Bất Nguyện Tương Tín, Trữ Khả Tuyển Trạch Đào Tị

Chương 17



“Nương, Ngũ đệ liệu có chịu đựng được không?” Lô phu nhân lòng tràn đầy lo lắng hỏi, Bạch Ngọc Đường hiện tại càng làm cho nàng lo lắng hơn Bạch Ngọc Đường trước rất nhiều, chí ít Bạch Ngọc Đường lúc trước còn có thể đem đau xót phát tiết ra ngoài, nhưng Bạch Ngọc Đường hiện tại thì lại đem đau đớn kềm chặt trong lòng, Bạch Ngọc Đường của hiện tại, giống như sự yên lặng trước cơn bão tố.

Giang Trữ bà bà khẽ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, một lúc lâu, mới chậm rãi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, ta thân làm nương cũng chỉ mong hài tử của mình sống thật tốt...... Những thứ khác, cũng không dám hy vọng xa vời nữa.....”

Nghe vậy, Lô phu nhân cũng không nói gì nữa, chỉ cần Ngũ đệ sống tốt trên đời, là bọn họ đủ vui mừng rồi.

Lúc Giang Trữ bà bà cùng Lô phu nhân trở lại phòng khách, đem chuyện tình vừa xảy ra nói cho tứ thử vẫn đang ngồi ở ngoài sảnh chời đợi, biểu tình của cả bốn người đều như một, thấm đẫm sự đau lòng.

Mặc dù từ lâu đã nghĩ đến việc ký ức của Bạch Ngọc Đường căn bản không hề mất đi, nhưng khi biết được Bạch Ngọc Đường vì tình mà tóc bạc trắng thì, mọi người liền rơi vào một mảnh trầm lặng, phải là sự bi thương thâm trầm cỡ nào mới khiến cho một Bạch Ngọc Đường luôn luôn ngạo khí lăng vân qua một đêm tóc biến trắng?

“Đại ca......” Từ Khánh chậm rãi mở miệng nói: “Đệ nghĩ, thi thể của Triển tiểu miêu có lẽ không chuyển đi có thể sẽ tốt hơn?”

Lô Phương nhíu chặt đôi lông mày rậm lại hỏi: “Tam đệ nói vậy là có ý gì?”

“Đệ nghĩ..... Nếu như cái quan tài băng kia có thể khiến cho thi thể Triển tiểu miêu không bị mục hủy, cứ để tiểu miêu nằm yên trong đó không phải tốt hơn sao?” Từ Khánh nhìn chằm chằm vào Lô Phương, hắn có thể luôn luôn là tên lỗ mãng cộc cằn, nhưng tâm thương yêu Bạch Ngọc Đường thì lại không khác mọi người, có thể cách làm này rất ích kỷ, nhưng, hắn chỉ cần Bạch Ngọc Đường hảo, về phần chuyện Triển Chiêu không thể xuống mồ bình an thì.... Chờ sau khi hắn xuống âm phủ sẽ hướng tìm Triển Chiêu bồi tội.

“Hoang đường!” Lô Phương mắt hổ bạo lôi đột ngột quát lớn: “Thái độ làm người hiệp nghĩa, há có thể vì tâm tư cá nhân mà tự ý làm bậy? Chỉ vì bản thân mình mà không cho Triển Chiêu xuống mồ là chuyện bất nghĩa, thế nhân xưng gọi chúng ta là Ngũ nghĩa, đã là “nghĩa” thì sao có thể làm ra việc bất nghĩa như vậy?”

“Thế nhưng đại ca, vậy thì Ngũ đệ nên làm sao bây giờ? Vì một chữ ‘nghĩa’, người muốn bỏ qua Ngũ đệ sao?” Từ Khánh cấp thiết nói lớn.

Lô Phương xoay người đưng lưng về phía mọi người nói: “Khó lắm phải không, chỉ cần là vì Ngũ đệ, ngay cả lý do này cũng đủ để ngươi làm ra ‘nghĩa cử’ như vậy sao?”

“Đệ đây không quan tâm! Hơn nữa cái tảng băng gì gì đó không phải có công hiệu khởi tử hồi sinh sao?” Bàn tay to của Từ Khánh cố sức vung lên, kích động hô to.

“Lão tam!” Nghe thấy Giang Trữ bà bà cuối cùng nhịn không được tức giận lớn tiếng: “Sinh mệnh sở dĩ đáng quý, là ở chỗ mất đi thì không thể cứu vãn, người đã chết, sao có thể phụ sinh? Huống chi nhân sinh trên đời, điều quan trọng nhất là chữ ‘nghĩa’,  cho đến bây giờ chúng ta đã phạm đại kị vào đạo nghĩa giang hồ rồi, ngươi cho rằng, hành vi bất nghĩa này xác thật là có thể tiếp tục thực hiện được nữa sao?”

“Can nương.....” Từ Khánh bị cơn giận kinh hoàng của Giang Trữ bà bà làm cho sửng sốt.

“Hành vi bất nghĩa đương nhiên không thể được.”

Đúng vào lúc này, một thanh âm bình tĩnh chua chát vang lên, xuất hiện cùng thanh âm đó chính là một thân trắng tuyết, Bạch Ngọc Đường.

“Ngũ đệ?!”

Tuy rằng đã biết Bạch Ngọc Đường tóc đen đã bạc hết, song, biết là một chuyện, tận mắt thấy lại là chuyện khác, một thân thuần trắng, mờ ảo trước mắt giống như sẽ biến mất đi bất cứ lúc nào.

“Để Miêu nhi..... quay về cố hương đi.....” Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người trong sảnh, chậm rãi, từng từ từng chữ nói ra.

Tứ thử mang vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Bạch Ngọc Đường nói ra những lời này, kinh ngạc chính là, Bạch Ngọc Đường đã nguyện ý buông tay, thật giống như Bạch Ngọc Đường chìm đắm trong mê muội biến mất, vui mừng chính là, Bạch Ngọc Đường đã đi ra khỏi sự bi ai cực độ từ khi mất đi Triển Chiêu, đã học được cách biết buông tay, và cũng hiểu được nên buông tay rồi.

Không hề nhìn lại mọi người trong sảnh, Bạch Ngọc Đường xoay người đi về phía sau núi, Lô phu nhân lo lắng vôi vã theo sau, mà Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì, yên lặng để nàng đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.