Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 73: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [73]



Trong bệnh viện, Hà Tử Tường thực lo lắng bất an ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang khoa ung bướu, cậu tới không đúng lúc, bác sĩ— đã tan tầm.

Được rồi, Hà Tử Tường quá vội, ngay cả cơm cũng không ăn đã cấp tốc lái xe tới, ở cửa bệnh viện do dự một hồi, vất vả lắm mới bước ra một bước, dũng cảm đối mặt với cửa ải khó khăn nhất cuộc đời mình.

Nào ngờ, vào bệnh viện, nhìn phòng bệnh vắng tanh, hỏi ra mới biết, bác sĩ vừa nghỉ trưa, vẫn chưa tới làm!

Vốn, Hà Tử Tường vẫn chưa ăn cơm có thể thừa dịp này đi ăn một bữa, dù sao dạ dày đã không tốt, hơn nữa còn xảy ra chuyện này, hiển nhiên phải bắt đầu từ những chuyện thật nhỏ, bảo vệ dạ dày… mới là lạ! Nghĩ tới vấn đề này, Hà Tử Tường thực không thể nào hiểu được, đời trước thì có khả năng, nhưng đời này, suốt mấy năm nay cẫu đúng giờ ăn cơm, dinh dưỡng đầy đủ hợp lý, mặc kệ là thức đêm (ngẫu nhiên có thức một chút), uống rượu hút thuốc bỏ hết, toàn bộ đều bỏ, tuyệt đối là cuộc sống lành mạnh khỏe khoắn tới không thể khỏe hơn.

Vì cái gì, đời này vẫn không buông tha cho cậu!

Hà Tử Tường suy sụp ngồi trên hành lang lạnh lẽo, cầm di động phát ngốc.

Xế chiều một chút, di động Hà Tử Tường reo vang, cúi đầu nhìn, là Cố Hướng Bồi, liền nhấn nút nghe: “Anh.”

“Tử Tường, chiều nay em xin nghỉ à?” Lúc giữa trưa Cố Hướng Bồi ở nhà nấu một bình trà lạnh, định mang qua cho Hà Tử Tường, kết quả tới phòng làm việc thì phát hiện người không ở, hỏi nhân viên cấp dưới mới biết cậu xin nghỉ buổi chiều.

“Ừm, em có chút việc, buổi chiều không đi làm.” Hà Tử Tường thực tự nhiên nói.

“Nga, giữa trưa anh có nấu một ít trà lạnh, định mang qua cho em, kia để tối về rồi uống.” Cố Hướng Bồi cảm thấy có chút là lạ, vì sao vừa nãy Hà Tử Tường nhắn tin nói trưa nay không về ăn cơm mà không nói chuyện xin nghỉ. Bất quá bởi vì giọng điệu Hà Tử Tường không có gì dị thường nên anh cũng không nghĩ nhiều.

“Ách, tối về em uống.” Hai người trò chuyện thêm vài câu, Hà Tử Tường cúp máy, tâm tình quạnh quẽ trống trải như chỉ còn một mình mình thoáng chốc không còn, cậu nhếch môi, mỉm cười.

Hai giờ chiều, nhóm bác sĩ rốt cuộc tới làm, Hà Tử Tường cũng có thể đi vào phòng làm việc của vị bác sĩ quyết định sinh tử của mình.

Bác sĩ nói một đống lớn, ý tứ đại khái là bọn họ phát hiện một bộ phận tế bào trong dạ dày Hà Tử Tường có dấu hiệu chuyển biến thành tế bào ung thư, nhưng cụ thể thế nào, kết quả của kiểm tra sức khỏe không thể xác định rõ, đề nghị Hà Tử Tường tiến hành kiểm tra chi tiết.

Sau một loạt kiểm tra, Hà Tử Tường cầm báo cáo tới phòng làm việc tìm bác sĩ.

Bác sĩ cầm xấp báo cáo xem một chốc, ngẩng đầu, đẩy gọng kính, mở miệng.

Hà Tử Tường khẩn trương mở to mắt, nhìn chằm chằm bác sĩ, thân mình cũng cứng đờ, hai tay nắm chặt thành quyền, khẽ run rẩy, giống như bác sĩ mà xác nhận cậu bị ung thư thời kì cuối thì cậu sẽ hỏng mất.

Nhìn bộ dáng khẩn trương của Hà Tử Tường, đối với chứng bệnh này, người bệnh khẩn trương cùng sốt ruột cũng thực bình thường, ông cũng thấy qua rất nhiều, bất quá: “Cậu Hà, cậu thả lỏng một chút đi.” Nói xong câu này, bác sĩ lại cúi đầu nhìn báo cáo: “Tế bào dạ dày của cậu đã bắt đầu chuyển biến, có dấu hiệu biến thành tế bào ung thư… Đây là thời kì đầu của ung thư dạ dày, hẳn nên tiến hành phẫu thuật…”

Hà Tử Tường có chút giật mình, nhìn đôi môi khép khép mở mở của bác sĩ, đợi đối phương nói xong mới chậm rãi phản ứng lại: “Bác sĩ, ông… nói tôi là thời kì đầu của ung thư dạ dày? Vẫn chưa hình thành tế bào ung thư?”

“Đúng vậy, bất quá đã có dấu hiệu rồi, chúng tôi đề nghị nên nhanh chóng tiến hành phẫu thuật. Thời kì đầu của ung thư dạ dày có thể thông qua phẫu thuật mà hoàn toàn khang phục…” Bác sĩ vẫn còn lầm bầm nói gì đó.

Hà Tử Tường đã không còn nghe lọt tai nữa, giữa trưa nghe thấy hai tiếng ‘ung thư’, trong đầu chỉ có một ý tưởng duy nhất là ung thư dạ dày thời kì cuối, cậu chỉ còn lại nửa năm, hoặc còn không tới.

Cậu tới bệnh viện cũng vì muốn phối hợp với bác sĩ, hóa trị để dài thêm một ít thời gian mà thôi.

Không ngờ, lại nhận được tin tốt như vậy.

“Cám ơn ông, cám ơn ông, bác sĩ!” Hà Tử Tường kích động không thôi, cậu vừa đi một vòng tới quỷ môn quan, sao có thể không kích động.

Hai tay bác sĩ bị Hà Tử Tường nắm, dùng sức lay lay không ngừng, lực đạo lớn tới mức làm cả người ông cũng tưng theo: “Cái kia… cậu… Hà, cậu… ngừng… ngừng…”

Gây sức ép một trận, Hà Tử Tường cũng tỉnh táo lại, hiện giờ chuyện quan trọng là nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tế bào có dấu hiệu chuyển biến thành tế bào ung thử, không cho nó chuyển biến xấu cùng ảnh hưởng tới các tế bào xung quanh. Cho nên, Hà Tử Tường rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, ngồi xuống hỏi han kĩ lưỡng, khi nào mổ, cậu nên chú ý những gì.

Đợi Hà Tử Tường rời khỏi bệnh viện, trời tuy vẫn còn sáng nhưng mặt trời đã xuống núi, hơi nóng ban ngày tản đi không ít, những cơn gió lạnh thổi lên mặt, thoải mái mà nhu hòa.

Hà Tử Tường lấy điện thoại ra xem thời gian, đã hơn sáu giờ, di động có hai cuộc gọi nhỡ của Cố Hướng Bồi. Cậu vừa đi ra bãi đỗ xe vừa gọi lại cho anh.

Điện thoại chỉ mới reo hai tiếng, Cố Hướng Bồi đã bắt máy: “Tử Tường.” Giọng điệu có chút khẩn trương, còn có chút gấp gáp.

Hà Tử Tường khựng lại, nghi hoặc: “Anh, làm sao vậy?”

Theo loa di động, cậu rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở áp lực của Cố Hướng Bồi, đầu kia trầm mặc một lát, giống như đang bình ổn cảm xúc, sau đó anh mới mở miệng: “Tử Tường, mẹ với dì đã biết rồi.”

Cái gì? Trong đầu Hà Tử Tường nhảy ra một loạt dấu chấm hỏi, ‘mẹ với dì đã biết’, biết cái gì a. Đang định hỏi Cố Hướng Bồi có ý gì, đột nhiên linh quang chợt lóe, kinh ngạc thất thanh hỏi: “Anh nói, mẹ với dì đã biết chuyện của chúng ta?”

“Ừm, đúng vậy.” Cố Hướng Bồi khẳng định làm chút may mắn còn sót lại trong lòng Hà Tử Tường toàn bộ tiêu tan, khiếp sợ đứng đó, cầm điện thoại, nhất thời không biết nói gì.

“Em về ngay.” Sự tình phát triển ngoài dự kiến, cậu thật không ngờ hai người lại biết vào lúc này, hơn nữa, Húc Húc còn đang ở nhà.

Hết thảy chỉ có thể đối mặt.

Hà Tử Tường lo lắng, vội vàng lái xe về căn hộ, chỉ còn kém vượt đèn đỏ mà thôi.

Chờ thang máy quá lâu, Hà Tử Tường trực tiếp chạy thang bộ, một bước hai bậc, chạy một hơi lên tầng sáu, đừng trước cửa thở hổn hển, hi vọng bà Hà cùng bà Cố bình tĩnh một chút, không nên dọa tới đứa nhỏ.

Chờ hơi thở bình ổn lại, Hà Tử Tường lấy chìa khóa mở cửa, vốn tưởng vừa mở ra sẽ nghe thấy tiếng khắc khẩu cùng tiếng khóc, nhưng không có, cái gì cũng không có. A, không phải, có tiếng cười của Húc Húc.

Bà Hà ôm Hà Thần, đang nói gì đó với bé, Hà Thần vui sướng cười ha hả, bà Cố cùng Cố Hướng Bồi ngồi ở sô pha bên cạnh, hai mẹ con cũng đang nói gì đó.

Hà Tử Tường vừa bước vào liền nhìn thấy hình ảnh như vậy, nhìn bên này, lại nhìn bên kia… cái kia, ai có thể nói cho cậu biết, này là sự yên lặng trước hay sau cơn bão vậy?

Cố Hướng Bồi là người đầu tiên phát hiện Hà Tử Tường: “Tử Tường.”

Bà Cố bà Hà cũng ngẩng đầu lên nhìn qua, Hà Thần nhìn thấy ba ba liền cao hứng nhảy xuống khỏi đùi bà, chạy tới chỗ ba mình: “Ba ba.”

Hà Tử Tường xoay người ôm lấy con trai, nói với bà Cố bà Hà: “Mẹ, dì, sao hai người qua đây.”

Bà Hà có chút buồn cười nhìn bộ dáng câu nệ không yên của con trai, hai tay ôm ngực ngồi trên sô pha không nói gì.

Bà Cố thì cười nhẹt, có ám chỉ nói: “Đương nhiên là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện quan trọng.”

Trong lòng Hà Tử Tường lộp bộp một chút, thầm nghĩ, quả nhiên không xong, quay qua chống lại tầm mắt Cố Hướng Bồi, nhìn thấy biểu tình thoải mái, khóe miệng mang ý cười cùng ánh mắt thâm ý của anh. Cậu nhướng mi, ôm Hà Thần tới sô pha, lại quan sát thái độ của bà Hà cùng bà Cố, thân thể buộc chặt hơi thả lỏng, hình như, tình huống không phải thực hỏng bét.

Ai biết, tình huống cũng không phải thực hỏng bét, mà căng bản là tuyệt không hỏng bét, bởi vì bà Cố bà Hà qua đây để thương lượng xem làm thế nào để ông Cố đồng ý chuyện hai đứa.

Hà Tử Tường khẽ nhếch miệng, giật mình nghe Cố Hướng Bồi cùng bà Cố, bà Hà chậm rãi trò chuyện, nghe nhóm người bàn bạc xem nên làm thế nào để ông Cố chấp nhận cháu mình là người yêu của con trai mình.

Hà Tử Tường vỗ trán, trời ạ! Cậu rốt cuộc hiểu được vì sao bà Hà bà Cố lại tiếp nhận dễ dàng như vậy.

Hôm nay thực sự là quá nhiều kích thích, không biết hôm nay tế bào não đã rụng đi bao nhiêu, hiện giờ cậu có chút choáng váng a.

Bất quá, Hà Tử Tường vẫn thực cao hứng, vì thế Hà Thần cũng cao hứng, bởi vì ba ba nói chốc nữa sẽ cho bé năm quả hồng hồng (vải)!

Cả quá trình thương lượng, Hà Tử Tường cũng không tham dự, trước khi cậu về mọi chuyện đã bàn gần ổn.

Bà Hà kéo Hà Tử Tường vào phòng nói chuyện.

“Tử Tường, chuyện con với Hướng Bồi, mẹ cùng dì sẽ ủng hộ, các con không cần lo lắng. Dượng con, ông ấy nhất định cũng sẽ tiếp nhận.”

“Mẹ…” Hà Tử Tường áy náy nhìn Hà Tử Tường, giọng điệu có chút nghẹn ngào, nói không nên lời.

“Các con hạnh phúc vui vẻ quan trọng hơn tất cả.” Bà Hà mỉm cười nói: “Với lại, mẹ với dì con đọc tiểu thuyết đam mỹ nhiều năm như vậy là phí công à, tốt xấu gì bọn mẹ cũng có thể xem là hủ nữ hơn hai năm rồi a.”

“Thân là một hủ nữ đủ tư cách, đối với việc này, không muốn bao dung cũng không được.” Bà Hà vui vẻ nói: “Mẹ với dì con đều là hủ nữ đủ tư cách nha!”

“Mẹ.” Bị bà Hà trêu, Hà Tử Tường cũng phì cười: “Cám ơn.”

Bà Hà vỗ vỗ cánh tay Hà Tử Tường, cười nhạt, không nói thêm gì nữa.

Ngoài phòng khách, bà Cố nhìn Hà Thần đang chơi với Cố Hướng Bồi, nhớ tới chuyện mới hiểu ra hai hôm trước: “Hướng Bồi, mẹ hỏi này, lúc trước con đưa tiểu thuyết cho bọn mẹ chính vì chuẩn bị cho hôm nay đúng không?”

Đã biết chuyện của con trai cùng cháu mình, bà Cố bà Hà liền nghĩ tới quyển tiểu thuyết làm bọn họ cảm động tới rối tinh rối mù trước kia, đó là thực là ấn ký không thể xóa nhòa trong lòng bọn họ.

Giờ nghĩ lại, đứa nhỏ Hướng Bồi này hẳn là cố ý đưa cho bọn họ đọc, chính vì giảm bớt ngăn cản khi sau này bộc lộ sự tình đi.

“Dạ.” Cố Hướng Bồi đang cùng Hà Thần chơi xếp gỗ, đang ở khoảnh khắc mấu chốt nên chỉ đáp có lệ.

“Nhóc thối này, mẹ hỏi mà trả lời có lệ vậy hả?” Bị con trai tính kế, bà Cố cũng không có quá nhiều tình tự, chỉ là câu trả lời quá có lệ đi.

“A! Bác.” Hà Thần kêu to một tiếng, chỉ căn nhà vừa sụp xuống, nhảy lên kêu.

“Chúng ta xây lại, xây lại.”Gạt mớ xếp hình bị sụp qua bên cạnh, cầm một khối một lần nữa xếp hình, cũng nhân cơ hội này nói: “Mẹ, con đưa quyển sách kia cho mẹ quả thực có chút ý tứ, bất quá nó thực sự là một truyện hay, vốn cũng chỉ muốn giới thiệu cho mẹ với dì mà thôi.”

“Hừ.” Bà Cố miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của Cố Hướng Bồi, bất quá, nghĩ tới trước kia mình khóc thực thảm, hôm sau mắt sưng nguyên cả ngày, bất quá không thể nào phủ nhận nó là một câu truyện hay. Ai nha, nói tới đây, bà Cố liền sầu, hiện giờ truyện hay sao ít như vậy, mặc kệ là ngôn tình hay đam mỹ, truyện hay ngày càng hiếm a.

Thời gian không còn sớm, bà Cố bà Hà liền tính toán quay về, bất quá Hà Tử Tường gọi lại, nói có chuyện muốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.