Bất Ngờ Được Kết Hôn

Chương 2: Xóa Đi Tình Cũ





Sáng hôm sau, Hạ Phong như ngày thường thức dậy, nằm trên giường mơ màng hai phút mới bắt đầu rời giường.
Nhưng trong nhà hôm nay có gì đó bất thường thì phải, mới sáng sớm đã có mùi khét ở đâu bay đến rồi.
Hạ Phong không kịp đeo mắt kính liền mở cửa phòng thì thấy một luồng khói từ phòng bếp bay ra.

Hạ Phong tức khắc liền bị dọa, vội vàng chạy đến cửa phòng bếp, sau đó…
“Em đang làm cái gì?” Hạ Phong dùng hết phong độ của mình mới không mở miệng ra chửi.
“Dậy rồi?” Vu Đông đang đốt đồ vật trong nồi thấy Hạ Phong liền chào hỏi một cách vui vẻ.
“Em đang đốt cái gì trong nồi?” Hạ Phong lặp lại.
“Một vài tấm ảnh, vé xe, nhật ký.” Vu Đông giơ tấm ảnh lên, “Ảnh chụp cùng bạn trai cũ.”
“Sáng sớm em đốt thứ này làm gì?”
“Sáng nay em thức dậy dọn hành lý thì thấy đống này liền tức giận, và để không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của chúng ta, vì thế em quyết định hỏa táng tình yêu đã chết của mình.” Vu Đông nói một cách đại nghĩa lăng nhiên*.
(*đại nghĩa lăng nhiên: chỉ người anh hùng chính khí ngút trời, giữ gìn nghĩa lớn)
“Vậy sao em lại đốt trong nồi?” Hạ Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em sợ đốt giấy thì mùi khét nhiều quá nên nghĩ đến phòng bếp có máy hút khói, sau đó vào phòng bếp thì chỉ tìm thấy cái nồi xào rau nên đành trực tiếp tận dụng.” Vu Đông nói đến đó bắt đầu oán giận “Nhưng cái máy hút khói của anh cũng dở quá đi, khói vẫn còn một đống, còn hạn bảo hành không? Nếu còn thì đổi cái khác đi.”
“…” Hiện nay trường học dạy cái gì thế, một cô gái trẻ tuổi lại suốt ngày nghĩ lung tung.
“Anh chuẩn bị nấu cơm sao, em đốt sắp xong rồi, rửa lại nồi một lần là dùng được rồi.” Vu Đông tự cho mình là thông minh nói.
“Nếu sau này chúng ta vẫn tiếp tục dùng nồi này thì chẳng phải các đĩa thức ăn đều sẽ có tàn hồn tình yêu đã chết của em sao?” Hạ Phong nhịn không được châm chọc.
“Đúng nha, quả thực có chút không may mắn cho lắm, tí nữa bỏ luôn.” Nói xong Vu Đông suy nghĩ lại rồi lắc đầu nói “Không được, cái nồi này đắt tiền tí nữa mang lên mạng bán.


Chụp hình đưa lên sẽ bán nhanh hơn!”
Hạ Phong cảm thấy tam quan* của hắn đang bị khiêu chiến, không nhịn được phải chạy đi rửa mặt lấy lại bình tĩnh.
(*tam quan: nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan.)
Dọn dẹp phòng bếp xong Vu Đông đi đến phòng khách thưởng thức ảnh cưới mới chụp.

Tuy ảnh cưới được chụp một cách gấp gáp nhưng cũng không tệ, hai người nhìn rất xứng đôi.
Vu Đông một mình một người nhìn ảnh cưới vui tươi hớn hở hồi lâu, lúc phục hồi tinh thần lại thì đã thấy Hạ Phong bưng trứng chiên và thịt xông khói lên bàn rồi.
“Ở nhà chỉ có vậy, em tạm thời ăn đỡ trước đi.”
Vu Đông tự nhiên đi đến bàn ăn, rồi lại tự giác nhận sữa bò từ Hạ Phong, bắt đầu ăn uống.

Đối với người như Vu Đông, kĩ năng nấu nướng bằng không, thì bữa sáng như vậy ai làm được là thần rồi.
“Chồng à, anh tìm em làm vợ anh là đúng rồi ấy.”
Hạ Phong đang uống sữa bò liền bị nghẹn.
“Anh nghĩ xem, nếu không tìm một người vợ có kĩ năng nấu nướng bằng không như em thì sao có thể biểu hiện ra tài năng và sự hiền huệ của anh cơ chứ.” Vu Đông lời lẽ chính đáng nói.
“Vậy thì thực cám ơn em!” Hạ Phong tức giận nói.
“Không có chi.”
Thực sự rất muốn nói tục làm sao giờ?!
Ăn cơm xong Vu Đông tự giác nhận việc rửa chén rồi nói:
“Sau này anh nấu cơm em rửa bát, không thể để anh làm hết một mình được, sách nói việc nhà thì hai người cần chia sẻ cho nhau.”
“Cám ơn!” Cái gì cô cũng nói hết rồi, tôi chỉ có thể nói cám ơn.
“Không có chi, anh mang ảnh cưới của chúng ta treo lên đây đi, trên tường đằng sau ghế sô pha đó.”
Hạ Phong nhìn lên bức tường sau ghế sô pha, trên đó hiện đang treo lễ vật của bạn đưa cho, một bức tranh sơn dầu quý giá, màu sắc của bức tranh còn dựa theo màu sắc của căn phòng.
Nhíu mày, Hạ Phong do dự một lát rồi nói: “Treo ở phòng khách có vẻ hơi kì, nhìn không hợp cho lắm.”
“Vậy không treo ở đó!” Vu Đông dễ dàng đồng ý “Em vốn muốn treo ở phòng ngủ nhưng sợ anh không thích!”
“Bây giờ anh liền treo.” Hạ Phong hành động ngay, tranh sơn dầu để ở phòng ngủ đi, không hợp thì không hợp, cùng lắm thì không mang người khác về nhà làm khách.
Vu Đông cười cười, cảm thấy mỹ mãn bưng mâm bỏ đi.
Hạ Phong đem bức tranh sơn dầu treo ở đầu giường sau đó nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm, hắn dự tính thay quần áo đi thăm mẹ, thuận tiện nói việc bản thân đã kết hôn.

Mới mặc quần áo chỉnh tề xong liền thấy Vu Đông cũng đã ăn mặc chính tề.
“Em ra ngoài?” Hạ Phong hỏi.
“Ừ! Anh đi làm?”
“Không, tôi đi thăm mẹ.” Hạ Phong nghĩ nghĩ nói.
“Hôm nay tôi đi trước nói với ba mẹ, nếu ổn thì hai ngày sau làm phiền em đến bệnh viện gặp họ.”
“Phiền hay không phiền gì chứ, ba mẹ anh là ba mẹ em nên đó là việc phải làm.”
“Tốt…đi.” Hạ Phong nói một cách mất tự nhiên.

“Có điều anh đột nhiên đổi bạn gái thì ba mẹ sẽ không có ý kiến gì sao?” Vu Đông lo lắng nói.
Nhanh như vậy liền gọi ba mẹ? Cũng tốt, ít nhất mẹ hắn sẽ không hoài nghi.
“Không đâu, An An, khụ… Bạn gái cũ của tôi vẫn chưa gặp ba mẹ tôi.” Hạ Phong đáp.
“Vậy được, ba mẹ thích cái gì? Lát em ra ngoài liền mua.” Vu Đông thấy không có vấn đề gì nên không rối rắm chuyện đó nữa.
Hạ Phong kinh ngạc là cô gái kỳ lạ này còn biết mua quà, tức khắc liền cảm giác tốt hơn đối với Vu Đông, cười cự tuyệt: “Em không cần mua, lát tôi mua về rồi em lấy mang đi là được.”
“Cũng đúng, dù sao chúng ta là người một nhà, anh mua hay em mua cũng giống nhau.” Vu Đông tán đồng gật đầu.
“Khụ!” Hạ Phong không phải lần đầu được chứng kiến da mặt dày của Vu Đông nhưng vẫn tiếp thu không nổi, đành phải đi nhanh ra cửa.
“Đợi chút.” Vu Đông thấy Hạ Phong ra cửa liền vội vàng gọi lại.
“Sao vậy?” Hạ Phong hỏi.
“Chồng à!” Vu Đông kêu một cách thiên kiều bá mị* “Chìa khóa cho em một bộ, nếu không em không thể vào nhà được.”
(*thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần, quyến rũ)
Hạ Phong bị một câu chồng à làm đau luôn dạ dày, lấy chìa khóa dự phòng từ ngăn tủ đưa cho đối phương, suy nghĩ hồi lâu vẫn phải nói: “Vu Đông, đứng gọi tôi là chồng được không, kêu tên tôi là được rồi.”
“Sao vậy? Thấy ghê à?”
Hạ Phong mặt mày có chút không được tự nhiên nhưng vẫn im lặng tỏ vẻ cam chịu.
“Được rồi! Được rồi!”
Hạ Phong liền thở phào nhẹ nhõm.
“Những người thuộc ngành kĩ thuật như anh đúng là muộn tao*.”
(*muộn tao: kiểu người ngoài lạnh trong nóng hoặc không biết bày tỏ cảm xúc, ngại giao tiếp hoặc tính cách tẻ nhạt không thú vị.)
“Tôi đi dây!” Hạ Phong vội vàng đi ra ngoài, cám giác không ở nổi trong căn nhà này nữa.
Vu Đông buồn cười nhìn Hạ Phong vội vàng ra ngoài, thẩy thẩy chìa khóa, về phòng lấy bóp rồi cũng ra ngoài.
Vu Đông lúc sáng dọn dẹp hành lý mới phát hiện một phần tài liệu phỏng vấn.

Phần tài liệu này gợi lên hồi ức xa xăm của cô.
Kiếp trước Vu Đông làm ngành marketing, tuy thành công và kiếm được rất nhiều tiền nhưng thực tế ngành mà Vu Đông học lại là phát thanh viên.
Hơn nữa thành tích học cũng không tệ, còn được giảng viên đề cử một công việc làm dj* ở một radio trứ danh tại Thân thành, ngày phỏng vấn là hai giờ chiều nay.
(*dj ở đây là radio dj, phát bài hát tại các đài phát thanh và tâm sự với người nghe radio)
Kiếp trước vì khóc ngất ở cục dân chính nên đã bỏ lỡ ngày phòng vấn, từ lúc đó về sau lại không còn cơ hội tiếp xúc ngành này.

Hôm nay nhìn đến phần tài liệu này Vu Đông liền nghĩ, bây giờ chồng cũng có, nhà có, hẳn là không cần giống như kiếp trước liều mạng kiếm tiền.
Trên đường đi đến radio thì đi ngang qua một tiệm cắt tóc, Vu Đông sờ mái tóc dài quá vai cùa mình rồi bước vào.
“Mỹ nữ muốn cắt như thế nào?” Nhà tạo mẫu tóc hỏi.
“Buổi chiều tôi phải đi phỏng vấn nên cắt tới cằm, cắt sao cho nhìn giỏi giang một chút là ổn.” Vu Đông nói ý tưởng của cô.
“Được, muốn nhuộm tóc không? Như vậy nhìn có phong cách tây hơn.”
“Nhuộm đi!”
Hai giờ chiều ở Thân thành, 39 độ C, trở nên rực rỡ hẳn Vu Đông khí phách đi vào đài phát thanh âm nhạc Thân thành.
Nhìn thấy người phỏng vấn, Vu Đông hoàn toàn không có vẻ bất an, sợ sệt của người mới mà mang thái độ bình tĩnh, thậm chí khí tràng còn mạnh hơn người phỏng vấn.

Chẳng lẽ cô gái này có quan hệ mạnh mẽ?
Người phỏng vấn thầm nghĩ trong lòng, vẻ mặt trở nên ôn hòa, xem tư liệu xong liền nói: “Vu đồng học, thành tích của bạn cực kì tốt và giảng viên của bạn trực tiếp đề cử bạn với giám đốc của đài, chúng tôi cũng rất vừa ý bạn, nhưng phần lớn bạn học của bạn đều đi làm việc ở đài truyền hình, nên tôi có thể hỏi lý do vì sao bạn lại chọn làm việc ở radio mà không phải ở đài truyền hình không?”
Vu Đông bắt đầu nghĩ lại, không biết lúc trước chủ nhiệm lớp đã nói gì nhỉ?
À, đã nhớ ra rồi, nguyên văn câu nói của chủ nhiệm lớp là: “Vẻ ngoài của em như vậy thì tốt nhất nên làm dj thôi, MC đài truyền hình thì không đủ đâu.”
Hừ, chị đây chỉ vì khi đó không biết trang điểm thôi chứ đâu có tệ, khi chị có tiền tìm được tạo hình sư, mỹ dung sư đỉnh cấp, mặc quần áo đẹp thì thằng nào thấy chị mà không đổ cơ chứ!
Vu Đông vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi làm người tương đối kín tiếng, nếu đi làm ở đài truyền hình thì ra ngoài đường sẽ bị nhận ra, rất phiền phức!”
“À!” Phong độ bá khí này, lời nói có hàm ý này, vừa nghe liền biết là gia đình có bối cảnh không đơn giản rồi.
“Đối với công việc của bạn thì tôi có hai cái thích hợp.” Người phỏng vấn nói xong thì nhìn thoáng qua Vu Đông.
Vu Đông tỏ vẻ đối phương cứ tiếp tục nói.
“Một là buổi tối giờ vàng lúc 8h, cùng dj trứ danh của chúng tôi Phương Hiểu chủ trì chương trình "Âm nhạc tiên phong”, có Phương Hiểu hỗ trợ bạn có thể dễ dàng thích ứng công việc nhanh hơn, học được nhiều thứ hơn.

Hai là tiết mục mới vào lúc đêm khuya, có thể một mình độc diễn.”
“Độc diễn? Chắc là do thời gian này không có đài nào có tỉ lệ nghe cao nên các anh tùy tiện tìm một tiết mục để phát phải không.” Vu Đông nhất châm kiến huyết* nói.
(*nhất châm kiếm huyết: một câu nói chỉ được ngay chỗ trọng yếu nhất)
“Khụ!” Người nào đó bị chọc thủng ra vẻ bình tĩnh nói: “Cá nhân tôi vẫn đề cử cái 8h.”
“Không cần, tôi tiếp tiết mục đêm khuya.”
“A?? Vì sao?”
“Tôi không có thói quen cùng người khác hợp tác.” Vu Đông khí phách lan tràn.
Cho đến khi cùng Vu Đông làm xong tất cả thủ tục, xếp tốt thời gian làm việc, thuận tiện giới thiệu người trong văn phòng xong người phỏng vấn còn đang suy nghĩ, mình rõ ràng là một lính già đã làm việc bảy năm còn bị một cô gái nhỏ hù dọa, quả nhiên là bối cảnh gia đình bồi dưỡng khí chất sao!
Vu Đông nghĩ Hạ Phong đi bệnh viện thăm mẹ sẽ không về sớm nên đã ăn cơm chiều ở ngoài luôn, về đến nhà liền thấy Hạ Phong quả thực chưa về.
Vu Đông thấy vẫn còn sớm bèn đem quần áo ra máy giặt giặt sạch.

Lúc đang phơi quần áo ở ban công thì nghe tiếng mở cửa.
Hạ Phong mang theo đồ trở về.
“Anh đã về.”
Hạ Phong ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái đã thay đổi kiểu tóc, tóc ngắn càng làm tăng sự trẻ trung xinh đẹp, trong tay cầm, cầm… Hạ Phong mặt đỏ bừng, xoay đầu qua một bên nói:
“Khụ, em phơi quần áo?”
Vu Đông cuối cùng cũng phát hiện ra, cúi đầu nhìn xuống, trong tay cô là đồ lót 36B màu hồng nhạt.
*** 2 ***.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.