Bất Ngộ

Chương 22-1



Editor : Ayukami.

Ngăn cách giữa Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch, cứ như vậy bởi vì một lần say rượu mà tan biến.

Lúc Cố Hồng Kiến tỉnh dậy, phát hiện bản thân lại ở trong điện Chưởng Kiền của Lâm Tư Trạch.

Mà Lâm Tư Trạch đã tỉnh, chỉ nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.

Tuy rằng trong lòng Cố Hồng Kiến còn có một bí mật động trời, khiến cho nàng chỉ cần nghĩ đến liền vô cùng luống cuống, nhưng Lâm Tư Trạch chỉ tại khoảnh khắc này, cho nàng một cái hôn nhẹ nhàng, Cố Hồng Kiến đã quyết định “Được ngày nào hay ngày ấy” trước.

Nàng muốn bịt mắt đi tiếp con đường.

Cố Hồng Kiến hiếm khi biểu lộ ra vài phần tư thái ngượng ngùng của một cô gái nhỏ, dùng chăn bọc chặt mình, không cho phép y nhắc thêm một câu về chuyện tối hôm qua, lại thúc giục Lâm Tư Trạch đi rửa mặt chải đầu trước, đợi Lâm Tư Trạch đã xong, mới đi tắm rửa.

Mà nhìn thấy Tương Hải Phúc, Cố Hồng Kiến hiếm có ngại ngùng hết sức, Tương Hải Phúc lại hoàn toàn không phát giác, chỉ biết là hai người xem như kết quả rồi, hết sức vui vẻ nhìn Cố Hồng Kiến, trên mặt cơ hồ viết bốn chữ vui mừng hớn hở.

Cố Hồng Kiến ngược lại mất hứng, nói:“Nhìn cái gì vậy!”

Tương Hải Phúc:“Á…… Chúc mừng Cố đại nhân.”

Cố Hồng Kiến trừng mắt nhìn, tai hơi đỏ lên, nói:“Chúc mừng cái gì! Nói năng linh tinh……”

Tương Hải Phúc nói:“Ơ? Nhưng mà, ngài cùng Hoàng thượng…… Lại nói, tiểu nhân về sau nên gọi ngài thế nào đây? Cố chưởng sự? Cố Thị lang? Cố đại nhân? Hay là…… Nương nương?”

Lâm Tư Trạch đúng lúc đi vào, nghe thấy được nghi vấn của Tương Hải Phúc, khẽ cười:“Trái lại một vấn đề hay.”

“……” Cố Hồng Kiến có chút không được tự nhiên thoáng nhìn Lâm Tư Trạch, nói,“Ngươi sao đã trở lại rồi? Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ……”

Nàng vốn nghĩ rằng Lâm Tư Trạch phải đi lên triều, mới chậm chạp rời giường.

Lúc Tương Hải Phúc vừa đến, nàng còn có chút nghi hoặc – làm sao Lâm Tư Trạch đi lên triều, Tương Hải Phúc còn ở đây?

Hôm nay y rõ ràng không đi.

Lâm Tư Trạch nói:“Hôm nay không đi.”

Cố Hồng Kiến trái lại không phát giác là có vấn đề gì, chỉ “Ồ” một tiếng, bèn giả bộ bình tĩnh đi nạt Tương Hải Phúc:“Ngươi im miệng đi.”

Lâm Tư Trạch lại đứng về phe Tương Hải Phúc:“Hắn vừa hỏi không sai. Nàng cảm thấy nàng muốn danh hiệu nào?”

Đây cũng là muốn bảo nàng tự mình lựa chọn.

Cố Hồng Kiến hoảng hốt giây lát, bình tĩnh nói:“Vẫn như cũ gọi Cố đại nhân đi.”

“…… Ơ?” Tương Hải Phúc ngẩn người.

Lâm Tư Trạch thản nhiên nói:“Ngươi đi xuống trước.”

Tương Hải Phúc biết hai người phỏng chừng lại muốn ầm ĩ, lau mồ hôi, ứng lời liền lui xuống.

Lâm Tư Trạch trầm tĩnh nói:“Vì cái gì?”

“Hả? Cái gì vì cái gì?” Cố Hồng Kiến giả ngu.

Lâm Tư Trạch nói:“Nhập hậu cung, làm Hoàng hậu.”

Cố Hồng Kiến mặc dù biết Lâm Tư Trạch muốn cho nàng vào hậu cung, nhưng ngược lại không ngờ y sẽ nói muốn cho mình làm Hoàng hậu, bởi vậy hơi ngẩn người, vô ý thức nhắc lại:“Hoàng hậu?”

“Không phải ư?” Lâm Tư Trạch nhìn nàng một cái,“Ta đã nói rồi, muốn nàng mãi mãi đứng ở bên cạnh ta. Tuy rằng năm đó khi nói những lời này, cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ là hàm nghĩa như vậy. Nhưng hiện tại, địa vị Hoàng hậu, trừ nàng ra, ta không muốn ai khác.”

Cố Hồng Kiến không thể không thừa nhận bản thân bị làm cảm động mạnh mẽ, nhưng nàng vẫn lắc đầu nói:“Hay là thôi đi. Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, ngươi thấy ta thích hợp sao?”

“Thích hợp.” Lâm Tư Trạch bình tĩnh nói.

Cố Hồng Kiến:“……”

Y thật có thể mở miệng nói ra.

Cố Hồng Kiến khá có phần bất đắc dĩ, nói:“Không được…… Ta không muốn vào hậu cung.”

“Vì sao?” Lâm Tư Trạch mặc dù có phần không vui, nhưng như cũ dằn lòng hỏi.

Cố Hồng Kiến có chút muốn nói ra nguyên nhân chân chính, nhưng vẫn nhịn xuống, nói:“Bất kể nghĩ như thế nào, ta cũng không thích hợp lưu lại trong hậu cung, ngoan ngoãn làm phi tử của ngươi…… Thậm chí là Hoàng hậu ư? Ngươi hiểu rõ tính cách của ta, ta không thích như vậy.”

“Hậu cung sẽ chỉ có một mình nàng, nàng muốn thế nào thì thế đó, sẽ không có gì khác biệt với trước kia.” Lâm Tư Trạch nói.

Cố Hồng Kiến nhìn Lâm Tư Trạch, càng là vì lời nói của y cảm thấy vui vẻ, sâu trong đáy lòng lại càng cảm nhận được một tia đau khổ.

Nàng mấp máy môi, nói:“Nhưng ta cũng không thích như thế, ta hiện tại ở trên triều, ít nhất còn có rất nhiều chuyện có thể làm, ở hậu cung thì chỉ có thể ngẩn người. Ngươi khỏi phải nói cái gì mà ta vẫn có thể làm chuyện mình muốn làm, ngươi biết không thể nào thật sự giống nhau hoàn toàn.”

Lâm Tư Trạch trầm mặc một lát, nói:“Lý do này quá mức gượng ép, ta không đồng ý.”

Cố Hồng Kiến nói: “Tả Ninh Yên.”

Ba chữ này quả nhiên dùng rất tốt, nàng vừa nói xong, Lâm Tư Trạch liền khẽ thay đổi sắc mặt, sau đó nói:“Cái gì?”

“Nàng ta mới vốn hẳn là Hoàng hậu trong lòng ngươi, phải không?” Cố Hồng Kiến nhìn y, nói,“Chẳng qua là nàng ta chết rồi, cho nên ta mới có thể chiếm cứ vị trí của nàng ta, không phải sao? Nhưng thực đáng tiếc, ta không nghĩ như vậy.”

Lâm Tư Trạch đen mặt nói:“Nàng tại sao phải nhắc tới nàng ấy? Ta nói rồi, vụ việc kia đã qua. Hiện tại là quyết định của nàng, không can hệ gì đến nàng ấy.”

Cố Hồng Kiến nói:“Vậy ta hỏi ngươi, nếu nàng ta không chết, hơn nữa muốn gả cho ngươi, vậy ngươi muốn làm thế nào? Vị trí Hoàng hậu này, ngươi muốn cho ai?”

“……” Lâm Tư Trạch trầm mặc không nói.

Trầm mặc, như cũ là đáp án tốt nhất, sẽ không nói dối.

Cố Hồng Kiến cười cười, nói:“Ta nói đó thôi. Ngươi không cần cảm thấy áy náy với ta, đây cũng là chính ta tự lựa chọn …… Có lẽ ta cả đời này đều không thắng được nàng ta đâu, ta cũng không muốn cùng nàng ta tranh dành bất cứ thứ gì. Nhưng mà ngươi, ngươi phải hiểu rõ chính ngươi. Bây giờ ngươi kéo ta vào hậu cung, mang theo tâm tình không biết nên hình dung như thế nào đối xử rất tốt với ta, thế còn có ý nghĩa gì chứ? Lâm Tư Trạch, chúng ta đều tỉnh táo một chút.”

Lâm Tư Trạch lẳng lặng nhìn nàng.

Cố Hồng Kiến giờ phút này vô cùng sinh động bày ra cái gì gọi là “Miễn cưỡng vui cười”.

Nhưng mà Lâm Tư Trạch chung quy vẫn gật đầu.

“Được, ta tôn trọng quyết định của nàng.” Lâm Tư Trạch nói,“Nếu suy nghĩ của nàng có thay đổi, nói cho ta biết bất cứ lúc nào.”

Cố Hồng Kiến im lặng gật đầu.

Tuy rằng bởi vì Cố Hồng Kiến “Cự nự”, quan hệ của hai người ở bên ngoài không biến đổi gì, nhưng thực chất đã có quan hệ phu thê, đủ loại trước kia coi như xóa bỏ, trừ Tả Ninh Yên dường như vẫn là một cái giằm, không đau không ngứa đâm ngang giữa hai người, quan hệ giữa hai người, rốt cuộc vẫn duy trì ổn định mập mờ.

Mỗi ngày Cố Hồng Kiến như cũ vào triều, chỉ là sau sẽ luôn lấy cớ có việc muốn bẩm báo, đến thư phòng của Lâm Tư Trạch, cũng không nhất thiết làm cái gì, chính là nàng cầm sách, lải nhải liên miên với Lâm Tư Trạch nói về sự việc phát sinh gần đây, Lâm Tư Trạch một bên phê duyệt tấu chương một bên đáp lời, thỉnh thoảng còn có thể kêu nàng đến trực tiếp hỏi ý kiến của nàng.

Giữa hai người dường như quay về rất nhiều năm trước, bầu không khí hòa hợp mà vui vẻ, mang theo ăn ý ngọt ngào.

Kể cả về sau Cố Hồng Kiến vào ở điện Chiêu Hồng, chỉ có một người hầu nhỏ là Tương Quân…… Đại khái bởi vì quá trình thoải mái mà ngọt ngào, đối với Cố Hồng Kiến mà nói, dường như  đều là chuyện trôi qua trong nháy mắt.

Mà bên trong tự nhiên không thể thiếu việc đại thần kiến nghị Lâm Tư Trạch nạp phi, Lâm Tư Trạch đều lấy Tiên hoàng qua đời chưa đầy ba năm làm cớ cự tuyệt, một ngày Cố Hồng Kiến nhớ tới chuyện này, bèn hỏi y nếu qua ba năm, đến năm Bình Xương thứ ba, Lâm Tư Trạch sẽ làm thế nào.

Lâm Tư Trạch lúc ấy chỉ khẽ cười, cũng không cho Cố Hồng Kiến câu trả lời khiến nàng vừa lòng.

Mà thật sự đến thời điểm năm Bình Xương thứ ba, Lâm Tư Trạch dùng bức họa kia, cho Cố Hồng Kiến câu trả lời.

Vật đó Cố Hồng Kiến nay đã biến thành quỷ hồn hồi tưởng lại, đều cảm thấy một nét hạnh phúc ngọt ngào, song chính như bức họa ấy bị Lâm Tư Trạch ném vào trong chậu than bị đốt thành tro bụi, bắt đầu từ mùa thu Bình Xương năm thứ hai, thời gian ba năm ngọt ngào đó, ở Bình Xương năm thứ năm, hoàn toàn bị phá hủy.

Vào một ngày Cố Hồng Kiến như mọi khi ở Chiêu Hồng điện ở một đêm, đồng thời hưởng thụ một ngày nghỉ ngơi hiếm có, ỳ trên giường.

Lâm Tư Trạch sáng sớm tinh mơ đã đi, Cố Hồng Kiến chỉ cho là y có việc, không nghĩ nhiều, vẫn là Tương Hải Phúc bảo Tương Quân thông báo một tiếng, kêu Cố Hồng Kiến rời giường, Cố Hồng Kiến mới mơ màng biết được, Lâm Tư Trạch sở dĩ vội vàng rời đi như vậy, là vì Diêu Thiên Ngạo bị bắt.

Diêu Thiên Ngạo khi Diêu gia bị xét nhà giết cửu tộc, đào tẩu, cũng không có tin tức, biến mất rất nhiều năm một lần nữa xuất hiện ở kinh thành, chẳng mấy chốc bị bắt được.

Tương Hải Phúc tuy rằng không biết nhiều tình hình trước kia lắm, nhưng cũng biết Tả Ninh Yên kia, biết nàng ta có địa vị gì ở trong lòng Lâm Tư Trạch, chỉ e rằng hiện nay ba thước lang quân Cố Hồng Kiến được mệnh danh “Cách trời ba thước ba” cũng không bằng.

Cho nên Tương Hải Phúc có chút lo lắng Hoàng thượng có thể hay không không thể khống chế cảm xúc, làm chuyện gì không khống chế được, lại sợ Diêu Thiên Ngạo xuất hiện sẽ tạo thành ảnh hưởng gì không tốt đối với quan hệ của Lâm Tư Trạch và Cố Hồng Kiến, cho nên trái lo phải nghĩ, vẫn là quyết định tìm đến Cố Hồng Kiến.

Cố Hồng Kiến biết được Diêu Thiên Ngạo bị bắt, lập tức liền ngây ngẩn cả người, thân mình hơi hơi run rẩy, rồi sau đó nói:“Bị bắt khi nào? Hiện tại người ở đâu? Hoàng thượng đi bao lâu rồi? Mau nói cho ta biết!”

“Nói cho nàng? Sau đó nàng muốn làm gì, đi giết hắn sao?!” Lâm Tư Trạch không biết xuất hiện ở cửa khi nào, sắc mặt cực kì khó coi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.