Bất Ngộ

Chương 24-2



Edittor: Ayukami.

“Sống phải thấy người chết phải thấy xác, ngươi nói tìm không thấy là ý gì?!”

Một trận huyên náo khiến cho Cố Hồng Kiến hồi lại tinh thần, nàng quay đầu, lại phát hiện là Tả Ninh Hạo vẻ mặt tức giận đang gầm thét với người báo tin.

Người báo tin đã sợ chết khiếp, nói:“Nghe nói, lúc ấy tình cảnh quá mức hỗn loạn, tuy rằng cuối cùng là phe ta thắng, nhưng cũng tổn thất nặng nề, không có khả năng truy kích. Mà sau chiến thắng, Vương phó tướng lập tức phát hiện Cố đại nhân mất tích, nhưng tìm kiếm khắp nơi cũng chưa tìm được, chỉ có mấy thân binh của Cố đại nhân trông thấy Cố đại nhân bị Bách Lý Sầm hất xuống ngựa, rồi sau đó bị trường thương đâm chết…… Thi thể, lại thế nào cũng không tìm ra. Có khả năng, là bị bọn Bách Lý Sầm mang đi ……”

Tả Ninh Hạo càng thêm phẫn nộ:“Bị bọn Bách Lý Sầm mang đi?! Có ý gì, làm sao thi thể của tướng lĩnh một phương cũng không coi giữ?!”

Đã nói khi đó tình hình rất hỗn loạn mà!

Cố Hồng Kiến thiệt tình cảm thấy Tả Ninh Hạo đang cố tình gây sự.

Không nói đến hắn hiện tại kích động như vậy là vì cái gì, nói ngay hắn làm chi cứ luôn ồn ào sống phải thấy người chết phải thấy xác cũng rất có vấn đề.

Lẽ nào tên đê tiện Tả Ninh Hạo này còn muốn quật xác?!

Thật sự là tức chết nàng ……

Vẫn may người chung quanh còn xem như có lý trí, đều ngăn cản Tả Ninh Hạo nói hiện tại sốt ruột cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ Vương phó tướng khải hoàn hỏi lại tình hình cụ thể, hiện tại người báo tin này cũng chưa từng chân chính lên chiến trường.

Tin tức trên chiến trường đều là từ một người ra roi thúc ngựa chạy tới trạm kế tiếp, như thế ngày đêm không ngừng mới có thể bảo đảm tốc độ nhanh nhất, lần này bởi vì chỉ là truyền tin chiến thắng, lại càng giản lược, Tả Ninh Hạo cho dù hành hung người báo tin trước mắt này mấy trận cũng không hỏi ra bất cứ thứ gì.

Triệu Uẩn Nguyên trầm mặc nhìn Tả Ninh Hạo đang nổi giận, người báo tin hoảng hốt, quan viên khác khuyên can, còn có vài đại thần rõ ràng lòng dạ khó lường, nghe Cố Hồng Kiến đã chết, hoàn toàn không có phản ứng gì thậm chí còn có chút vui vẻ, cuối cùng khép mắt, xoay người đi thẳng.

Cố Hồng Kiến chú ý tới, muốn đi theo ra ngoài, lại đột nhiên ý thức được một chuyện.

— Lâm Tư Trạch đã được đưa đi rất lâu rồi, hiện tại phỏng chừng cũng đến điện Chưởng Kiền, thế nhưng, sao nàng còn ở nơi này, mà không phải bị Lâm Tư Trạch lôi kéo bay đi?

Nàng có thể, mở rộng phạm vi khống chế bản thân muốn ở đâu sao?!

**

Cố Hồng Kiến vì phát hiện mới này có phần tung tăng nho nhỏ, nhưng bởi vì lo lắng Lâm Tư Trạch, nàng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất bay tới điện Chưởng Kiền.

Quả nhiên trong điện Chưởng Kiền đã hỗn loạn không xong, các Thái y bận đến bận đi, cuối cùng rút ra kết luận, Lâm Tư Trạch vốn đã nhiễm phong hàn, có hơi sốt, lại cố chống đỡ ra vẻ không có việc gì, kết quả vừa nghe đến tin Cố Hồng Kiến chết, nhất thời không chịu được, bấy giờ mới ngất đi.

Cố Hồng Kiến nỗi lòng phức tạp nhìn Lâm Tư Trạch nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên trán còn có một chút mồ hôi lạnh, mặc dù rất nhanh được lau đi, nhưng cũng đủ thấy tình hình y không hề tốt.

“Thực không biết chăm sóc bản thân……” Cố Hồng Kiến thở dài.

Lát sau Lâm Tư Trạch xem ra ổn định không ít, thuốc đã uống, Thái y cũng cơ bản giải tán, để lại hai người đợi ở phụ cận, Tương Hải Phúc luống cuống tay chân — Lâm Tư Trạch nhiều năm qua, thái giám cung nữ bên người, lại cũng chỉ có hai người Tương Hải Phúc và Cố Hồng Kiến, bản tính y chán ghét đông người, cho nên ngày thường còn tốt, vừa xảy ra chuyện gì, chỉ cần Cố Hồng Kiến vắng mặt, Tương Hải Phúc liền luôn luôn bận bịu mệt mỏi nhất.

Mà lúc này bên ngoài truyền đến thông báo, nói là Hạ Phương Ngưng đến.

Tương Hải Phúc có phần do dự, nhưng nghĩ kĩ vẫn để cho Hạ Phương Ngưng vào, dù sao nói cho cùng hắn cũng chỉ là một nô tài, như thế nào cũng không thể ngăn nương nương duy nhất hậu cung cách xa Hoàng thượng.

Thế là Cố Hồng Kiến liền nhìn thấy Hạ Phương Ngưng vẻ mặt lo lắng bước chân vội vàng đi đến, Tương Hải Phúc hành lễ với nàng ta, nàng ta phất phất tay, nói:“Được rồi, mau đứng lên, Hoàng thượng hiện tại thế nào?”

Tương Hải Phúc nói:“Còn chưa tỉnh ạ, có điều hẳn là không có gì đáng ngại.”

Hạ Phương Ngưng đến gần nhìn xem, lấy khăn tay giúp Lâm Tư Trạch lau mồ hôi, ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn y, ánh mắt kia nhưng thật ra có chút si tình.

Tương Hải Phúc không dám quấy rầy, im lặng đứng ở một bên.

Hạ Phương Ngưng nhẹ giọng nói:“Cố thị lang…… Qua đời?”

Tương Hải Phúc ngập ngừng, thanh âm có chút nghẹn ngào, nói:“…… Vâng.”

Cố Hồng Kiến thế này mới chú ý tới, hốc mắt Tương Hải Phúc cũng có hơi đỏ.

Hạ Phương Ngưng mấp máy miệng, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói:“Ngươi đã khóc?”

Tương Hải Phúc nói:“Cố đại nhân đối đãi tiểu nhân rất tốt.”

“Nàng đối đãi ngươi rất tốt ư?” Hạ Phương Ngưng nhẹ giọng nói,“Sao ta nghe nói, và bản thân ta nhìn thấy, đều thấy Cố thị lang đang ức hiếp ngươi cơ.”

Tương Hải Phúc nói:“Cố đại nhân tính cách trẻ con, mặt ác tâm thiện, đối tốt với người, trước nay đều lặng lẽ. Trên mặt cố ý làm ra vẻ bắt nạt mà thôi.”

“Thật sao……” Hạ Phương Ngưng nhẹ nhàng gật đầu,“Ta thấy cũng phải. Nàng ấy…… Thoạt nhìn không dễ gần, các ngươi lại đều rất thích nàng, ta ủy khuất cầu toàn như thế, các ngươi đều vẫn không thích ta. Ngươi cũng vậy, Tương công công cũng vậy, tiểu Minh tử cũng vậy…… Hoàng thượng cũng vậy.”

Tương công công là thái giám chưởng sự việc khác, Tiểu Minh Tử thì là tiểu thái giám Tương Hải Phúc dẫn dắt, trước đều là hắn giúp Lâm Tư Trạch mài mực, mấy người này xem như là tôi tớ tiếp xúc nhiều nhất với Lâm Tư Trạch.

Tương Hải Phúc nói:“Nương nương nói đùa, chúng tôi đều là nô tài, đối với chủ tử nào có cái gì thích hay không thích.”

“Nhưng các ngươi thích Cố Hồng Kiến…… Bởi vì các ngươi không đem nàng làm chủ tử, nàng cũng không đem các ngươi làm tôi tớ phải không?” Hạ Phương Ngưng nói.

Tương Hải Phúc không trả lời.

Hạ Phương Ngưng cũng không truy hỏi, chỉ nói:“Hoàng thượng vậy mà hôn mê…… Lát nữa, Hoàng thượng nếu tỉnh, Tương Hải Phúc, ngươi nói, nên khuyên giải an ủi Hoàng thượng như thế nào đây……”

Tương Hải Phúc nói:“Tiểu nhân cũng đang nghĩ……”

Hạ Phương Ngưng thở dài:“Thôi, phỏng chừng nói gì cũng vô dụng.”

Lúc này Tiểu Minh Tử tiến vào thông báo gì đó, Tương Hải Phúc lộ ra vẻ mặt chần chừ, Hạ Phương Ngưng chú ý tới, nói:“Làm sao vậy?”

Tương Hải Phúc nói:“ Cung nữ bên người Cố đại nhân ngày trước……”

“Ngươi đi đi, Hoàng thượng có ta chăm sóc là được.” Hạ Phương Ngưng nói.

Tương Hải Phúc đáp một tiếng rồi chạy chậm ra bên ngoài, Cố Hồng Kiến liếc nhìn Lâm Tư Trạch trên giường, suy nghĩ vẫn là theo đi ra.

Vừa đi ra đã thấy Tương Quân khóc nghiêng trời lệch đất.

“Cố đại nhân sao có thể chết chứ!? Cố đại nhân tốt như vậy…… Hu hu……” Mắt Tương Quân đã sưng lên, hiển nhiên có thể đã khóc suốt đường đến đây,“Cố đại nhân giỏi võ công, ta biết rõ…… Hu hu, nàng sao có thể chết!”

Tương Hải Phúc thấy nàng như vậy, cảm xúc vốn kìm nén cũng tuôn lên trong lòng, hắn dùng tay áo xoa xoa mắt, nói:“Tương Quân, ngươi cũng đừng quá đau lòng……”

Tương Quân như là khóc đã có phần mệt mỏi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế đá, cũng mặc kệ hợp hay không hợp quy củ:“Cố đại nhân…… Hu hu hu hu…… Cố đại nhân……”

Cố Hồng Kiến nhìn Tương Quân như thế, hết sức không đành lòng, lại nghe được Tương Quân nói:“Nếu không phải Hoàng thượng phái Cố Thị lang đi Hỗ Châu, Cố thị lang sao có thể chết……”

Tương Hải Phúc vốn còn đang âm thầm gạt lệ, nhưng vừa nghe lời này, lập tức trợn mắt, nói:“Xuỵt! Chớ nói bậy!”

Tương Quân nói:“Ta nói bậy sao?! Ta nói chẳng lẽ không đúng sự thật sao?! Hu hu…… Cố đại nhân thế nào cũng chỉ là một nữ tử, lại bị phái đi Hỗ Châu…… Hu hu…… Hoàng thượng chính là muốn Cố đại nhân chết!”

Tương Hải Phúc bấy giờ cũng bất chấp, trực tiếp vươn tay bịt miệng nàng, không cho nàng nói nữa, nói:“Ngươi không muốn sống nữa?! Chỉ ngươi đau buồn!? Ngươi cho là Hoàng thượng không đau khổ sao?!”

Tương Quân ra sức đánh gạt cánh tay Tương Hải Phúc, thật vất vả giãy ra, nói:“Hoàng thượng cho dù đau khổ cũng là đáng đời, đáng kiếp!!!”

Tương Hải Phúc cắn răng nói:“Ngươi cái gì cũng không biết thì câm miệng đi! Được rồi, ngươi dù sao cũng chỉ là một tiểu cung nữ, ngươi muốn chết sao?!”

Tương Quân nói:“Chết thì chết! Dù sao Cố đại nhân cũng đã chết! Muốn ta táng theo, ta không ngại!”

Tương Hải Phúc đại khái là bị nàng làm phát cáu đau đầu, nói:“Ngươi có biết không hiện tại Cố đại nhân hài cốt cũng chưa tìm được?!”

Tương Quân trừng mắt nhìn, nước mắt cũng ngừng, nói:“Ngươi có ý gì? Cố đại nhân có khả năng không chết?”

Tương Hải Phúc nói:“Khó mà nói…… Cố đại nhân bị hất xuống ngựa, còn bị loạn thương đâm, theo lý là không thể, mà nếu Cố đại nhân chết rồi, bọn họ vì sao phải đem thi thể Cố đại nhân đi chứ?”

Tương Quân gật đầu như giã tỏi:“Có đạo lý có đạo lý!!!”

Tương Hải Phúc nói:“Cho nên ngươi trước đừng náo loạn! Đến khi Cố đại nhân trở về, ngươi trái lại đã chết!”

Tương Quân lau nước mắt, khóc thút thít ngoan ngoãn gật đầu rời đi, Tương Hải Phúc thở dài.

Cố Hồng Kiến có chút bất đắc dĩ cười cười.

Kỳ thật Tương Hải Phúc nói những lời này, thoạt đầu nghe hợp tình hợp lý, nhưng thực tế lại có kẽ hở.

Đầu tiên, Cố Hồng Kiến giành Hỗ Châu chẳng hề vẻ vang, Bách Lý Sầm nguyên bản cũng rất không muốn thấy Cố Hồng Kiến, sau khi đâm chết nàng thuận tiện kéo xác nàng đi là rất bình thường, huống chi, tuy rằng chiến bại nhưng lấy đầu tướng lãnh quân địch coi như một công lao, có thể bù trừ.

Tương Hải Phúc hiển nhiên cũng biết điều đó, nhưng Tương Quân không biết cái gì, tự nhiên rất dễ dàng đã bị lừa.

Có điều…… Như vậy cũng tốt.

Để cho Tương Quân ôm ấp ước vọng tốt đẹp đi.

Cố Hồng Kiến bay trở về trong điện Chưởng Kiền, Hạ Phương Ngưng còn ngồi ở bên giường Lâm Tư Trạch, lẳng lặng nhìn y, thi thoảng giúp y dém góc chăn, thi thoảng giúp y lau mồ hôi lạnh.

Nhìn hành động dịu dàng như vậy, trong lòng Cố Hồng Kiến nhưng lại bình tĩnh dị thường, thậm chí có chút vui mừng.

Cứ như vậy đi.

Chính là như vậy đi.

Hạ Phương Ngưng, chiếu cố Lâm Tư Trạch thật tốt nhé, thay thế Cố Hồng Kiến không xứng đáng.

Đối đãi y ôn nhu hơn, săn sóc hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.