Thời gian nhàn nhã nhất trong ngày ở cửa tiệm trái cây có lẽ là buổi trưa. Thời tiết bây giờ càng ngày càng nóng, rõ ràng cũng chẳng có mấy người nhìn thấy trời nắng oi bức mà cứ đi lại trên đường.
Trong cửa tiệm chỉ có vài vị khách lẻ loi đi xung quanh, đúng là chẳng nhộn nhịp tí nào.
Sau khi ăn trưa xong, Trương Hạo ngáp liên tục: “Có câu: Xuân buồn ngủ, thu thiếu ngủ, hè ngủ gật, tôi cảm thấy những câu này nói này nói không sai.”
Lâm Diệu Dương đang đóng gói cho khách hàng, sau mấy ngày rèn luyện thì động tác của cậu đã thành thạo hơn rất nhiều.
“Anh Trương Hạo anh đi ngủ đi, chỗ này giao cho em xử lý được ạ.”
“Giản Việt đang ngủ ở trên gác rồi, anh ngồi đây thêm một lúc nữa, chờ anh ấy tỉnh lại rồi nói sau.” Trương Hạo tựa vào ghế cắn một cây tăm xỉa răng rảnh háng không có việc gì làm, lấy điện thoại ra nói tám nhảm với Hứa Nhân.
“Bảo bối ăn gì chưa, có buồn ngủ không em? Anh ăn rồi, nhưng bây giờ anh buồn ngủ quá…. Một ngày không gặp, em có nhớ anh không? Anh thì không có ngày nào là không nghĩ đến em, bao gồm cả tiểu huyệt mềm mại của em nữa.”
Gần đây áp lực công việc của Hứa Nhân rất lớn, tính tình nóng nảy, lười trả lời cũng không có kiên nhẫn phản ứng với anh ta.
“Trương Hạo, gần đây em rất bận anh đừng làm phiền em nữa. Có phải anh thiếu đánh không vậy cái quái gì cũng chọc em thế. Nếu đúng thì cứ việc nói thẳng đi, buổi tối tan làm thì em sẽ làm chết anh!”
“Được luôn, anh nâng mông chờ em đến làm anh đây, hihi.”
Trương Hạo bị mắng một trận, tâm trạng đã thoải mái hơn, cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đang nói chuyện thì có một vị khách vén tấm rèm trong suốt của tiệm rồi bước vào, vừa nhìn biết ngay là người đẹp. Trương Hạo bèn đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đoan chính đứng dậy.
“Lâm Diệu Dương hướng mười giờ, đừng nói tôi thấy có đồ tốt mà không chia sẻ với cậu.” Trương Hạo đè thấp giọng nói với người bên cạnh một câu.
Lâm Diệu Dương mới vừa làm xong việc, quay đầu nhìn về phía Trương Hạo nói.
Vị khách nữ đó xoã tóc, làn da rất trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn giống như một con búp bê sứ mỏng manh, hai mặt dường như còn mang hơi nóng từ bên ngoài truyền đến, lộ ra đỏ ửng hồng phấn, ánh mắt của cô quét qua cửa tiệm một vòng, như thể đang tìm gì đó.
“Ớ….”
Lâm Diệu Dương còn chưa nói xong, Trương Hạo đã bước đến cất tiếng chào hỏi trước: “Xin chào, cô đang muốn tìm quả gì vậy? Cần tôi giúp gì không?”
“Tôi……” Hà Lạc ấp úng một hồi, cảm thấy chiếc ví trên tay trở nên nóng hơn, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào: “Giản Việt không có ở đây sao? Tôi có thứ này muốn đưa cho anh ấy…..”
Cô vừa mới phát hiện ví tiền của Giản Việt để ở bên cạnh tủ đầu giường quên mang theo, gửi tin nhắn cho anh nhưng không trả lời, Hà Lạc nghĩ cửa tiệm ở dưới tầng, bèn mang xuống đưa cho anh trước
“Tìm Giản Việt à?” Trương Hạo chợt cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Đúng rồi, anh ta chưa từng đánh giá thấp sức hấp dẫn của Giản Việt.
Thỉnh thoảng,sẽ có vài người theo đuổi cuồng nhiệt đến tặng thư tình cho anh, thậm chí trên đường về nhà đi một vòng lớn đặc biệt đến cửa tiệm này chỉ vì mua chút trái cây, thuận tiện liếc mắt nhìn Giản Việt một cái, mấy năm gần đây Trương Hạo đều nhìn tê dại
“Xin lỗi, anh ấy không có ở đây.” Trương Hạo dùng văn bản mẫu đáp lại.
“Vậy phiền anh đưa ví lại cho anh ấy giúp tôi, anh ấy quên mang theo.” Hà Lạc đưa chiếc ví màu đen đến trước mặt anh ta.
Đồ của Giản Việt, Trương Hạo vẫn nhận ra được nên một tay nhận lấy: “Được.”
Trước tiên anh ta nhận đồ trước, sau đó đầu óc mới bắt đầu hoạt động.
Không đúng, cô không nói là đã tìm thấy được chiếc ví này ở đâu, mà cô nói Giản Việt quên mang theo.
Trương Hạo nhìn chằm chằm cô chăm chú đánh giá: “Chiếc ví này sao lại ở chỗ cô vậy?”
Hà Lạc ngây người, mặt cô nóng lên.
Câu này phải trả lời như nào đây……
“Đây…..tôi…..”
Giấu kín như vậy, không nghĩ tự mình đưa đến cửa.
Giản Việt có một câu nói không sai, đúng là cô rất dễ xấu hổ.
Trương Hạo kìm nén cảm giác hóng hớt trong lòng bắt đầu chuyển động, trả lại chiếc ví cho cô.
Hà Lạc không hiểu gì.
“Giản Việt đang nghỉ trưa ở trên gác mái, cô tự đi lên đó tìm anh ấy đi.”