Bất Ngộ

Chương 19



Editor: Ayukami.

Xử lý đồng đảng của Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cũng làm cho Cố Hồng Kiến tiêu phí không ít hơi sức.

Đúng vậy, hơi sức.

Phương pháp xử lý vấn đề của Cố Hồng Kiến luôn luôn đơn giản thô bạo, cơ bản chỉ dùng bạo lực, có thể đuổi ra khỏi kinh thành thì đuổi ra khỏi kinh thành, không thể đánh đuổi ra khỏi kinh thành, loại người này có lòng phản Lâm Tư Trạch, thì buộc lòng phải giết.

Đoạn thời gian ấy, trên thực tế Cố Hồng Kiến cũng rất chật vật.

Nếu nói giết Đại hoàng tử và Tam hoàng tử nàng còn khá thanh thản, giết những người khác nàng còn chưa từng gặp, rất khiến cho người ta khó chịu.

Bởi vậy Cố Hồng Kiến vài lần phi đến trong nhà người khác, đều chỉ ngây ngốc giám thị người ta trong chốc lát, lại yên lặng trở về nhà mình.

Mấy người bị giết, thì là vì Cố Hồng Kiến đúng lúc nghe thấy bọn họ đang nhục mạ Lâm Tư Trạch, đồng thời bày tỏ Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đã chết, vậy nhất định là bại lộ rồi, bọn họ đang suy nghĩ có nên hay không dứt khoát đập nồi dìm thuyền.

Như thế Cố Hồng Kiến đành phải không khách khí động thủ.

Cũng may như vậy qua vài ngày, bên Lâm Tư Trạch cuối cùng cũng có động tĩnh, mà còn lấy thủ đoạn sấm chớp nhất quán của Lâm Tư Trạch, trực tiếp thanh trừng toàn bộ người có liên quan cùng Đại hoàng tử Tam hoàng tử, cũng ra oai phủ đầu cứng rắn cho trong ngoài triều.

Cố Hồng Kiến cuối cùng cũng thở phào một hơi, nghĩ có thể ngủ ngon rồi.

Nhưng đêm đầu tiên nàng đi ngủ, đã gặp cơn ác mộng, nàng mơ thấy bốn vị hoàng tử đã chết toàn thân máu tươi, chỉ là khác biệt bộ dạng lúc chết đi, mắt mỗi người đều mang thù hằn sâu sắc, từng bước một hướng tới gần nàng.

Mà trong mộng Cố Hồng Kiến cũng không lợi hại như trong hiện thực, chỉ có thể sợ hãi liên tục trốn chạy, nhưng vừa quay đầu sẽ nhìn thấy bốn bóng dáng đầy máu đáng sợ, điều này làm cho Cố Hồng Kiến liên tục từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, mỗi lần đều mồ hôi lạnh toàn thân.

Nàng giết bọn họ, nàng vốn cũng không cảm thấy chột dạ, nhưng ác mộng đáng sợ thế này, mới khiến cho nàng ý thức được, chính như bản thân giết Nhị hoàng tử đêm hôm đó, nàng cả người run rẩy, sợ hãi đến cùng cực, đó tuyệt không phải có bất cứ chột dạ hay áy náy gì, đơn thuần chính là sợ hãi.

Tuy rằng nàng xuống tay, nhưng nàng vẫn sợ hãi, sợ hãi ánh mắt của Nhị hoàng tử trước khi chết, sợ hãi thi thể Nhị hoàng tử máu tươi đầm đìa, sợ hãi bản thân giết người không chớp mắt.

Nàng vốn đã rất sợ hãi, vẫn luôn rất sợ hãi, chỉ là thời điểm nàng sợ hãi, Lâm Tư Trạch cũng không có an ủi nàng, cho nên nàng nghĩ – có lẽ vốn sẽ không có người đến an ủi ta, ta vốn đã không nên sợ hãi.

Như thế bức bách chính mình đi lĩnh ngộ chuyện này, bức bách chính mình đi kiềm nén hết thảy cảm xúc, cũng không ngờ thời khắc này toàn bộ bộc phát.

Cố Hồng Kiến mất ngủ suốt một tháng, chỉ cần khép mắt, trong bóng tối xuất hiện chính là các loại xác chết, mỗi lần mỗi lần càng đáng sợ.

Cố Hồng Kiến mở to mắt, chỉ có thể cười thảm một tiếng.

Vẫn là về sau tiên sinh dạy học thấy nàng tinh thần quá kém, cho nên cho nàng mấy bản kinh Phật, bảo nàng không có việc gì đọc thuộc, có thể giúp nàng tu thân dưỡng tính, Cố Hồng Kiến đọc đọc chép chép, trái lại có một chút có ích, nhưng rất nhanh nàng không đọc nữa, tiên sinh dạy học hỏi nàng vì sao, nàng nói bởi vì mình tương lai vẫn còn làm việc không nên làm, hiện tại xem những thứ này, cũng là ô uế chúng.

Tiên sinh dạy học bèn không nói gì nữa.

Khoảng thời gian ấy, Cố Hồng Kiến có phần oán hận Lâm Tư Trạch.

Nàng hận y tại sao muốn lôi kéo nàng làm những việc đó, hận y tại sao không thể hơi đau lòng vì nàng một chút.

Nàng tuy rằng võ nghệ cao cường, nhưng cũng không phải mình đồng da sắt, y sao không thể vì nàng suy nghĩ một chút ư.

Cố Hồng Kiến thậm chí còn nghe được tin đồn, nói là bởi vì Lâm Tư Trạch tướng mạo đoan chính nhưng vốn không thê thiếp, cho nên rất nhiều đại thần ào ào góp lời muốn Lâm Tư Trạch đến sang năm nên mở rộng hậu cung, thuận tiện tiến cử một chút con gái của mình thích hợp làm phi tử bao nhiêu.

Nàng nghe xong chỉ muốn cười, nghĩ, những đại thần này cũng thật sự là đủ ngu xuẩn, sao có thể nghĩ như thế đẩy con gái mình vào hố lửa chứ?

Những nữ tử này, cho dù là có thể tiến cung như ý nguyện, cho dù là có thể ở lại bên người Lâm Tư Trạch, cũng chung quy cả đời không được lòng Lâm Tư Trạch.

Cũng giống như nàng.

Tình hình của Cố Hồng Kiến thực nản, lại không thuốc chữa.

Thỉnh thoảng lúc một mình, nàng ngồi ở trong phòng mình, mở cửa sổ ra, nhìn cây cỏ trong sân ngẩn người.

Tây viện của nàng thiết kế bố cục dựa theo Bạch Phu điện, cây cối bên trong cũng đều là nàng đặc biệt chọn lựa, giống hệt Bạch Phu điện năm đó, thỉnh thoảng nàng thò đầu trông ra ngoài thế này, thậm chí sẽ sinh ra một hai phần ảo giác bản thân còn ở Bạch Phu điện.

Dường như nàng kêu một tiếng “Lâm Tư Trạch”, sẽ có giọng nói nhẹ nhàng trả lời “Làm gì?”.

Nhưng mà nàng khẽ gọi một tiếng, đổi lại, chỉ có tiếng gió gào thét.

Cố Hồng Kiến ngắm đóa hoa đã tàn lụi, mới bỗng nhiên ý thức được, ngay cả mùa thu cũng đã trôi qua.

Năm Vạn Thuận bốn mươi mốt tháng mười một, thời tiết trở nên cực lạnh, Tương Hải Phúc xuất cung đến thăm Cố Hồng Kiến, thuận tiện hỏi một chút nàng có thiếu cái gì hay không, lại phát hiện nàng so với lần gặp mặt trước, gầy không biết bao nhiêu, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn lại càng nhỏ, cằm nhọn cơ hồ có thể đâm chết người, hai má thậm chí có phần lõm xuống, sắc mặt như rau xanh, hơi vận động một chút, liền nổi lên đỏ ửng không bình thường. Hai mắt cũng không thần thái sáng láng giống như trước, khi nàng nhìn phía Tương Hải Phúc, Tương Hải Phúc thậm chí không nhìn ra bất luận bóng sáng gì trong mắt nàng.

Tương Hải Phúc giật mình, vội hỏi là chuyện gì xảy ra, Cố Hồng Kiến lại nhẹ nhàng bâng quơ nói là sinh bệnh vặt còn đang điều dưỡng.

Tương Hải Phúc tự nhiên không tin, nhưng hắn vẫn rất sợ Cố Hồng Kiến, cho nên đành phải khuyên Cố Hồng Kiến dưỡng thân mình cho tốt, phải chăm sóc tốt bản thân.

Cố Hồng Kiến cười cười, nói:“Cái này còn phải ngươi nói? Ta không chăm sóc tốt chính mình, ai chăm sóc ta?”

Tương Hải Phúc nghĩ nghĩ, lại nói:“Nếu Hoàng thượng thấy ngài như vậy, chắc chắn cũng sẽ rất khó chịu.”

Cố Hồng Kiến trầm mặc một lát, nói:“Sẽ không.”

Lại không biết nàng nói là Lâm Tư Trạch sẽ không thấy nàng như vậy, hay là nói Lâm Tư Trạch sẽ không đau lòng.

Tương Hải Phúc thở dài, nhưng cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ lại cho Cố Hồng Kiến một ít tiền, nói là Hoàng thượng cấp, Cố Hồng Kiến trái lại không cự tuyệt, bảo hắn để tiền xuống, thuận miệng hỏi vài câu sự việc trong cung, Tương Hải Phúc liền nhân cơ hội nói:“Cố chưởng sự không muốn hồi cung sao? Thời gian Hoàng thượng làm hoàng tử và Thái tử, người bên cạnh không nhiều, cho dù đến Đức Trạch điện, cũng không mấy hài lòng. Hiện tại làm Hoàng thượng, càng thiếu người bầu bạn bên cạnh, nếu Cố chưởng sự ngài quay về, vậy Hoàng thượng ắt hẳn vô cùng vui vẻ nha.”

Cố Hồng Kiến như cười như không liếc mắt nhìn hắn, nói:“Không phải còn có ngươi sao, vừa biết cáo trạng vừa biết vuốt mông ngựa lại có năng lực, ngươi hoàn toàn có thể thay thế ta.”

Nàng cư nhiên còn nhớ rõ chuyện Tương Hải Phúc tố cáo nàng đánh bạc, Tương Hải Phúc lúng túng ngẩn người, lập tức nói:“Ta làm sao có thể thay thế ngài, ngài là không ai thay thế được, là phần duy nhất trước mắt hoàng thượng.”

Cố Hồng Kiến một bộ muốn phì cười:“Cái gì mà phần duy nhất, ngươi thật sự là lên làm đại công công, ngay cả nói chuyện cũng kỳ quái lên.”

Tương Hải Phúc gãi gãi đầu, muốn giải thích, Cố Hồng Kiến lại lắc lắc đầu, nói:“Không có ai là không thể thay thế. Được rồi ngươi trở về đi, ta không về cung, ta ở bên ngoài được tùy tiện cơ.”

Tương Hải Phúc nhìn thoáng qua thân mình nàng gầy như bộ xương khô, than thở nói:“Thực không nhìn ra…… Ôi, thôi đi, vậy tiểu nhân đi trước.”

Tuy rằng địa vị hiện tại của Tương Hải Phúc còn cao hơn Cố Hồng Kiến trước kia, Cố Hồng Kiến lại chẳng qua là một dân thường, nhưng hắn vẫn tự xưng tiểu nhân với Cố Hồng Kiến.

Cố Hồng Kiến dở khóc dở cười, đuổi hắn đi, sau đó lại tự mình mở thư xem.

Tựa như Tương Hải Phúc căn bản chưa từng tới.

Nhưng nàng thế nào cũng không ngờ đến, Lâm Tư Trạch thế nhưng lại đích thân đến.

Nay đã là tháng mười hai rồi, qua một ngày nữa chính là Đông Chí, tuyết đã bay khắp đất trời, mà nhà nhà đều treo đèn lồng, dán câu đối xuân, khắp nơi đều mang không khí vui mừng.

Chỉ có trong nhà Cố Hồng Kiến, quả thực mộ vẻ thê lương.

Vốn có hai hạ nhân đều được Cố Hồng Kiến tốt bụng để cho bọn họ về quê, tiên sinh dạy học cũng không đến, bởi vậy nhà cửa to như thế chỉ có một mình Cố Hồng Kiến.

Mà ngay tại thời điểm như thế, Lâm Tư Trạch đem một bình rượu ấm, mang theo Tương Hải Phúc đến.

Y thuận gió tuyết mà đến, cực kì khiêm nhường, lại vẫn như cũ dễ làm người khác chú ý, Cố Hồng Kiến nghe được tiếng gõ cửa mà trong nháy mắt mở cửa ra kia, nhìn thấy Lâm Tư Trạch, lập tức ngây ngốc.

Nàng nói:“Ngươi làm sao có thể đến đây?”

Nàng vốn tưởng rằng gió tuyết gào thét, cũng không ôm hy vọng mở cửa, lại phát hiện không chỉ có người đến, đến, còn là Lâm Tư Trạch.

Sao có thể.

Nhưng mà Lâm Tư Trạch nàng tưởng ảo giác lại quơ quơ rượu trong tay, nói:“Mau cho ta vào đi thôi, bằng không rượu sắp lạnh.”

Mà Tương Hải Phúc phía sau y cũng cười tủm tỉm nói:“Cố chưởng sự.”

Cố Hồng Kiến giật mình gật đầu, để cho hai người tiến vào, mà toàn bộ nhà cửa chỉ có trong phòng Cố Hồng Kiến đốt chậu than, Cố Hồng Kiến đành phải bảo bọn họ đi đại sảnh chờ trước, mình chạy về đem chậu than qua, lúc còn muốn đi thêm than đá, Tương Hải Phúc ngăn cản nàng, hỏi nàng vị trí phòng củi, chạy tới lấy than đá.

Cố Hồng Kiến chạy tới chạy lui, trên mặt hơi hơi phiếm một ít đỏ ửng, tay lại vẫn rất cóng, ngồi xuống liền bị đầu gỗ ghế dựa đông lạnh hơi hơi run run một chút.

Lâm Tư Trạch bất động thanh sắc nhìn nàng, rồi sau khẽ nhíu nhíu mày:“Như thế nào làm cho bản thân thành như vậy?”

Cố Hồng Kiến mờ mịt:“Hả? Cái gì?”

“Cô gầy rất nhiều. Khí sắc cũng rất kém cỏi.” Lâm Tư Trạch nói,“Bây giờ còn chưa tính là lạnh nhất, cô đã đông lạnh thành như vậy.”

Cố Hồng Kiến ngẩn người, rồi sau đó không sao cả nói:“Không có gì, sinh tràng bệnh vặt còn chưa có khôi phục mà thôi.”

“Bị bệnh lâu như vậy?” Lâm Tư Trạch lạnh mặt nói,“Lần trước Tương Hải Phúc đến thăm cô, cô đã nói cô bị bệnh, bây giờ còn chưa khỏe?”

Quả nhiên lại là tên Tương Hải Phúc kia lắm mồm ……

Cố Hồng Kiến không được tự nhiên nói:“Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ thôi.”

Lâm Tư Trạch nói:“Cô muốn xuất cung ta liền cho cô xuất cung, đòi tiền ta liền cho cô tiền, cô lại làm bản thân thành như vậy, là muốn ép ta mang cô về sao?”

Cố Hồng Kiến trầm mặc không nói, nửa ngày mới nói:“Nói thật sự là cảm động, cứ như ta muốn cái gì ngươi liền cho cái đó.”

“Vậy cô nói cô muốn cái gì ta không thể cho?” Lâm Tư Trạch châm rượu, không chút để ý nói.

Cố Hồng Kiến quả thực muốn hắt rượu vào mặt y.

Thật sự là rất giỏi giả bộ.

Chẳng lẽ y thật sự không biết nàng muốn cái gì sao?

Y chính là giả ngu, định có lệ cho qua.

Cố Hồng Kiến trầm mặc không nói, nghiêm mặt vùi đầu uống rượu, lại thấy Lâm Tư Trạch uống một ngụm thì bất động, trong lòng càng thêm khó chịu, nói:“Ngươi chỉ đem theo một bình nhỏ như này đến? Làm sao đủ uống.”

Lâm Tư Trạch nói:“Chớ tham rượu, rượu này ngấm chậm đủ rồi.”

“Có thể đủ bao nhiêu……” Cố Hồng Kiến khinh thường bĩu môi, vừa lúc Tương Hải Phúc bưng than đá đến, Cố Hồng Kiến bèn sai hắn đi vào hầm lấy vài vò rượu nữa.

Lâm Tư Trạch nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì.

Cố Hồng Kiến rót đầy chén rượu của mình và Lâm Tư Trạch, tự mình cầm chén rượu cụng chén rượu của Lâm Tư Trạch, nói:“Khó được gặp mặt một lần, không say không về.”

Lâm Tư Trạch cũng chỉ có thể nhấc chén rượu một hơi uống cạn.

Nhưng mà ngay sau đó, y mất đi ý thức.

Ngoài phòng tuyết trắng bay tán loạn, rơi xuống đất không tiếng động, Tương Hải Phúc đem củi lửa muốn vào phòng, lại nghe trong phòng Cố Hồng Kiến kêu hắn đừng đi vào, thanh âm lại hơi hàm chứa thẹn thùng, Tương Hải Phúc lập tức hiểu được một ít gì đó.

Hắn sửng sốt, lập tức đỏ mặt, thế này mới xoay người tìm gian phòng trống cách xa ở bên trong nghỉ ngơi.

Hắn nhóm chậu lửa, vừa xoa xoa tay, vừa cao hứng nghĩ, Cố chưởng sự và Hoàng thượng quả nhiên vẫn đối với nhau rất tình cảm mà, xem ra hai người bây giờ hòa hảo rồi? Thật tốt quá, thật tốt quá.

Tương Hải Phúc thật vui vẻ ngồi ở trên ghế ngủ thiếp đi.

Mà thời điểm hắn tỉnh lại, sắc trời đã tối mịt, Tương Hải Phúc có chút hoảng hốt bật dậy, chạy ra phía ngoài, lại thấy cửa phòng hai người Lâm Tư Trạch và Cố Hồng Kiến vẫn như cũ đóng chặt.

Tương Hải Phúc thở phào, nhưng lại nghe được Lâm Tư Trạch gầm lên giận dữ:“Cố Hồng Kiến!”

Tương Hải Phúc hoảng sợ.

Nửa ngày, hắn lại nghe Lâm Tư Trạch nói:“Tương Hải Phúc!”

Tương Hải Phúc vội vàng lên tiếng, Lâm Tư Trạch thì ngữ khí cực kém bảo hắn đi vào, vừa đi vào, hắn mới đờ mắt.

Lâm Tư Trạch một mình ngồi ở phía trên giường mềm, y phục lỏng lẻo xộc xệch, Cố Hồng Kiến cũng không thấy bóng dáng.

Mà trên bàn bên cạnh để lại một tờ giấy, trên ghi bốn chữ — có duyên gặp lại.

Lâm Tư Trạch sắc mặt xanh đen, Tương Hải Phúc vội vã tìm một vòng ở trong sân, đương nhiên không tìm ra người nào.

Mà Cố Hồng Kiến cũng cơ hồ không đem theo cái gì, chỉ mang đi toàn bộ tiền tài.

Lâm Tư Trạch đen mặt gọi ám vệ ở trong viện ra, tức giận khiển trách bọn họ thế nào cứ như vậy nhìn Cố Hồng Kiến rời đi mà không ngăn trở.

Nhóm ám vệ vô tội bày tỏ, Cố cô nương đỏ mặt từ trong phòng đi ra, thay đổi xiêm y, gọn nhẹ xuất phát, miệng còn lẩm nhẩm muốn đi mua lễ vật Đông Chí cho Hoàng thượng, các ám vệ bèn không nghĩ nhiều, chỉ phái một người đi theo nàng bảo hộ nàng, giữa chừng lại mất dấu.

Người để mất dấu Cố Hồng Kiến kia, tại giờ phút này bị Hoàng thượng quở mắng, mới biết được hết thảy đều là Cố Hồng Kiến cố ý.

Dù sao ai cũng không ngờ đến, Cố chưởng sự có thể cứ như vậy bỏ đi toàn bộ kinh thành, không hiểu ra sao biến mất.

Thật sự là biến mất.

Đến tận năm Bình Xương mùa thu một năm sau, Cố Hồng Kiến cũng chưa từng xuất hiện, dường như vô căn cứ tan biến ở trong đêm tuyết ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.