Bất Quá Tư Quân

Chương 36



Mấy tháng nay Quân Thành Thu không có ở thiên đình hồ nháo, Tống Lăng trận theo đó cũng yên ả hơn không ít.


Lăng Lam vừa hít sâu một hơi, thần thanh khí sảng đi dạo trong vườn, vừa đi vừa bình phẩm hoa.


Ai dô, hoa thiên điểu này rực rỡ như thế từ bao giờ? Cả hoa mẫu đơn này nữa, thật rực rỡ.


Lăng Lam trong lòng sảng khoái đến mức lâng lâng, trong miệng không tự giác bật ra mấy câu ngâm nga. Bất quá thư sướng chưa được bao lâu đã nghe tiếng tiên đồng thân cận hớt hải chạy lại, vừa chạy vừa hô.


Lăng Lam không quay lưng lại nhưng trong lòng đã tự giác nảy lên hai chữ: Không ổn.


Quả nhiên, vừa quay đầu đã nghe tiên đồng kia hổn hển hô:


"Cung chủ! Cung chủ! Kết giới.. kết giới lại sập rồi!"


***


Chuyện Quân Thành Thu hóa giải được mộng cảnh Diên Tương Phi, siêu thoát toàn bộ sinh linh bị mắc kẹt trong mộng rất nhanh đã truyền tới tận thiên đình, trở thành tin tức sốt dẻo khắp nơi đều bàn tán.


Quân Thành Thu cũng không bất ngờ trở thành người nổi tiếng nhất tuần do chúng tiên bình chọn. Còn việc Tống Lăng trận có sập kết giới hay không, chuyện này không cần nghĩ cũng đã biết. 


Quân Thành Thu ở trong kết giới vững hơn thành đồng của Ly Quang, hả hê vào Tống Lăng trận xem chúng tiên trầm trồ bàn luận về mình, cười đến không thể khép nổi miệng. Nửa điểm cũng không thể nhìn ra bộ dạng mới vừa rồi thương xót Diên Tương Phi của hắn. Ly Quang mặt lạnh ngồi một bên, không bình luận bất cứ điều gì.


Quân Thành Thu: "Ha ha ha, thượng thần, chúng ta nổi tiếng rồi!"


Hắn vừa cười vừa nói, một bộ dạng đắc ý không thể dừng lại được. Hiển nhiên là quên mất, người nổi tiếng nhất ba thiên niên kỉ qua do chúng sinh lục giới bình chọn đang ngồi ngay bên cạnh. Ly Quang không trả lời, gọi một đám mây xốp nặn chơi.


Trong Tống Lăng trận lúc này đang vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là nói về Quân Thành Thu. Người hâm mộ tán thưởng cũng nhiều mà người nghi ngờ đả kích cũng không ít. Hăng hái nhất trong đám người nghi ngờ đả kích lúc này đang oanh tạc khu trung tâm của Tống Lăng trận: 


[Tống Lăng 265 - Đông Đông Đản Đản] :


"Cái tên họ Quân đó mà lại siêu độ được mộng cảnh của Diên Tương Phi?! Nhiều năm như vậy rồi, cao nhân khắp tứ hải bát hoang đều đã thử ra tay, chỉ thiếu mỗi vị ở Thập Tam Vân nữa thôi là đủ, nhưng nào có ai siêu độ được? Tin tức này ở đâu mà ra, có thể tin được không?"


Quân Thành Thu đang hóng chuyện bát quái đến máu nóng dâng đầy đầu, nhìn đến Tống Lăng châu này lại ngay lập tức bị làm cho ngẩn người.


Vừa rồi là Đông Đản sao? Quân Thành Thu không cần quá một khắc trong lòng cũng đã tự có đáp án. Vừa rồi là Đông Đản, tuyệt không nhầm lẫn. Cái biệt danh kia là năm xưa Quân Thành Thu hay gọi y như vậy, Đông Đông Đản Đản.


Tiểu tử kia mai danh ẩn tích mấy vạn năm rồi, hôm nay lại có nhã hứng vào Tống Lăng trận hóng chuyện bát quái của ta? Đúng là đã lâu không gặp, trong lòng cũng rất nhớ y. Quân Thành Thu mang theo ba phần mừng rỡ bảy phần hả hê, tiếp tục hóng chuyện.


Phía dưới ngay lập tức có người trả lời:


[Tống Lăng 7749 - Cá vàng cao phú soái] :


"Họ Đông ngươi đừng có hồ ngôn sớm! Nếu như ngày mai Quân Thành Thu ở nơi này tuyên bố chính hắn ra tay thì người tự vả miệng một trăm cái nhé?"


Không đến một khắc sau, Tống Lăng châu của Đông Đông Đản Đản đã lại bùm bùm bùm nổ, bụi tiên bay trắng xóa, lấn át hết tất thảy:


[Tống Lăng 257 - Ta chống mắt lên xem] :


"Được! Nếu hắn có bản lĩnh như vậy, ta đây tự nguyện vả miệng một vạn cái!"


Được! Đông Đản tiểu tử nhà ngươi được lắm! Một vạn cái vả miệng này lão gia nhất định phải ban cho ngươi!


Quân Thành Thu hóng chuyện bát quái đến cẩu huyết lâm đầu, mặt đỏ bừng bừng, vỗ đùi đành đạch. Hắn quay đầu nhìn Ly Quang, ánh mắt sáng quắc. Ly Quang vẫn đang chăm chú nhào nặn đám mây trong tay, không quan tâm lắm hỏi: "Nghe nói ngươi và Đông Đản là bằng hữu cố niên, thật sự muốn hắn vạ miệng một vạn cái?"


Quân Thành Thu đang lúc phân vân không biết nên trả lời thế nào, nghe được câu này lại thấy biết ơn đọc tâm thuật của Ly Quang vô cùng.


Hắn mừng rỡ hỏi: "Nếu tiểu bối muốn, ngài sẽ thành toàn sao?" Ly Quang làm vẻ mặt trầm tư, không trả lời.


Qua hồi lâu y mới giơ lên đám mây đã bị nhào nặn thành hình thù quái dị, hỏi hắn: "Thế nào?"


Quân Thành Thu mồ hôi gáy chợt đổ, bất an nói: "Hầu tử này thật có khí chất."


Ly Quang nhìn hắn, đôi môi hơi bặm lại. Quân Thành Thu biết không phải, vội vã sửa miệng: "Này, kim miêu là đang vươn móng chăng? Dáng dấp rất uy lẫm."


Ly Quang thu đám mây quái dị kia về, cất vào tay áo càn khôn. Qua một hồi lâu y mới lời ít ý nhiều nói: "Là ngươi."


Quân Thành Thu trong giây lát cảm thấy hai chữ nọ của Ly Quang vả vào mặt hắn còn rát hơn một vạn cái vạ miệng của Đông Đản. Nhưng rất nhanh, qua mấy canh giờ sau Quân Thành Thu đã triệt để quên đi chuyện đám mây của Ly Quang. Không những quên đi mà Quân Thành Thu còn đang bị dọa đến á khẩu rồi.


Vốn là ban đầu Quân Thành Thu chỉ định nói mấy lời đơn giản, đại loại như: "Là ta, chính ta đã hóa giải mộng cảnh Diên Tương Phi" hay "Đông Đản tiểu ca, cao tiêu sưng ta xin biếu ngươi trước một hộp!" Nhưng không ngờ lại quên rằng lúc ấy đang ngồi trong kết giới của Ly Quang, phiêu du ở rìa Thần giới. Cho nên lúc Tống Lăng châu phóng ra, lại gây ra một trận oanh tạc quy mô lớn nữa. Không những là trận oanh tạc quy mô lớn, mà còn là trận quy mô lớn nhất từ trước đến nay.


[Tống Lăng 01 - Ly Quang] :


"Ha ha ha Đông Đản tiểu ca, Quân Thành Thu ta quả thực vừa mới ở mộng cảnh của Diên Tương Phi thoát ra, còn đặc biệt mang về một hộp tiêu sưng, xin biếu ngươi trước một hộp!"


Chuyện Ly Quang phóng ra Tống Lăng châu, còn dùng lời lẽ của Quân Thành Thu trong cái chớp mắt đã lại khiến Tri Lăng cung sập kết giới thêm lần nữa.


Quân Thành Thu ngồi trên một đám mây đen nhìn Ly Quang vẫn lạnh mặt ngồi bên cạnh, biểu tình cắn rứt lương tâm, như chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu một vạn cái.


Thanh danh của thượng thần mấy vạn năm trong một cái chớp mắt đã bị Quân Thành Thu hắn hủy rồi!


Sau đó, Quân Thành Thu vốn định lấy Tống Lăng châu của mình để rửa oan cho thượng thần thì đã nghe một trận nổ lớn trong Tống Lăng trận, bụi tiên óng ánh sắc bạc bay tứ tung, chói mù hai mắt chó của hắn.


[Tống Lăng 02 - Ly Quang] :


"Vừa rồi vị Cá vàng cao phú soái có nói ta chưa ra tay. Xin lỗi, ngươi nhầm rồi. Ta quả thực đã ra tay. Nhưng mộng chính là do Quân thượng tiên phá giải. Một vạn cái vạ miệng kia, ta thay lời Quân thượng tiên nhắc ngươi."


Bùm bùm bùm.


Một câu khiến chúng sinh đầu rơi máu chảy.


Hai câu khiến lục giới đảo điên.


Ba câu khiến Quân Thành Thu nghe xong, chỉ như hận không thể quỳ xuống mà ôm chân Ly Quang, thống thiết nói: "Thượng thần, ngài, ngài sao lại đối xử tốt với tiểu bối như vậy?!" 


Ly Quang thoát Tống Lăng trận, ngồi quay lưng lại không nhìn hắn. Kết giới cũng không có ý định mở ra, càng ngày càng kiên cố.


Sự tình diễn ra quá chóng vánh, chưa đầy một ngày mà Tri Lăng cung bị sập kết giới đến ba lần. Kinh động đến cả Thiên Quân và Vương mẫu nương nương. Khắp tám tầng mây không nơi nào là không xôn xao lan truyền tin tức kia. Hại Lăng Lam ở nơi xa xa bận đến đầu rơi máu chảy.


Lăng Lam hai tay chỉ thiên, dùng toàn thân tu vi chống đỡ kết giới đang rung lên bần bật của Tống Lăng trận, hai hàm răng nghiến lại ken két, vang dội rống lên ba tiếng: "Quân! Thành! Thu!"


Trong Tống Lăng trận độ loạn càng không phải bàn. Cho dù kết giới có sập, truyền tống có khó khăn thì vẫn không thể ngăn nổi tinh thần bát quái của chúng tiên. Tống Lăng châu nổ bùm bụp khắp nơi, bụi tiên bay đến sáng lóa cả một Tri Lăng cung. 


Cũng khó trách, Ly Quang là ai chứ? Y mấy trăm vạn năm nay không hề xuất quan lộ mặt chứ đừng nói y vào Tống Lăng trận. Lần này y không những tung Tống Lăng châu vào mà còn tung tới tận hai châu! Không hóng chính là có lỗi với bản thân a! Mà còn li kì hơn nữa chính là cái giọng điệu không thể lẫn đi đâu được của Quân Thành Thu phát ra từ Tống Lăng châu của Ly Quang. Chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để chúng tiên bàn tán ba ngày ba đêm không hết rồi.


[Tống Lăng 1585 - Binh Binh thập tam] :


"Quân Thành Thu đó thế nào lại cùng một chỗ với thượng thần a? Chuyện hắn phá được mộng cảnh của Diên Tương Phi lẽ nào cũng là do thượng thần tương trợ?"


[Tống Lăng 745 - Chức Khống chân nhân] :


"Cũng thật khó nói, Quân Thành Thu không phải đang độ kiếp sao? Làm sao lại cùng một chỗ với thượng thần được? Cũng không nghe ai nói thượng thần xuất quan?"


[Tống Lăng 12059 - A Nhiêu] :


"Chức Khống chân nhân a, ngài thật là! Quân thượng về thiên đình đã được hơn một tháng rồi. Chẳng qua gần đây người lại đi du ngoạn nên không có ở Quân cung thôi!"


Quân Thành Thu không dám loạn động nữa, chỉ dám nằm im lắng nghe thiên hạ bàn tán về mình, một lời cũng không dám hé. Nhưng hắn trong lòng rất bất bình, vì mới có vài canh giờ thôi, tin khống đã nhiều không kể hết rồi! Sao lại có người dám nói hắn lôi kéo đại thần, hãm hại y cùng rơi vào mộng cảnh Diên Tương Phi chứ?! Dùng đầu ngón chân nghĩ sao? Quân Thành Thu hắn mà có bản lĩnh hãm hãi Ly Quang thì đã lên đầu Thiên Quân ngồi lâu rồi! Phi!


Ly Quang đang tĩnh tọa, đột nhiên lại lên tiếng: "Oan ức cho ngươi rồi."


Quân Thành Thu cứng người, theo thói quen vội vã tự cấm khẩu bản thân. Lại nghe tiếng Ly thượng thần nhắc nhở: "Đọc tâm thuật."


Quân Thành Thu chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách như thế, lấy hết gan hùm mật gấu của mình ra nói với y: "Thượng thần, tiểu bối cảm thấy bị xâm phạm riêng tư nghiêm trọng, ý tiểu bối là, tiểu bối cũng cần có không gian riêng. Ngài có thể, có thể thu hồi. ."


Lời chưa dứt đã thấy Ly Quang lần nữa quay mặt đi, qua hồi lâu mới nghe giọng y lạnh nhạt truyền lại: "Được rồi."


Quân Thành Thu giật mình không thôi. Cái giọng điệu này của y, nghe sao lại thấy có chút.. ủy khuất?


Vì chuyện của Ly Quang nên một vạn cái vạ miệng của Đông Đản đã đi vào quên lãng. Quân Thành Thu cũng dự không sai. Một lần xuất đầu lộ diện này của Ly Quang khiến chúng tiên tốn hết mấy tháng trời xôn xao. Còn chuyện hắn dùng Tống Lăng châu của Ly Quang thì đến mãi mấy trăm năm sau vẫn có người đồn đoán, giả thiết nhiều như kim sa đính trên áo của Vương mẫu, đến mức chính chủ là hắn còn có lúc lú lẫn, không phân biệt nổi đâu là thật là giả. 


Mà trong suốt mấy tháng kia, Quân Thành Thu nửa bước chân cũng không bước được ra khỏi kết giới của Ly Quang. Mặc nhiên ngày ngày ở trong đó cắn hạt dưa nghe chuyện tào lao khắp tứ hải bát hoang, không hề nhận ra bản thân đã bị đưa về Thập Tam Vân lúc nào không hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.