Bát Phú Lâm Môn

Quyển 1 - Chương 9: Mỹ nam tu hành xuất hiện



Sở Dực nhìn Nam Cung Thần gật đầu chào, Nam Cung Thần nhàn nhạt nhìn hắn rời đi. Theo sau, hắn lần nữa quay đầu lại.

“Phu nhân , Thần hiện tại buổi tối có thể đến đây sao?”

Ta giật mình một cái, lập tức lắc đầu.

“Thần, ngươi vì sao phải đến đây vào nửa đêm?” Tựa như quỷ đến vào buổi tối, ai mà không sợ?

Nam Cung Thần lộ ra vẻ mặt kiên định.

“Trước khi phu nhân mất trí nhớ chính là như thế.”

Thật biến thái a!. Nửa đêm bị làm cho tỉnh lại, thần kinh có cứng như thép thế nào cũng bị suy nhược.

“Hơn nữa, phu nhân trước đây đều là giờ tý mới ngủ.”

Thật dã man a !

Ta lúc này nghiêm mặt nói: “Sau này làm việc và nghỉ ngơi sẽ làm sau khi tiểu Thiên ngủ.”

“Sau khi tiểu Thiên ngủ?”

Nhìn Nam Cung Thần ánh mắt nghi hoặc, ta mới nhớ ra hiện tại là cổ đại, đếm ngón tay tính toán giờ giấc.

“Chính là hơn giờ Mẹo canh ba dậy, buổi tối giờ Dậu canh ba ngủ.”

“Thần…nên khoảng giờ nào sẽ hồi báo?”

Trên mặt Nam Cung Thần hiện ra lúng túng, ta suy nghĩ một chút.

“Theo ta là sau cả hai giờ này ngươi hãy đến hồi báo, bổn thê vừa lúc ngủ luôn.”

Thoải mái tưởng tượng người nào đó cảm xúc trên mặt thay đổi liên tục, có chút hả hê dào dạt, nếu hiện tại ta đã là Phong Thanh Nhã, mọi việc chính là do ta định đoạt.

Nam Cung Thần có chút bất đắc dĩ thở dài.

“Vâng,Thần đã biết.”

“Được, Thần, ngươi có thể…dạy bổn thê mấy chiêu phòng thân hay không?”

Nam Cung Thần vẻ mặt ngạc nhiên.

“Phu nhân , ngươi…”

“Ai, mất trí nhớ mà, chiêu thức đều quên đi.”

Xem, một lý do hết sức hợp lý nha.

“Thì ra là thế.”

Nam Cung Thần mi khẽ động.

“Phu nhân thương thế chưa khỏi hẳn, đợi khỏi hẳn, không bằng tìm Hậu Huyền.”

“Hắn?” Con mắt xoay chuyển, hình như là cao thủ trong Hộ quốc đi.

Đang lúc này, ngoài cửa đi vào tiểu Nhược, tự nhiên còn có tiểu Thiên, lúc này ta đuổi Nam Cung Thần đi.

“Chuyện này sau hãy nói nữa, hiện tại bổn Thê muốn bồi bảo bối.”

Ta bay nhanh chạy đến bên người tiểu Thiên, ôm lấy hắn, nếu hắn mà biết ta học võ, khẳng định sẽ xảy ra không ít phiền phức.

“Bảo bối~~sao,sao,sao…” Tiểu Thiên mặt như bị gút gân, Nam Cung Thần mặt mày hắc tuyến, lập tức cáo từ.

“Thần cáo lui.”

Nam Cung Thần mới vừa đi, Tiểu Nhược liền đem Tiểu Thiên từ trong lòng ta cứu ra, Tiểu Thiên nghiêm mặt lạnh. “Mới vừa rồi bọn họ điều nói cái gì?”

“Cái gì? Không có nói cái gì. Tiểu Thiên, hình như không vui, không bằng ta hát cho ngươi nghe a.”

Ta bắt đầu đứng lên, “ Thuyền hải tặc dài lâu, hắc hưu! Hắc hưu! Phấn hồng nương nương,ôi~ôi~”

Lập tức, bên trong căn phòng không khí lạnh tới cực điểm.

Ách…có ai nói cho ta biết, cái đầu sơn dương trước mặt là ai đây?

“Lão Từ quản lý tiền bạc trong trang hỏi muốn thêm lợi tức (tiền lãi) nữa hay không, tiền trong kho đã nhiều hơn số tiền trang hiện có nên cần một phương án hợp lý hơn để xoay nguồn vốn đều mọi trang, bên quặng than, các công nhân yêu cầu tăng lương, phương tiện vận tải đường biển bởi vì bão tố ảnh hưởng nên đến trễ, sản lượng tơ tầm hàng tháng trái lại so với năm rồi nhiều gấp đôi, giống tầm được nuôi dưỡng rất tốt…”

Chóng mặt, vịn mặt bàn, ta mặt mày hắc tuyến nhìn lão đầu trước mặt, khi ta đang bỏ đi vẻ mặt của người thay thế, lại hiện ra lão đầu này, trên mặt hắn không chút thay đổi, chỉ muốn hồi báo cho ta tình hình sản nghiệp Phong gia.

Tiểu Thiên một bên giả bộ buồn ngủ, phỏng đoán duy trì hình tượng tiểu hài tử quá khó khăn, hắn định giả bộ ngủ.

Phong gia cũng quá là giàu đi, nào là tiền, nào là quặng than, tất cả đều là mạch kinh tế sống chủ yếu của quốc gia, chẳng lẻ Hoàng tộc lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Phong gia tồn tại?

“A~~~~” ta ngáp một cái, nhưng thứ này ta không quan tâm, nếu Phong gia có tiền nhiều như vậy…

“Tiểu Nhược…” Ta nhẹ giọng hỏi tiểu Nhược.

“Hắn là ai?”

Tiểu Nhược nói bên tai ta. “Lâm tổng quản, quản gia.” (P: quản lí gia đình ák)

Rõ ràng, ta liền nói ngay: “Lão Lâm, ngươi cứ lưu lại sổ sách, ta sẽ đi phủ khố nhìn.” (P: chắc nơi thu chi hay gì đó…)

“Chủ nhân an tâm chớ nóng vội, cái này rất nhanh sẽ xong.”

“Ách…đọc cho hắn nghe, tiểu Nhược kêu bảo bối thức dậy!”

Tiểu Nhược nháy nháy con ngươi, vẻ mặt mờ mịt

“Đánh thức hắn, bảo bối trí nhớ tốt, kêu hắn nhớ hết toàn bộ, buổi tối nói ta nghe, nếu phạm sai lầm, liền đánh đòn!”

“Chủ nhân…” Tiểu Nhược không tự nhiên, ta trợn mắt liếc nhìn nàng, nàng mới xoay mặt nhăn nhó đi tới bên người tiểu Thiên.

“Tỉnh tỉnh, tứ thị lang.”

Tiểu Thiên ân ân a a hồi lây, giả vờ như tỉnh lại, sau đó ở góc độ mà lão Lâm không thấy dùng ánh mặt ngập tràn sát khí trừng mắt nhìn ta, ta ha hả lè lưỡi.

“Lão Lâm, ngươi hãy nói cho hắn nghe.”

“Chủ nhân, này…”

“Bổn chủ nhân muốn đi kiểm soát ngân khố!” Ta đắc ý vẻ mặt thắng lợi, nghênh ngang nhìn tiểu Thiên tràn ngập oán giận từ từ đi ra ngoài. Bất quá, ta đi ra cửa lát mặt chán nản trở về.

“Cái…kia…chìa khóa phủ khố nằm trên tay ai?”

Lập tức, Tiểu Thiên trên mặt treo đầy hắc tuyết, nhìn về phía Tiểu Nhược, tiểu Nhược lập tức từ ngăn kéo thư sách lấy ra chìa khoá lấp lánh kim quang.

“Chủ nhân, giữ cẩn thận, coi chừng bị mất!” Tiểu Nhược nói ra ba chữ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

Ta hắc hắc cười, lão Lâm nhìn ta lắc đầu than thở: “Vẫn là phải mời đại phu đến xem đi.”

Chìa khóa vàng trên mặt có hình hoa, ta mang theo chìa khóa vàng vẫy chào mọi người.

“ Chủ nhân hảo”

“ Chủ nhân hảo”

“ Chủ nhân hảo”. Trên đường nha hoàn cùng người hầu đều nhao nhao khom lưng hành lễ với ta.

“Ân, hảo, hảo”. Rất thích, thật sự là rất thích, thuận tiện tìm kiếm một tiểu nha hoàn mà chơi cũng tốt lắm a. Tiểu Nhược hiện tại đã đi theo Tiểu Cử, ta ngược lại lại không có nha hoàn thiếp thân.

Chậm đã, ta muốn đi là phủ khố, đây là nơi nào a?

Không biết khi nào, bên người đã không còn ai, trước mặt là một rừng trúc thanh tịnh tuyệt đẹp, sâu bên trong rừng trúc truyền đến nhàn nhạt… tiếng gõ mõ.

“Đát đát đát đát!”

Mõ a, chẳng lẽ cái người tên Viễn Trần đang ở trong Hộ quốc phủ niệm kinh sao, bởi Tiểu Thiên có nói qua, hắn trước đây là hòa thượng. Mà Viễn Trần không phải tên thật của hắn, tình hình cụ thể tỉ mỉ lại bị Tiểu Thiên tận lực che giấu, thật sự là khó chịu, Viễn Trần kia rốt cuộc là ai? Đi xem một chút.

Mang theo tò mò, ta hướng sâu nhất trong rừng trúc đi, ngày mùa hè nóng bức, lá trúc xanh biếc, mang theo mùi hương đặc trưng của lá trúc nhè nhẹ phảng phất qua khuôn mặt của ta như một lễ rửa tội, lập tức lấy đi hết mọi sự phiền não trong lòng, nghe âm thanh gõ mõ nhàn nhạt, cả người như tiến vào một loại không gian kỳ ảo.

Kìm lòng không đậu mở ra song chưởng, nhắm mắt cảm thụ thanh âm đung đưa lá trúc như tiếng sóng biển.

“Cát…cát…”

Sợi tóc tinh tế bay múa trên khuôn mặt, rất sạch sẽ, rất thanh tịnh, ta không muốn rời đi, chỉ muốn cùng trúc làm bạn.

“Viễn Trần bái kiến hộ quốc phu nhân” âm thanh ôn nhuận hòa vang trong tiếng sàn sạt, ta mở mắt ra, mắt nhìn lại, bóng xanh trong lúc đó, là một thân xuất trần, đôi mi đạm mạc trong trẻo, giống như lá trúc, ánh mắt trong trẻo vô dục vô cầu lộ ra phật từ bi, đôi mắt nhỏ hẹp, khiêm tốn mà có lễ.

Một thân áo bào trắng tựa như thân trúc, tại trong rừng trúc phát ra màu xanh nhàn nhạt. Một đầu tóc mới mọc dài không lâu, cột nửa bên vai phải, còn lại tùy ý vén qua để trước ngực, trên cổ tay phải đeo một chuỗi vòng Phật Châu phát ra mùi hương trầm, lộ ra màu tím nhàn nhạt, lộ ra ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ thanh khiết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.