Hạ Huyền Chương co ro ngủ trong động một đêm, đau nhức khắp toàn thân. Mới tảng sáng đã tỉnh, ra ngoài vươn vai dài mấy cái. Y lấy khăn bố trong tay nải lau mặt một phen lại sực nhớ ra theo chân mình còn có hai đại hào kiệt, lập tức đảo mắt tìm.
Lúc con ngươi Hạ Huyền Chương đảo đến cái đầu đang đặt trên vai Viêm Chung Ly của Quân Thành Thu, y tựa hồ như muốn quên thở. Viêm Chung Ly dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Hạ Huyền Chương, mở mắt nhìn lại y.
Hạ Huyền Chương trời sinh khéo giả vờ giả vịt, rất tự nhiên quay đầu đi, coi như không thấy gì. Xong, lại tự phun tào mình. Rõ ràng bản thân là sư phụ, sao lại phải sợ?!
Quân Thành Thu ngủ một giấc thỏa mãn vô cùng, lúc thức dậy thần thanh khí sảng. Không để ý đến Viêm Chung Ly cho mình gối nhờ một đêm, cũng không để ý Hạ Huyền Chương đang cực lực giảm bớt sự tồn tại của mình. Hắn vươn vai, hít một hơi dài. Quân Thành Thu rất thư sướng chạy ra bờ suối rửa mặt súc miệng, chải đầu đàng hoàng mới sực nhớ ra bản thân không còn đang ở Côn Liêu đỉnh nữa mới ba chân bốn cẳng chạy về.
Hạ Huyền Chương và Viêm Chung Ly đã thu dọn hành lí xong xuôi, đang định chia nhau đuổi theo tìm Quân Thành Thu về. Thấy hắn hộc tốc chạy lại, hai người nhất thời cùng nhau rơi hắc tuyến.
Bởi vì sự tình lúc sáng sớm, Hạ Huyền Chương hiếm thấy kiệm lời, ra vẻ đạo mạo phong trần đi trước. Viêm Chung Ly thì đã bẩm sinh ít nói. Vậy nên suốt dọc đường xuống núi, nguyên một buổi sáng không ai nói với ai câu nào.
Xuống đến chân núi, phóng mắt xa xa là thấy một đại lộ dẫn về tiểu trấn. Ba người cũng không nhiều lời, im lặng mà nghiêm túc đi theo con đường này. Quân Thành Thu cho dù vô tư đến đâu cũng đã nhận ra sự khác thường, huých huých Viêm Chung Ly: "Sư huynh."
Viêm Chung Ly ừ hữ một tiếng. Quân Thành Thu tiếp: "Huynh với sư phụ sao thế?"
Viêm Chung Ly vẫn nhìn thẳng đường: "Có vấn đề gì sao?"
Quân Thành Thu mím môi, không nghĩ ra khác biệt thế nào liền xua tay cho qua. Hắn bước chân rung rinh đi lên bên cạnh Hạ Huyền Chương, giả vờ lơ đãng hỏi: "Sư phụ, người mệt à?"
Hạ Huyền Chương bất giác mồ hôi gáy chảy thành dòng, cảnh giác trả lời: "Nào có."
Quân Thành Thu thấy ai cũng né tránh mình càng nghi vấn trong lòng. Suốt một đoạn trường lộ hỏi mãi không thôi. Nhưng nhận lại vẫn là lạnh nhạt vô biên.
Quân Thành Thu cảm thán, đúng là nhân sinh ấm lạnh vô thường. Mới hôm qua còn tình nồng khăng khít, hôm nay đã muốn đoạn tình rồi!
Đến sẩm tối sư đồ ba người đã tiến vào tiểu trấn. Người đông tấp nập, không khí ồn ào náo nhiệt. Quân Thành Thu đã mệt lả, ủ rũ theo chân Viêm Chung Ly.
Hạ đại gia nghĩ đến vận mệnh phú quý của Viêm Chung Ly sau này, mạnh tay chi một ít bạc vụn thuê gian khách điếm nghỉ ngơi.
Chưởng quầy nhìn bộ dạng ba người vừa sứt vừa mẻ, vá rách khắp nơi, lạnh lùng hỏi: "Mấy phòng?"
Hạ Huyền Chương vừa định nói ra 'một phòng'. Nhưng chữ một còn chưa lên đến họng, sau gáy không biết tại sao lại toát mồ hôi lạnh toát. Y khóc không ra nước mắt, thò tay vào túi lấy ra nốt số bạc vụn còn lại, đứt ruột đứt gan nói: "Hai phòng.. "
Quân Thành Thu giật mình, ghé vào tai Hạ Huyền Chương thì thầm: "Sư phụ, tại sao lại phải thuê hai phòng làm gì?"
Hạ Huyền Chương khổ tâm không chỗ trút, gắt hắn: "Vi sư không nghỉ chung phòng với đồ đệ các ngươi được. Thế còn ra thể thống gì?!"
Quân Thành Thu vốn định phản bác: Chẳng phải ngày ngày chúng ta ở Côn Liêu đỉnh vẫn ăn ngủ chung cả đấy thôi? Hôm nay lại câu nệ như vậy làm gì? Nhưng mắt thấy Hạ Huyền Chương đang căng như dây đàn, Quân Thành Thu liền nuốt lời này vào bụng.
Buổi tối ba người cùng ở trong khách điếm dùng cơm. Gọi là dùng cơm có chút không đúng vì trên bàn tuyệt không hề giống đang ăn cơm.
Tiểu nhị giọng điệu mất kiên nhẫn, dậm chân hỏi: "Rốt cuộc là tam vị muốn gọi gì?" Thực ra trong lòng còn không phải là muốn hống: Con mẹ nó các ngươi có gọi hay không?!
Hạ Huyền Chương đang là chủ chi, nhìn trái nhìn phải nhìn ngang nhìn dọc một hồi. Thấy hai tên đối diện một ngay như tượng gỗ, một mềm nhũn vắt trên thành ghế, tự biết không trông cậy được gì mới run rẩy mở miệng gọi: "Một ấm trà Thành Thái.. "
Tiểu nhị ánh mắt như phóng ra lửa.
Quân Thành Thu bên kia bàn phối hợp, vì đói lả mà gục đầu xuống bàn, cộp một tiếng thê lương.
Hạ Huyền Chương áp lực tăng gấp bội, dưới ánh mắt hằm hằm của tiểu nhị, nhỏ nhẹ gọi thêm: "Ba cái màn thầu trắng."
"Một đĩa đậu phộng muối."
"Một chén cháo, ờ, chén này nấu đặc một chút. Và cho xin ba cái chén nhỏ."
Tiểu nhị vẻ mặt khinh thường pha lẫn thương hại, chốt món liền quay người đi ngay tức khắc. Hạ Huyền Chương như trút được gánh nặng, vật ra ghế.
Lúc đồ ăn mang lên, Quân Thành Thu đang đói lả cũng phải ngóc đầu dậy kinh hô một phen: "Con mẹ nó không phải chúng ra phát tài rồi đấy chứ?!" So với cơm rau dại trên Côn Liêu đỉnh, mấy món đậu chay này quả thực là Mãn Hán Tân tiệc.
Hạ Huyền Chương trong lòng rỉ máu, miệng vẫn phải tươi cười nói: "Nên ăn, không thể ngược đãi bản thân nữa." Thực ra trong lòng còn nghĩ: Con mẹ nó lão tử nguyện ý nhịn ba ngày ba đêm!
Ba người chia nhau ăn mấy món khô trước. Lúc sau cháo được mang lên, không khí nhất thời lâm vào xấu hổ khó nói.
Ba người, một chén cháo.
Hạ Huyền Chương vẻ mặt đã có tính toán chia đều cháo trong một chén kia vào trong ba chén con. Lại lấy nước sôi trong ấm sẵn trên bàn đổ vào, ngoáy đều. Xong xuôi đẩy tới trước mặt Viêm Chung Ly và Quân Thành Thu, chính mình cũng giữ lại một chén.
Quân Thành Thu trố mắt nhìn toàn bộ quá trình, đờ đẫn hỏi: "Sư phụ, không phải chúng ta phát tài rồi sao?.. "
Hạ Huyền Chương ăn miếng cháo mà miệng lưỡi đắng ngắt, thê lương trả lời: "Cháo loãng dễ tiêu."
Sau đó, cho dù gục ngã trước hiện thực nghiệt ngã thì tam đại hào kiệt vẫn ăn hết ba chén cháo loãng kia.
Đến tối về phòng, Hạ Huyền Chương nhanh chân đi vào một phòng, đóng chặt cửa trước. Quân Thành Thu cũng rất tự nhiên đi vào gian còn lại. Để lại Viêm Chung Ly đứng phân vân giữa hai cánh cửa.
Y gõ cửa phong bên trái. Lập tức Hạ Huyền Chương thò đầu ra quát: "Gõ gõ cái gì! Còn không mau về bên kia ngủ đi!" Viêm Chung Ly vô cớ bị giận, chuyển hướng sang phòng bên phải. Cửa không khóa, Quân Thành Thu đang ở sau bình phong. Trên bình phong đã vắt một mảnh ngoại bào rách nát. Viêm Chung Ly bất giác cụp mắt, đi đến bàn trà yên lặng ngồi, ngồi đợi.
Quân Thành Thu nghe được động tĩnh ngoài bình phong, gọi với ra: "Sư huynh? Huynh có muốn rửa mặt không, ta vắt khăn mặt cho huynh?"
Viêm Chung Ly ngẫm nghĩ nói: "Không cần, ta tự làm được."
Quân Thành Thu vô tư đáp: "Vậy ta ngủ trước."
Viêm Chung Ly ừ một tiếng rồi lại ngồi yên lặng. Phỏng chừng qua ba khắc y mới đứng lên ra ngoài rửa mặt một chút. Lúc quay lại, vòng ra sau bình phong, Quân Thành Thu đã nằm trên giường ngủ đến nghiêng trời lệch đất. Tứ chi dang thành hình chữ đại, tóc dài hỗn loạn trên gối. Khuôn mặt nghiêng say ngủ.
Viêm Chung Ly ngồi bên mép giường, trong lòng hơi phân vân. Cuối cùng vẫn là Quân đại tiện tay chân không yên vị, mò mẫm bám được thắt lưng y ôm mãi không buông khiến Viêm Chung Ly không cách nào li khai. Khiến y lại thêm một đêm ngủ không sâu, nằm bên mép giường hạn hẹp, vừa sợ đè lên Quân Thành Thu, vừa sợ lăn đi mất cả hai.
Canh ba, vạn vật im lặng như tờ. Viêm Chung Ly vốn ngủ không sâu bị một chút lộn xộn rất nhỏ làm tỉnh.
Quân Thành Thu ngồi thẳng trên giường, dựa lưng vào tường lẩm bẩm: "Viêm Chung Ly."
Viêm Chung Ly nhíu mày, nương theo ánh trăng nhàn nhạt dò xét gương mặt hắn. Quân Thành Thu hai mắt vẫn nhắm nghiền. Miệng vẫn lầm bầm không ngừng: "Viêm Chung Ly.. "
Viêm Chung Ly cũng ngồi dậy, thẳng lưng đối thoại với hắn.
Viêm Chung Ly: "Ừ?"
Quân Thành Thu thủy chung chưa hề mở mắt nhưng miệng vẫn nói: "Ta không ngủ được."
Viêm Chung Ly quan sát sắc mặt hắn. Qua một hồi như nhận ra điều gì lại dịu dàng dỗ dành: "Vậy có lẽ là mất ngủ rồi, mau nằm xuống, ta ru ngươi ngủ."
Quân Thành Thu tựa hồ không còn là Quân Thành Thu, bộ dạng ủy khuất nói: "Ru thế nào?"
Viêm Chung Ly đỡ lưng hắn từ từ đặt nằm xuống giường, y điềm điềm thì thầm: "Hát cho ngươi nghe. Mau ngủ đi."
Quân Thành Thu có vẻ đã hơi yên lòng, không nói nữa nhưng tay chân vẫn bấu chặt vạt áo Viêm Chung Ly. Y một bên vỗ vỗ lưng Quân Thành Thu, một bên nhỏ giọng vỗ về. Sau một hồi, cuối cùng Quân Thành Thu cũng buông lỏng tay chân, đầu ngoẹo sang một bên, ngủ.
Hay chính xác hơn là tiếp tục ngủ.
Viêm Chung Ly không tiếp tục nằm nữa. Y kê cái ghế ngồi bên giường, cẩn thận trông Quân Thành Thu.
Nói ra cũng thật lạ nhưng Quân thượng tiên trên Tiên giới là một kẻ thường xuyên mộng du.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu qua ô cửa sổ khách điếm, kéo dài một luồng thiều quang vào trong phòng. Viêm Chung Ly vẻ mặt vạn năm không đổi mới bắt đầu miên man phóng tầm mắt ngoạn cảnh.
Đang lúc y tâm tình hiếm thấy thư thái ngắm trăng bỗng bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng huýt gió nho nhỏ, tiếng rất mảnh, chỉ thoáng qua. Viêm Chung Ly sắc mặt hơi cứng lại, dứt khoát đóng sập cửa sổ.
Tố Hiên một thân hắc y hòa vào màn đêm bị muỗi cắn đến cẩu huyết lâm đầu lại bị một tiếng sập cửa kiên quyết kia làm cho thương tâm đến đầu rơi máu chảy.
Quá phũ phàng!
Sáng sớm, Hạ Huyền Chương thức dậy trước tiên, đeo hai vành mắt thâm quầng sang gõ cửa phòng sát vách.
Không ngoài dự đoán, Viêm Chung Ly một thân chỉnh tề nghiêm trang ra mở cửa. Y hơi gật đầu: "Sư phụ."
Hạ Huyền Chương mồ hôi gáy lại trộm đổ, cứng ngắc ừ một tiếng liền tiến vào phòng. Quân Thành Thu bị dương quang rọi tỉnh, bù xù ngồi bên giường, lơ mơ nửa ngày không tỉnh. Hạ Huyền Chương vừa nhìn đã bốc hỏa, lao đến sách cổ áo hắn dậy, rống: "Còn không mau dậy?! Ngươi có muốn kiếm cơm ăn nữa hay không?"
Quân Thành Thu mơ mơ màng màng nghe đến kiếm cơm ăn lập tức thanh tỉnh mấy phần, ngóc đầu lên hỏi: "Chúng ta làm sao kiếm cơm?"
Hạ Huyền Chương hừ lạnh: "Thay y phục, rửa mặt đàng hoàng rồi nói chuyện!" Quân Thành Thu gật gật đầu, 'được được' vài tiếng liền nhảy xuống giường, hăng hái mặc ngoại bào lại hăng hái rửa mặt. Chưa đến một loáng đã quay về bám Hạ Huyền Chương.
***
Hạ Huyền Chương ngồi khoanh chân trên đất, mở tay nải ra.
Quân Thành Thu cùng Viêm Chung mắt lớn trừng mắt nhỏ ngồi bên cạnh, lại trố mắt nhìn y.
Hạ Huyền Chương cầm lên một ống tre, lắc lắc mấy thẻ gỗ bên trong, giới thiệu: "Đây là thẻ tre Thiên Mệnh."
"Đây là Kim La bàn."
"Đây là Bách Nhân Sinh thư tập."
"Đây là giấy vẽ bùa."
"Đây là Mộc Đoan kiếm."
"Đây là... "
"Sư phụ."
"Hử?"
"Người định đích thân hành nghề sao?"
Hạ Huyền Chương đứng dậy, rút tấm vải trắng trong ngực ra, tung lên, khí thế ngất trời.
Trong nháy mắt Quân Thành Thu không thể tìm nổi cái cằm đã rớt mất của mình.
Xem bói Tiên Nhân! Trừ tà, tướng số, vận mệnh, tình duyên. Không đúng không lấy tiền!