Thời điểm Nam Cung Thu Nguyệt đem Thuần Vu gọi tới nhìn Thuần Vu rất không
yên lòng, mà Thuần Vu ngược lại kéo Nam Cung lên, dường như sợ ta lại
muốn chỉnh hắn.
Vẻ mặt lo sợ bất an kia của Thuần Vu làm cho Lãnh Nguyệt Dao nổi lên nghi ngờ.
“Ta nói ngươi không phải là khi dễ San San đi.” Lãnh Nguyệt Dao kéo cánh
tay ta để ở sau lưng nhẹ giọng nói, nàng biểu hiện ngược lại đối với ta
thân thiết, trong lòng sau này lại lưu tâm.
Thật ra thì quan hệ
từ nhỏ của nàng cùng Thuần Vu ta đã biết được một phần, hai người là
thanh mai trúc mã là bằng hữu tốt, mà tính tình Lãnh Nguyệt Dao vốn cũng rất tùy tiện, hầu như bằng hữu khác phái thân nhau đều cười giỡn như
không có việc gì, tựa như tiểu tử giả dối.
Về phần giữa bọn hắn rốt cuộc có vượt ra ngoài tình bằng hữu hay không, cũng chỉ có bọn họ biết.
Ta nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài đi dạo phố từ lúc hồi
phục tới nay, không nghĩ tới kinh đô Hiên Viên vương triều quy mô rất
lớn. Nhiều núi nhiều sông, có cầu có tửu lâu, đường đi rộng rãi có thể
để được xe, con sông nhỏ có thể đi thuyền.
Vốn cho là sẽ hiện ra
cảnh tượng chen lấn chật chội, ta tuy là hộ quốc phu nhân, nhưng kết quả đi ở trên đường cái không có người nào quay đầu nhìn, ngược lại Thuần
Vu cùng Lãnh Nguyệt Dao hấp dẫn không ít tỷ suất người quay đầu lại.
Lòng yêu mến với hộ quốc phu nhân này khiêm tốn thành như vậy, cũng không
người nào nhận ra, chắc hẳn ngày đó tranh tài cũng bởi vì khoảng cách
khá xa, cho nên đại đa số dân chúng cũng không thấy rõ hộ quốc phu nhân.
“Này! Nói với ngươi đấy!” Lãnh Nguyệt Dao đụng ta một cái, ta lảo đảo, thiếu
chút nữa đụng người, có người lập tức đỡ lấy ta, là Nam Cung Thu Nguyệt, hắn đem ta cách ly cùng với người đi đường bên cạnh.
“Không có, ta yêu hắn còn không kịp.” Ta hướng sau lưng nhìn, Thuần Vu lập tức quay mặt qua một bên làm như không nhìn thấy ta.
“Nói láo!”
Ta ngẩn người, còn chưa phục hồi tinh thần, Lãnh Nguyệt Dao quay lại đi về phía sau: “Thuần Vu, chúng ta đã lâu không gặp.” Vẻ mặt Lãnh Nguyệt Dao rất tự nhiên, giống như là nhiều năm không thấy thật là bằng hữu tốt,
Thuần Vu cũng đem thu hồi ánh mắt nhìn loạn, trong mắt mang theo vẻ cô
đơn: “Đúng vậy a, đã lâu không gặp.”
Ta quay mặt lại cười, rất ít nhìn thấy vẻ mặt Thuần Vu tự nhiên như vậy.Mặc dù Lãnh Nguyệt Dao ngoài miệng luôn nói đùa là theo đuổi Thuần Vu, nhưng thực ra trong lòng nàng rất rõ ràng, đó là không thể nào, cho nên mới nói ngoài miệng một chút
để có thể phát tiết buồn bực trong lòng.
“Thuần Vu cùng Lãnh Quận chúa vốn chính là quen biết cũ.” Nam Cung thanh âm không nhẹ không nặng từ sau truyền đến, ta nhìn hắn một chút, vẻ mặt của hắn vĩnh viễn rất
nghiêm túc. Hắn vừa tiếp cận che chở ta, vừa nói tiếp, ” Phụ thân Thuần
Vu và Lãnh vương gia là bạn tốt, trước lúc Thuần Vu tiến vào hộ quốc
phủ, cũng thường đi phủ Lãnh vương gia dạy Lãnh Quận chúa nấu ăn.”
“Nấu ăn?” Không nghĩ tới bọn họ quan hệ trước đây là như thế, Hiên Viên Dật Phi thật sự là đã chia cắt một đôi uyên ương.
“Phu nhân, xin không cần suy nghĩ nhiều, tình cảm Thuần Vu cùng Lãnh Quận chúa là trong sáng.”
Ta cười, nhìn về phía Nam Cung, hắn đang nói chuyện vì Thuần Vu, rõ ràng
hai người đứng ở hai lập trường khác nhau, Nam Cung Thu Nguyệt xem ra
hẳn là một người sống bằng lý trí và nhìn nhận vấn đề khá khách quan.
“Nam Cung, ta chưa từng hoài nghi bọn họ.”
“Phu nhân.” Nam Cung Thu Nguyệt mỉm cười, trong mắt lộ ra an tâm.
Bên dưới đường phố rộng rãi đầu đường lại chật chội, tiếng rao hàng bên tai không dứt, suy cho cùng cũng là dưới chân Thiên Tử, phồn hoa huyên náo.
Dòng người bắt đầu trở nên chật chội, Nam Cung Thu Nguyệt bảo vệ ta càng
thêm cẩn thận như lính bảo an địa phương.Mỗi lần mua đồ xong ta cũng sẽ
ném cho Thuần Vu, gương mặt hắn sẽ kéo dài ra, dường như đang nói ta
cũng biết ngươi kêu ta đi ra ngoài là không có chuyện gì tốt.
Sau đó, Lãnh Nguyệt Dao sẽ ở một bên cười trộm, còn đem đồ mình mua cũng
ném cho Thuần Vu, thì ra là Lãnh Nguyệt Dao tuyệt không đau lòng vị bằng hữu thanh mai trúc mã này.
Vào một tửu lâu, quay đầu lại tìm
Lãnh Nguyệt Dao, lại không nghĩ rằng nàng đang trò chuyện cùng Thuần Vu, nụ cười trên mặt Thuần Vu tràn đầy vui vẻ, ta chưa từng nhìn thấy Thuần Vu cười dễ dàng như vậy ở hộ quốc phủ, cặp mắt hồ ly của hắn thủy chung duy trì một đường. Hắn ôm đồ ta mua, Lãnh Nguyệt Dao cũng theo giúp hắn xách, hai người không có chú ý ta đã vào tửu lâu bên cạnh.Dòng người
trào lên, đem bóng dáng ta bao phủ.
Nam Cung muốn gọi bọn họ, ta
kéo hắn lại, sau đó núp ở cạnh cửa, hướng về phía hắn vẫy tay, nhìn từ
cửa Lãnh Nguyệt Dao cùng Thuần Vu vừa nói vừa cười đi qua.
“Phu nhân.” Nam Cung nắm cánh tay ta, nhíu mày, “Đừng nghi ngờ.”
“A. . . . . . Để cho Thuần Vu vui vẻ một ngày đi.” Ta cảm thán, cảm giác
tay ta được cầm hơi chặt.Ta kéo tay khỏi Nam Cung Thu Nguyệt, nhìn hắn
cười: “Lúc món ăn được dọn lên gọi họ cũng không muôn.”
Vẻ mặt
nghiêm túc của Nam Cung Thu Nguyệt cuối cùng lộ ra một tia dịu dàng, hơi cười, nụ cười kia rất sáng ngời, làm cho cả khuôn mặt hắn cũng tràn đầy ánh mặt trời, ta nhìn nụ cười của hắn đến mất hồn, vội vã vứt ánh mắt
một bên nhìn về phía trong tửu lâu.
Bên trong tửu lâu đã kín
người hết chỗ, nghe trong không khí đã có mùi thơm của cao lương mỹ vị,
bụng của ta liền reo lên, thật đúng là đói bụng.
Bọn tiểu nhị
cũng rất bận rộn, dường như không ai để ý đến chúng ta. Đúng lúc này,
một nữ nhân từ trên lầu đi xuống, trên dưới ba mươi, quần áo tuy là màu
sắc, thế nhưng ánh mắt lại câu hồn.
Nàng liếc mắt liền nhìn thấy
Nam Cung Thu Nguyệt, cặp mắt mở to lặng lẽ cười tiến lên đón: “Yêu ~~
đây không phải là Nam Cung đại nhân đây sao, ngài khỏe không, lâu rồi
không thấy tới chiếu cố tiểu điếm làm ăn. . . . . .” Nàng nói phân nửa,
nhìn thấy ta, con ngươi xoay chuyển, lộ ra kinh ngạc, “Này, này, đây
chẳng lẽ là hộ quốc phu nhân?!”
Một bên Nam Cung Thu Nguyệt cũng không trả lời, chẳng qua là nhàn nhạt nói: “Hoa chưởng quỹ, bao một gian.”
Nữ nhân trước mặt lập tức vẻ mặt khẽ biến, lại trở nên nghiêm chỉnh, khẽ
vuốt cằm: “A, nhị vị mời lên trên lầu.” Vừa nói, liền tự mình đem chúng
ta tiến vào lâu.
Không nghĩ tới Nam Cung Thu Nguyệt ở bên ngoài
cũng rất quen thuộc, ta còn tưởng rằng hắn có chết cũng không thấy ánh
sáng bên ngoài.
“Phu nhân, đại nhân, mời vào bên trong, tiểu phụ
nhân lập tức mang thức ăn của nhị vị lên.” Không nhiều lời, Hoa chưởng
quỹ liền biến mất ở cuối hành lang, nàng an bài cho chúng ta gian phòng ở nơi rất là vắng vẻ.
Gian phòng rất tao nhã lịch sự, mang theo
mùi thơm nhàn nhạt, ta đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ mà ngắm, trong lúc
vô tình, liền nhìn thấy Lãnh Nguyệt Dao, nàng cùng Thuần Vu dường như
đang tìm người, nhất định là đang tìm chúng ta, nên gọi bọn họ lên đây.
“Phu nhân.” Nam Cung Thu Nguyệt đứng ở bên cạnh ta, ta tiện tay chỉ hướng Thuần Vu: “Đi gọi bọn họ đi.”
Nam Cung Thu Nguyệt lẳng lặng đứng một hồi, nhàn nhạt cười: “Ân”
Lúc Nam Cung rời đi, ta vẫn đứng ở cửa sổ như cũ, sau đó ta nhìn thấy Nam
Cung gọi bọn họ lên, bọn họ ngẩng mặt lên nhìn, ta cười nhìn bọn họ chào hỏi, Lãnh Nguyệt Dao ngước mặt lên, dường như đối với chúng ta cố ý
trốn mà tức giận. Sau đó, bọn họ đi vào tửu lâu.
Đang lúc bọn họ
đang tiến vào tửu lâu, thời điểm ta chuẩn bị đóng cửa sổ, lại nhìn thấy
trong đám người, một chiếc xe ngựa dừng ở vị trí đứng hồi nãy của bọn
Thuần Vu, sau xe có hai đại hán vạm vỡ cầm gậy đang ngồi, xe ngựa dừng ở ngay chỗ một quán tạp hóa, chợt, đại hán vạm vỡ nhảy xuống xe ngựa, ôm
lấy một tiểu cô nương đang mua đồ bên cạnh quán tạp hóa ném vào xe ngựa.
“A —— cứu mạng!” Tiểu cô nương đang bị ném vào xe ngựa kêu gào, dân chúng
chung quanh sau khi kinh ngạc cũng chỉ có thêm nhiều tiếng thở dài.
Ngoài đường phố bắt người rõ ràng, như thế nào lại không ai quan tâm?
“Giá ——” người đánh xe lập tức giơ roi chạy đi.
Đây được coi là chuyện gì? !
Kỳ quái! Tại sao lại có thể như vậy! Ta lập tức chạy ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, liền bắt gặp Nam Cung Thu Nguyệt dẫn Lãnh Nguyệt Dao cùng Thuần Vu đến.
“Phu nhân! Ngài muốn đi đâu à?” Nam Cung Thu Nguyệt tiến lên đón, ta cũng là một khắc cũng không muốn chậm trễ, sợ không đuổi kịp chiếc xe ngựa kia.
“Cứu người!” Ta vội vàng nói một tiếng liền vòng qua hắn chạy xuống tửu lâu.
Thời điểm chạy đến cửa, xe ngựa đã đi xa, trong lòng có chút sốt ruột, đôi
chân này làm sao có thể đuổi theo kịp, đúng lúc này, vừa đúng nhìn thấy
một người dắt một con ngựa ở tửu lâu dặn dò gì đó. Người nọ đầu đội mũ
có màn, phong trần mệt mỏi.
Ta lúc này tiến lên giành lấy dây cương dắt ngựa trong tay hắn: “Triều đình trưng dụng!”
Không đợi người nọ hoàn hồn, ta liền nhảy lên ngựa: “Giá!” Thẳng một đường đuổi theo xe ngựa phía trước.