Bất Quá Tư Quân

Chương 39



Nể tình Quân Thành Thu mấy tháng liền thành tâm hầu hạ, hôm nay đại thần cao hứng, cho hắn vào trong tay áo càn khôn, mang đi du ngoạn một chuyến chơi.


Quân Thành Thu bé bằng một bàn tay, ở trong tay áo của Ly Quang thò đầu ra nhìn khắp nơi, vừa nhìn vừa liến thoắng buôn chuyện. Mà Ly đại thần chỉ lẳng lặng nghe, một cái rắm cũng không thả. Quân Thành Thu đã quá quen với chuyện này, không để tâm lắm, vẫn một mình nói đến điên đảo trời đất.


"Thượng thần, chúng ta đi Bắc Miên nhìn một cái được không? "


Ly Quang im lặng đã lâu, bấy giờ mới lên tiếng:"Đi xem Đông Đản vả miệng?"


Quân Thành Thu không nói gì, khúc khích cười. Ly Quang lại càng không nhiều lời với hắn, y nghiêng người, đảo một đám mây đi Bắc Miên.


Quân Thành Thu nhấm nhỉnh vui sướng trong bụng, ngồi vắt chân trong tay áo càn khôn của Ly Quang cắn hạt dưa tanh tách không ngừng. Chuyện vốn muốn làm mà cứ vướng bận, hôm nay cũng làm được rồi.


Đông Đản tiểu tử nhà ngươi đợi ta, lão gia sắp đến gặp ngươi đây.


Bắc Miên lúc đó trời vừa vào đầu thu, hoa lê đã rụng hết cả. Chỉ còn một tầng lá xanh thẫm chuẩn bị rụng tiếp vào đông chí. Thanh phong mơn mởn, tiên khí vấn vương lượn lờ. 


Quân Thành Thu vốn tự nhận bản thân là người vô tâm, sẽ không bị xúc động bởi mấy chuyện trùng phùng tương ngộ gì đó. Bất quá lúc ở trong tay áo càn khôn của Ly Quang bước ra, thu được vào trong mắt một mảnh núi non sơn thủy quen thuộc, trong phổi vẫn không khỏi chướng một trận. 


Nghẹn, nghẹn đến không thở nổi.


Kí ức của hắn như bị phủ một tầng bụi mịn, chỉ có đoạn này là rõ ràng, nên từ sâu trong tâm khảm, Bắc Miên đối với Quân Thành Thu chính là không gì có thể thay thế.


Đại thần không có tâm tư ngắm cảnh, đi tìm một gốc cây mắc võng ngủ trưa. Quân Thành Thu từ lúc chạm đất chân đều đứng không vững. Hắn nằm úp xuống đất, sờ soạng một hồi mới lại ngửa mặt lên trời khóc: "Quả thật là Bắc Miên, Bắc Miên của ta đây rồi!"  


Thượng thần vờ như không nghe thấy, quay mặt lại tiếp tục ngủ. Quân Thành Thu khóc không biết chán, đi đến từng gốc lê ôm hôn một cái. Nháo đến mức Đông Đản bế quan mấy nghìn năm dưới đáy hồ cũng bị thanh tỉnh, không nhịn được nổi dậy, dâng sóng rẽ nước, ào một cái một dặm quanh cái hồ lớn ở Bắc Miên đều ướt sũng. 


Bao gồm cả Ly Quang và Quân Thành Thu.


Đông Đản ở dưới đáy hồ rẽ nước đi lên, thần sắc cau có, thoạt nhìn như thủy quái ngoài Tây Hải. Quân Thành Thu từ lúc quen biết Đông Đản tới nay, số lần bắt gặp hắn thế này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay cho nên không khỏi bị dọa sợ cho ngây người.


Quân Thành Thu hai tay chống dưới đất, hai mắt mở lớn mà ngước lên Đông Đản. Hai cánh môi ướt nhẹp nước hồ mấp máy mãi không nói thành lời. Mà Đông Đản do biến tướng quá lớn, không để ý tới có người đang quỳ dưới chân, vẫn đảo mắt tìm kiếm âm thanh hồ nháo vừa rồi. 


Quân Thành Thu trong lòng như có một đóa bạch liên vừa bung nở, lệ nóng doanh tròng, thống thiết mà kêu lên hai tiếng: "Đông Đản, là lão gia!"


Bàn chân to lớn của Đông Đản vừa rút ở dưới nước lên, còn chảy tong tong nước, rơi trúng đầu Quân Thành Thu như bão táp bỗng khựng lại. Hắn cúi đầu.


Một cái cúi đầu này, che hết cả thái dương trong mắt Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu vừa vuốt mặt không kịp vừa hô: "Đản Đản, là lão gia, lão gia về với ngươi rồi đây!"


Đông Đản một lớp da cá vừa dày vừa vảy từ từ cứng lại, sau đó chầm chậm ửng đỏ. Nhưng chỉ rất nhanh, trong khoảnh khắc con ngươi hắn co rút một cái liền khôi phục lại như ban đầu. 


Đông Đản ở trên cao nhìn xuống Quân Thành Thu đang hứng nước rửa chân của mình, hằn học nói: "Ngươi còn biết vác mặt về."


Quân Thành Thu hì hì cười nói: "Thật là, tiểu tử nhà ngươi. Thấy lão gia cũng không nghênh đón một cái. Nào, mau thu nhỏ lại, xuống đây nói với lão gia mấy câu."


Đông Đản không nói gì, chầm chậm thu lại thân hình. Một thân hắc y lửa cuộn, vừa ngầu vừa soái, lại rất cuồng dã. Quân Thành Thu không ngại mình một thân ướt nhẹp, nhào đến chỗ Đông Đản xoắn suýt giống như hồi nhỏ. 


Đông Đản làm mặt chán ghét nhưng vẫn không đẩy hắn ra, hỏi: "Thế nào, hôm nay Quân thượng tiên lại ghé thăm tệ xá?"


Quân Thành Thu khoác vai Đông Đản, hì hì cười đến một bộ dáng lưu manh bất kham: "Chính là nhớ ngươi. ." Nói đến chuyện làm sao lại đến đây, Quân Thành Thu bỗng chốc cứng họng. Hắn không nói không rằng, vội vã đảo mắt tìm kiếm.


Đông Đản không hiểu lắm, ngữ khí cũng hòa nhã hơn, hỏi Quân Thành Thu: "Sao vậy?"


Quân Thành Thu nhìn một vạt áo bạc đang nhỏ nước phía xa xa, chỉ hận không thể cùng kéo Đông Đản quỳ xuống dập đầu một vạn lần. Hắn túm cổ áo Đông Đản, méo mó nói:


"Đản Đản, chúng ta không xong rồi."


***


Đại thần dứt khoát không chịu dùng linh lực hong khô áo, ngồi ở trên võng vắt áo một phen. 


Quân Thành Thu và Đông Đản khép nép đứng một bên, bốn chân như một run lên bần bật dưới lớp y phục dài rộng. Vẫn là Đông Đản nóng nảy không chịu nổi cấu chí Quân Thành Thu trước. Hắn đè thấp âm thanh, hậm hực nói: "Ngươi làm sao lại đi cùng vị tổ tông này? Cũng không nói một tiếng, xem sắc mặt y có phải là rất muốn giáo huấn chúng ta một trận rồi không?"


Quân Thành Thu lá gan nhỏ hơn một chút nhưng vẫn rất già mồm nói: "Sắc mặt y chính là như vậy, ngươi cũng làm quen dần đi. Hơn nữa chúng ta đâu còn là tiểu bối, giống như năm đó ở Mai Phong sơn bị Tần Tư Bác sư thúc giáo huấn nữa. Hiện tại tốt xấu gì ta cũng là một thượng tiên a."


Quân Thành Thu thì thầm vừa dứt lời, Ly Quang bỗng từ trên võng đứng dậy. Trung y màu trắng bay phần phật, trên cánh tay còn vắt một mảnh ngoại bào chưa khô. 


Quân Thành Thu cùng Đông Đản đều bị dọa đến giật nảy người, vội vã đứng thẳng lại, biểu cảm căng cứng. Những tưởng Ly Quang sẽ nghiêm giọng mà quở trách mấy câu nhưng lại chỉ nghe giọng y có chút hờn dỗi: "Quân thượng tiên của tiên giới, ta nào dám trách phạt." 


Sau đó loáng một cái y đã dịch đi ba trăm thước. Ở cuối vườn lê mắc thêm một cái võng, phủ thêm một cái kết giới, ngủ trưa.


Quân Thành Thu đã từng kinh qua bộ dạng này của y, chỉ hơi sợ hãi một chút. Nhưng Đông Đản thì khác, hắn chưa bao giờ gặp thượng thần. Hình tượng thượng thần trong lòng hắn cũng gắn với truyền thuyết rất nhiều. Nào là cao quý lãnh diễm, soái khí vô hạn. Cho nên hôm nay nghe một câu hờn giận này của Ly Quang, Đông Đản triệt để được mở mang.


Đông Đản túm ống tay áo của Quân Thành Thu, vẻ mặt bán tín bán nghi hỏi: ". .Đây là thượng thần?"


Quân Thành Thu lau mồ hôi trên trán, thận trọng đáp: "Chắc chắn không phải giả mạo." Thực ra trong lòng hắn đã sớm có một đàn kiến bò. Lần trước Ly Quang đột nhiên giận dỗi, li khai Tiểu Thạch Lâm hắn đã phải tốn không biết bao tâm tư dỗ ngọt dỗ đắng mới lại làm hòa được với y. Lần này không ngờ vô ý như thế đã lại khiến y dỗi. Không biết phải làm sao mới không ghi nợ với y đây?


Đông Đản không cho rằng mọi chuyện nghiêm trọng như vậy, vỗ vai Quân Thành Thu nói: "Thôi bỏ đi, chuyện này tính sau. Mấy vạn năm rồi ngươi mới về, không muốn đi nhìn lại một lần?"


Quân Thành Thu gạt một cái lá rụng trên vai áo, nhìn kết giới bằng bạc lấp lánh phía xa thở dài một hơi. Sau đó hào sảng nói: "Đi, đưa lão gia đi nhìn lại một lần!"


Trong trí nhớ của Quân Thành Thu, cái nhà gỗ ở Bắc Miên năm đó được Đông Đản và Tần Tư Uyên sửa lại vô cùng xấu xí, chỉ được cái chắc chắn. Ba lần bão ngoài Tây Nam Hải đổ vào cũng không xê dịch gì.


Căn nhà đó được cất dưới một gốc lê già, nếu hắn không nhầm thì đó chính là cây lê già nhất tứ hải bát hoang này. Tuổi đời không dưới ba vạn nhưng lại không chịu biến thành nhân hình, một mình làm một Mộc Thần, bộ dáng già cỗi điềm đạm. Một mặt sau của căn nhà gỗ của Quân Thành Thu, chính là cây lê kia. Mộc Thần đó cũng là linh hồn canh giữ ngôi nhà này cho hắn. Cho nên mấy vạn năm nay không có yêu linh thủy quái gì quấy rối được nơi này. 


Quân Thành Thu nhớ, y tên là Mộc Thuần Sinh. Thuần trong thuần khiết, sinh trong sinh mệnh.


Minh tự này, là do Quân Thành Thu hắn đặt.


Cây lê đó, cũng là do Quân Thành Thu hắn trồng.


Tháng tám trời có trở chút gió lạnh. Quân Thành Thu trong lồng ngực nghẹn một chút dư vị cay nồng, sờ lên một đoạn rễ già cỗi của Mộc Thuần Sinh.


"Mộc Thuần Sinh mấy nghìn năm nay không khởi linh khí lần nào, trầm mặc làm một cây cổ thụ giữ nhà cho ngươi. Chính ta cũng mấy nghìn năm rồi chưa thấy y lộ mặt, nói chuyện lại càng không." 


Đông Đản vừa vác cái quốc ra bổ một nhát lên chỗ đất thịt trước thềm vừa nói. Dừng một lát lại nghe hắn cất tiếng: "Để ta đào một vò Sinh Ly, lát nữa gọi thêm Tần Tư Uyên, tẩy trần cho ngươi."


Sinh Ly túy, vị đắng hơn Xuân Tửu túy, quyến luyến nồng nàn hơn Tuyết Tình túy. Hai chữ "sinh ly" này chính là trong sinh ly tử biệt. Lúc chia ly uống một chén Sinh Ly, cả đời không quên dư vị quyến luyến lúc rời xa.


Sinh Ly túy là đặc sản của Bắc Miên, cũng là một loại tục lệ. Người muốn li khai Bắc Miên đều phải uống ba chén Sinh Ly. Cũng chính vì sợ cái cảm giác xúc động lúc trùng phùng này nên Quân Thành Thu mấy vạn năm nay đều không dám ghé về lại lần nào.


Dư vị ba chén Sinh Ly năm đó như vẫn còn nguyên vẹn, phảng phất dấy lên trong cổ họng. Quân Thành Thu ngón tay lướt trên bức vách bằng gỗ, không quay đầu nhìn ra, nhẹ nhàng nói một chữ: "Hảo."


Hắn đi đến một cái ghế ngồi xuống, nhắm mắt lại hồi tưởng dáng vẻ năm đó của căn nhà này.


Không sai biệt, một phân cũng không sai biệt. Từng ấm trà chén nước, từng bức tranh chữ lúc hắn mới tập cầm bút, từng chiếc bàn cái ghế, tất cả đều không sai dịch một li, không nhiễm một hạt bụi. 


Trong lòng Quân Thành Thu râm ran một ngọn lửa nóng rực tới khó hiểu. Hắn đứng dậy, vòng ra sau nhà, ở dưới tán của Mộc Thuần Sinh ngước mắt nhìn lên.


"Mộc Thuần Sinh." 


Quân Thành Thu gõ nhẹ vào thân cây ba cái, "Là ta."


Quân Thành Thu đứng trong gió tán loạn lá bay, vạt áo pha tím nhạt nhẹ nhàng lay động. Hắn chắp tay sau lưng, đứng lặng nghe tiếng lá cây xào xạc, ánh mắt thâm trầm hiếm thấy.


Đông Đản đào lên một vò Sinh Ly, phóng đi truyền tống đơn, đánh tiếng gọi Tần Tư Uyên. Hắn bê vò rượu trong tay, ngó đầu ra gọi Quân Thành Thu: "Lão gia, lại làm một chén?"


Quân Thành Thu thu hồi tầm mắt, khôi phục dáng vẻ lúc đến, vui vẻ ngồi xuống chiếc bàn đá trước sân. Hắn tự rót cho mình một ly, ngửa đầu uống cạn, sau đó làm như vô tình nói: "Tiểu tử nhà ngươi thật là khẩu thị tâm phi. Nói không nhớ ta mà căn nhà này lại quét dọn sạch sẽ như vậy."


Đông Đản hơi nhíu mày, cầm lên một quả tuyết lê, cắn một miếng: "Không phải ta." Dừng lại một lát hắn lại nói tiếp: "Ta bế quan dưới đáy hồ đã mấy nghìn năm nay. Hôm nay cảm nhận được sinh khí của ngươi ở trong nước dao động mấy hồi, không ngờ thật sự là ngươi. Ta cũng không biết trước ngươi đến."


"Căn nhà này, Mộc Thuần Sinh vẫn luôn bảo quản rất tốt."


Quân Thành Thu mỉm cười không lên tiếng, vân vê chén trà sứ trắng trong tay. 


"Năm đó trẻ tuổi, quả thực có rất nhiều chuyện để nhớ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.