Sweet Time có 2 tầng, chỗ ở tít tận phía trong cùng gần cửa sổ là chỗ ngồi dành riêng cho Hạ Chiêu. Trưa Hạ Chiêu ăn cơm ở đây, chủ nhật ngồi đây học bài. Lâm Bội Linh luôn để biển “chỗ đã đặt” trên biểu tượng mặt cười ở bàn này.
Đến tầng 2, trên chỗ ngồi riêng của Hạ Chiêu đã đặt sẵn vài món sở trường của Lâm Bội Linh, dễ thấy có tâm sắp xếp trang trí nữa.
Lâm Bội Linh nhiệt tình mời Dịch Thời ngồi vào bàn:
–”Dì cũng không rõ con thích ăn gì nên làm vài món này thôi. Con không thích thì cứ nói dì để dì xuống bếp ngay dưới lầu nấu món khác cho con.”
Dì vừa nói thế, Hạ Chiêu mới nhớ Dịch Thời sống ở Mỹ từ nhỏ trong khi Lâm Bội Linh nấu toàn món Hạ Chiêu thích, mà đa số là đỏ rực cả bàn.
Cậu nhanh miệng, lập tức nói:
–”Mẹ ơi, cậu í lớn lên ở Mỹ đó ạ.”
Lâm Bội Linh hơi ngạc nhiên:
–”Hả, vậy con có quen ăn đồ Trung không, ăn cay được chứ hơ? Mấy món này có cay lắm không? Hay là để dì đi nhà hàng đồ Tây gần đây mua mấy món về? Con thích ăn gì? Đừng ngại cứ nói với dì.”
Dịch Thời lạnh lùng liếc Hạ Chiêu, như trách cậu ấy lắm miệng trong im lặng vậy. Hạ Chiêu mếu miệng, né khỏi ánh mắt của cậu.
Dịch Thời thấp giọng nói:
–”Không làm phiền đâu ạ, cháu ăn gì cũng được.”
Dừng lại một lúc, như sợ Lâm Bội Linh không tin mà nói thêm:
–”Bà ngoại cháu thường nấu món Trung lắm, ăn quen rồi ạ.”
“Ăn quen thì hay quá, ăn quen thì hay quá, ” Lâm Bội Linh thở dài, “Hai đứa mau ăn đi, để nữa là nguội đó.”
Hạ Chiêu dịch vào trong chừa ra một chỗ:
–”Mẹ ngồi ăn luôn nè.”
Lâm Bội Linh ngồi xuống xoa xoa tay vào tạp dề:
–”Hồi trưa bận quá, mẹ ăn với mấy con bé trước khi mấy đứa tan học rồi.”
Sweet Time buôn bán không tệ, Lâm Bội Linh làm một mình không xuể nên thuê 2 cô gái trẻ phụ việc.
Hạ Chiêu cực kỳ tò mò chuyện giữa mẹ mình với Dịch Thời, ăn được mấy miếng không nhịn được hỏi lại:
–”Mẹ ơi, mẹ còn chưa nói sao hai người quen biết nhau đó mẹ.”
Sao lại thành ân nhân thế.
Từ trước đến nay Lâm Bội Linh luôn nói năng nhỏ nhẹ, mỗi câu chữ đều rất khẽ khàng tựa như kể chuyện trước khi ngủ vậy:
–”À, hồi tối mẹ có kể con đó. Sáng hôm qua ấy, mẹ chưa kịp mở cửa hàng trong khi giao hàng lại đang gấp đi, nên gửi lại trước cửa. Mẹ tới cửa hàng sầu làm sao mà mang vào bây giờ, kết quả là gặp một bạn hảo tâm mặc đồng phục trường con. Bạn hảo tâm chủ động giúp mẹ mang đồ vào lại còn làm việc tốt không để lại tên nữa nè. Cục cưng à con coi, bạn con có phải ân nhân mẹ không nào? Mẹ nên đãi bạn bữa trưa nhỉ?”
Hạ Chiêu nhớ Lâm Bội Linh đúng là có kể với cậu chuyện này. Nhưng cậu nào có ngờ người hảo tâm này lại là Dịch Thời chứ.
Hạ Chiêu lại nhớ tới vấn đề khác:
–”Tối hôm qua mẹ nói mình không biết tên cậu í mà? Sao mẹ tìm được cậu í?”
“Hồi sáng mẹ cố tình đi vòng quanh cổng trường thì thấy thằng bé đó. Con thấy có trùng hợp không?” Lâm Bội Linh mỉm cười nói, “Mẹ còn cố tình nhìn nhãn vở trên sách thằng bé nữa đó. Xong thì dọa nếu thằng bé không đến ăn trưa thì mẹ sẽ tới trường cảm ơn luôn.”
Cậu trông ngang Dịch Thời qua khóe mắt, Dịch Thời không có vẻ gì mà chỉ tập trung nghiêm túc ăn uống. Mặt mũi không còn vẻ lạnh băng thường thấy thấy, chiếc mũi cao ngất góc cạnh như điêu khắc vậy. Tuy cậu í không nói một lời nhưng bàn tay cầm đũa rõ ràng giật giật vài cái ngại ngùng.
Nhất định không lầm rồi.
Hạ Chiêu cố tình nhìn Dịch Thời cầm đũa, muốn xem cậu í có cần đổi thành muỗng không. Kết quả phát hiện tư thế ngồi của cậu í rất chuẩn, động tác gắp thức ăn cũng rất tự nhiên. Chỉ khi Lâm Bội Linh dùng từ “người hảo tâm” “ân nhân” thì cậu ấy mới cứng đờ người cực kỳ mất tự nhiên.
Chắc chắn là ngại luôn.
Không ngờ dòm lạnh lùng vậy mà da mặt mỏng quá nhe.
Cũng không hẳn, da mặt dày đó chứ. Tuy xấu hổ nhưng không hề đỏ mặt kìa, da dày quá không nổi màu đây mà.
Cậu bạn Dịch Thời này nếu nói lạnh lùng khó gần thì lạnh lùng thật, nhưng không phải kiểu lạnh lùng cao ngạo bất cận nhân tình, không để ai vào mắt mà khá là lịch sự như La Hạo đã nói đó chứ. Có thể là không giỏi giao tiếp hay không muốn, không thích nói chuyện biết đâu chừng.
Kiểu ai làm gì làm không liên quan đến mình.
Không ngờ đó, một người kiêu ngạo phết chứ.
Hạ Chiêu hiểu lòng người không tiếp tục đề tài ấy nữa:
–”Sau này mấy chuyện như này thì kêu Trương Giang Dương làm cho. À mà nhỉ, Trương Giang Dương đâu rồi ạ? Sao nó không tới ăn?”
Lâm Bội Linh:
–”Vừa hết tiết là nó tới luôn ấy. Nó nói là mình phải tập luyện, bỏ hộp đi mang rồi.”
Hạ Chiêu cạn lời luôn:
–”Bỏ hộp á???”
Tuy là ăn trong tiệm nhưng đồ ăn là Lâm Bội Linh nấu như nhà làm cả mà.
Thế mà cũng bỏ hộp mang đi à? Gì mà bận tới mức không có thời gian ăn trưa vậy?
Hạ Chiêu đổ tí xíu mồ hồi trên thái dương, Lâm Bội Linh đã rút khăn tay lau cho cậu:
–”Mấy khi nó vui như thế mà con. Cứ để nó như vậy đi. Hai đứa ăn đi, mẹ không làm phiền người trẻ tuổi các con nữa, mẹ xuống trước nhé.”
Lâm Bội Linh đứng lên, vừa đi được đôi bước thì đã nghe Hạ Chiêu còn rì rầm:
–”Trương Giang Dương mà hiếm khi nào vui á? Sao mình thấy lúc nào nó chả vui.”
(Dì) không khỏi phì cười một cái, khẽ lắc đầu.
Lâm Bội Linh xuống lầu thì thoáng cái yên ắng trở lại.
Không đúng, Hạ Chiêu sửa lại trong đầu, mà là bàn kế bên đang ồn ào đấy chứ, có bàn họ là yên ắng lại thôi.
Hạ Chiêu nhìn Dịch Thời, phá vỡ sự im lặng này:
–”Cảm ơn cậu đã giúp mẹ tớ.”
Giọng Dịch Thời rất trầm, hơi có giọng mũi và có chút như thì thào:
–”Không có gì.”
Hạ Chiêu dừng lại vài giây rồi nhanh chóng đứng lên, bước vài bước xuống lầu. Chỉ một chốc sau cậu đã chạy lên mang theo 2 chai nước khoáng lạnh, đưa cậu ấy một chai:
–”Cậu không ăn cay được nhỉ?”
Dịch Thời vặn nắp chai nước, uống cả ngụm đầy rồi mới bảo:
–”Không sao.”
Ban nãy Dịch Thời cứ cúi đầu, Hạ Chiêu giờ mới phát hiện môi cậu ấy sưng phù do cay hết cả.
Hông có giống hông sao miếng nào hết.
Nếu cậu mà không phát hiện thì có phải cái tên này cứ cứng đầu chịu đựng luôn không?
Hạ Chiêu bật thốt:
–”Vậy sao hồi nãy cậu còn nói mình ăn được…”
Nói được nửa cậu chợt nhận ra Dịch Thời chưa hề nói mình ăn được cay, cậu ấy chỉ nói “Bà ngoại cháu thường nấu đồ Trung, cháu ăn nhiều quen”
Chời má.
Kể ra thì rất thật thà rất có nguyên tắc phết.
Không buồn nói dối cho qua luôn.
Hạ Chiêu chịu thua tại chỗ:
–”Cái tên nhà cậu thật là…”
Cậu không nghĩ ra được tính từ gì trong một thoáng. Chốc sau mới bật ngón cái cho cậu ấy:
–”…Tuyệt vời.”
Dịch Thời chẳng bao lâu đã no bụng. Ăn xong cũng không ho he mà chỉ ngồi yên, tay còn nắm chặt chai nước khoáng ấy.
Hạ Chiêu nghĩ bụng, không biết là no bụng thật hay cay tới no luôn nữa.
Hạ Chiêu ăn chậm nhai kỹ đủ no xong xuôi, còn phải nhìn miệng Dịch Thời mới chịu. Không tệ đâu, không bị sưng, xem ra bớt sưng đỏ rồi.
Trong khi đó Dịch Thời như chỉ đợi tới lúc này, Hạ Chiêu vừa đặt đũa xuống cậu đã đứng dậy. Hạ Chiêu sửng sốt đôi giây mới hiểu cậu đang định dọn bàn thì vội huơ tay cản cậu lại:
–”Không sao đâu, cứ để đó đi. Bao giờ mẹ tớ rảnh thì lên dọn mà.”
Dịch Thời không nói gì chỉ xắn nhẹ tay áo lên, Hạ Chiêu chêm vào:
–”Nghe tớ đi. Giờ mà cậu dọn là mai mẹ tớ lại mời cậu tới ăn tiếp đó.”
Cuối cùng Dịch Thời cũng dừng lại.
Hạ Chiêu lập tức cảm thấy hơi buồn cười. Ai mà ngờ khắc tinh của Dịch Thời lại là mẹ cậu chứ.
Hạ Chiêu đứng dậy:
–”Đi thôi, về trường nào.”
Hạ Chiêu đi trước tới đầu cầu thang tiếp tục hối:
–”Đi mau nào. Cậu không muốn nhanh về đọc tiếp sách văn của cậu à?”
Khi này Dịch Thời mới đi tới.
Trên đường về trường không ai nói gì.
Lớp ở trên tầng năm, lúc lên cầu thang đến tầng 3 thì Hạ Chiêu chợt hỏi:
–”Dịch Thời nè, có phải cậu rất sợ làm phiền người khác không?”
Tuy chỉ mới ngồi ăn chung trưa này thôi, nhưng dường như cậu đã hơi hiểu thêm chút về Dịch Thời rồi.
Dịch Thời mang đến cảm giác sắc bén đấy, nhưng tiếp xúc rồi thì không còn quá nhọn nữa, sắc bén mà im lìm.
Ngay từ lần đầu gặp nhau, Hạ Chiêu đã nhìn ra Dịch Thời mang một khí chất kiêu hãnh rồi. Dù sao thì khí phách thiếu niên như nhau cả thôi, mặt mũi lớn hơn trời thích khoe khoang. Không phải trước giờ chưa từng thấy ai kiêu hãnh mà sự kiêu hãnh của Dịch Thời không phải dựng gai với bên ngoài mà đến từ chính mình cơ.
Lắm lúc Hạ Chiêu cũng mang lòng tự kiêu bí ẩn lắm. Nhưng bằng một cách nào đó cậu cảm thấy Dịch Thời tự kiêu hơn cậu nhiều.
Người mà không muốn gây phiền đến người khác nên không hề nói mình không có giấy thi, không nói mình không ăn cay được, có bị cay sưng cũng chả nói luôn.
Hạ Chiêu bước lên trước Dịch Thời vài bậc, nhìn xuống cậu ấy từ trên cao:
–”Thật ra thì, nhiều khi, có thể người ta không nghĩ cậu làm phiền mình đâu.”
Dịch Thời dừng lại trong vài giây, bước lên cầu thang tiếp. Khi đi tới ngang bên người Hạ Chiêu thì không dừng lại mà trầm giọng đáp lại:
–”Rõ rồi.”
Rõ rồi?
Cậu thì biết cái gì?
Cậu có biết giai đẹp đây đang chủ động lấy lòng cậu không hả?
Cậu có biết tớ đang ám chỉ cậu có thể làm phiền tớ không hả?
Cậu nói như thế thì tớ biết đáp lại thế nào?
Hạ Chiêu nghiến răng nhìn chằm chằm Dịch Thời. Cậu ấy đang bước lên, bóng lưng vừa cao vừa gầy mang cốt cách đặc trưng của tuổi này.
Nhìn từ dưới lên quả là một góc đặc biệt mà. Hạ Chiêu phát hiện Dịch Thời có khung xương đỉnh phết chứ, vừa rộng vừa cao nhất mà không gầy này, giống như mấy bộ xương loài chim cậu được thấy trong viện bảo tàng vậy, nhẹ mà chắc.
Hạ Chiêu đi sau Dịch Thời, không biết có phải ảo giác không mà cảm giác Dịch Thời bước đi rất chậm rãi lặng yên. Cậu í bước từng bước, giống như chú chim lạc đàn cô đơn, như đang đợi gì đó.
Hạ Chiêu không thích cảm giác này.
Cậu nhảy bước vài bước, bước tới cạnh Dịch Thời. Cậu cảm giác dường như Dịch Thời đang chiều ý cậu, tăng tốc theo luôn.
Cơn giận vô cớ của cậu xì lại rồi.
Hạ Chiêu:
–”Ông Chu bảo tớ hỏi cậu biết chơi bóng rổ không.
Á đù, cuối cùng cũng nói ra rồi.
Dịch Thời không trả lời lại ngay, như đang tự hỏi.
Hạ Chiêu nhạy cảm mà nhận ra cậu ấy dừng lại rồi.
Có chơi bóng rổ hay không đơn giản thế mà còn phải suy nghĩ sao?
Này là cắt đứt đường ép nè.
Cậu nhắc:
–”Cậu cứ nghĩ đi rồi trả lời tớ. Chúng ta phải làm trẻ ngoan thật thà mà, xạo thì cậu cứ đi nói với ông Chu.”
Dịch Thời im lìm, đến khi bước vào lớp cậu mới nói:
–”Ừ.”
Hạ Chiêu lập tức nở nụ cười, có phần sáng sủa vô tư: