Bật Mí

Chương 44



“Cậu về trường trước đi,” – Ngồi lúc lâu, Hạ Chiêu lấy tay lau đi nước đọng trên chai nước – “Tớ còn phải ở lại với mẹ.”

Dịch Thời:

– “Ừ, nếu có gì thì…”

Dịch Thời chỉ nói một nửa, Hạ Chiêu cười với cậu ấy một cái:

– “Ừa, cảm ơn nhé.”

Nhìn Dịch Thời vào thang máy, Hạ Chiêu mới xoay người vào phòng bệnh.

Trương Giang Dương đang lóng ngóng gọt táo, cũng chả biết táo từ đâu ra. Lbl nằm trên giường, mở mắt nhìn tay Trương Giang Dương như cực kỳ sợ nó cắt phải tay. Mẹ lúc nào cũng để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt ấy.

Hạ Chiêu nhìn một lúc rồi đi tới:

– “Mọi người có đói không? Có muốn ăn gì không?”

Lbl lập tức chuyển mắt nhìn về phía cậu.

“Mẹ đừng nhìn con, dù sao con vẫn không đồng ý đâu.” – Hạ Chiêu nói.

“Ông anh này không chịu nhưng không phải nó không thích con đâu hơ,” – lbl đặt tay lên chăn đắp trên bụng, như đang tự thì thà thì thào với mình:

– “Mấy đứa thích em trai hay em gái?”

“Em gái.” – Trương Giang Dương bật thốt.

Nói rồi, cậu nhìn sang Hạ Chiêu một cái. Thấy sắc mặt Hạ Chiêu không thay đổi gì mới nói thêm:

– “Em gái là quá tốt luôn ấy, em trai ngố lắm.”

Hạ Chiêu mặt không thay đổi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:

– “Đúng là em trai thì ngố thật.”

Lbl nhếch môi nhoẻn cười nhẹ.

Mặc dù bác sĩ nói không sao và ngày mai là có thể xuất viện rồi nhưng Hạ Chiêu vẫn không yên lòng, nói Trương Giang Dương về trước còn mình ngủ lại qua đêm ở bệnh viện.

Kỳ này Trương Bằng xuống tỉnh chạy hàng, dù đã nhận được điện nhanh chóng đặt vé bay về nhưng lúc chú tới bệnh viện cũng đã tối muộn.

Trương Bằng thấy Hạ Chiêu nói xin lỗi không dứt:

– “Xin lỗi Tiểu Chiêu, chú tới trễ.”

Hạ Chiêu nhìn gương mặt mỏi mệt uể oải của chú, thầm buông tiếng thở dài:

– “Chú à, chú về nghỉ ngơi trước đi ạ. Để con ở lại đây là được.”

Trương Bằng rất kiên trì:

– “Không, không, không. Con cứ về nghỉ ngơi đi, để chú ở lại trông cho.”

Lbl ngủ không yên, nghe tiếng động nhỏ xíu cũng tỉnh. Dì hé mắt, thấy Trương Bằng thì chợt mắt sáng rỡ, gọi nhỏ:

– “Chồng ơi!”

Trương Bằng vội bước tới, cẩn thận xoa xoa mặt dì:

– “Em vất vả rồi.”
Đủ rồi nhe.

Hạ Chiêu ho nhẹ một tiếng:

– “Vậy con về trước vậy. Sáng mai con quay lại làm thủ tục xuất viện.”

Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Chiêu lấy điện thoại trong túi ra. Vừa đi xuống vừa nghĩ phải nói làm sao để xin ông Chu cho nghỉ thêm ngày mai nữa.

Hạ Chiêu vừa gửi tin nhắn đi thì ông Chu đã gọi tới hỏi thăm sức khỏe Lâm Bội Linh và an ủi mấy câu rồi lại lòng vòng nhắc nhở bài vở nặng mong cậu có thể đi học lại càng sớm càng tốt.

Hạ Chiêu thuận miệng đáp, hờ hững đi xuống cầu thang ra hành lang.

Chợt, cậu dừng bước.

Băng ghế ngoài sảnh tầng 1 không có ai ngồi, ở hàng ghế đằng sau có bóng ai đó thân quen đang ngồi. Người ấy đang cúi đầu lật trang sách trên tay.

Hạ Chiêu:

– “Thầy à em có việc cúp trước ha thầy.”

Không đợi Hạ Chiêu đáp lời, cậu đã nhanh chóng cúp điện thoại và sải bước đi thẳng tới. Đi gấp gáp tới độ va phải cái ghế bên cạnh vẫn không dừng lại.

“Sao cậu còn ở đây?” – Hạ Chiêu đứng trước mặt Dịch Thời.

Dịch Thời ngẩng đầu lên, thấy cậu dường như có phần bất ngờ thì khép lại quyển sách trên tay:

– “Có đi, sau giờ truy bài tối mới tới đây đó chứ.”

Hạ Chiêu thấy được tựa sách trên tay cậu ấy rõ ràng – “Tây Du Ký, bản dành cho thanh thiếu niên”.

Hạ Chiêu:

– “Thế sao cậu không đi lên?”

Sau một hồi im lặng, Dịch Thời:

– “Lên.”

Lên khỉ á.

Hạ Chiêu khó mà diễn tả cảm xúc của mình, vừa hơi cảm động vừa hơi tức giận lạ lùng. Cậu cứ thế trợn mắt nhìn Dịch Thời, Dịch Thời cũng cứ thế mà ngẩng đầu nhìn cậu.

Thôi bỏ đi! Không chấp cậu ấy!

“Có chú Trương ở đây rồi, tụi mình về trước đi.” – Hạ Chiêu sờ sờ bụng, không biết là đói thiệt hay do gặp Dịch Thời nữa mà lúc này cậu thấy hơi xót ruột:

– “Đi trước cái đã, tớ đói rồi.”

Dịch Thời lập tức đứng dậy:

– “Được.”

Thật ra thì Dịch Thời quay lại bệnh viện sau khi tan học giờ truy bài tối, cậu có lên tầng phòng bệnh của Lâm Bội Linh và thấy Hạ Chiêu đang nói chuyện với Lâm Bội Linh qua cửa kính. Cậu chỉ muốn xem Hạ Chiêu coi sao, thấy trạng thái của cậu ấy tạm ổn nên chưa vào làm phiền.

Cũng tính đi đấy nhưng cuối cùng quyết định ở lại thêm tí nữa.

Tuy là Hạ Chiêu thẳng thắn trong việc khóc và cười nhưng thật ra cậu ấy nhịn rất giỏi. Cậu ấy lén kìm lại nước mắt, lúc nào cũng tránh cho người khác dòm ngó.

Nếu như cảm xúc của Hạ Chiêu vỡ òa, cậu muốn là người đầu tiên được chứng kiến.

Lúc ra khỏi hành lang, Hạ Chiêu không khỏi hỏi:

– “Sao cậu tới mà không nói tớ hay?”

“Tôi tới thăm dì xíu thôi, tính đi về đấy chứ.” – Dịch Thời nói.

Hạ Chiêu không tính bỏ qua cho cậu ấy:

– “Tới thăm mẹ tớ hay tớ đó?”

Sau một hồi im lặng, Dịch Thời:

– “Cậu.”

“Shh” Hạ Chiêu hít ngược một hơi.

Dịch Thời:

– “?”

“Chân bị đau, mới bị va trúng chân.” – Hạ Chiêu nói.

Dịch Thời nhìn xuống:

– “Đâu?”

Hạ Chiêu:

– “Không nói cậu đâu.”

Dịch Thời:

– “…”

Hạ Chiêu:

– “Cậu tới bệnh viện có nói tớ biết đâu, sao tớ phải nói cho cậu chân tớ bị đau ở đâu chứ?”

Dịch Thời hơi cúi đầu, hình như nhìn xem chân đau của Hạ Chiêu là chân nào:

– “Sau này không thế nữa.”

Sau này ư?

Hạ Chiêu đang tính chôm chỉa quyển Tây Du Ký trên tay Dịch Thời sẵn khịa cậu ấy mấy câu, tay vươn được tới nửa thì im lặng hạ xuống.

Còn có sau này nữa sao?

Có kha khá hàng quán nhỏ gần bệnh viện, Hạ Chiêu nhìn chung quanh rồi chọn một tiệm cháo nồi đất.

Qua hơi nóng nồi cháo đất, Dịch Thời lấy đi cái bát trước mặt Hạ Chiêu, cầm muôi múc cháo cho cậu ấy, hỏi như lơ đãng:

– “Có còn đau không?”

Hết đau từ lâu rồi.

Hạ Chiêu gật gật:

– “Có hơi.”

“Chốc nữa ra tiệm thuốc mua tí thuốc về bôi.” – Dịch Thời đẩy bát cháo được múc đầy tới trước mặt Hạ Chiêu.

“Không cần đâu,” – Hạ Chiêu cầm muỗng quậy quậy cháo nóng hổi – “Xíu nữa là hết đau ngay thôi.”

Qua hồi lâu, Dịch Thời:

– “Ở chân trái hay chân phải?”

Hạ Chiêu:

– “Quên rồi.”

Cháo nấu nồi đất rất đặc, dạ dày hơi chua chua dần dà được lấp đầy xoa dịu.

Quả nhiên là đói quá mà.

Hạ Chiêu không nói gì, cả Dịch Thời cũng thế. Dịch Thời không phải để ý Hạ Chiêu từng tí, nhưng bát cậu ấy vừa vơi thấy đáy là đã múc thêm cháo giúp ngay.

Hạ Chiêu nghĩ, Dịch Thời tốt với mình quá đi.

Vốn dĩ cậu không phải loại người khó chiều như vậy đâu, tại Dịch Thời tốt với cậu quá nên mới càng ngày càng hay hờn mát.

Dịch Thời đi rồi, cậu sẽ lại trở về với nỗi cô đơn. Không có ai gọi cậu lên tầng ăn uống, hay có ai dẫn cậu đêm khuya đi ăn cháo nữa.

Đến khi đó, cậu sẽ học cách làm quen lần nữa thôi.

Giống như hồi nhỏ ấy, cậu bị té vẫn bò dậy được, bò dậy dù không có ai đỡ.

Chẳng qua có hơi chưa quen được thôi.

Nhưng nhanh rồi cũng quen ấy mà.

Lúc cậu dọn ra khỏi nhà họ Hạ, lúc Lâm Bội Linh và Trương Bằng kết hôn, cậu cũng có quen đâu. Nhưng cậu không kể với bất cứ ai cả, bởi vì không có ai để kể.

Nhưng, mọi chuyện từ từ rồi sẽ ổn thôi.

Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Trong lúc Hạ Chiêu im lặng ăn hết bát cháo thứ hai thì điện thoại đổ chuông.

Là Trương Bằng.

Trương Bằng ít khi gọi thẳng cho cậu, cả hai liên lạc toàn là thông qua Lâm Bội Linh cả.

Hạ Chiêu phải mất mấy giây mới nhận cuộc gọi:

– “Alo, chú Trương.”

“Tiểu Chiêu à, con về tới nhà chưa? Còn thức chứ? Chú có làm phiền con không?” – Trương Bằng cố ý hạ giọng thật thấp. Chắc là chú đang trong WC bệnh viện, Hạ Chiêu nghe mang máng tiếng giật nước.

“Không sao đâu ạ, không làm phiền con đâu. Con mới về tới nhà thôi.” – Hạ Chiêu nói thế nhìn sang Dịch Thời một cái, nhưng cậu ấy không có phản ứng gì với lời nói dối này của cậu cả mà chỉ múc thêm muôi cháo đầy ụ vào bát cậu.

“Về tới nhà an toàn thì tốt x 2,” – Trương Bằng nói rồi hơi ngần ngừ – “Tiểu Chiêu à, hiện tại chú muốn nói chuyện với con một chút. Con có rảnh không?”

“Dạ, có rảnh. Chú nói đi.” – cũng đoán ra đại loại chú ấy sẽ nói gì, dưới ánh đèn sợi đốt sáng  rõ đôi mắt của Hạ Chiêu ánh lên vẻ hơi lạnh lùng, nhưng giọng điệu vẫn rất thoải mái.

“Thế chú nói ha. Chú biết con rất lo lắng cho mẹ con, chú cũng đã khuyên mẹ con rồi nhưng cô ấy thật sự rất muốn đứa bé.” – Trương Bằng thấp giọng nói – “Chú có hỏi bác sĩ, phải theo dõi kỹ, khám thai sau đó thì các bác sĩ sẽ tiến hành đánh giá mức độ rủi ro. Tới khi đó mới biết là phải sinh mổ (đẻ mổ/mổ lấy thai/C-section) hay sinh thường. Chú biết việc đó rất mạo hiểm…”

Bàn tay Hạ Chiêu vô thức gẩy gẩy muỗng cháo, cậu chả thể nghe nổi bất cứ lời nào Trương Bằng nói nữa, cứ đứng lại ở “Chú biết việc đó rất mạo hiểm…” dở câu.

Biết việc đó mạo hiểm sao?

Không, chú không biết.

Hạ Chiêu phủ định trong lòng, mấy người không biết đâu, chú lẫn Trương Giang Dương cũng không biết. Nếu như mọi người biết thì đã đâu có lo lắng xen chút niềm vui mừng được làm cha làm anh nữa.

Cậu lạnh lùng nghĩ, nếu như dì nhỏ với ông bà ngoại lúc này mà hay tin thì họ không vui mừng chút nào ngay đâu. Bởi vì đối với họ, đứa bé ấy sẽ dẫn họ vào nguy cơ mất đi Lâm Bội Linh, người mà họ yêu thương nhất.

Hạ Chiêu cũng giống thế, cậu yêu thương và quan tâm Lâm Bội Linh nhất, cho nên căn bản cậu không hề quan tâm đến thai nhi chưa hình thành đó.

Cậu không muốn Lâm Bội Linh phải mạo hiểm mạng sống của mình vì bất kỳ ai cả.

Mà Trương Bằng với Trương Giang Dương thì khác cậu, họ quan tâm Lâm Bội Linh lẫn đứa bé.

Nhận ra điểm ấy nó khó chịu như bị gai đâm vậy.

Sao họ có thể dễ dàng để cho Lâm Bội Linh mạo hiểm với mạng sống của mình như vậy?

Hoặc giả Lâm Bội Linh không có quan trọng đến thế đối với họ.

Ít nhất thì, không quan trọng đến mức như với cậu cũng như dì nhỏ và ông bà ngoại.

Lâm Bội Linh với Trương Bằng kết hôn hơn 3 năm rồi, Hạ Chiêu với Trương Bằng, Trương Giang Dương trở thành người nhà cũng được hơn 3 năm. Đây là lần đầu tiên Hạ Chiêu có suy nghĩ tách biệt cậu với bọn họ.

Họ cũng là người ngoài cả thôi.

Thậm chí cậu còn nghĩ, một cách khá là đau lòng, rằng thực chất cậu không đặt Trương Bằng, Trương Giang Dương ở mức quan trọng hay gần gũi như Lâm Bội Linh.

Chỉ có cậu với Lâm Bội Linh mới là gần gũi nhất.

Chợt Hạ Chiêu thấy nhớ dì nhỏ với ông bà ngoại quá.

Lâm Bội Linh cũng là người gần gũi nhất với họ.

Nhưng Lâm Bội Linh yêu Trương Bằng, Lâm Bội Linh coi Trương Giang Dương như con ruột và Lâm Bội Linh cũng muốn hạ sinh đứa bé này.

“Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, con có đang nghe không?”

“Dạ, con đang nghe.” – Hạ Chiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Chúng ta định… Chúng ta còn đang bàn bạc, chú tính không chạy hàng nữa, bán xe tải đi rồi phụ trông tiệm. Hai đứa sinh viên làm bán thời gian để coi sao có cho người ta nghỉ không, chú phụ tiệm bánh cùng với mẹ con, cũng tiện chăm sóc mẹ con hơn. Con thấy sao?” – Trương Bằng thận trọng nói tiếp.

Nếu như họ đã bàn bạc kế hoạch kỹ càng rồi thì cần gì hỏi ý cậu nữa? Giọng điệu của Trương Bằng tuy là đang hỏi nhưng rõ ràng là đã quyết định rồi. Vả lại thậm chí nếu Hạ Chiêu không đồng ý thì họ cũng sẽ nghĩ cách thuyết phục cậu thôi.

Đương nhiên là cậu thấy chả ổn rồi, không, cậu không đồng ý.

Nhưng cậu có thể làm gì đây? Khóc lóc như hồi nhỏ? Khóc lóc có ích gì không?

Huống hồ nếu như Trương Bằng không chở hàng nữa, tiệm bánh gánh hết thì căn bản là khó mà duy trì sinh kế lắm. Cậu với Trương Giang Dương sắp lên đại học tới nơi rồi, chi phí thêm một đứa rồi còn phải để dành ra một khoản tiền để phòng cho Lâm Bội Linh. Khoản để dành là quan trọng nhất để lỡ đâu gặp chuyện gì bất trắc.

Chuyện gì cũng cần tiền hết.

Nhưng sau một hồi im lặng, Hạ Chiêu rủ mắt:

– “Tóm lại thì cứ nghe theo lời bác sĩ đi ạ. Đừng có cố quá, những việc khác thì cứ theo ý chú với mẹ.”

Hạ Chiêu cảm thấy hơi chua trong dạ dày trồi lên lại rồi, chua chua đăng đắng.

Cậu chịu xuống nước không phải vì bất cứ lý do gì mà là cậu yêu thương Lâm Bội Linh hơn hết thảy bọn họ.

Hạ Chiêu biết mình tính tình nóng nảy nhưng nghe lời thì dễ xiêu, khi giận thì khó kiềm chế cảm xúc nhưng nghe mềm mỏng là bắt đầu thức tỉnh tự hỏi có phải mình hơi quá đáng quá không. Hẳn Lâm Bội Linh cũng biết nên mới bảo Trương Bằng gọi tới, nói rằng chú ấy đang hỏi ý kiến mình nhưng trên thực chất là đang dỗ dành cậu.

Cậu bỗng nhớ tới ông bà nội trong cơn hoảng hốt, năm ấy bọn họ đồng ý để cậu theo Lâm Bội Linh, có phải cũng là tâm trạng này không?

Buông tay như dứt mất miếng thịt vậy.

Trông thì cậu có vẻ cố gắng hết sức làm lơ rất nhiều chuyện, cái hồi mà cậu rời khỏi nhà họ Hạ, bà nội đóng cửa phòng mãi chưa thấy ra. Thật ra thì cậu mang máng nghe thấy tiếng khóc, nhưng cậu đã không dừng lại và chẳng chút do dự chạy về phía Lâm Bội Linh.

Vì chuyện đó mà, qua nhiều năm như thế, lần đầu tiên cậu sinh ra nỗi hối lỗi chẳng đành.

Thấy chưa, cậu lại nghĩ, có không biết gì đi nhưng làm sao mà tính cho được những chuyện ấy? Tình cảm vốn dĩ đã mơ hồ khó đoán, đã yêu thì làm sao mà so sánh làm sao mà lý lẽ ở đây được?

Nếu như Trương Bằng không yêu Lâm Bội Linh, nếu như chú ấy không đối xử với cậu như một gia đình thì cần gì phải hạ giọng thấp như thế nói chuyện với cậu?

Suy nghĩ bay tới tận đâu, nhưng Hạ Chiêu vẫn nghe được rõ ràng đầu bên kia tg hỏi:

– “Tiểu Chiêu, có phải con không vui không?”

“Dạ, con sợ lắm.” – Hạ Chiêu không phủ nhận, cậu nhìn xuống bát cháo, hít mũi một cái thật khẽ – “Chú ơi, chú nhớ chăm mẹ con thật kỹ nhé, quan trọng nhất là an toàn tính mạng cho mẹ. Con thật sự không thể mất đi mẹ được.”

Trương Bằng như không ngờ cậu sẽ nói như vậy, hơi nghẹn ngào:

– “Xin lỗi con rất nhiều nhé Tiểu Chiêu. Chúng ta đã quá xem nhẹ, chú nhất định sẽ cố gắng hết sức đảm bảo Linh Linh được khỏe mạnh bình an.”

Cúp máy, Hạ Chiêu ngả ra lưng ghế như đã mệt lả đi, nhìn chằm chằm ngọn đèn sợi đốt trên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Dịch Thời cầm chặt cái muôi, khuấy rất nhẹ rồi lại dừng.

“Tớ không đi học vẽ nữa. Tớ không đến phòng học vẽ hay tới lớp hội họa luôn.” – Hạ Chiêu bỗng nói – “Học Mỹ thuật tốn chi phí quá. Bắt đầu từ ngày mai tớ phải chăm chỉ học tập, cố gắng thi vào đại học nào tốt tốt mới được.”

Nói rồi cậu bật người khỏi lưng ghế, cầm muỗng hớp một ngụm cháo.

“Không ăn nữa, ăn hết nổi rồi.” – Hạ Chiêu còn bảo – “Sau này tớ cũng không thể ăn bữa quá thịnh soạn được, phải tiết kiệm thôi.”

Dịch Thời nhìn cậu:

– “Cậu có thể ăn với tôi.”

“Bao giờ thì cậu đi? Cậu đi thì không ai thuê căn đó nữa, tớ đành phải bán đi.” – Hạ Chiêu như không nghe, nhìn Dịch Thời nói một cách rất ung dung tự nhiên.

Dịch Thời cũng nhìn cậu, viền mắt khô cong, không có nước mắt hay hoe đỏ. Nhưng cậu ấy càng ra vẻ ung dung như vậy chả thà khóc ra.

“Tôi không đi.” – Dịch Thời mềm giọng đi.

Hạ Chiêu đứng hình một hồi, lặp lại:

– “Không đi?”

“Ừ.” – Dịch Thời đáp.

Qua vài giây, Hạ Chiêu:

– “Sao cậu lại đổi ý?”

“Không có đổi ý,” – Dịch Thời nói – “Tôi mãi chưa quyết định được cho tới 2 ngày trước, hôm nay mới báo qua thôi, nên là chưa kịp nói với cậu.”

Quyết định từ 2 ngày trước?

Tức là Dịch Thời đợi cậu cùng đi tới trường sáng hôm đó không phải vì cậu ấy sắp phải đi sao?

“Thiệt không? Thật ra thì tớ rất không muốn cậu đi đâu, cậu đi tớ không còn ai ngồi cùng bàn rồi khách trọ cũng mất luôn rồi sao.” – Hạ Chiêu cười một cái – “Cậu ở lại có gì phiền phức không?”

Dù sao đi nữa, nhờ những lần trước, có thẳng thắn thừa nhận cái cảm xúc không nỡ nho nhỏ ấy hết ra cũng không thấy ngượng nghịu nữa.

“Ừ, mà Dịch Khiêm vẫn ở đây.” – Dịch Thời nói.

“Tớ cũng ở đây mà. Tớ cũng sẽ giúp đỡ cậu.” – Hạ Chiêu cười nói.

“Ừ.” – Dịch Thời rủ mắt nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau một lúc, cậu thở dài rất nhẹ:

– “Đừng cười, trông xấu lắm.”

“Tớ sẽ vẫn cười.” – Hạ Chiêu, vừa như đang tức giận lại vừa như đang xả cơn giận, hỏi từng chữ:

– “Tại sao tớ không được cười? Cùng tùy hứng như nhau thì tại sao tớ lại không được? Tớ vẫn là trẻ vị thành niên! Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười! Giờ tớ muốn cười đấy.”

Dịch Thời muốn nói rồi thôi, ánh mắt mang chút bất đắc dĩ lẫn chiều theo:

– “Vậy cậu cười đi.”

“Không cười đâu.” – Hạ Chiêu nói – “Cậu nói tớ cười xấu lắm.”

Nói rồi cậu đứng lên ra tính tiền.

Trời đã khuya khoắt, 2 cậu học sinh mặc đồng phục đêm hôm chưa về nhà mà đi ăn khuya ngoài hàng quán chắc là lạ lắm. Lạ tới độ lúc Hạ Chiêu ra phía trước tính tiền, ông chủ hàng quán ngậm thuốc lá không khỏi nói một câu:

– “Về nhà sớm đi.”

Nói cứ như Hạ Chiêu là thằng nhóc choai choai phản nghịch bỏ nhà đi bụi vậy.

“Ừ.” – Hạ Chiêu cười với ông ta.

Ban đêm trời hơi lạnh, lúc ra khỏi hàng quán Hạ Chiêu rùng mình một phát:

– “Có gọi taxi không?”

“Ừ.” – Dịch Thời đi vòng qua bên gió thổi, chắn bớt gió giúp Hạ Chiêu.

Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Hạ Chiêu chưa thể tiêu hóa hết, đến giờ đầu óc cậu còn hơi ù ù chậm chạp đây.

Nhưng những chuyện ấy không vui vẻ gì cho cam, giờ Hạ Chiêu chả muốn nghĩ tới nữa.

Chuyện đáng mừng duy nhất là Dịch Thời không đi nữa.

Cho tới tận khi Hạ Chiêu về đến nhà, cậu thấy Dịch Thời đứng ngoài hành lang tầng 6 nhìn cậu khép cửa lại, bất giác niềm vui dâng lên từ tận đáy lòng.

Tốt quá rồi, Dịch Thời không đi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.