Bất Nguyện Tương Tín, Trữ Khả Tuyển Trạch Đào Tị

Chương 12



Người trên giường chậm rãi mở hai mắt, trong ánh mắt mờ mịt mang theo một tia sáng thanh minh nho nhỏ, hơi đánh giá bốn phía xung quanh, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trăng tròn sáng rõ đã lên cao rồi.

Bạch Ngọc Đường khó nhọc vật lộn ngồi dậy, bởi thân thể vẫn bị giữ trong tư thế nằm quá lâu, lại thêm dược lực của mộng hương hãy còn, nên lúc này Bạch Ngọc Đường cảm thấy cả người hư nhuyễn vô lực.

Mặc dù như vậy, Bạch Ngọc Đường vẫn cứ đấu tranh tinh thần không để ngủ lại, khó khăn đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi, Bạch Ngọc Đường cả người dao động run rẩy không ngừng, thân thể suy yếu chậm bước trên sơn đạo, cho dù cả người bám đầy bụi đất bẩn, cho dù bị vô số cành cây nhọn đâm tạo biết bao vết xước, hắn vẫn như trước khó nhọc duy trì cước bộ đến nơi mà hắn muốn đến.

Khi Bạch Ngọc Đường đến được sơn động rồi, thì hầu như đã đem toàn bộ sức lực hao hụt hết, hắn dựa người vào cửa động thở hổn hển, nhưng trên mặt lại lộ ra một mạt cười ôn nhu, khoảng chừng bằng thời gian một chén trà nhỏ, Bạch Ngọc Đường chậm rãi điều hòa khí tức, từng bước một lê bước vào động.

Trong sơn động tản mát một đạo sáng tím nhàn nhạt, Bạch Ngọc Đường chầm chầm đi từng bước đến chô của Triển Chiêu, mỗi một bước đi, là một đường quay về những ký ức trong quá khứ ngày nào giữa hai người trong đầu hắn.

Một, lần đầu gặp mặt tại Phan Gia Lâu

Hai bước, chia đôi vàng tại Miêu gia.

Ba bước, đạo tam bảo, nháo Đông Kinh.

Bốn bước.....

“Miêu nhi.....” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt băng lãnh của Triển Chiêu, thì thào nói: “Ngươi có trách ta không? Miêu nhi?”

Ngươi đang trách ta đúng không? Trách ta tùy hứng không cho ngươi xuống mồ, trách ta chỉ vì cố chấp mong mỏi ngươi chưa chết đi, trách ta khư khư cố chấp không cho ngươi yên nghỉ.....

“Miêu nhi...... Miêu nhi..... Xin lỗi.......” Thanh âm dần dần tiêu thất, ý thức của Bạch Ngọc Đường từ từ rời xa, trong nháy mắt khi ý thức mất đi, nước mắt Bạch Ngọc Đường chậm rãi rơi xuống.... Từng hạt lệ.... đau đớn.......

(Nói một chút ở chỗ này, ở lần gặp tại Phan Gia Lâu và lần chia vàng trên nóc nhà tại Miêu gia là dựa theo nguyên tác Thất hiệp ngũ nghĩa của Thạch Ngọc Côn, mọi người có thể tìm bản văn gốc Thất hiệp ngũ nghĩa đọc để biết.

‘Miêu’ (苗) trong Miêu gia này có nghĩa là mầm, giống, không phải là mèo như trong Miêu (猫) nhi)

Sáng sớm hôm nay, Hãm Không đảo có vẻ như thập phần không mấy bình tĩnh, từ sáng tinh mơ, Giang Trữ bà bà cùng Tương Bình đã cùng nhau trở về, đón lấy một tiếng kêu gào đầy lo sợ khiến buổi sáng vốn không yên tĩnh ngày càng trở nên khiến người khác hoảng hốt bất an.

“Đại ca, đại ca.” Hàn Chương hoang mang rối loạn chạy như bay vào đại sảnh, đi vào mới phát hiện, Từ Khánh cùng Tương Bình, còn cả Giang Trữ bà bà đều đã tới, không chỉ có vậy, ngay cả Đinh Nguyệt Hoa cũng tới rồi.

“Can nương? Ngài tới rồi?” Hàn Chương hơi sửng sốt, thấy Đinh Nguyệt Hoa đang đứng ở bên cạnh lại hỏi: “Nguyệt Hoa nha đầu, muội thế nào lại cũng tới?”

“Ta lo cho Ngũ ca, Triển đại ca hắn....... Cho nên mới đến xem Ngũ ca thế nào, không nghĩ tới......” Đinh Nguyệt Hoa khổ sở cúi đầu, năm đó, khi biết được người Bạch Ngọc Đường yêu chính là Triển Chiêu, nàng quyết định từ bỏ, và chọn con đường tán thành cho hai người họ, bởi vì dưới mắt nàng, khi đó Bạch Ngọc Đường ngoại trừ dáng cười ôn như còn ẩn cả sự kiên định cùng hạnh phúc vô bờ, mà Triển Chiêu vốn luôn luôn không mấy khi có biểu tình sóng gợn thì lại nhìn nàng với đôi mắt đầy áy náy, nhưng vẫn không sao che giấu được, trong mắt Triển Chiêu ngoại trừ áy náy còn có niềm hạnh phúc cùng thỏa mãn, cho nên, vì hai ánh mắt vừa lòng đẹp ý nhau của hai người họ, nàng đã lựa chọn ủng hộ.

Đôi mày rậm của Lô Phương cau lại, trầm giọng hỏi: “Nhị đệ, chuyện gì xảy ra, vì sao lại hoảng hốt như vậy?”

Nghe được câu hỏi của Lô Phương, Hàn Chương mới nhớ tới, kinh hoảng quay qua nói với mọi người: “Không tốt rồi, lão Ngũ hắn, lão Ngũ hắn.....”

Hàn Chương nói còn chưa xong đã bị Từ Khánh nóng nảy vội vàng truy vấn: “Ngũ đệ hắn làm sao vậy? Ngươi mau mau nói nhanh đi a.”

“Ta không phải đang nói đó sao? “Hàn Chương liếc mắt trừng Từ Khánh, Từ Khánh chỉ phải hừ hừ ngậm miệng lại.

Hàn Chương không thèm để ý tơi Từ Khánh nữa, nói tiếp: “Không thấy lão Ngũ đâu nữa rồi.”

“Cái gì?!”

Mọi người trăm miệng một lời hô lên.

“Sao lại thế? Rõ ràng tối hôm qua ta vừa mới tăng thêm liều mộng hương rồi mà, Ngũ đệ sao có thể tỉnh táo lại sớm thế? Lẽ nào..... Có kẻ xấu xâm nhập?” Lô phu nhân run run nói.

“Đại tẩu chớ hoảng sợ”, Hàn Chương vội vàng nói: “Ta thấy hình dạng phòng xem ra là Ngũ đệ tự mỉnh tỉnh lại, không phải có kẻ đột nhập vào đâu.”

“Sao có khả năng ấy được?” Lô phu nhân khó tin lắc đầu liên tục.

Tương Bình ở một bên trầm ngâm một lát sau mới nói: “Không, rất có thể.”

Mọi người nhìn Tương Bình, mà Tương Bình không vội vã trả lời, ngược lại hỏi lại Hàn Chương: “Nhị ca, ngươi còn nhớ không, lần trước Ngũ đệ trúng độc trở về, chúng ta cho hắn dùng không ít linh dược, trong đó có một loại dược chế từ nhân sâm ngàn năm do Tham Oa dược nhân chế thành, chỉ sợ là dược tính của nhân sâm ngàn năm hãy còn, vậy một chút mê hương nho nhỏ sao có thể chế phục được Ngũ đệ?”

“Thì ra.....” Hàn Chương cũng nhớ lại, khoảng nửa năm trước, Bạch Ngọc Đường vì hiệp trợ Triển Chiêu phá án, rời khỏi kinh thành truy theo một tên phạm nhân thiện sử dụng độc, ngay khi đó mới trúng độc, tuy không phải là không thể giải nhưng cũng khá khó khăn, phải gần cả tháng mới thanh độc được sạch sẽ.

“Có điều bây giờ Ngũ ca đang ở đâu?” Đinh Nguyệt Hoa lo lắng hỏi.

“Các ngươi nói di thể của Triển Chiêu bị oa nhi kia để ở chỗ nào?” Giang Trữ bà bà vẫn im lặng từ đầu mở miệng hỏi. Hai ngày trước trên đường về bà đã đều nghe được mọi việc Tương Bình kể lại, với tính cách của Bạch Ngọc Đường khi tỉnh lại nhất định liền chạy đến bên người Triển Chiêu.

“Đúng rồi, ở phía sau núi.” Hàn Chương thiếu chút nữa quên mất điều này, mọi người trong phòng đều lo lắng đứng dậy đi đến hậu sơn, trong lòng tất cả đều lo lắng, không nói đến thi thể của Triển Chiêu, chỉ là Bạch Ngọc Đường cơ thể đang suy yếu như vậy lại còn dám ra sau núi tìm Triển Chiêu, tính chấp nhất của hắn như vậy khiến tất cả cảm thấy lo lắng không yên.

Dọc đường đi đến chỗ đặt di thể của Triển Chiêu ở sơn động kia, trên đường hoàn toàn không có ai mở miệng nói nửa câu nào, bọn họ sợ, sợ sẽ nhìn thấy..... cảnh tượng ngày nào khiến tất cả từ sợ hãi đau đớn.

“Tới rồi, Triển Chiêu ở ngay bên trong.” Lô phu nhân đứng ngoài sơn động lãnh tĩnh nhìn mọi người, ánh mắt của nàng cực kỳ phức tạp, đối với chuyện của Bạch Ngọc Đường, nàng vẫn đều bị vây trong vô số suy nghĩ mờ mịt, đối mặt với Bạch Ngọc Đường của hôm nay, nàng thật không biết nên làm thế nào cho phải.

“Phu nhân”, Lô Phương nhẹ nhàng cầm tay Lô phu nhân nói: “Vào đi thôi. Đừng lo lắng, có ta ở đây.”

Đôi tay to mang đến cảm giác ấm áp, Lô phu nhân cảm thụ được sự quan tâm từ trượng phu, lần thứ hai nhìn về cửa động với nhãn thần tràn ngập sự kiên định, đúng, cho dù không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng giờ này khắc này, đem Bạch Ngọc Đường về bên người bọn họ mới là việc hàng đầu lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.