Lúc Hà Lạc ngồi quỳ, phát hiện hai chân mình hoàn toàn bủn rủn yếu ớt. Cô thoáng nhìn thấy dương v*t khủng giữa háng Giản Việt, càng run hơn, cô hít sâu một hơi, như đang chuẩn bị tinh thần, sau đó cô chống tay lên bụng Giản Việt, cũng không dám nhìn ánh mắt của anh lúc này thế nào, chỉ có thể cố gắng ngồi lên trên.
Tư thế rất lưu loát, nhưng hơi chật vật.
Bởi vì Giản Việt đột nhiên đẩy hông lên khi cô chưa chuẩn bị xong, dương v*t khủng kia vừa trực tiếp đút vào bé bím nhạy cảm mềm mại của cô, Hà Lạc hét lên một tiếng, bị đâm đột ngột khiến cô ngã trên ngực anh
Đỉnh đầu cô truyền đến tiếng cười của Giản Việt: “Ơ? Em đang ăn vạ à?”
Rõ ràng là anh cố ý!
Hà Lạc tức giận: “Còn như vậy em không thèm làm nữa!”
Bầu vú mềm mại áp vào ngực anh, ngay cả thân thể cô cũng mềm mại khiến anh mê muốn chết.
Giản Việt bị trêu chọc sắp bùng lửa, “Được, anh không quấy rầy em nữa, em cứ tiếp tục nhún đi.”
Hà Lạc nằm sấp không nhúc nhích.
“Lạc Lạc à…” Giản Việt đẩy hông tiếp, dùng dương v*t chậm rãi cọ bím nhor của cô.
Bé bím bị cọ mấy lần, nước rỉ ra, cô cắn môi cũng không nhịn được rên rỉ ra tiếng: “A….. Anh đừng làm thế. ”
Hà Lạc chậm lại, nhất quyết không cho Giản Việt cơ hội chà đạp cô, cô ngồi dậy, bàn tay cô chống lên cơ bụng rắn chắc của anh.
Giản Việt đỡ eo cô, ánh mắt vẫn dừng trên người cô, hình như đang chờ bước tiếp theo.
“Giản Việt…”
“Ơi?”
“Anh, anh nắm mắt vào được không?” Hà Lạc xấu hổ đỏ mặt, “Đừng nhìn em…”
Kiểu động tác này thật sự là cảm giác rất xấu hổ, cô còn chưa thể bình tĩnh hành động trước mặt Giản Việt.
Giản Việt làm theo lời cô, nhắm mắt vào không nhìn cô nữa.
Áp lực tâm lý của Hà Lạc giảm bớt một chút, cô hít sâu một hơi, quỳ xuống, nhìn thoáng qua dương v*t khủng giữa háng anh. Trời, đã lớn thế này còn dài nữa, đỉnh quy đầu hơi cong lên, bím cô nhỏ thế ăn hết được hả?
Sao cô cảm giác được việc chủ động là một chuyện rất nguy hiểm nhỉ…
Hà Lạc cầm lấy dương v*t diễu võ dương oai kia, gân xanh nổi lên xung quanh dương v*t, làm cô nhanh chóng cảm giác như có thứ gì sắp bùng nổ, đưa quy đầu nhắm vào miệng nhỏ, sau đó từ từ ngồi vào là được rồi.
Động tác rất đơn giản, nhưng thực tế làm không dễ dàng như vậy.
Hà Lạc đã thử rất nhiều lần, quy đầu to đều trượt khỏi cửa bím nhỏ của cô, đút nửa ngày cũng không vào được, có lúc dương v*t cứng kia thậm chí còn thoát khỏi lòng bàn tay cô, ba một cái rơi vào bụng Giản Việt.
Hà Lạc cố gắng đổ mồ hôi, nhưng Giản Việt cũng không dễ chịu gì, lúc anh nhắm mắt lại, tất cả các giác quan toàn thân đều tập trung lên dương v*t giữa háng, anh có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ của Hà Lạc đang nắm lấy nó, có ý định nhét quy đầu vào bím nhỏ rỉ nước kia, nhưng cô luôn không tìm được cách nào, cọ xát đến mức anh hít mấy hơi.
“Có phải em khiến anh khó chịu không?” Hà Lạc khẩn trương nói: “Hình như thứ đó lớn quá, em làm thế nào cũng không nhét vào được…”
Giản Việt vươn tay, cầm dương v*t của mình, lắc lắc, nói với cô: “Lấy tay banh bím em ra rồi sau đó nhắm ăn vào. ”
“Anh… Banh ra á…” Hà Lạc xém chút nữa bị sặc.
Cô nuốt nước miếng, làm theo lời hướng dẫn của Giản Việt, dùng ngón tay bẻ hai mép thịt ra, lộ ra lỗ bím hồng phấn bên trong, sau đó ngồi xuống chỗ quy đầu.
Lần này cuối cũng đã đi vào
Dư/ơ/ng vật thuận lợi tìm được lỗ bím, lúc cô ngồi xuống, cả nguyên cây thụt vào bím nhỏ của Hà Lạc.