Bất Ngờ Rung Động - Nhất Chi Độc Tú

Chương 33: Chiếm hữu



Trương Hạo là người cuối cùng đến cửa tiệm, thường thì Giản Việt dậy sớm mở cửa vì ở trên tầng thuận tiện hơn, nhưng hai ngày nay cũng không biết anh làm cái quái gì, thường xuyên xuất quỷ nhập thần, buổi sáng cũng ném chìa khóa cho Lâm Diệu Dương đến mở cửa.

“Chào buổi sáng anh Trương Hạo” Lâm Diệu Dương chào anh ta.

“Chào buổi sáng” Trương Hạo ngáp, cả người đều có vẻ chán nản.

“Chỗ này có bánh bao và sữa đậu nành, anh đến đây ăn đi”

Trương Hạo lúc này mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Được rồi, thằng nhóc cậu từ lúc nào hiểu chuyện như vậy, ngay cả bữa sáng cũng mua cho anh rồi.”

“Không phải em mua là anh Giản Việt’’ 

Trương Hạo đang cắn bánh bao nóng hổi sửng sốt, Giản Việt không thích ăn đồ này, bữa sáng nhiều nhất là uống chút nước rau dưa, thứ kia có thể nuốt xuống quả thực không phải điều mà người thường có khả năng lý giải, hoàn toàn không ăn được cùng bọn họ, chứ đừng nói là đi mua bữa sáng.

“Kỳ lạ, hôm nay mặt trời mọc phía tây à.”

Trương Hạo thấy Giản Việt đang phân loại nho mới đến, nhịn không được đi qua dò xét tình huống, “Tiểu nhị, anh không bình thường. ”

“Là sữa đậu nành không dễ uống, hay bánh bao không ngon?” Giản Việt thản nhiên nhìn lướt qua anh ta một cái, “Không ăn thì bỏ xuống.”

Trương Hạo vội vàng lui về phía sau, cười nói: “Đã đưa đến bên miệng rồi, sao tôi có thể không ăn chứ, tôi và thức ăn đâu có thù oán gì. ”

Trong lòng anh ta ngứa ngáy, rất muốn biết gần đây Giản Việt xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng Giản Việt không phải loại người hay buôn chuyện với người khác.

Đang muốn nói thêm gì đó, rèm cửa trong suốt bị người ta vén lên.

Có một khách hàng đến.

Trước mặt khách hàng không thể ăn, Trương Hạo bèn vòng ra phía sau.

Giản Việt bày trái cây xong, đứng đến quầy, từ góc độ của Trương Hạo vừa vặn có thể nhìn thấy mặt anh, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy lạnh hơn vừa rồi vài phần.

Trương Hạo vừa gặm bánh bao vừa buồn bực, đang yên đang lành là ai chọc anh tức giận thế?

Có người đi đến quầy hỏi, “Alo, có táo mới đến không? Mới đến mang theo một rương ra chọn, tôi thấy trên kệ chỉ còn lại một ít dưa vẹo táo nứt, không tốt lắm”

Trương Hạo vừa định nói có, hàng vừa tới, nhưng câu trả lời của Giản Việt nhanh hơn anh ta: “Không có. ”

Trương Hạo cân nhắc một chút, chắc là mắt anh ta mù rồi.

Bởi vì Giản Việt chắc chắn không thể mắc sai lầm.

Khách hàng gầy gò nghi ngờ nói: “Tại sao không có? Lúc mới vào, không phải nhìn cửa tiệm của anh vừa mới đến một ít trái cây tươi sao?”

Đôi môi mỏng của Giản Việt khẽ mở ra: “Không bán. ”

Một câu này hoàn toàn khiến đối phương phát cáu, hết lần này tới lần khác người nói những lời này là Giản Việt, dáng người của anh đều bày ở đó, lúc lạnh mặt, người bình thường đều không dám cứng đối cứng.

Một người đàn ông mặt béo khác kéo đồng nghiệp của mình, khuyên bảo: “Không sao, có thể là chúng tôi đã nhìn nhầm, nếu không có, đến một cửa tiệm khác xem.”

Vẻ mặt gã xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt Giản Việt, nhưng cũng nhận ra đây chính là người đàn ông ngày đó đạp gã một cước, gã nghỉ ngơi hai ngày, ngực đến bây giờ vẫn còn đau.

Đó là một nhân vật không thể trêu chọc.

Đồng bọn còn muốn kêu lên, nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông mặt mập kéo đi.

Mãi cho đến khi hai người bước ra khỏi cửa tiệm, Trương Hạo mới chậc chậc một tiếng:”Giản Việt, sao hôm nay tức giận của anh lớn như vậy? ”

Giản Việt lấy danh sách hôm nay xem xét, đầu cũng không ngẩng lên, “Chọc giận tôi.”

“Hai gương mặt kia tôi chưa từng nhìn thấy, sao lại trêu chọc cậu chứ?”

“Nhìn những thứ không nên nhìn.” Giọng điệu Giản Việt lạnh lùng, giống như sương giá.

Anh không có biện pháp dễ dàng tha thứ cái loại thứ đầu mập mạp tai mập này, đối với Hà Lạc bình luận đủ có chút nhúng chàm.

Cặp vú của Hà Lạc, đôi chân của cô, từ nay về sau chỉ có anh mới có thể nhìn…

“Của cậu?”

“Ừm, của tôi.” Giản Việt rũ mắt xuống, trong mắt là gợn sóng tình triều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.