“Ha ha ha…ha ha ha…” Ta ngồi dưới cây đào cười ko đứng dậy nỗi.
“Ha ha ha…ha ha ha…khụ khụ khụ…A ha ha ha…”
“Rốt cuộc có chuyện gì vui ngươi cười như vậy?” Âm thanh trầm thấp mà uy
nghiêm truyền đến, ta lập tức dừng nụ cười, chợt nhớ ra thân phân, lại
phát hiện lưng đứng ko được.
…Chủ yếu là ít vận động đó mà.
Ta đỡ lưng, nhướng mày, phía sau có người vươn tay tới đỡ ta, ta mới đứng lên được.
“Hô…” Sau đó xoay người, khuôn mặt tươi cười chào đón.
“Tỷ phu! Trùng hợp thế!”
Hiên Viên Dật Phi khóe mi giật giật, hiển nhiên có một chút buồn bực, hắn cuối xuống nhìn ta, như muốn xuyên thủng qua người ta.
Phía sau hắn cũng ko có người khác, hoàng đế rất kỳ quái, có lẽ cái thế giới này không lưu hành mang người hầu.
Hiên Viên Dật Phi vừa tới, vừa lúc thừa dịp giả bộ ngu chuyển đề tài “Tỷ phu…ngươi ko phải hỏi chuyện gì khiến ta cười sao?”
Hiên Viên Dật Phi đứng trước mặt ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía ta.
“Mới vừa rồi Lãnh Nguyệt Dao quận chúa đến, ách…Mặc dù ta ko nhớ rõ nàng,
bất quá nàng có nói tên cho ta nhớ kỹ một lần, hơn nữa, nàng cảnh cáo
ta, ngươi đoán nàng cảnh cáo ta cái gì?” Ta nháy nháy con mắt, nhìn Hiên Viên Dật Phi.
“Hưu!” Trận gió nhẹ, phất qua một mảnh lá cây,
Hiên Viên Dật Phi ko có ý tứ tiếp lời, ách…tráng lệ tẻ ngắt. Ta chỉ có
tự chính mình nói tiếp.
“Nàng cảnh cáo ta mau chóng hưu San San cho nàng.”
Phút chốc, Hiên Viên Dật Phi híp đôi mắt “Ngươi có đáp ứng hay không?”
“Không có!” Ta nói rõ ràng mà vang dội “Tiểu San San, ta yêu như vậy mới không nhường cho nàng.” Hai tay để phía sau làm động tác quỷ, đắc ý nở nụ
cười giả tạo.
“Hừ.” Hiên Viên Dật Phi trong lỗ mũi xuất ra tiếng cười lạnh “Ngươi hiện tại như vậy làm sao xứng với hắn như trước kia sao.”
“Trước kia?” Ta bên cạnh nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi “Trước kia ta như thế nào?”
Hiên Viên Dật Phi dùng con ngươi híp lại nhìn ta, sau đó, hắn bỏ đi.
Hắn ko trả lời vấn đề của ta, mà là rời đi. Ta lâm vào một trận mê man, Hiên Viên Dật Phi rột cuộc là Hoàng Đế như thế nào?
Nhìn bóng dáng hắn dần xa, đáy lòng ta phát lạnh.
Nam nhân này… không dễ chọc.
Hắn thậm chí, ko có tình yêu.
Những cánh hoa đào bay bay trong gió theo bóng dáng bạch sắc trong trẻo lạnh
lùng của Hiên Viên Dật Phi, như một tòa núi Phú Sĩ, cây anh đào lay
động, thế giới kỳ quái, hoàng đế kỳ quái.
Lúc Tiểu Thiên trở về, ta đang ngồi ngẩn người trong sân.
“Ngươi đang thống hận thân phận hiện tại của ngươi phải không?” Âm thanh non nớt của Tiểu Thiên mang theo vài phần thâm trầm.
Ta tiếp tục trầm mặc nhìn trời, xuyên qua thiên hà, là nơi rực rỡ sinh động, mênh mông ko giới hạn.
Chán ghét sao? Oán hận sao? Xuyên qua, trời cao cho ta trọng sinh, ta phải cảm kích, vì sao lại phiền lòng?
“Từ khi ngươi tỉnh lại, ngươi liền có tất cả, nhưng lại muốn thoát khỏi Hộ
quốc phủ, thoát khỏi thân phận ta. Ngươi hành hạ Thuần Vu San San, Nam
Cung Thần lời nói lạnh nhạt, cũng không chịu đi thăm dò những trượng phu này cho ta, đem tất cả sự việc đẩy lên người ta, lãng phí thời gian, có thể giúp ích được gì.”
Trong lòng đau xót, bên cạnh tiểu Thiên cũng mang theo thống khổ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
“Nhưng, ngươi cùng ta đều phải đón nhận sự thật, ngươi là Phong Thanh Nhã, ta
ko phải, nếu ngươi ko kiêu trì làm, ngươi làm thế nào thay đổi vận mệnh
của mình? Ta sống như thế cũng quá mệt mỏi, ta ko biết ngươi thật sự ngu ngốc hay là tận lực ngụy trang, nhưng ta cuối cùng vẫn cho rằng, có lẽ, ngươi có thể thay đổi vận mệnh của ta…” Tiểu Thiên âm thanh run rẩy,
quay đầu nhìn lại, hắn cũng đã lệ rơi đầy mặt.
Ta ngạc nhiên, ta
ko nghĩ tới tiểu Thiên xúc động như vậy, đem hy vọng đặt lên người xa lạ như ta. Nhưng, ta có thể làm gì? Trừ…biết nói vài ngôn ngữ nước ngoài,
còn lại ta đều ko biết.
Gió đêm nhẹ lạnh, nước mắt rơi nhẹ nàng,
mang theo vài phần buồn bã vài phần bi thương. Trong thoáng chốc, ta xem mặt hắn, hoa lê đẫm mưa, rất đẹp.
“Ta đây làm sao vậy?” Hắn run rẩy sờ khóe mắt chính mình “Ta tại sao lại khóc?”
Tâm trầm, ko biết nên nói cái gì an ủi…nữ nhân đáng thương này . Nàng so với ta càng thêm khủng hoảng.
“A…có thể đã bị ảnh hưởng tâm trí của Tiển Thiên a…”
Trong ánh mắt xoẹt qua một tia kinh ngạc “Ngươi nói Tiểu Thiên vẫn còn?”
Nàng gật đầu, vội vã lau đi nước mắt, lần nữa khôi phục bình tĩnh, giống như sự yếu ớt trước đây chỉ là ảo giác của ta. Vẻ mặt tiểu Thiên có bất cứ
biểu hiện gì, hình ảnh của Hiên Viên Dật Phi hiện lên.
“Ngươi cùng Hiên Viên Dật Phi có điểm giống nhau, trên mặt ko hề mang theo cảm xúc nha.”
Tiểu Thiên giương mắt cho là ko đúng “Cảm xúc là nhược điểm của con người,
hắn tự nhiên sẽ ko biểu hiển ra ngoài. Hắn hôm nay sớm đã có mưu tính.
Không nghĩ tới ngươi lại kêu hắn là tỷ phu cư nhiên hắn cũng ko trách
phạt ngươi.” Tiểu Thiên lên ghế đá, ngồi xếp bằng.
Ta lẳng lặng
đứng nghe, Nhìn vào chỉ tay bàn tay phải, ba đường chỉ tay trật tự rõ
ràng có thể thấy được còn đường sự nghiệp thẳng .
“Ngươi…có nghĩ
tới hay không, ta cố gắng mười chín năm vẫn ko chạy ra khỏi…cái nhà giam này, mà ngươi chỉ cần một tháng, ngươi cho rằng có thể thành công sao?”
Đúng vậy. Phong Thanh Nhã bất kể tài trí hay tâm kế đều vượt xa ta, nếu ko
nàng cũng ko trở thành hộ quốc phu nhân, nàng ko thể thoát ly gông
xiềng, ta lại có thể nào thành công?
“Bình thường?”
Ta
nghiêng mặt đi, nhàn nhạt nói “Ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu.
Hiện tại ta có nội lực không có võ công, mà ngươi có võ công lại ko có
nội lực, thân tại hoàng cung, nói chuyện phải cẩn thận.”
Tiểu
Thiên cảm thấy đúng gật đầu, một tay chóng đỡ mặt, yên tâm nhìn bầu trời “Bất quá hiện tại ngươi yên tâm, bọn họ sẽ ko giám thị chúng ta. Bởi vì bọn họ nghĩ đến ngươi còn có công phu.”
“Bởi vì ta là Phong Thanh Nhã.”
“Đúng, bởi vì ngươi là Phong Thanh Nhã. Cho nên ngươi phải kiên cường, kiên cường mới có thể có cuộc sống ngươi muốn.”
“Vậy ngươi chiếm được sao?” Ta cười khinh thường, Tiểu Thiên mi nhẹ động, mang theo ko cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Ta lại nói “Kiên cường chỉ là một cách nói cỗ vũ, vì kiên cường bất quá
là**, chúng ta bị vận mệnh**, dù có kiên cường dùng được gì?”
Tiểu Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu “Ngươi….”
“Ha ha ha ha…” Ta cười to ko thôi “Có phải rất hạ lưu hay ko?”
“Không, rất chính xác.” Tiểu Thiên mặt tròn nhăn lại, hai gò má ửng đỏ.
Ta than nhẹ “Hợp tác đi, đấu tranh nội bộ đối với chúng ta điều ko có chỗ
tốt.” Không sớm thì muộn, thì ta và nàng đều rơi vào mưu kế của người
khác, Hiên Viên Dật Phi cùng Phong Tuyết Âm khắc khẩu là làm cho Phong
Thanh Nhã xem.
“Muốn mạng của ta đi…” Miễn cưỡng đỡ thắt lưng, đứng dậy trở về phòng.
Hôm nay thua nhiều vậy, trong lòng có điểm không phục, thấy Tiểu Thiên lên giường, cố tình trêu nàng.
“Kỳ thực có một số chuyện ta còn chưa nói cho ngươi nghe.” Ta tùy ý lên tiếng.
Tiểu Thiên con ngươi lóe qua tia nhạy bén, hai mắt buộc chặt trên vào người
ta, giống như muốn xuyên qua lin hồn ta, ta cười, cười đến kêu ngạo “Kỳ
thực ta không phải nữ nhân.”
Lập tức, Tiểu Thiên ánh mắt nhanh
chống tròn xoe, ánh mắt theo thân thể ta đi xuống, nhìn bộ ngực trước
kia là của hắn, mặt bắt đầu trắng bệch, chán ghét dần dần mặt bánh bao
khả ai trương lên.