Bất Ngờ Rung Động - Nhất Chi Độc Tú

Chương 93: “Chúng ta cùng nắm tay nhau đi đến già”



Sau khi mẹ Giản lưu lại thông tin liên lạc của Hà Lạc, bà thường xuyên gọi điện trò chuyện với cô, vốn dĩ bà chỉ muốn thông qua cô biết được tình hình gần đây của con trai, nhưng không nghĩ tới Hà Lạc tuy không nói nhiều, nhưng tính cách lại rất đáng yêu, lần trước còn giúp bà khuyên Giản Việt về nhà ăn một bữa cơm lúc Tết, cùng mọi người tụ tập. Tất cả mọi người đều không đề cập đến chuyện trước kia, tuy rằng thái độ của Giản Việt vẫn lạnh nhạt, nhưng không thể thừa nhận sự tồn tại của Hà Lạc tựa như một công tắc trọng yếu, làm cho quan hệ gia đình vốn giằng co hai bên hòa hoãn không ít.

Và rồi, từ trên xuống dưới nhà họ Giản đều nhận ra đây là bạn gái của Giản Việt.

Trước khi kỳ nghỉ đến, Hà Lạc nhận được điện thoại của gia đình, Hà Lục Khải ở đầu kia khóc nức nở, ngay cả nói cũng không nói rõ ràng, nhưng sau khi xác nhận nhiều lần, Hà Lạc rốt cục cũng hiểu ra.

Ba Hà Lạc ở trong bếp trượt chân ngã, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, ngay cả xe cứu thương cũng tới, ông vừa từ trường học về nhà, không liên lạc được với bà Lưu, cũng không biết chuyện gì, chỉ muốn báo trước cho cô

Thằng nhóc thối này vừa khóc, Hà Lạc cũng hoảng hốt, khi cúp điện thoại thì cả đầu óc bối rối, thậm chí còn bắt đầu tự trách nếu mình không ra ngoài, ba cũng sẽ không có con gái chăm sóc khi bệnh tật.

Giản Việt ôm cô vào lòng, lồng ngực rộng lớn và ấm áp của anh mang đến cho cô một sự thoải mái nhất định, anh vỗ nhẹ vào lưng cô để cô bình tĩnh trước, đừng suy nghĩ lung tung.

Lúc cô hoảng hốt, Giản Việt đã đặt xong chuyến bay đến thành phố A là hai tiếng sau, đi theo Hà Lạc tới đây.

Lúc ba Hà nhìn thấy Hà Lạc ở bệnh viện, tâm trạng rất phức tạp, ông nhìn về phía bạn già, nhịn không được lẩm bẩm: “Bà xem đi, bà nhìn xem đi, tôi đã nói rồi, bắt xe đưa tôi đến bệnh viện là được rồi, bà nhất định phải gọi xe cứu thương tới làm gì, vừa phí tiền còn làm sự việc náo loạn, khiến con bé cũng vội vàng chạy tới đây. ”

“Lúc ấy ông bị ngã nửa ngày không lấy lại tinh thần, còn phải nói ông không sao, tuy rằng là vấn đề về chân, nhưng tôi chỉ sợ đầu ông hỏng nên mới gọi xe cứu thương rồi báo cho con biết’’. 

“Đầu óc bà mới bị hỏng ấy. Tốt xấu tôi cũng là người bị thương, bà nói chuyện có thể để lại chút tình cảm vợ chồng hay không! ”

Hai vợ chồng già lại bắt đầu cãi nhau. 

Hà Lạc lại cùng bác sĩ xác nhận tình huống trước mắt một chút, thấy tình hình đã được kiểm soát, cô mới yên tâm.

Hai ngày sau, ba Hà xuất viện, sau khi về đến nhà, bà Lưu tá hỏa lại hỏi Hà Lạc lần trước sao không đi theo Lý Diệp Hiên.

Ba Hà biết Hà Lạc không thích chủ đề này, bèn thay cô hòa giải: “Đứa nhỏ vừa mới về, bà hỏi loại chuyện này làm gì? Đừng ép nó quá, việc này phải thuận theo tự nhiên là được. ”

‘’Ông chỉ biết chỉ tay năm ngón, đương nhiên không nhọc lòng rồi, tôi vì hạnh phúc cả đời con gái chúng ta đấy, chẳng phải thường ngày ông hay khen thằng nhóc Diệp Hiên kia không tệ sao’’

‘’Đừng một tấc lại muốn tiến một thước, tôi chỉ khen nó không tệ chứ đâu có nói muốn nó làm rể nhà chúng ta’’. 

Từ khi còn nhỏ, ba Hà đã luôn ủng hộ Hà Lạc trong bất kỳ quyết định nào của cô, sau khi biết Hà Lạc không thích Lý Diệp Hiên, cũng chỉ đánh giá một câu, con gái tôi chướng mắt, nhất định là anh ta còn chưa đủ tốt.

Con họ là tốt nhất, nhưng bà Lưu ngày càng lo lắng.

“Bây giờ tôi cảm thấy độc thân rất tốt, sau này già rồi không nhất định vẫn nghĩ như vậy, kết hôn sớm một chút rồi có con, bằng không con tôi sẽ thành sản phụ lớn tuổi, nguy hiểm biết bao.”

Hà Lạc ở trong phòng bếp giúp rửa rau, mấy ngày nay Giản Việt vẫn luôn ở khách sạn nhỏ gần đó, âm thầm giúp đỡ rất nhiều, hiện tại cô bị đề tài này làm cho đầu óc không yên, dứt khoát nói.

“Đời này của phụ nữ không nhất thiết phải lấy chồng, sinh con”.

“Vậy thì con định làm loạn à?” Bà Lưu cao giọng nói.

“Con nói mình độc thân khi nào?”

“Cái gì?!” Bà Lưu mở to mắt, nghĩ rằng con gái mình nhất thời kiếm cớ để lừa bà

“Con đã ở với anh ấy một thời gian rồi, anh ấy tên là Giản Việt, lần này trở về cũng là anh ấy cùng con tới đây, buổi tối con gọi điện thoại bảo anh ấy cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như là giới thiệu cho mọi người.”

Hà Lạc không tiếng động đã âm thầm làm một việc lớn.

Buổi tối khi cả nhà ăn cơm, bởi vì Giản Việt ở đây nên bầu không khí có chút ngưng đọng.

Ba Hà rất nhanh tiếp nhận chuyện này, chỉ cần Hà Lạc thích, ông cũng cảm thấy Giản Việt tốt, sau khi ăn xong còn lôi kéo Giản Việt ở phòng khách để thảo luận về bí quyết độc quyền của việc câu cá trong ao.

Tuy rằng là chỉ gặp mặt tạm thời, nhưng Giản Việt lại biểu hiện bình tĩnh, tiến lùi đúng cách, làm cho người ta không chọn ra nửa điểm sai lầm, chưa kể đến việc anh vừa đẹp trai lại tài giỏi khiến bà Lưu lúc này không nói nên lời.

Lúc Hà Lạc giúp rửa chén, bà vẫn ở bên cạnh lẩm bẩm.

“Chỉ là không thể yêu đàn ông quá đẹp trai, không giống Lý Diệp Hiên, vừa nhìn đã thành thành thật.”

“Mẹ ơi, mẹ có thành kiến à’’.

“Quên đi, là con chọn đối tượng, cũng không phải mẹ, chỉ cần con thích là được rồi.” Bà Lưu hiếm khi thở ra.

Hà Lục Khải càng thức thời, bí mật gọi riêng là anh rể, so với gọi chị gái còn thân thiết hơn.

Hà Lạc nhìn cũng cảm thấy buồn bực, “Giản Việt, rốt cuộc anh có ma lực gì vậy sao mấy ngày anh đã nắm được mọi người trong nhà em rồi? ”

“Đó là bọn họ yêu ai yêu cả đường đi lối về.”

Hà Lạc mỉm cười, “Em biết rồi, bởi vì miệng anh ngọt ngào. ”

Lần này Hà Lạc trở về, cũng nói với gia đình một chút về sự sắp xếp công việc sau này của mình.

Thật ra lúc cô nói, trong lòng không có chút lo lắng, cô luôn làm theo ý mình và chỉ thông báo kết quả cho bọn họ, không ngờ ngay cả bà Lưu cũng sẽ ủng hộ quyết định lần này của cô.

“Làm giáo viên mỹ thuật rất tốt, có thể thường xuyên nghỉ phép, cũng  không vất vả.”

Ý tưởng của bà Lưu luôn đơn giản và trực tiếp như vậy.

Sau khi ở thêm vài ngày, Hà Lạc và Giản Việt cùng nhau trở về Nam Thành, trước đó bài thi viết của cô rất thuận lợi đã thông qua, cũng tiến vào giai đoạn phỏng vấn

Ngày nhận được thông báo tuyển dụng, Hà Lạc kéo Giản Việt mở một chai rượu vang đỏ, vui vẻ đến phát rồ, kết quả bởi vì tửu lượng quá kém, mới uống không được nửa chén, đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Đám cưới của Trương Hạo và Hứa Nhân được chuẩn bị vài tháng sau đó diễn ra như dự định.

Sau khi bận rộn quá lâu, mọi người quyết định nghỉ vài ngày, đi chơi vài ngày, đặc biệt chọn một ngày nắng đẹp

Gió hiu hiu, nắng nhẹ, trên mặt hồ nổi lên từng vòng gợn sóng.

Hà Lạc đột nhiên có chút mệt mỏi, cô dứt khoát nằm xuống, nhưng ánh nắng chói chang khiến người ta không khỏi nheo mắt, Giản Việt đội mũ lên đầu để chắn nắng cho cô.

“Muốn chợp mắt một lát không?”

Hà Lạc để cho vị trí nghiêng nghiêng, “Anh cũng tới đây nằm xuống đi, phơi nắng như vậy thật thoải mái. ”

Giọng nói ồn ào ban đầu dần dần yếu đi, nhìn lướt qua một vòng, phát hiện bọn họ cùng Trương Hạo đã kéo dài một khoảng cách, bọn họ cũng không vội tập hợp, ngược lại rất hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này

Giản Việt bỏ mái chèo đi rồi thả thuyền trôi theo dòng nước, thân thể vừa động, cũng nằm xuống theo.

Đập vào mắt là bầu trời xanh biếc, và những đám mây bị gió thổi bay.

Hà Lạc dựa vào cánh tay anh, nhất thời lại không cảm thấy buồn ngủ, cô chỉ chỉ đám mây trên trời, hỏi anh rằng hình dạng của đám mây có giống một con chó con không.

Giọng nói của cô rất mềm mại, ngay bên tai, trêu chọc anh như lông vũ.

Giản Việt nghiêm túc suy nghĩ một chút mới nói: “Không giống. ”

“Thật sự là không có một chút trí tưởng tượng nào.” Hà Lạc bĩu môi, sau khi bầu không khí bình tĩnh trở lại, cơn buồn ngủ lại xuất hiện.

Cô nhắm mắt lại, như thể đang chợp mắt.

Lúc tỉnh lại, Giản Việt đã ngồi dậy.

Gió làm lay động ngọn tóc của anh, ngay cả áo sơ mi cũng nhẹ nhàng lắc lư, anh nhìn mặt hồ không biết đang nghĩ cái gì, mi mắt rũ xuống cùng khuôn mặt đẹp trai, làm cho anh cùng cảnh sắc chung quanh đều dung hợp cùng một chỗ

Đẹp và trong sáng.

Hà Lạc nhất thời ngứa tay, lại nhớ tới trên người không có giấy cũng không có bút, không có cách nào miêu tả lại, cô phải nhìn thêm hai lần, ghi nhớ thật sâu trong đầu.

“Hà Lạc.”

Giản Việt dường như nhận thấy cô tỉnh lại, đột nhiên mở miệng nói.

Trái tim Hà Lạc run rẩy, mỗi lần anh gọi cả họ tên cô, nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Quả nhiên, anh lại thản nhiên nói một câu.

“Chúng ta kết hôn đi.”

Cả người Hà Lạc đều ngây dại.

“Khi chúng ta kết hôn, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi và tận hưởng những năm tháng yên tĩnh này.”

Hà Lạc bắt gặp ánh mắt của anh, cô không trả lời, nhưng ý cười trên mặt lại tràn đầy, “Ngài Giản Việt, anh cầu hôn mà ngay cả một chiếc nhẫn cũng không có, em cần phải suy nghĩ lại. ”

“Làm sao em biết anh không chuẩn bị?” Giản Việt khẽ nhếch môi, từ trong túi áo lấy ra hộp quà nhỏ, bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương.

Còn tưởng rằng đó là một cuộc tập kích.

Được rồi, thì ra là sớm đã được dự tính trước!

Thật sự là không có biện pháp với anh…

Hà Lạc vốn còn muốn trêu anh, nhưng chưa đầy hai giây đã bị đánh bại hoàn toàn, cô vươn tay: “Vậy anh giúp em đeo vào đi. ”

Giản Việt đưa chiếc nhẫn vào cho cô và hôn lên mu bàn tay của cô một lần nữa.

“Chúng ta cùng nắm tay nhau đi đến già nhé”. 

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.