Bật Mí

Chương 7



La Hạo về lớp học, nghe tiếng Hạ Chiêu thì quay đầu:

–”Anh Chiêu…”

Thấy Hạ Chiêu đi vào cùng Dịch Thời thì (cậu) hơi bất ngờ.

Hạ Chiêu đảo mắt là thấy La Hạo trông có vẻ mang theo nỗi bức bối chưa dứt thì sẵn hỏi:

–”Sao đó? Giáo viên mới ăn hiếp ông hả?”

Vừa nói tới thì La Hạo mới nhớ mình định nói gì, phụng phịu phàn nàn:

–”Thầy đó nói tớ béo quá thiếu dinh dưỡng nên cho tớ ăn salad bồi dưỡng sức khỏe. Rồi còn bấm thời gian chỉ được ăn có 10 phút thôi, làm bài cũng bấm nữa, bấm hết đề này đến đề khác.”

Hạ Chiêu về chỗ ngồi phá lên cười chẳng có tí lương tâm nào, cười đã mới nói:

–”Uầy, hay là tớ đi tâm sự với mẹ cậu cái ha. Uốn nắn nghiêm khắc với con cái quá không tốt, ảnh hưởng xấu đến sự phát triển sức khỏe và tinh thần của con trẻ lắm.”

La Hạo bị cậu làm phì cười:

–”Cậu đi nói với mẹ tớ á? Thành tích cậu còn thua cả tớ thì sao mẹ tớ nghe cậu nói được? Phải thầy cô hay bạn thánh nào đó mẹ tớ mới chịu nghe.”

Hạ Chiêu:

–”Thế thì kêu Bướm Em tâm sự với mẹ cậu vậy.”

Từ Mộng Phàm, biệt danh “Bướm Em”, thần thánh quanh năm luôn nằm trong top 3 lớp A, bạn chung trường cấp II với Hạ Chiêu.

La Hạo:

–”Thôiii, Từ Mộng Phàm học chung lớp học thêm với tớ nè. Thầy dạy thêm nói Từ Mộng Phàm ngày nào cũng học đến 2 giờ sáng, chưa tới 6 giờ đã dậy học Tiếng Anh. Mẹ tớ mà tâm sự với nhỏ có khi còn vạch ra kế hoạch luyện binh mới luôn chừng.”

Hạ Chiêu “xí” một cái:

–”Sao giới trẻ bây giờ cứ đâm đầu thế nhờ. Ngủ không đủ không cao đâu.”

“Cái đó thì thôi. Giờ cậu biết mình là chú bé hạnh phúc cỡ nào chưa?” La Hạo nói xong câu này thì chợt hạ giọng hỏi, “Ban nãy sao hai cậu lại đi vào cùng nhau thế?”

Hạ Chiêu muốn cạn lời luôn. Mặc dù La Hạo cố ý nói rất khẽ khàng nhưng mà Dịch Thời đang ngồi cạnh cậu chưa đến nửa mét đâu mà. Cậu nghe được thì Dịch Thời cũng nghe được.

Chẳng thà nói như bình thường đi, tự nhiên đổi âm lượng chi cho giống như nói xấu sau lưng người ta vậy.

Hạ Chiêu đáp lại với âm lượng như cũ:

–”Mới ăn trưa chỗ mẹ tớ đó.”

La Hạo vẫn thấp giọng:

–”Dịch Thời cũng ăn chỗ mẹ cậu hả?”

Hạ Chiêu toan nói “người ta còn là ân nhân của mẹ tớ luôn đó” rồi lại nghĩ với tính của Dịch Thời có lẽ không thích rêu rao khen ngợi mình đâu, hỏi ngược lại:

–”Bộ cậu ăn ở chỗ mẹ tớ ít à?”

Hoặc ý của phụ huynh cho nạp tiền vào thẻ cơm của học sinh đỡ lo con mình phung phí, hoặc học sinh muốn cho tiện, học sinh học nội trú ăn xong thì về ký túc xá, ngoại trú thì về lớp học. Phần lớn học sinh trường trung học số 6 ăn ở căn tin, nhưng cũng có không ít người đến “Giờ Ăn Ngọt” và các hàng quán ăn bên ngoài trường để đổi món.

Lâm Bội Linh tốt bụng, lần nào cũng giảm giá cho bạn bè của Hạ Chiêu với Trương Giang Dương hết. Thế là hễ có dịp là họ lại đến Sweet Time.

La Hạo ngẫm thấy cũng phải. Giờ Ăn Ngọt đồ ăn khá là ngon, trang trí cũng đẹp hơn mấy quán gần đó một chút, lại còn có điều hòa nữa. Dịch Thời đến đó ăn trưa cũng có gì quá lạ cả. Phải mà cậu không đi nhà thầy dạy thêm thì cậu cũng đến Sweet Time rồi.

Nếu cậu được lựa chọn…

Nghĩ vậy, La Hạo thở dài rất nhẹ.

“ANH!”

Trương Giang Dương người đầy mồ hôi ôm bóng rổ vọt vào lớp.

Tuy chung trường chung khối chung tầng, nhưng lớp B-3 bên này còn lớp C-11 ở bên kia. Mỗi tòa phân lớp chia tách nhau bằng cầu thang, trước nay nước giếng không đụng nước sông, Trương Giang Dương cũng ít khi tới tìm cậu.

Hạ Chiêu:

–”?”

Trương Giang Dương nói như đúng rồi:

–”Thầy cô em biết anh là anh em nên kêu em sang học hỏi cách học của anh.”

Gì zậy chời?

Học hỏi cách học á hả?

Với mình á?

Hạ Chiêu:

–”Hả?”

Trương Giang Dương chẳng chút ngại ngần giải thích:

–”Có kết quả thi tháng rồi. Em đứng thứ ba từ dưới đếm lên.”

Đứng thứ ba từ dưới đếm lên lớp C???

Hạ Chiêu biết sức học của Trương Giang Dương tệ nhưng không ngờ lại tệ đến vậy.

Hạ Chiêu thành công chịu thua:

–”Trương Giang Dương chú mài đạp phân chó vào được Trung học số 6 phỏng? Nói coi học hỏi như nào? Mượn vở hả?”

Trương Giang Dương bối rối:

–”Em có biết đâu. Thầy cô bảo em hỏi phương pháp học của anh mà, anh cũng không biết hả?”

Hạ Chiêu:

–”…Mài về nói lại với thầy cô là mài hết hy vọng rồi. Ông anh mày từ bỏ cứu mày.”

La Hạo ngồi một bên cười chết. Cười đã mới phản ứng, nụ cười trên nhạt dần:

–”Có điểm thi tháng rồi ư?”

Luật chung của Trung học số 6, một tuần chỉ có một ngày Chủ Nhật được nghỉ, thứ bảy vẫn đến trường. Cơ mà thứ bảy hôm nay cũng không học mấy mà chủ yếu dành cho thi tháng.

Học sinh yếu như Trương Giang Dương chẳng hề cảm được nỗi đau và hồi hộp của người ta khi có điểm về, gật đầu nhẹ:

–”Đúng rồi chắc của mấy ông có rồi đó. Tui mới đi ngang qua văn phòng thì thấy ông Chu mấy ông hào hứng dữ lắm. Với kinh nghiệm của ngộ thì hoặc học sinh dở được điểm cao hoặc học sinh giỏi bị điểm thấp.”

Nghe xong La Hạo, học sinh tốp đầu lớp B-3, mặt rầu hẳn đi.

Hạ Chiêu không chịu nổi nữa:

–”Phắn đê phắn đê. Về lớp chúu đê. Đừng đứng trước lớp tui yêu ngôn hoặc chúng nữa.”

“Gì mà yêu ngôn hoặc chúng, dẫu gì chả phát ra…”

Trương Giang Dương toan đi, như phát hiện gì đó mà chân dài bước rộng ngồi cái phịch xuống chỗ của Khương Lâm, nói với Dịch Thời ngồi kế Hạ Chiêu:

–”Ông là học sinh chuyển trường siêu cao đến từ Mỹ chơi bóng rổ cực siêu đó đúng không?”

Hạ Chiêu:

–”…”

La Hạo:

–”…”

Dịch Thời chậm rãi ngước lên nhìn Trương Giang Dương.

Trương Giang Dương da tối nhưng răng trắng bóc, cười một cái khoe nguyên hàm răng trắng:

–”Tui là Trương Giang Dương, đội phó đội tuyển trường, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Hạnh ngộ??

Hạnh ngộ cái đầu chú mày chứ hạnh ngộ!

Hạ Chiêu có dự cảm không hề lành chút nào, cậu nhìn thoáng qua chai nước trên bàn La Hạo tính rút lui ra sau lớp châm nước cho La Hạo.

Cậu chưa kịp đưa tay lấy chai nước thì đã nghe tên ngốc Trương Giang Dương nói:

–”Đúng rồi, tui còn là em trai của trai đẹp Hạ Chiêu kế ông đó, có duyên quá chừng. Nếu đã có duyên như vậy thì kết bạn đi, sau này vào sân gặp cũng coi như có quen.”

Giọng của Dịch Thời vang lên nghe lành lạnh, hệt như hơi lạnh điều hòa trong lớp vậy, mát rượi tới tận xương. Cậu hỏi:

–”Ai nói tôi chơi bóng rổ rất siêu cơ?”

Trương Giang Dương:

–”Còn ai vào đây nữa, dĩ nhiên là anh tui rồi. Ổng nói ông giỏi lắm, đại diện lớp B-3 quyết đấu với tui còn được luôn mà.”

Hạ Chiêu muốn nhảy dựng luôn.

Cậu nói Dịch Thời đại diện lớp B-3 quyết đấu với nó bao giờ chứ?

Kể cho đương sự nghe mấy lời tâng bốc của cậu đã đủ mất mặt rồi còn thêm mắm dặm muối làm chi!

Không rõ là xấu hổ hay ngại ngùng mà Hạ Chiêu nổi giận luôn:

–”Trương Giang Dương chú mày bệnh hả? Nói hưu nói vượn cái gì vậy?”

Trương Giang Dương chẳng hiểu mô tê gì:

–”Em sao cơ? Anh nói ổng rất siêu mà?”

Hạ Chiêu muốn phun cả búng máu, chả muốn ngó ngàng cậu ta nữa mà hùng hổ đứng lên cầm chai nước của La Hạo đi châm.

Trương Giang Dương nhìn Hạ Chiêu, chả biết mình nói sai cái gì rồi làm cậu ta phản ứng mạnh như vậy nữa, hơi bực dọc cầm quả bóng dưới chân lên quyết định trước cứ xuôi theo đã. (Cậu) nghĩ ngợi một hồi rồi lại nói với Dịch Thời:

–”Ông anh tui tính hơi thất thường đại thiếu gia, nhưng thật ra ổng tốt với người ta lắm. Tốt bụng, rộng lượng và không thù dai, những gì đã qua thì cứ cho qua hết. Sau này ông biết thôi, đừng để trong lòng ha.”

Dịch Thời nhìn thoáng qua cậu chủ nhỏ đứng trước bình nước châm nước, à không, cậu trai chứ, cậu trai có vẻ hơi không kiên nhẫn, tay vô thức gõ gõ lên bình mãi. Cậu ấy có thể xem như cao gầy trong số các nam sinh, nhưng lại gầy mà mong manh, tựa ngàn chú hạc origami vậy.

Cậu nói:

–”Không đâu.”

La Hạo từ bé đã có lòng cảm thông mạnh mẽ, ban đầu nghe Trương Giang Dương nói còn xấu hổ ngại ngùng thay Hạ Chiêu luôn. Nhưng rồi những lời xuất phát từ nội tâm của Trương Giang Dương vừa rồi khiến cậu cảm thấy phản ứng khi nãy của Hạ Chiêu hơi quá.

Trương Giang Dương tuy hơi hùng hổ nhưng cậu ấy thật sự rất tốt với Hạ Chiêu.

La Hạo thầm “Uầy” một tiếng, không khỏi giữ cậu ấy lại thay Hạ Chiêu:

–”Giang Dương ơi…”

Trương Giang Dương thắc mắc nhìn lại, cậu lại không biết nên nói gì cho phải.

May mà, một chốc sau, Hạ Chiêu lấy nước về đặt cái bộp lên bàn La Hạo, hếch hếch cằm với Trương Giang Dương:

–”Chú mày đi ra cho anh.”

Trương Giang Dương ngoan ngoãn đi ra với Hạ Chiêu. Rõ ràng Trương Giang Dương cao hơn Hạ Chiêu một khúc, nhưng không hiểu sao khí thế lại thấp hơn.

Trước cửa lớp B-3 là cái ban công, Hạ Chiêu mở cửa sổ ra, cơn gió nóng hổi thổi vào, Hạ Chiêu hỏi:

“Chú mày không tính học đại học à? Muốn kế thừa gia nghiệp lái xe tải của chú Trương hay sao? Hay chú mày muốn vào làm trong cửa hàng mẹ anh?”

Trương Giang Dương thật thà bảo:

–”Hả? Em chưa nghĩ nhiều thế đâu.”

Hạ Chiêu bật mode anh-lớn-như-cha:

–”Thế giờ chú mày nghĩ đi, lớp 11 cấp III rồi mà điểm chú mày còn chưa được 400 trên tổng 750 nữa. Chú mày thực sự muốn để như thế sao?”

Trương Giang Dương ôm bóng rổ không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm giày thể thao của mình không biết là đang nhẫn nại hay đang suy nghĩ nữa. Một hồi lâu như nhịn hết nổi mà nói có phần không cam:

–”Chính anh đã nói em không cần phải giống anh, có thể làm chính em mà.”

Hạ Chiêu ngơ ra.

Đúng là cậu đã nói vậy.

Hồi đó lúc Lâm Bội Linh và Trương Bằng mới kết hôn người vui nhất không ai hơn Trương Giang Dương. Lúc đó cậu với Trương Giang Dương còn học cấp II, tuy Trương Giang Dương là đầu gấu và là tên ngốc nhưng trong chuyện ấy lại không hề chống đối mà chấp nhận cậu với Lâm Bội Linh rất tự nhiên, thậm chí có phần hơi lấy lòng một cách cẩn thận nữa.

Hạ Chiêu cũng tình cờ phát hiện Trương Giang Dương luôn học theo cậu. Cậu học bài thì Trương Giang Dương ngồi cạnh cũng giả vờ đọc sách. Cậu học vẽ từ nhỏ nên dựng giá vẽ lên vẽ tranh, Trương Giang Dương cũng mua về cái bàn vẽ. Thậm chí cậu xài bàn chải điện thì hôm sau cậu ấy cũng mua cái bàn chải điện về nốt.

Hạ Chiêu cuối cùng cũng hiểu ra sau vài ngày quan sát tự hỏi, rằng Trương Giang Dương dường như cảm giác cậu với cả Lâm Bội Linh quá khác biệt. Cậu ấy đang cố gắng hòa nhập với bọn cậu, cho rằng như vậy mới có thể làm người nhà.

Cho nên Hạ Chiêu không thể không tìm cơ hội lên gác trò chuyện với Trương Giang Dương.

Thật ra thì vấn đề cao siêu như người thân là như thế nào, phải làm sao mới là người thân một nhà, Hạ Chiêu cũng không rõ lắm, khó mà chỉ ra rõ ràng lý lẽ trong đó được. Chẳng qua là cảm thấy Trương Giang Dương nên cứ là chính cậu ấy đi. Tình huống khi đó nên nói chút lời cổ vũ động viên, không biết Trương Giang Dương có hiểu hay không, dù sao thì chính cậu nói xong cũng mơ hồ luôn.

Cơ mà sau đó chẳng hay Trương Giang Dương tỉnh ngộ hay giả vờ hết nổi nữa mà quay trở lại như thường.

Nhìn phản ứng này của Trương Giang Dương Hạ Chiêu có thể đoán được thầy cô cậu ấy chắc nói kiểu như “học anh của trò đi” “lấy anh trò làm gương kìa” “sao 2 anh em lại khác biệt như thế” rồi.

Với “Trò hư” Trương Giang Dương, Hạ Chiêu rõ ràng là “con ngoan” được lấy ra so sánh.

Hạ Chiêu hay nghe bị nói như này nhiều lắm, có lẽ Trương Giang Dương nghe còn nhiều hơn cậu nữa.

Hạ Chiêu không thích thế, người nói vô ý nhưng cứ như là xóa bỏ một cá tính riêng của một người để vào khuôn khổ mình kỳ vọng vậy. Cậu với Trương Giang Dương khác nhau rất nhiều, điều đó là bình thường bởi vì bọn họ là 2 người khác nhau.

Đêm hai người khác biệt nhau ra so cùng một tiêu chuẩn mới không bình thường đó.

Hạ Chiêu:

–”Anh bảo chú làm chính mình, chú cũng không thể thi tệ đến vậy chứ, thành tích cấp II của chú còn ổn lắm mà?”

Trương Giang Dương càng oan ức hơn, giọng cũng cất to hơn:

–”Cấp II sao mà so với cấp III được? Đề cấp II em còn miễn cưỡng làm được, lên cấp III em nghe giảng cả buổi cũng chả hiểu!”

Thuyết phục quá thể.

Cậu không phản bác nổi luôn.

Cho nên, Hạ Chiêu nói:

–”Chú mày nói đúng còn nói to làm chi.”

Trương Giang Dương:

–”…”

Hạ Chiêu bị buồn cười cuộc đối thoại hai đứa:

–”Thôi được rồi, chú mày về học đi. Người ngợm mồ hôi không.”

Vừa dứt lời Hạ Chiêu lập tức cảm giác mình chính là anh lớn như cha vậy.

Thằng con bướng bỉnh Trương Giang Dương đáp:

–”Ò biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.