Bất Nguyện Tương Tín, Trữ Khả Tuyển Trạch Đào Tị

Chương 5



Những này kế tiếp dường như giống như những năm trước, trước khi có sự xuất hiện của người bạn Triển Chiêu, thật bình yên, thật giống như chẳng có chút thay đổi nào....... Ngoại trừ Bạch Ngọc Đường.

Sự thay đổi ở Bạch Ngọc Đường rất lớn, những người từng biết hắn trong quá khứ khi nhìn dáng dấp hắn bây giờ thì không nhịn được lắc đầu thở dài, Bạch Ngọc Đường của quá khứ bừa bãi làm càn, đàm tiếu giang hồ, Bạch Ngọc Đường của quá khứ biểu đạt tình cảm luôn luôn phi thường nổi bật, thẳng thắn, thế nhưng hôm nay dù hỉ hay nộ hắn cũng không có chút biểu hiện gì, dáng tươi cười trên mặt càng ngày càng ít, tình cảm trên mặt càng lúc càng mờ nhạt, hiện tại hắn không giống một con người, ngược lại giống như một con rối bằng đá, một đứa trẻ đánh mất tình cảm.

Bạch Ngọc Đường của hiện tại rất ít cười, chỉ có ban đêm, khi hắn độc ẩm dưới trăng thì may ra mới chợt ngẫu nhiên lộ ra một mạt cười cực kỳ ấm áp, đó là dáng cười nhớ tới tình nhân, nhưng sau đó, thường xuyên lưu lại trên gương mặt hắn nhất cũng lại chính là dáng cười đầy đam mê và quyến luyến, là dáng cười tưởng niệm ái nhân, tuy đẹp nhưng bi thương....

Tứ thử cùng Lô phu nhân không phải không phát hiện ra sự thay đổi ở Bạch Ngọc Đường, bọn họ nhìn thấy sự thay đổi của Bạch Ngọc Đường dưới mắt mình đều không phải không đau lòng, chỉ là hãy còn nhiều hy vọng, hy vọng Bạch Ngọc Đường  chỉ là nhất thời thương tâm, qua một thời gian có thể khôi phục lại bình thường, mặc dù hy vọng nhỏ nhoi này chỉ là vì mọi người không muốn đối mặt với hiện thực nên mới làm một giấc mộng đẹp, nhưng mặc kệ là ai, đều thành tâm hy vọng như vậy.

Kỳ thực, từ lúc đó lẽ ra nên phát hiện ngày, Bạch Ngọc Đường khi đó trầm mặc ít lời, có lúc phảng phất như đang tự hỏi bản thân điều gì, lại có lúc giống như cái gì cũng chưa từng suy nghĩ, lẽ ra nên sớm cảm thấy rằng, Bạch Ngọc Đường khi đó đã bắt đầu không bình thường rồi.

Một ngày nào đó về sau, Bạch Ngọc Đường bỗng không nói một tiếng ly khai Hãm Không đảo, ngay lúc đó Lô Phương vội vàng cho huy động toàn bộ nhân lực Hãm Không đảo đi kiếm Bạch Ngọc Đường, nhưng không có kết quả.

Trong lúc mọi người lo lắng tìm kiếm, thì Bạch Ngọc Đường sau mười ngày biến mất đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người mang theo rất nhiều vật kỳ lạ trở về.

Lô Phương đang chờ người khi thấy Bạch Ngọc Đường trở về thì vừa mừng vừa sợ, kinh hãi chính là, Bạch Ngọc Đường sau khi mất tích trở về cả người thảm hại không sao chịu được, nhưng thần thái sáng láng hồn nhiên không giống như bị người khác tập kích, mà vui mừng chính là, Bạch Ngọc Đường khi trở lại Hãm Không đảo đã khôi phục tinh thần, không hề giống như con rối đá như mười ngày trước đó.

Thật giống như, Cẩm mao thử ngạo tiếu giang hồ phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân năm đó, đã trở về, thần thái phi dương, anh khí bức người.

Mọi người mặc dù đối với sự thay đổi đột ngột của hắn đều cảm thấy nghi hoặc, càng thêm hiếu kỳ về thời gian mười ngày hắn thất tung, nhưng không ai nguyện ý mở miệng hỏi, mọi người đều có suy nghĩ như nhau, Bạch Ngọc Đường biến mất mười ngày vừa rồi là để hoàn toàn quên đi Triển Chiêu, thất tung là để chữa thương, không có bất cứ ai đối với điều này sản sinh nghi hoặc, cũng có thể, là vì không muốn tìm hiểu sâu hơn, mặc dù, đồng thời, từ đáy lòng mọi người cũng loáng thoáng ý thức được việc này đột ngột cỡ nào..... thật sự khác với hiện thực.

Thế nhưng, lý do mà mọi người thà rằng lựa chọn trốn tránh, vì bản chất của con người, họ chỉ muốn đối mặt với những điều mà bọn họ chấp nhận được, đối với những chuyện không thể đối mặt hoặc không muốn tiếp nhận nó, họ sẽ chọn cách bỏ qua, chạy trốn.

Nhưng ngay hôm qua, phát hiện của Lô phu nhân đã đánh vỡ mộng đẹp của mọi người, Bạch Ngọc Đường thất tung thì ra là để đi trộm thi thể của Triển Chiêu về, cũng không biết Bạch Ngọc Đường từ đâu tìm được huyền băng ngàn năm, còn muốn trộm thi thể Triển Chiêu về đặt trong quan tài làm bằng huyền băng ngàn năm.

Lô phu nhân nhớ tới băng quan nhìn thấy đêm qua, lúc đó thật sự là bị Bạch Ngọc Đường làm cho kinh hãi mà không chú ý tới, bây giờ nhớ lại, quan tài băng đêm qua thấy hình như lờ mờ tản ra sắc tím yêu dị, trở về cẩn thận suy nghĩ, thì bỗng nhớ tới một truyền thuyết đã có từ rất lâu.

Huyền băng ngàn năm, từ thời thượng cổ lưu truyền cho tới nay.

Truyền rằng, huyền băng ngàn năm là thần vật đầu tiên hình thành khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, chỉ có ở nơi lạnh nhất sâu giữa đất trời mới có thể tìm được, đặc biệt nhất chính là, dưới ánh trăng từ huyền băng ngàn năm sẽ hiện ra một đạo sáng tím nhạt, thậm chí còn có lời đồn huyền băng ngàn năm lạnh cắt da cắt thịt đến nỗi cho dù có đặt dưới ánh mặt trời cháy mạnh cũng không thể tan ra được, có thể coi nó là chi trân thế bảo hiếm thấy, nó có thể khiến vạn vật nhân gian bất hủ bất hóa (không bị mục nát, không thay đổi), thậm chí có thể khởi tử hồi sinh, trường sinh bất lão, bất quá, sở dĩ được gọi là thuật truyền là vì chưa bao giờ có người nghiệm chứng qua.

Ngay cả như vậy, mọi người trên thế gian đối với những lời truyền này lại chạy đuổi theo nó, nhưng chẳng bao giờ có người đạt được, về phần lúc này, vì sao huyền băng ngàn năm hiếm thấy lại ở phía sau núi tại Hãm Không đảo, sợ rằng ngoại trừ Bạch Ngọc Đường ra, không có ai có thể hiểu được.

Mọi người vào lúc này mới biết, thời gian chẳng những không thể xóa tan bi thương của Bạch Ngọc Đường, ngược lại, nỗi thống khổ mất đi Triển Chiêu khắc sâu theo thời gian trôi dần, chậm rãi ăn mòn Bạch Ngọc Đường trong sự sơ suất của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.