục nhè nhẹ vuốt bụng. Thấy cậu vào thì không nén nổi nụ cười, vội vàng chia sẻ tin vui:

– “Tiểu Chiêu, đến rồi hả con? Con sắp có em trai hoặc em gái đó.”

Hạ Chiêu kéo ra một chiếc ghế và ngồi xuống cạnh giường, nhìn gương mặt yếu ớt và tái đi hẳn thì không khỏi quặn thắt trong tim. Sau một lúc đắn đo cậu mới nói nhẹ:

– “Mẹ ơi, chúng ta có thể đừng giữ đứa bé này được không ạ?”

Một người bị bệnh tim như Lâm Bội Linh mà mang thai thì giống như cột thêm quả bom trên người vậy. Chẳng biết nó nổ hay không hay bao giờ thì nổ.

Nụ cười trên môi Lâm Bội Linh cứng đờ rồi dần biến mất, khiến dì trông càng thêm yếu ớt, thì thào:

– “Nhưng mẹ không muốn như vậy. Nó cũng giống con, hai đứa đều là món quà trời ban cho mẹ mà.”

Dì nói rất mềm nhẹ, thay vì phản bác thì giống như một lời nài nỉ vì không biết phải làm gì hơn. Hạ Chiêu nghe vào lòng khó chịu vô cùng.

Từ nhỏ Hạ Chiêu đã không chỉ một lần nghe dì nhỏ nói lúc mang thai cậu nguy hiểm cho Lâm Bội Linh tới mức nào. Cả nhà kể cả Hạ Văn Ngạn cũng phản đối, chỉ có Lâm Bội Linh là nhất quyết phải sinh cậu ra, chẳng ai khuyên nổi. Hồi nhỏ thấy mẹ sao mà vĩ đại nhất và yêu thương mình nhất trên đời, chả ai muốn cậu ra đời hết, may mà có mẹ kiên quyết. Bây giờ nghĩ lại chỉ có thấy đau lòng thôi.

“Mẹ à,” – Hạ Chiêu nắm lấy tay Lâm Bội Linh, bàn tay dì lúc nào cũng rất là lạnh, nhưng giờ đây Hạ Chiêu chẳng thấy gì cả, có lẽ vì tay cậu thậm chí còn lạnh hơn. Cậu không dám nhìn vào mắt Lâm Bội Linh, cúi mắt:

– “Nếu như mẹ thích trẻ con thì có thể nhận nuôi một…”

Đừng lấy sức khỏe mình ra mạo hiểm, đừng xem sinh mạng của mình ra đùa, đừng khiến những người yêu quý mình phải lo lắng. Đừng tự hành hạ mình hành luôn người khác.

Những gì Hạ Văn Ngạn từng nói hiện lên trong thoáng chốc, đó là những lời Hạ Văn Ngạn hay nói nhất mỗi khi trách móc Lâm Bội Linh.

Cậu không nói ra lời.

Lâm Bội Linh xoa xoa đầu Hạ Chiêu, dì nói nghe một sự kiên định và lạc quan khôn tả:

– “Nhưng nó đã tới đây rồi., chúng ta không thể làm vậy với nó được. Mẹ không sao đâu mà, hồi trước mẹ sinh con ra mọi người cũng bảo không được, nhưng chả phải là mẹ vẫn ổn đó thôi?”

Lâm Bội Linh đã gần 40 tuổi rồi nhưng dì ấy bao giờ cũng có một sự vẻ ngây thơ của thiếu nữ hết.

Hạ Chiêu từng cho như vậy là rất tốt, nhưng giờ cậu chỉ muốn phá vỡ nó đi thôi.

Sao mà ngây ngơ quá thể.

Phải làm sao mới có thể cho mẹ biết chuyện không đơn giản như vậy đâu đây?

Mẹ càng bình tĩnh Hạ Chiêu càng hoảng kinh hồn táng đảm.

Mẹ có biết làm vậy nó nguy hiểm cỡ nào không?

Phải làm gì để cản mẹ lại đây?

Đầu óc Hạ Chiêu rối bời, cậu thì thào:

– “Mẹ ơi, chú Trương có biết chuyện không? Chúng ta bàn lại kỹ hơn có được không?”

“Ảnh mới biết thôi à, ảnh đang trên đường về gấp đó. Anh ấy rất lo lắng cho đứa bé nhưng cũng rất vui mừng nữa.” – không biết là do cậu ảnh hưởng không mà Lâm Bội Linh không vui vẻ nữa mà trái lại hơi buồn bã – “Con với Trương Giang Dương cũng lớn hết rồi, chẳng mấy mà bỏ bọn mẹ đi. Nhưng mà có em bé rồi không phải là chuyện vui sao con?”

Tất nhiên là chuyện tốt rồi.

Nhưng cậu rất sợ chuyện tốt lại trở thành chuyện xấu.

Hạ Chiêu hít sâu một hơi, hạ giọng khuyên một cách thật nhẹ nhàng:

– “Mẹ ơi, đừng vội quyết định như vậy có được không? Chúng ta nghe xem bác sĩ nói thế nào rồi cả nhà mình bàn lại kỹ thêm chút nữa, ha?”

Có lẽ vì cậu trông quá buồn, Lâm Bội Linh thở dài khe khẽ, gật đầu:

– “Được.”

Nhưng vừa cúi đầu là lại sờ sờ cái bụng còn hơi phẳng của mình, nhoẻn cười ngọt ngào.

Hạ Chiêu biết tuy rằng Lâm Bội Linh thường không có chủ kiến gì nhưng một khi mẹ đã quyết thì sẽ vô cùng cố chấp và không ai có thể khuyên nổi. Ví dụ như việc kết hôn với Hạ Văn Ngạn, hay sinh cậu ra, rồi như lúc này đây,…

Chính vì vậy nên cậu mới vô cùng sợ hãi, đầu óc hỗn loạn không biết phải làm sao mới được.

Hạ Chiêu sợ mình vừa lên tiếng là không kiềm chế nổi cảm xúc và nói gì đó không nên nói, nên chỉ im lặng ngồi cạnh điều chỉnh lại tâm trạng.

Sau một lúc, cửa phòng bệnh mở ra, Hạ Văn Ngạn mặc áo blouse trắng sải bước đi vào cùng hai vị điều dưỡng theo sau.

Hạ Văn Ngạn vừa thấy cậu thì lập tức nhíu mày:

– “Sao con lại ở đây? Giờ này đúng ra con phải đang đi học chứ?”

Hạ Chiêu ngạc nhiên khi thấy Hạ Văn Ngạn vào không ít hơn Hạ Văn Ngạn thấy cậu ở đây đâu.

Nhưng Hạ Văn Ngạn là trưởng khoa tim mạch của bệnh viện số 1 mà, xuất hiện ở đây rất bình thường.

Thấy Hạ Chiêu không nói gì, Hạ Văn Ngạn nhìn sang Lâm Bội Linh không hài lòng chất vấn như quan xét xử bề trên:

– “Tại sao cô lại báo cho Hạ Chiêu? Chồng cô đâu? Nó vẫn còn là một đứa trẻ, có tới đây cũng có ích gì.”

Lâm Bội Linh đứng trước Hạ Văn Ngạn hệt như trẻ nhỏ đối diện với người lớn, trố mắt ra một chốc rồi nhỏ giọng thanh minh:

– “Tôi… Không phải tôi…”

“Trong mắt ba chỉ có có ích hay vô dụng thôi hay sao? Mẹ là mẹ con, mẹ có chuyện không lẽ con không được đến ư?” -Hạ Chiêu nhìn chằm chằm vào Hạ Văn Ngạn, nói từng chữ.

Khó lắm mới dằn lại xúc động để rồi Hạ Văn Ngạn hé mở dễ như bỡn, Hạ Chiêu đan xen trong nỗi buồn lẫn tức giận, trăm mối ngổn ngang, không khỏi siết chặt nắm đấm.

Hạ Văn Ngạn nhìn lướt qua cậu, vẻ mặt lạnh nhạt:

– “Con coi con bây giờ thế nào đi, khóc lóc ồn ào thì có ích gì? Con là trẻ vị thành niên chưa đủ tuổi để ký giấy đồng ý phẫu thuật nữa, tới đây thêm phiền làm gì? Về lớp đi.”

Hạ Chiêu bướng bỉnh trề môi, nói cứng:

– “Con không có giống ba, bác sĩ Hạ ạ. Con không quen sinh tử trước mắt hay lạnh lùng đến mức thế này rồi còn về trường đi học được.”

“Con còn biết ba là bác sĩ đấy? Bệnh của mẹ con ba đã xem rồi, không gì đáng lo hết, con có thể về trường rồi.” Hạ Văn Ngạn bình tĩnh nói – “Ở đây có điều dưỡng bác sĩ, không cần đến con đâu. Việc duy nhất con nên làm là trở về lớp học hành cho tốt vào.”

Lúc nào ổng cũng hết sức điềm tĩnh như thế, lạnh lùng và cho mình hơn người. Cứ như thể dù là bất cứ tình huống gì ổng cũng có thể phân tích thiệt hơn một cách chính xác, cân nhắc một cách lý trí hết. Tựa hồ trên đời này không gì không ai có thể lung lạc ổng cả.

Hạ Chiêu ghét chú điểm này nhất.

Ổng có còn là người không? Tại sao Hạ Văn Ngạn có thể cân nhắc bất cứ thứ gì trừ tình cảm?

Mặc dù cậu có ở đây sốt ruột cũng không giúp ích gì nhưng đó là mẹ cậu, người quan trọng nhất đời cậu. Chú Trương còn chưa về tới, sao cậu có thể bỏ mẹ lại một mình trong bệnh viện được?

Hạ Chiêu nghiến răng:

– “Con không đi, con cứ ở đây đấy.”

Hạ Văn Ngạn cười khẩy một tiếng, không để ý tới cậu nữa mà quay ra Lâm Bội Linh. Chẳng rõ là chức trách của bác sĩ hay là trên tư cách chồng cũ tuy lạnh lùng nhưng coi như quen biết Lâm Bội Linh nữa, hỏi với giọng nghe không tốt tí nào:

– “Bắt đầu có thai từ khi nào?”

Lâm Bội Linh né ánh mắt chú, khều khều ngón tay nói nhỏ:

– “Tầm… Năm ngoái.”

Nói rồi dì lại vấp váp giải thích:

– “Tôi…Tôi chỉ muốn thử xem sao mà thôi.”

“Thử xem sao? Giờ cô hài lòng chưa?” – Hạ Văn Ngạn lạnh lùng như băng, mắt nhìn Lâm Bội Linh – “Không quan tâm đến sức khỏe của mình nhưng dù sao cũng đã người xung quanh quan tâm giúp rồi. Ích kỷ cũng có mức độ thôi, đã là người trưởng thành rồi thì cô phải có trách nhiệm với hành động của mình chứ. Chứ không phải là để con nhỏ còn vị thành niên đã phải lo lắng cho cô.”

Gương mặt vốn đã tái nhợt của Lâm Bội Linh thoắt cái trắng bệch, dì mở miệng tính nói nhưng cuối cùng im lặng, gục đầu.

Hạ Chiêu nhìn không nổi nữa, cau mày toan mở miệng, Hạ Văn Ngạn lại nói:

– “Sau đánh giá chung của Khoa Tim Mạch và Khoa Phụ Sản thì đề xuất là phải cho kết thúc kỳ mang thai càng sớm càng tốt. Tuy rằng với tính tình của cô chắc là không nghe lọt nhưng khuyên cô dùng não nghĩ cho bố mẹ đã 60 tuổi cũng như con trai ở kế cô nữa. Nếu cô xảy ra chuyện gì không may thì khổ là bọn họ. Cô chỉ đang thỏa mãn khao khát hi sinh từ một phía lẫn ảo tưởng của bản thân mà mình hãm sâu vào mà thôi. Bệnh tim bẩm sinh, không thể sinh con đẻ cái, từ bé đã bị bao trùm trong bóng ma chết chóc, lấy sinh con làm cách đối nghịch với vận mệnh, hay sự ra đời của sinh linh để dời đi sự sợ hãi trước cái chết của bản thân. Cũng giống như trước đây cô muốn kết hôn với một bác sĩ vậy, chẳng có ý nghĩa gì cả, bác sĩ không phải thần linh mà con nhỏ càng không, không ai có thể cứu rỗi cô. Cô…”

Hạ Chiêu không chen ngang khi nghe Hạ Văn Ngạn nói câu đầu tiên vì cậu đang ôm hi vọng một cách kỳ lạ rằng Lâm Bội Linh có thể sẽ nghe, nhưng lúc này cậu sốc đến mức không thốt nên lời. Dù Hạ Văn Ngạn nói đúng hay sai, có loại người nào có thể chẳng chút lưu tình nào gạt phăng cuộc đời của người khác như thế? Gán cho cái mác vô nghĩa luôn ư?

Cậu không dám nhìn Lâm Bội Linh sẽ phản ứng ra sao trước những lời này, đứng bật dậy cắt ngang lời chú:

– “Ông là ai mà ở đây lên giọng với người khác? Ông có tư cách gì hả? Đi ra ngoài! Ông đi ra ngoài cho tôi!”

Hầu như mọi người trong phòng bệnh sửng sốt cả, Lâm Bội Linh, chị làm part-time, hai điều dưỡng sau lưng Hạ Văn Ngạn cũng hết hồn nhìn về phía cậu. Nhưng không bao gồm Hạ Văn Ngạn.

Sắc mặt Hạ Văn Ngạn có phần u ám, nhưng chú lại không dao động cảm xúc mấy:

– “Ba không có tư cách lên giọng với cô ấy nhưng con là con trai ba, hẳn ba có tư cách dạy dỗ con chứ? Thái độ của con là thế nào đây? Không có phép tắc gì hết! Ba thấy là con sống kiểu không ra ngô ra khoai riết quen, 17 tuổi đầu mà chẳng biết kiềm chế cảm xúc của mình đứng đây la lối om sòm với ba mình. Không thấy mất mặt à?”

“Cái gì mà không ra ngô ra khoai? Có gì mà mất mặt?” – Hạ Chiêu cảm thấy rất hoang đường. Mới nãy từng câu từng lời Hạ Văn Ngạn nói như dao nhọn đâm vào Lâm Bội Linh lại thấy không có gì là không ổn mà giờ còn chất vấn thái độ của cậu như có lý lắm – “Ông thấy mất mặt thế chẳng phải không nhận tôi làm con là được mà?”

Dù sao thì cậu vĩnh viễn không đạt nổi kỳ vọng của Hạ Văn Ngạn, cả đời cũng không.

“Hạ Chiêu, hình như ba buông thả con quá rồi nhỉ?” – Hạ Văn Ngạn gằn từng lời – “Xem xem bây giờ con ra thể thống gì! Ba cực kỳ thất vọng về con!”

Hạ Chiêu không nghe nổi Hạ Văn Ngạn nói gì sau đó nữa, cậu nhìn cử động môi của Hạ Văn Ngạn chợt thấy quá sức vô nghĩa. Lâm Bội Linh kéo cậu lại, sợ cậu nói gì đó làm Hạ Văn Ngạn tức giận mà sốt sắng lắc lắc đầu với cậu. Dì rất không mong cậu với Hạ Văn Ngạn bất hòa, dì cố hết sức không để mọi người không vui.

Rõ ràng là mẹ tốt bụng, hiền lành, nhiệt tình và tốt tính với mọi người xung quanh đến vậy mà.

Cớ gì Hạ Văn Ngạn lại nói mẹ như thế?

Không ai được phép hết.

Khoảng chừng 1 tiếng sau, Trương Giang Dương mới chạy tới bệnh viện, có Dịch Thời đi chung với cậu ấy nữa.

Hạ Chiêu ngồi trên băng ghế trước cửa phòng bệnh, lục tục có người đi ngang qua cậu. Có những ánh mắt liên tục nhìn cậu với vẻ tò mò, nhưng cậu chả hề nhìn lên hay động đậy chút nào.

Thật ra cậu đang không nghĩ gì hết, chỉ thấy mệt mỏi quá chừng, muốn im lặng ngồi đây một lúc.

Trương Giang Dương ngần ngừ rồi vào thẳng phòng bệnh mà không chào hỏi Hạ Chiêu.

Hạ Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi hơi cúi đầu, có một đôi sneaker quen thuộc xuất hiện trước mắt, là Dịch Thời đang đứng trước mặt cậu.

Sau vài giây im lặng, Dịch Thời kéo khóa áo khoác đồng phục và cởi ra trùm lên đầu cậu ấy.

Hạ Chiêu vẫn không nhúc nhích, nhưng bóng tối trước mắt giống như là một tấm màn che vụng về che đi hết thảy cảm xúc của cậu. Bỗng nhiên sóng mũi cay cay, nước mắt chảy dài.

Đã lâu lắm rồi cậu không khóc một trận đến vậy, cứ như muốn trút hết những kìm nén, nỗi khổ và đau lòng ra bằng sạch. Cậu không thể kìm chế nổi, cậu chỉ có thể nghiến chặt răng để mình không khóc thành tiếng.

Ở cuối hành lang bệnh viện có dán tấm biển “GIỮ IM LẶNG” to tướng, nhưng trên thực tế người người qua lại, nào bệnh nhân, điều dưỡng, thân nhân,… đủ mọi loại âm thanh tiếng nói chồng chéo nhau như mớ tạp nham.

Giữa một mảnh ồn ã, có một cậu trai che mình bên dưới chiếc áo đồng phục cất tiếng nghẹn ngào khe khẽ đến khó có thể nghe thấy. Một cậu nam sinh cao ráo, trầm tĩnh đứng yên trước người, đang nhìn xuống cậu ấy. Bàn tay đưa lên phía đầu cậu ấy, đến khi còn cách khoảng nửa tấc lại thôi. Sau cùng cậu thả tay xuống, mà không đặt bàn tay ấy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.