Bật Mí

Chương 55



Ăn thịt nướng xong đã là chiều, các học sinh đi theo hướng dẫn viên du lịch leo đến sườn núi.

Ở cuối bậc thang dốc ngược có ngôi đền cổ xưa với bức tường màu vàng quýt và ngói lưu ly tối màu, đậm vị cổ. Xung quanh là rừng cây rậm rạp, nửa xanh nửa vàng tựa như bóng đổ bao quanh ngôi đền này thật yên tĩnh và trang nghiêm.

“Có đi dâng hương không?” – La Hạo hỏi – “Nghe hướng dẫn viên nói đền này linh lắm.”

Hạ Chiêu khựng chân trước cửa:

– “Tớ không đi đâu, mấy cậu cứ đi đi.”

Liệu thần linh có thật sự lắng nghe lời nguyện cầu của chúng ta?

Thần linh sẽ phù hộ những người như cậu ư?

Liệu thần linh có biến nguyện vọng của cậu thành sự thật không?

Trước giờ Hạ Chiêu luôn thấy mình là người vô thần lớn lên trong giá trị chủ nghĩa khoa học, khi cần đến tâm linh vẫn phải đắn đo một phen. Nhưng vào lúc này lại ngẩn ngơ trong ngờ vực như vậy.

Các học sinh không tin mấy vào lời hdv nói. Họ hoặc chơi hoặc thử vận may, hết người này đến người khác, thả tiền xu vào hồ cầu nguyện trong đền, mà cũng có một số là thật sự chạy vào bên trong dâng hương. La Hạo với Khương Lâm là một trong số đó.

Hạ Chiêu không vào, Dịch Thời cũng không, mà mọi người xung quanh đã đi xa với bọn cậu, cậu thấp giọng hỏi:

– “Sao thế?”

Hạ Chiêu ngẩng đầu, núi rừng gió lạnh ùa như nước  xiết. Có lẽ những đám mây đã bị gió xua đi, nắng chiều 3 giờ hơn rọi thẳng xuống đầu, cả ngôi đền cũng rợp nắng khiến nó chợt như tỏa sáng, xua tan cái cảm giác rừng rậm ảm đạm.

Cậu không nhìn Dịch Thời, dụi mũi:

– “Mệt.”

Dịch Thời nói nghe chút luống cuống tay chân:

– “No bụng buồn ngủ?”

“Tại tớ quen ngủ trưa, ” – Hạ Chiêu cãi – “Cậu không ngủ trưa thì làm sao mà biết giấc ngủ trưa quan trọng với tớ như thế nào?”

Dịch Thời:

– “Đây là điểm đến cuối, chốc nữa là được lên xe về trường rồi.”

Lên xe là được nghỉ ngơi.

“Ể? Sao thời gian trôi nhanh quá vậy. Tớ chưa muốn quay lại học hành đâu, ” – Hạ Chiêu quay phắt thái độ được ngay, vẫn miễn cưỡng nhìn quanh quất – “Tụi mình tranh thủ vào tham quan xíu vậy?”

Dịch Thời:

– “…”

Đi chơi về là hai ngày hội thao, chênh lệch giữa kỳ vọng và thực tế của Hạ Chiêu kể ra cũng không quá lớn.

Dù gì thì được nghỉ học hai ngày, trừ việc không có Dịch Thời ở đây cũng như trời hơi lạnh thì vẫn khá ổn.

Lễ khai mạc diễn ra vào sáng bữa đầu tiên, nội việc từng lớp dàn hàng theo đội hình bước vào buổi lễ và thời gian cho thầy hiệu trưởng lên phát biểu cũng tốn hơn phân nửa thời gian rồi.

Hạ Chiêu tham gia thi nhảy cao và 800m nam; thi nhảy cao là vào chiều ngày đầu tiên và 800m nam vào buổi chiều ngày thứ hai. Cho nên lịch thi đấu rất là nhàn và công bằng.

Các lớp từ lớp 10 đến lớp 12 được phân chia theo khán đài trên đường chạy quanh sân thi đấu. Khu vực của lớp B3 nằm ngay hướng gió, gió thổi mạnh tới độ nhức cả đầu. Hạ Chiêu đang trốn trên khán đài chơi game, đang chơi được dở thì Tả Nhuế đang gấp gáp đi tìm người:

– “Hạ Chiêu đâu? Hạ Chiêu đâu rồi? Hạ Chiêu đâu rồi? Trên loa nói duyệt thi nhảy cao kìa, cậu ấy đâu rồi?” 

Hạ Chiêu ló đầu ra:

– “Ể? Giờ mới 14h17 thôi mà.”

Trên danh sách hội thao phát cho mỗi lớp có ghi là nhảy cao bắt đầu lúc 15h30.

“Ể cái gì mà ể, đi đi kìa. Cậu không khởi động à?” – Tả Nhuế lấy bảng tên của Hạ Chiêu trên bàn lên đưa cho La Hạo, luôn miệng hối – “Nhanh dán lên lưng cho ổng đi. Lên kìa.”

Phong trào hội thao cũng giống như những cuộc thi đấu khác, thể lực quan trọng mà tinh thần cũng thế. Tuy rằng nói là căng quá dễ ảnh hưởng đến phong độ thi đấu nhưng Hạ Chiêu hơi bị cứng quá, chẳng có tí ti lo lắng nào trong khi đó Tả Nhuế muốn lo dùm.

Phong trào hội thao lần này tính thẳng vào xếp hạng lớp, Hạ Chiêu là một trong số ít vận động viên trong lớp đủ sức tranh hạng cho nên hiển nhiên là đối tượng được cả lớp quan tâm nhất.

Hạ Chiêu đang lười biếng vào duyệt trong khu vực duyệt cho xong, Tả Nhuế với La Hạo mỗi người hộ tống hai bên như vệ sĩ vào khu thi đấu. Đến khi đi ngang qua khán đài lớp nào đó không rõ, bỗng nhiên có bạn nữ hô to:

– “HẠ CHIÊU CỐ LÊN!”

Trên khán đài ồ lên cười lớn, có đứa còn nhao nhao huýt sáo.

Hạ Chiêu quay qua và cười về phía người mới hô:

– “Cám ơn nhé.”

La Hạo vai run run nhịn cười, Tả Nhuế giật mình, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà nhắn cho Dịch Thời một tin:

Cậu không tham gia hội thao, Hạ Chiêu chiếm hết spotlight rồi

Nhỏ vốn cho là Dịch Thời đang học bồi dưỡng không nhắn lại nhỏ được ngay đâu, nhưng chỉ trong vài giây sau, Dịch Thời đã phản hồi:

Nhảy cao?

Tả Nhuế:

Ừa, đám con trai lớp mình chỉ trông cậy được vào cậu ấy với Hà Đại Tiên thôi. Hạ Chiêu nhảy cao vẫn ổn lắm, La Hạo còn chuẩn bị ghi lại giờ phút huy hoàng của cậu ấy nữa

Dịch Thời:

Quay lại?

Tả Nhuế:

Tớ nghe Hạ Chiêu bảo La Hạo quay video lại, Khương Lâm chụp hình

Dịch Thời:

Cám ơn.

Cám ơn?

Tả Nhuế hơi khó hiểu nhưng Hạ Chiêu với La Hạo đã đi tuốt đằng trước rồi nên nhỏ cũng vội chạy tới.

Đi được nửa, Tả Nhuế gặp một người bạn mà nhỏ quen trên đài phát thanh, bảo là bài phát biểu của lớp 11B3 chưa nộp lên. Muốn thắng hội thao trừ thi đấu lấy giải còn lấy điểm qua bài phát biểu nộp lên cho bên phát thanh.

Tả Nhuế vội vàng chạy về khu vực lớp nhờ mấy bạn rảnh rảnh cầm bài phát biểu đã thống nhất lên nộp cho bên phát thanh. Sau đó chạy về sân thi đấu nhảy cao, cuộc thi đã sắp bắt đầu.

Các học sinh tham gia đã cởi áo khoác và bắt đầu dãn chân dãn tay khởi động, nhưng Hạ Chiêu thì vẫn mặc áo khoác cotton tán chuyện với mọi người như quên luôn việc mình vào thi đấu.

Tả Nhuế nhìn sang, có cả nhóm người vây quanh cậu ấy, trừ các bạn trong lớp ra thì hầu hết toàn là con gái.

Tả Nhuế nhìn một hồi, không khỏi đi tới bất lực nhắc nhở:

– “Cậu không khởi động à?”

Hạ Chiêu hòa nhã giới thiệu với mọi người:

– “Đây là lớp trưởng lớp mình đó.”

Một đám con gái đồng loạt nhìn về phía Tả Nhuế.

Tả Nhuế:

– “…”

Một hồi sau, một cô bạn trong nhóm người hỏi nhỏ:

– “Dịch Thời đâu rồi, sao mình không thấy bạn ấy đâu hết.”

Hạ Chiêu bọc mình trong chiếc áo khoác, nhảy nhảy tại chỗ làm nóng người. Cậu nghe vậy thì quay sang:

– “Cậu ấy bận đi học đội tuyển rồi, không tham gia hội thao với lớp được.”

Các nữ sinh cất tiếng thất vọng.

Hạ Chiêu nghĩ thầm, tớ còn tiếc hơn mấy cậu đây.

Luật thi đấu nhảy cao: độ cao ban đầu là 1.5m, hết một vòng nâng lên 5cm. Có 3 lượt nhảy, nhảy qua thì bước vào vòng kế tiếp, không qua thì bị loại thẳng.

Kỷ lục cao nhất của Hạ Chiêu vào năm ngoái trong kỳ hội thao là 1.85m. Cho nên mấy vòng trước mắt không khó khăn với cậu gì mấy, cậu bay nhảy trong không khí một cách dễ dàng và đẹp mắt.

Cậu nhảy xong cái nào là các học sinh ngồi trên khán đài xem ồn ào cất tiếng cổ vũ hoan hô cái đó, từ 1.5m cho tới 1.75m.

Trọng tài môn nhảy cao không nhịn nổi cười:

– “Mấy đứa cứ vầy, cái em thi đấu ấy, trò Hạ Chiêu, bị áp lực lắm đấy.”

Hạ Chiêu nhảy xong ra góc đợi, trời lạnh, La Hạo giữ áo khoác của cậu ấy vừa nhảy xong là khoác vào ngay cho và cởi ra trước khi nhảy tiếp.

Độ cao càng ngày càng cao, số người thi đấu càng thưa thớt, Hạ Chiêu bắt đầu nghiêm túc xoạc chân dãn người.

Hạ Chiêu đang dãn cơ chân, cười bảo:

– “Không sao đâu thầy ạ. Em miễn dịch với áp lực mà, mọi người vui là được. Nhưng mà tấm nào xấu cấm có tung ra nghen, không được tung trong lớp mấy người mà càng không được in ra dán poster hen.”

Đám đông cười ồ lên chân thành.

Thầy giáo có chút ngạc nhiên:

– “Mấy đứa có cùng lớp bạn đâu? Sao lại cổ vũ bạn cố lên?”

“Tại vì bạn đẹp trai ạ.” không biết là ai đã trả lời một câu, cả đám lại bật một tràng cười.

Môn nhảy cao không chia làm sơ kết chung kết gì mà có kết quả ngay.

Kết quả Hạ Chiêu cầm giải nhì, xếp sau một học sinh chuyên thể dục lớp 10.

Tả Nhuế đã rất là vui rồi:

– “Tớ cứ tưởng là hạng đồng chứ ai ngờ là bạc. Lạ quá, hạng 1 năm ngoái đi đâu rồi ta?”

“Ra trường á.” Hạ Chiêu đang lướt xem ảnh sẵn đáp – “Hồi năm ngoái đã lớp 12 rồi.”

Khương Lâm chụp cho cậu rất nhiều, nhưng cậu chẳng ưng tấm nào cả. So qua so lại một hồi, cậu chọn tấm bật nhảy như yến bay nhẹ nhàng vút mình qua xà ngang.

Mặc dù có hơi mờ nhưng tấm này là đẹp trai nhất rồi.

Lướt lướt ngón tay và gửi cho Dịch Thời.

Hạ Chiêu:

Đẹp trai không?

Dịch Thời:

Chúc mừng

Hạ Chiêu:

Sao đang trong giờ mà cậu lại bấm điện thoại? Rì pọt

Dịch Thời:

Thầy nhìn tôi bấm

Hạ Chiêu:

Thầy nào vậy? Sao dễ thế

Dịch Thời:

Thầy bên khối 12

Hạ Chiêu:

À…

Thầy bên khối 12 là sao hả? Ông thầy mà thấy cậu ấy giới thiệu như này tức xì khói.

Dịch Thời:

Thấy video rồi

Hạ Chiêu:

Video tớ đẹp trai nhảy cao ngầu lòi à?

Dịch Thời:

Ừ, với một nhóm các bạn nữ

Hạ Chiêu:

Nhóm các bạn nữ nào?

Dịch Thời thả luôn một video vào, Hạ Chiêu bật lên, video quay từ khá xa nhưng có thể thấy được rõ cậu đang chuyện trò vui vẻ với các bạn nữ.

Hạ Chiêu:

Người ta hỏi về cậu đó. Tớ đang trả lời tại sao cậu không tham gia hội thao mà?

Thật thì video này không rõ tiếng, cậu cũng chả biết nói cái gì lúc ấy cả. Nhưng trực giác mách bảo mình phải đổ cái vỏ này cho Dịch Thời mới được.

Dịch Thời lại quăng qua đoạn clip khác nữa, trên clip là cậu đang nói chuyện với giáo viên làm trọng tài và kêu mọi người không được tung ảnh xấu của mình.

Hạ Chiêu:

Cậu lấy đâu ra nhiều clip vậy?!

Dịch Thời:

Trên diễn đàn

Hạ Chiêu ngạc nhiên là Dịch Thời mà cũng lượn diễn đàn? Cũng đúng, các bạn mình đang chơi thể thao mà cậu ấy vẫn phải nhịn ngồi trên lớp mà học. Cứ hễ trường có hoạt động gì là diễn đàn rần rần hết biết, chú bé đáng thương không được tới hiện trường chỉ đành coi trên diễn đàn thôi.

Hạ Chiêu:

Trên Tieba có đăng ảnh hay vid dìm của tớ lên không?

Dịch Thời:

Không thấy

“Chà Hạ Chiêu, chơi điện thoại tự nhiên quá em?” – ông Chu đẩy kính – “Đang chat với ai mà miệng nhếch tới mang tai đấy.”

Lúc này Hạ Chiêu mới nhận ra mình bất tri bất giác quay lại khán đài lớp 11B3. Cậu cất điện thoại đi, nói dối không chớp mắt:

– “Đang báo tin vui với mẹ ạ.”

Học sinh bây giờ ai cũng có điện thoại trong tay, ông Chu nhắc nhở cả bọn không được chơi trong giờ học thôi chứ tới nay chưa từng tịch thu. Nhất là khi mới biết tin tốt Hạ Chiêu cầm huy chương bạc môn nhảy cao thì càng thấy ưng mắt hơn bình thường nên không bắt bẻ gì, cười trêu:

– “Không ngờ là thằng nhóc em ngày nào cũng kêu ca hạ đường huyết mà còn mang huy chương bạc về cho lớp cơ đấy.”

Hạ Chiêu ngồi xuống cạnh thầy:

– “Em thâm tàng bất lộ thầy ơi.”

Ông Chu có một ưu điểm, thầy không ra vẻ là thầy giáo ra bên ngoài lớp học, văn phòng, nói chuyện rất dễ.

Ông Chu còn nói:

– “Thầy thấy dạo này em cũng chăm làm chăm học lắm, dồn não cho việc học hành. Nên thì đặt những suy nghĩ hường phấn sang một bên đi, sau này lên đại học rồi còn nhiều cơ hội.”

Hạ Chiêu lấy kẹo mút trong túi ra lột vỏ kẹo:

– “Thầy đang nói gì vậy thầy, em nghe không hiểu gì hết ạ?”

“Bớt đi em,” – Ông Chu trừng cậu – “Em nhảy cao thầy có nhìn đấy, học sinh thân thiết với nhau cổ vũ nhau cũng không có gì, nhưng đừng có đi gieo vạ thật cho con gái người ta đó nghe không?”

“Thầy có xem em nhảy cao á?” – Hạ Chiêu giả vờ ngạc nhiên.

Ông Chu chỉ bình tĩnh lặp lại:

– “Nghe không?”

Hạ Chiêu dài giọng:

– “Nghe rồi nghe rồi ạ. Em nhất định không đi gieo vạ con gái nhà người ta đâu.”

Trong mắt ông Chu, tuy là cậu học sinh Hạ Chiêu này nghịch ngợm và nhác học nhưng nó thông minh và tinh ý, không đi gây chuyện thật đâu. Nhắc nhở đôi câu là đủ, không cần phải day đi day lại mãi.

Vì thế ông Chu chuyển chủ đề:

– “Dạo này em với Dịch Thời thân nhau lắm nhỉ? Dịch Thời có từng tỏ ra có ý kiến gì với lớp mình không?”

Hạ Chiêu:

– “Thầy à, em phát hiện thầy nói với em dăm ba câu câu nào cũng là về Dịch Thời. Dịch Thời có gì à thầy?”

Tất nhiên, Dịch Thời chưa từng nhắc tới, nhưng nếu mà cậu nói thẳng mình không biết thì cuộc trò chuyện này đi vào ngõ cụt mất. Cậu có hơi tò mò tại sao ông Chu lại hỏi như vậy nên mới cố tình hỏi ngược lại.

“Tổ trưởng chuyên môn nhiều lần muốn chuyển Dịch Thời lên lớp A, Dịch Thời lại từ chối, hỏi nguyên nhân mà bạn cũng không nói. Hôm nào tổ trưởng chuyên môn cũng giục thầy hết, thầy thấy em với bạn thân nhau lại còn là bạn cùng bàn có khi lại biết.” – Ông Chu không ngại ngần gì nói thẳng ra luôn.

“Sao em biết được ạ…” – Hạ Chiêu nghĩ ngợi rồi bảo – “Cơ mà em nghĩ chắc là bạn thích học thầy ấy ạ. Thầy xem, với sức học rồi giác ngộ trên tư tưởng của bạn thì học đâu chẳng là học ạ. Cái cậu ấy cần không phải người giáo viên giúp đỡ trong việc học mà người giáo viên ấm áp. Các thầy cô khác quan tâm thành tích trong khi chỉ có thầy quan tâm đến cậu ấy trong lớp như thế nào. Thầy thấy đó, người ta mới chuyển tới đã nhờ em quan tâm bạn mỗi ngày, một giáo viên tốt như thầy có là ai cũng không nỡ đi.”

Hạ Chiêu ngậm kẹo, nói một cách thản nhiên mà chân thành.

Trong một thoáng ông Chu không thể đoán được cậu đang đùa hay nói thật:

– “Dịch Thời nói với em như vậy à?”

“Đương nhiên là không rồi ạ. Em đoán bừa đấy.” – Hạ Chiêu nhác thấy ông Chu thả lỏng hơn nhiều chút, nhân đó mà châm dầu – “Thầy đừng kể với Dịch Thời là em nói nhen ạ. Hồi mới vô năm học cậu ấy nghiêm túc dữ lắm, còn giờ thì ấy, trừ tiết Văn ra thì về cơ bản làm việc riêng trong giờ hết, dĩ nhiên cũng là học. Chẳng phải việc phân lớp A, B, C là để các học sinh có sức học sàn sàn nhau vào chung một lớp tiện cho việc học hay sao ạ. Tổ trưởng chuyên môn chỉ lo Dịch Thời ở lớp B bị chững lại nhưng em thì thấy Dịch Thời có vào lớp A thì chưa chắc đã theo giống tiết tấu của mọi người đâu. Dù sao thì cậu ấy có nhịp độ quá trình của riêng mình, nên có ở lớp nào cũng vậy à. Cậu ấy ở lớp nào thấy vui thì cứ ở lớp đó thôi ạ, bên Dự bị người ta có cao thủ còn không thường xuyên đến lớp nữa là.”

Hạ Chiêu vừa nói vừa xem biểu cảm của ông Chu, cậu nói như vậy nửa là xuất phát từ thật lòng mà nửa là không muốn Dịch Thời chuyển khỏi 11B3.

Ông Chu luôn luôn dân chủ, nghe học sinh nói thế thì gật gật như có điều suy nghĩ:

– “Em nói cũng có lý. Khi nào thầy rảnh thầy sẽ nói chuyện với tổ trưởng chuyên môn, trường cũng sốt ruột thôi, sợ phí mất một hạt giống tốt.”

Hạ Chiêu cũng gật đầu:

– “Tổ trưởng chuyên môn thấu đáo lắm ạ, cô suy nghĩ kỹ một chú là hiểu cho thôi. Hôm nay cô còn mặc đồ chống nắng trông được lắm ạ.”

Ông Chu nghe thì cười:

– “Sao em chẳng biết sợ ai hết vậy hả?”

Tổ trưởng chuyên môn là đối tượng mà học sinh sợ nhất nhưng tụi nhỏ lại đặt cho biệt danh “Bà Trưởng”, thầy cũng có biết.

Cơ mà, so với một số học sinh rụt rè nhút nhát thấy thầy cô là trốn vội hoặc hư hỏng nói chẳng nghe, kiểu thoải mái nói ra suy nghĩ của mình giống Hạ Chiêu đúng là đáng mến hơn nhiều.

Thoạt nhìn còn thấy ngoan ngoãn dễ ưa phết.

Nhưng mới đó, ông Chu quay đầu đã thấy cậu học sinh ngoan này ngồi ở hàng sau của khán đài, chân gác lên chỗ trống trước mặt dựa lưng vào tường bấm điện thoại.

Trông thì tùy ý đó, cầm điện thoại còn lén lút che che giấu giấu lắm.

Radar ông Chu làm chủ nhiệm nhiều năm bật lên ngay lập tức, đúng lúc La Hạo khá thân với Hạ Chiêu cầm mấy chai nước đi ngang qua, thầy gọi lại:

– “Em nói thật cho thầy. Có phải gần đây Hạ Chiêu có chuyện gì không?”

La Hạo chẳng hiểu gì:

– “Hạ Chiêu? Chuyện gì ạ?”

Ông Chu đảo mắt:

– “Có phải yêu sớm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.