Giản Việt đi được nửa đường lại xuống xe ghé vào một hiệu thuốc, anh không cho Hà Lạc đi cùng, Hà Lạc ngồi trên xe có thể nhìn thấy anh đang thương lượng với nữ nhân viên cái gì đó, bởi vì anh lớn lên quá đẹp trai, nữ nhân viên xấu hổ nhìn anh.
Một lát sau, Giản Việt mang theo một túi đồ nhỏ trở về.
Một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.
Hà Lạc không ngờ Giản Việt lại cẩn thận như vậy, ngay cả chuyện này cũng đã suy xét kỹ, cô cầm túi nilon mặt đỏ ửng, ngay cả chính mình cũng thiếu chút nữa quên mất.
“Thời gian tốt nhất để uống thuốc tránh thai là trong vòng 72 giờ sau khi làm, nhưng nhân viên cửa hàng nói với anh rằng sẽ có tác dụng phụ nhất định, không tốt cho sức khỏe, sau này anh sẽ chú ý không bắn trong cơ thể em’’
Giản Việt nhớ đến tối hôm qua anh không kiềm chế được mà bắn vào tiểu huyệt, giờ phút này nói như vậy hình như không có sức thuyết phục gì, giọng anh dừng lại, “Tối hôm qua là ngoài ý muốn…”
Loại cảm giác được người ta che chở cẩn thận, thật tốt.
Trong lòng Hà Lạc thoáng chốc như bị nhét đầy kẹo bông gòn, cả không khí cũng trở nên ngọt ngào mềm mại.
Về đến nhà, Hà Lạc trước tiên lấy nước uống thuốc, mà Giản Việt đang dọn dẹp chiến trường trên giường.
Trước khi ra khỏi cửa, cô lật lại quần áo mang theo một lần, mới lấy ra cái quần jean kia, lộn xộn còn chưa kịp thu dọn
Về điểm này, Hà Lạc từ nhỏ đến lớn không ít lần bị mẹ dạy dỗ, nhưng cô bừa bộn quen rồi, không sửa lại được, thậm chí có đôi khi còn muốn nói một câu này gọi là rối loạn có trật tự.
Nếu mẹ Hà biết bây giờ có con trai đang giúp cô thu dọn đồ đạc, Hà Lạc khẳng định sẽ lại bị quở trách.
“Anh đã chuẩn bị quần áo cho em xong rồi, đi tắm đi.”
Giản Việt giúp cô gấp từng bộ quần áo, bên cạnh đặt vài món để cô thay.
Hà Lạc ngồi xuống ôm lấy eo anh, “Có phải em nhặt được một bảo bối lớn không?”
Bộ ngực mềm mại của cô dán vào cánh tay anh, giống như muốn anh bị mắc kẹt.
Hô hấp Giản Việt hỗn loạn, lập tức bị cô trêu chọc
Anh chỉ cần chạm vào cơ thể cô, sẽ nhịn không được cương lên, hoàn toàn kìm nén không được xúc động muốn đâm vào trong tiểu huyệt tiêu hồn của cô.
Giản Việt nghiêng đầu, nắm cằm cô, một tay giữ chặt gáy, triệt để bịt kín đôi môi cô, lúc hôn đồng thời cũng dò đầu lưỡi vào, không ngừng quấy loạn.
Nụ hôn lưỡi này khiến không khí thêm vài phần tình dục ái muội.
Hà Lạc chỉ muốn ôm anh, không muốn làm gì cả, nhưng Giản Việt dường như đã hoàn toàn hiểu sai ý của cô.
Anh buông lỏng miệng nhỏ của cô, bàn tay lại từ trong vạt áo đi vào, vuốt ve eo cô, rồi đến bầu ngực đầy đặn mà một tay anh không thể nắm lấy.
Hà Lạc thở hổn hển, ngực không ngừng phập phồng.
“Còn nhớ hôm nay em đã nói gì với anh không?” Giọng nói của Giản Việt rất nhẹ, nhưng mỗi một tấc ngón tay anh di chuyển qua trên cơ thể cô, đều khiến cô không nhịn được run rẩy. Anh hôn lên má cô, đôi môi mỏng dán vào vành tai, cọ cọ một cái, sau đó lại mở ra cắn một miếng.
Không đau, nhưng khiến nửa người cô mềm nhũn.
“Cái gì cơ?” Hà Lạc không giả ngu, cô thật sự nói chuyện xong liền quên mất, ai biết khi Giản Việt cùng với lời nói trêu đùa của cô, sẽ ghi nhớ nghiêm túc như vậy
Giản Việt mỉm cười, âm thanh giống như lông vũ, sờ soạng nơi mẫn cảm nhất của cô, nhưng không chỉ âm thanh, tay anh cũng theo lời nói, thăm dò đến giữa hai chân cô.
“Lạc Lạc, anh muốn đút cái miệng ở dưới của em ăn trước”