Bình Xương năm thứ sáu, mười tám tháng chín, vạn dặm không mây, tiết trời quang đãng.
Cố Hồng Kiến lười biếng ngáp một cái, phiêu ở phía sau Lâm Tư Trạch, đi theo vào Tả phủ.
Hôm nay là ngày giỗ của Tả Ninh Yên, cách thời gian nàng ta bỏ mình đã ước chừng tám năm, tám năm trước, Cố Hồng Kiến cũng từng tới Tả phủ.
Tả phủ so với ngày xưa chênh lệch không lớn, vượt qua cánh cổng to lớn mà giản dị mộc mạc, bước qua tiền viện, xuyên qua hành lang khúc khuỷu, một đường hoa phần liễu rủ, thì đến được đại đường. Toàn bộ Tả phủ cũng không thấy quá mức đẹp đẽ quý giá, cũng rất phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, giống như Tả tướng chủ nhân của phủ.
Tám năm trước, Cố Hồng Kiến xuyên qua hết thảy những thứ này, đến phòng Tả Ninh Yên, nàng ta ở trong phòng chờ đội ngũ đón dâu, mà Cố Hồng Kiến vốn nên nhân cơ hội này mang nàng đi, nhưng nàng không làm.
Nàng ở gần đó, do dự hồi lâu, mãi đến hỉ bà đi vào, rồi sau đó hoang mang rối loạn xông ra.
Giờ đây gian phòng thuộc về Tả Ninh Yên đã trống không vắng vẻ, chỉ là đại khái như cũ có người quét tước, từ ngoài nhìn vào, vẫn là sạch sẽ như xưa.
Lâm Tư Trạch chỉ dẫn theo hai thị vệ, còn có vài ba ám vệ, cực kỳ khiêm nhường theo Tả Ninh Hạo dẫn đi một vòng đến ngoài phòng Tả Ninh Yên.
Tả Ninh Hạo nói:“Hoàng thượng vẫn không vào sao?”
“Không.” Lâm Tư Trạch lắc đầu.
Tả Ninh Hạo cũng không nói thêm cái gì, chỉ gật gật đầu, lại cùng Lâm Tư Trạch cùng đi từ đường, vốn con gái chưa chồng chết yểu không được phép để bài vị vào từ đường, nhưng có nhẽ là Tả tướng quá mức yêu thương đứa con gái này, tấm bài vị mới nhất của Tả gia, chính là của Tả Ninh Yên.
Cố Hồng Kiến bay theo vào từ đường, đã thấy trong từ đường hết thảy đều biểu hiện ra sáng sớm người Tả gia đã tế bái Tả Ninh Yên xong, hiện tại trừ hai gia nô không hề có những người khác.
Nhìn thấy Tả Ninh Hạo, hai gia nô được hành lễ chào hắn, lại có chút khó hiểu nhìn thoáng qua Lâm Tư Trạch, nhưng rốt cuộc không dám hỏi nhiều, thay hai người chuẩn bị hương, sau khi châm xong phân cho hai người.
Lâm Tư Trạch cầm hương, khép mắt, bái Tả Ninh Yên ba lượt, rồi sau đó hạ nhân tiếp hương, giúp y cắm.
Cố Hồng Kiến yên lặng nhìn, nghĩ, tương lai khi Lâm Tư Trạch bái tế nàng, cũng sẽ vẻ mặt đau thương mà thành kính như vậy sao?
Không, y thậm chí có lẽ sẽ chẳng muốn bái tế nàng.
Lâm Tư Trạch nhìn bài vị Tả Ninh Yên, ánh mắt ôn nhu như nước, lại vừa thâm trầm như mực, trăm ngàn loại tình cảm thương đau, dường như đều ở trong mắt y.
Đây là ánh mắt vĩnh viễn không thuộc về nàng, lại làm cho nàng trầm mê trong đó.
Đã là mười tám tháng chín, ước chừng qua ba bốn ngày nữa, tin nàng chết sẽ truyền đến.
Kỳ thực Cố Hồng Kiến cũng có thể nghĩ đến, Lâm Tư Trạch phỏng chừng là đâu có đau khổ gì, y sai nàng đi Hỗ Châu, rõ ràng là muốn nàng chết.
Y đã biết sự việc năm đó, biết trên thực tế cái chết của Tả Ninh Yên có can hệ rất lớn với nàng, cho nên muốn nàng đền mạng đi.
Nhưng Lâm Tư Trạch lại không thể tự mình xuống tay, cho nên đưa nàng đi Hỗ Châu.
Này hết thảy, đều phải theo tám năm tiền Vạn Thuận 41 năm tháng 9 mười tám bắt đầu nói lên.
Một ngày đó, Lâm Tư Trạch ở trong cung nhận được tin Tả Ninh Yên chết, cũng chỉ là hơi kinh hoàng một chút, sau cho rằng xảy ra bất trắc gì, Cố Hồng Kiến bèn tương kế tựu kế đưa Tả Ninh Yên đi, thuận tiện an bài một cuộc giả chết.
Nhưng mà y chờ đến, chỉ có một mình Cố Hồng Kiến.
Lâm Tư Trạch vẫn cứ chưa hết hi vọng, nói:” Tả Ninh Yên đâu?“
Cố Hồng Kiến trầm mặc không nói, cúi đầu, nửa ngày mới chậm rãi nói:” Xin lỗi.“
”…… Cô nói xin lỗi ta làm cái gì.“Lâm Tư Trạch nói,” Tả Ninh Yên đâu?“
” Nàng đã chết, ngươi không nhận được tin tức sao?“Cố Hồng Kiến nhẹ giọng nói,” Ta không mang nàng ta đi, nàng ta chết rồi.”
Lâm Tư Trạch khi đó cũng đã bắt đầu biết kiềm chế tình cảm của mình, mặt y không chút thay đổi, chỉ hơi hơi khép mắt, rồi sau đó nói:“Cô thất thủ? Hay là đến chậm?”
Kỳ thật, chỉ cần lúc này Cố Hồng Kiến nói một câu, trên đường xảy ra ngoài ý muốn, thời điểm nàng đuổi tới đã không còn kịp rồi là được.
Mặc kệ đáy lòng Lâm Tư Trạch tin hay không, y cũng sẽ không nói thêm cái gì nữa.
Nhưng nàng xem nét mặt Lâm Tư Trạch, liền cảm thấy vô cùng mỏi mệt, vì thế nói:“Không phải, ta từ rất sớm đã đến bên ngoài phòng nàng ấy, núp ở trên mái hiên, chỉ là ta đang cân nhắc, rốt cuộc có nên đến gần nàng ta, thẳng đến nàng sắp xuất giá, ta cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc nên làm như thế nào…… Sau đó, nàng tự sát.”
Lâm Tư Trạch kinh hoàng mà đau khổ nói:“Vì sao cô phải do dự?! Cô, cô……”
Cố Hồng Kiến nói:“Nhưng ta cũng không biết nàng sẽ tự sát!!! Ta ở trên mái hiên, còn nghe được nàng cùng Tả tướng nói chuyện, Tả tướng nói, uất ức cho con rồi, nàng còn lên tiếng. Sau đó Tả tướng rời khỏi…… Ta vốn tưởng rằng không có việc gì!”
Lâm Tư Trạch không nhìn nàng, chỉ nói:“Vì sao. Ta chỉ hỏi cô, cô vì sao phải do dự, Tả tướng vừa rời đi, cô nên lập tức đến mang nàng đi!”
Cố Hồng Kiến bặm môi, trên mặt không có một tia huyết sắc, nói:“Bởi vì ngươi phải làm hoàng đế.”
Lâm Tư Trạch không tiếp lời.
Cố Hồng Kiến lại nói tiếp:” Diêu thái sư cùng Đại hoàng tử là một thể, mà hiện tại Diêu thái sư bức tử con gái của Tả tướng, hai người chính thức đoạn tuyệt — trước ta còn lo lắng, hai nhà bọn họ kết thân là biểu thị Tả tướng muốn ủng hộ Đại hoàng tử, mà hiện tại bởi vậy, Tả tướng sẽ chỉ ủng hộ ngươi. Huống chi Tả Ninh Yên chết, sẽ làm Tả tướng cùng Đại hoàng tử thành thù, ông ta chỉ cần ở trước mặt hoàng thượng nhắc một chút chuyện này, Hoàng thượng sẽ lại càng thấy không yêu thích đại hoàng tử……“
” Câm miệng.“
Lâm Tư Trạch bỗng nhiên nói.
Cố Hồng Kiến ngẩn người, quả nhiên không nói nữa.
“Cố Hồng Kiến, sao cô có thể làm như vậy.” Lâm Tư Trạch cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Hồng Kiến nói ra những lời này,“Cô làm sao có thể……”
Cố Hồng Kiến hai mắt đỏ bừng:“Ta làm cái gì? Ta cái gì cũng không làm không phải sao? Ta nói sai chỗ nào?! Là chính Tả gia muốn gả con gái!!! Tả tướng ở trong triều danh tiếng tốt như vậy, còn không phải đồng ý bảo Tả Ninh Yên gả cho Diêu Thiên Ngạo?! Lâm Tư Trạch, ngươi nhìn ta như vậy là có ý tứ gì? Ta nói cho ngươi biết, bức tử Tả Ninh Yên không phải ta! Là Diêu Thiên Ngạo, là Tả gia! Ngươi có thể hận mọi người, nhưng ngươi dựa vào cái gì nhìn ta như vậy?!”
Lâm Tư Trạch nói:“Nhưng cô vốn có thể cứu nàng ấy!”
Cố Hồng Kiến nói:“Ta vì cái gì phải cứu nàng ta?! Cứu nàng, ngươi đồng thời đắc tội Tả gia và Diêu gia còn có Đại hoàng tử, ngươi muốn che giấu như thế nào?! Ngươi muốn làm thế nào leo lên vị trí ngươi muốn lên kia!? Ngươi không phải nói ngươi muốn lên đỉnh, sau đó bảo vệ người ngươi muốn bảo vệ sao?! Ngươi bây giờ còn kém vài bước, lại muốn vứt bỏ, là ý gì?!”
“Người ta muốn bảo vệ chính là Tả Ninh Yên!” Lâm Tư Trạch cũng gầm nhẹ một câu, ánh mắt cũng có chút đỏ lên, lại không thể nói rõ là bi thương hay là phẫn nộ, có lẽ cả hai.
Cố Hồng Kiến ngây ngẩn cả người.
Nàng nhìn Lâm Tư Trạch, đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng hề biết y.
Một năm Đông Chí tuyết rơi ấy, y và nàng ngủ cùng nhau trong Bạch Phu điện hoang vắng.
” Bảo vệ người ta muốn bảo vệ — Hồng Kiến, đến lúc đó, ta nhất định sẽ bảo vệ cô.“
Một câu nhẹ như tuyết, khi nàng nghe không thèm để ý, lại ghi nhớ đầy đủ lâu như thế, thế mà y lại nói, người y muốn bảo vệ, chính là Tả Ninh Yên.
Y đã quên chính mình từng nói cái gì.
Nàng nhớ mãi không quên, y đã quên.
Cố Hồng Kiến nước mắt thoắt liền vỡ đê, nàng hận thấu Lâm Tư Trạch, nhưng cũng cảm thấy bản thân hết sức nực cười lại đáng thương, nhưng nàng cũng không muốn cho Lâm Tư Trạch thấy mình khóc, cho nên lặng lẽ gục đầu xuống lau nước mắt, mới một lần nữa nhìn về phía Lâm Tư Trạch, nói:“Lâm Tư Trạch, ngươi muốn bảo vệ Tả Ninh Yên, nhưng ngươi làm được sao? ngươi hiện tại thế này có thể bảo vệ ai là ai nói với ta, trên con đường này tràn đầy bụi gai? Vì sao ngươi chủ động khiến ta đi giết hại Nhị hoàng tử, mà hiện tại ta chỉ là không ra tay cứu Tả Ninh Yên, ngươi liền ngược lại đến giáo huấn ta?!”
Lâm Tư Trạch hơi sững sờ, rồi sau đó nói:“Tả Ninh Yên không giống, là người vô tội, nàng ấy vốn không nên bị cuốn vào vũng nước bẩn này.”
Cố Hồng Kiến nói:“Vậy ta đây? Ta thì đáng kiếp ư? Bởi vì ta bị bọn buôn người bán vào cung, lại đụng phải Mạnh tiên sinh, cho nên ta đáng đời một mạch luyện võ lớn lên, đi giết người đúng không? Hừ…… Cũng không sai, ta quả thực đáng đời, lúc trước là ta tự mình đáp ứng Mạnh tiên sinh, nói phải trở nên thật lợi hại, nói muốn phụ trợ ngươi, cho nên ta làm gì cho ngươi đều là đương nhiên, đúng không. Mà ta không đi làm theo yêu cầu của ngươi, chính là tội ác tày trời, đúng không?”
Lâm Tư Trạch nói:“Cố Hồng Kiến, ta không có ý đó! Quên đi, ta hiện tại không muốn cùng cô thảo luận những chuyện đó, cô rời đi trước đi, ta hiện tại không muốn nhìn thấy cô.”
“Ngươi hiện tại có phải cảm thấy ta thực khiến người ghét thực vô sỉ hay không?” Cố Hồng Kiến nhẹ giọng nói.
Lâm Tư Trạch không để ý nàng, ước chừng xem như mặc nhận.
Cố Hồng Kiến gượng cười đau khổ, nói:“Lâm Tư Trạch…… Trong mắt ngươi chỉ có Tả Ninh Yên…… Ngươi căn bản là nhìn không tới những người khác. Ta cùng ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, ngươi đã từng thật sự nhìn ta một lần chưa?!”
Như là rốt cục nghe ra chút ý tứ không bình thường, Lâm Tư Trạch kinh ngạc nhìn Cố Hồng Kiến.
Cố Hồng Kiến từng bước tới gần Lâm Tư Trạch, nói:“Ngươi nếu thực sự nhìn ta một lần, sẽ biết ta vì cái gì nguyện ý khăng khăng một mực đi theo ngươi, sẽ biết ta vì cái gì lúc nghe ngươi nói ngươi thích Tả Ninh Yên khó chịu như vậy…… Lâm Tư Trạch, trong mắt của ngươi chỉ có Tả Ninh Yên, mà trong mắt của ta…… Cũng chỉ có ngươi.”
Lâm Tư Trạch không thể tin nhìn Cố Hồng Kiến, thậm chí bị nàng ép sát khẽ lui về phía sau vài bước.
Cố Hồng Kiến nhắm mắt lại, vẫn không nhịn được, chảy xuống một hàng lệ, nói:“Nếu ta không nói ra, ngươi có lẽ cả đời cũng sẽ không phát hiện. Cả đời đều nghĩ rằng, chúng ta chính là bạn bè tốt, anh em tốt, tương lai, là quân thần tốt. Nhưng ta không cam tâm…… Dựa vào cái gì…… Dựa vào cái gì?”
Lâm Tư Trạch nhìn dòng nước mắt của nàng, hơi thất thần. Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Trạch thấy nàng khóc, lần đầu tiên thấy nàng lộ ra vẻ mặt đau thương như thế, tựa như có một bàn tay vô hình, nhẹ nhàng miết trái tim Lâm Tư Trạch.
Y còn chưa dứt lời, Cố Hồng Kiến đã quệt nước mắt tiến một bước, hôn lên môi Lâm Tư Trạch.
Lâm Tư Trạch trợn to mắt.
Cố Hồng Kiến hoàn toàn không biết nên làm sao cùng người hôn môi, chỉ lỗ mãng hôn lên, lại không biết nên làm thế nào, trong lòng đối với Lâm Tư Trạch lại là tràn đầy yêu hận đan xen, lập tức liền dứt khoát ra sức dùng răng hung hăng một hơi gặm cắn môi Lâm Tư Trạch, cho đến khi cảm thấy mùi máu chảy mới đẩy y ra.
Từ đầu tới đuôi Lâm Tư Trạch đều thừ người ra, chẳng hề phản kháng, cũng không đáp lại.
Cố Hồng Kiến nhìn y, hai tròng mắt như cũ mang theo một chút hơi nước, nàng có chút quyết tuyệt nói:“Ta nói xong rồi, ngươi muốn nghĩ như thế nào đều là chuyện của ngươi, cho rằng ta là vì ghen tị Tả Ninh Yên mà không cứu nàng ta cũng được, cho rằng ta là si tâm vọng tưởng cũng được…… Ta đi rồi, ngươi khỏi phải nhìn thấy ta nữa.”
Đây là lần đầu tiên nàng biểu lộ cõi lòng, cũng là lần đầu tiên hôn môi người yêu dấu, vốn nên là tình cảnh vừa tốt đẹp vừa thẹn thùng, đáng tiếc hoàn cảnh trước mắt tuyệt nhiên không hợp. Nàng thậm chí ngay cả một câu hoàn chỉnh mà xác thực “Ta thích chàng” Đều nói không ra.
Đây là thời cơ tồi nhất, lời của nàng sẽ chỉ khiến Lâm Tư Trạch càng cảm thấy là nàng cố ý nhìn Tả Ninh Yên chết.
Mà Cố Hồng Kiến sẽ như vậy, cũng hoàn toàn là tâm tình đập bình phá nát — dù sao cũng đã như thế, còn có thể tồi tệ đến đâu đây?
Tốt đẹp vốn nên có hoàn toàn không có, có chính là thê lương vô tận và sai lầm.
Cố Hồng Kiến lau nước mắt, xoay người đẩy cửa ra, nhanh chân rời đi, Lâm Tư Trạch tiến lên mấy bước muốn đuổi theo nàng, tới cửa lại vẫn dừng bước, đưa tay sờ sờ vết thương trên môi mình, rồi sau đó tức giận nện một quyền lên cửa.
Trên thực tế, Lâm Tư Trạch cũng có một ít mờ mịt như thế.
Nhìn thấy Cố Hồng Kiến khóc, nghe Cố Hồng Kiến nói những lời y chưa từng lường trước được, bị nàng cắn môi một ngụm, y vậy mà đau lòng như thế, chỉ muốn vươn tay ôm lấy Cố Hồng Kiến, giống như hồi nhỏ không chút nghi kỵ không chút khoảng cách dỗ dành nàng.
Hốc mắt y đỏ lên, lại không phải vì Tả Ninh Yên, mà là vì Cố Hồng Kiến.
Thậm chí, trong nháy mắt, y thực sự quên sạch cái chết của Tả Ninh Yên.