Bất Quá Tư Quân

Chương 56



Chước Viên là chốn trù phú. Phù Vũ thành thời cổ quốc nổi tiếng là nơi giàu có sầm uất. Dân trong thành không dưới ba mươi vạn. Khách thập phương thì nhiều không đếm xuể. Trong tam đại kinh đô buôn bán, Phù Vũ giao thương lúc nào cũng đứng đầu. Ở chốn này không thiếu các phú gia giàu nứt đá đổ vách, không thiếu chốn ăn chơi trác táng, cũng càng không thiếu trộm cướp như hổ đói tranh mồi.


Những năm đó, không thiếu phú gia bị trộm cướp ghé thăm, cướp của thì thôi đã đành nhưng còn có kẻ xuống tay giết người. Dã man nhất là diệt cả một gia đình trong một đêm. Khiến cho các hào môn ở Phù Vũ đêm đêm nơm nớp lo sợ, không một giấc ngủ ngon.


Sau khi mấy chuyện cướp giết như thế âm ỉ lan ra trong thành, các phú gia ở thành Phù Vũ có trào lưu thuê kiếm khách ở nơi khác đến giữ nhà. Nuôi một đại cao thủ võ lâm ở trong nhà, tối đến mới có thể kê cao gối ngủ ngon được. Cũng từ đó, nơi này bắt đầu có người hành nghề môi giới kiếm khách.


Kiếm Môn Khách Gia là nơi nổi danh nhất lúc bấy giờ.


Nghe người sau đồn rằng, Kiếm Môn Khách Gia trước đây là một tòa vọng lâu tên là Túy Lý Tiên lầu tọa ở gần trung tâm Phù Vũ. Ông chủ Kiếm Môn là người phương Bắc đã mua lại tòa lầu đó, đổi thành Kiếm Môn Khách Gia. Việc làm ăn lên như diều gặp gió, tiếng tăm vang xa. Kiếm Môn không lúc nào là không có mối làm ăn.


Ngoài mặt Kiếm Môn Khách Gia là nơi hoạt động tương tự như thanh lâu, nuôi các kiếm khách bên trong. Thường thường tổ chức đấu kiếm để phô trương thanh thế. Ai thắng thì sẽ được thăng hạng, giống như cô nương hồng bảng ở kĩ viện, giá thuê cao hơn, nhưng cũng yên tâm hơn. Coi như là chi ngân lượng ra mua một chút bảo đảm. Muốn thuê một kiếm khách như thế về nhà, cái giá phải bỏ ra cũng không phải là ít. Tuy nhiên suy cho cùng, so với vàng bạc không đủ chỗ cất trong nhà đám nhà giàu ở Phù Vũ thì chút tiền lẻ này chẳng đáng là bao.


Về sau nghề này phát triển lâu dài, Kiếm Môn Khách Gia bắt đầu dưỡng cả kiếm khách từ bé. Ông chủ Kiếm Môn chuyên thu nạp những đứa trẻ lưu lạc ngoài đường, hợp thành một nhóm, chuyên để bán cho những kẻ muốn mạng người. Vì đối với những đứa trẻ này, tùy tiện vứt cho chúng nó một tấm chăn, một mẩu bánh cũng có thể khiến chúng nó bán mạng vì y lại được cái trung thành tuyệt đối. Không có chỗ nào thua thiệt hết.


Cũng lại nói, thân phận của loại kiếm khách này càng lúc càng kém, nhất là mấy kiếm khách được nuôi trong nhà chứa này, chẳng khắc nô bộc canh nhà là bao. Nếu là đầu bảng ở Kiếm Môn thì may ra mới có chút hậu đãi, bằng không cuộc sống rất chật vật, thường xuyên là người ở bên dưới mặc sức người ta chà đạp.


Trong giang hồ lúc bấy giờ còn nổi lên một số trường phái ý kiến, đại khái là muốn dẹp loại hình môi giới kiếm khách này. Bởi vì bọn họ cho rằng những nơi như Kiếm Môn này làm ô uế danh phận 'kiếm khách' của họ, không xứng. Người qua đường ở Phù Vũ lúc đó thường thấy nhất là các đại anh hùng hào kiệt giang hồ trong lúc rảnh rỗi sẽ cầm kiếm đạp cửa Kiếm Môn, đòi tỉ thí với cả môn quán, ắt là để đổi lấy một lời hứa.


Lời hứa diệt môn.


Kiếm Môn Khách Gia từ năm thứ hai thành lập trở đi thường niên có tổ chức một trận tỉ thí giữa các kiếm khách nội môn, gọi là Thủ Lăng trận. Ban đầu cốt là để chọn ra kẻ thắng sau cùng sẽ rao giá cao nhất. Nhưng dần dà về sau phát triển thành một trận đấu có tiếng, thu hút cả các kiếm khách ngoại môn. Người ngoài có quyền được khiêu chiến vô địch kiếm khách nội môn. Nếu người ngoài thua thì không vấn đề gì, nhưng nếu người ngoài thắng, kiếm khách nội môn kia phải thực hiện cho y một lời hứa.


Luật lệ này, rất giống với luật thách đấu tại lễ rửa binh khí của chiến thần trên Tiên giới.


Quân Thành Thu ăn trúng một cước trời giáng ngay ngực, bị đau mà tỉnh lại.


Vừa tỉnh lại hai tai đã bị công kích dữ dội.


Một tràng tiếng cười như sấm sang sảng vang lên:


"Ha ha ha ha, thật không ngờ Quân Thành Thu ngươi cũng có ngày này! Ha ha, thật mẹ nó hả lòng hả dạ! Ha ha ha ha!"


Gã vừa cười cười xong lại nhảy lên, đạp thêm một cước nữa lên ngực hắn. Đạp xong hả hê ngửa đầu lên nhìn trời cười mãi không dứt.


"Ha ha ha ha ha..."


Quân Thành Thu hự một tiếng mở mắt ra, thấy xung quanh chói lòa. Sau khi đã ổn định tầm mắt thì thấy xung quanh tối om, duy chỉ có một luồng sáng từ xa chiếu thẳng vào mặt hắn chói lọi. Hắn cựa quậy nghiêng đầu, thử vẫy vùng tay chân, nào ngờ thấy cả người cứng cựa. Mũi chân quơ quơ trong không trung không chạm đất. Khắp cả người đều bị siết bằng một sợi chỉ mảnh màu trắng cực kì dai, không những hắn vặn vẹo thế nào cũng không đứt mà còn kìm hãm tiên pháp của hắn ở cổ tay, không sao tụ được vào lòng bàn tay.


Quân Thành Thu cụp mắt nhìn xuống lồng ngực, nhất thời chỉ biết than: quá thảm.


Quân Thành Thu bị dang thành hình chữ đại, treo lơ lửng giữa không trung, từ cổ trở xuống cứng ngắc bất động. Ngực áo của hắn phanh rộng đến tận thắt lưng, da thịt hở ra bên ngoài thì không chỗ nào nguyên vẹn. Bên trên vẽ một tà chú thật to hình tròn, ở giữa điền văn chú loằng ngoằng khó coi. Tuy rằng tên vẽ cái họa chú này chắc chắn là nghiệp dư, vẽ vừa xấu vừa khó hiểu, không biết chừng còn vẽ sai nhưng Quân Thành Thu ít nhiều cũng từng là chuyên gia, vừa liếc mắt đã nhận ra cái thứ này là cái giống gì.


Ha! Đã trói bằng Thiết Tàm Ti rồi vẫn còn vẽ Định Thân pháp cho hắn, có phải quá rảnh hay không?!


Thiết Tàm Ti là chỉ trói tiên, sinh ra để khắc chế những đọa tiên bị lưu đày ở Ngục Phủ. Thiết Tàm Ti trông qua thì mỏng manh như tơ nhưng lại dai chắc hơn bất kì thứ gì trên đời. Tóc của Quân Thành Thu cũng chưa chắc đã so được với nó về độ dai. Mà càng thần kì ở chỗ Thiết Tàm Ti này không những trói được tiên mà còn có năng lực ngăn cho tiên pháp chạy thông suốt khắp tứ chi, khiến cho người bị trói không cách nào vận pháp lực được. Bị trói bằng Thiết Tàm Ti thì vô cùng tuyệt vọng, vì ngoài kiếm của Tiên môn ra thì không gì cắt đứt được cái thứ này.


Thiết Tàm Ti uy lực lớn như thế nên để đề phòng có kẻ nổi dã tâm, Thiên Đình canh chừng thứ này rất cẩn trọng. Không biết tên tiểu ma đầu này làm thế nào mà có được, lại còn có tận ba cuộn!


Quân Thành Thu nhìn ba cuộn chỉ mảnh giắt ở thắt lưng gã râu ria, vô vọng thở ngắn than dài. Một mình hắn rơi vào tay ma đầu, pháp khí của hắn thì chẳng phải kiếm. Mà dựa vào một mình hắn lúc này cũng không có cách rút búa ra được. Nếu có Ly Quang ở đây, nhờ y rút Trạch Thanh chém thì hay rồi...


Dòng suy nghĩ của Quân Thành Thu vừa trôi đến đây đã chợt dừng lại, ỉu xìu rũ đầu. Ly Quang giờ còn đang biệt tăm biệt tích không rõ sống chết, hơn nữa Trạch Thanh của y đã đem đổi rồi, còn ở đâu mà giải vây giúp hắn chứ.


Tên ma đầu vừa mới đạp hắn lúc này đã cười xong, quay sang bóp cằm Quân Thành Thu hướng mặt hắn về phía mình. Một khuôn mặt xồm xoàm râu ria bất thình lình phóng đại dí vào mặt. Quân Thành Thu í một tiếng trợn mắt, theo bản năng nhảy lùi về sau mà lại bị Thiết Tàm Ti giữ chặt.


Gã râu ria vẫn còn ngoác miệng cười, vừa cười vừa nhìn vào mắt Quân Thành Thu nói: "Quân Thành Thu, ngươi nhìn ta cho kĩ! Có nhận ra ta không? Ha ha ha, ta chính là quả báo của ngươi đây!"


Quân Thành Thu: ???


Tiểu ma đầu này thực ra còn khá trẻ, nếu bỏ bộ râu kia đi thì chắc chỉ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai. Dáng người không cao không thấp. Da tay thô ráp chai sần. Ngũ quan gã khách quan mà nói thì khá dễ nhìn, trung hậu chất phác, không giống với một tên ma đầu giữ ở Hỏa Đà cốc. Nhưng tiếc là lão thanh niên này lại thích nuôi một bộ râu quai nón xồm xoàm, thành ra trông gã già hơn cả chục tuổi.


Quân Thành Thu liếc mắt qua thấy mấy cửa hàng ăn nằm cả trong đám râu ria rối bời của gã, thầm thổ tào.


Để râu cũng nên chú ý sạch sẽ một chút có được không, cảm ơn!


Ngươi như thế này thật làm mất mặt Ma giới!


Gã râu quai nón thấy Quân Thành Thu lạnh nhạt không nói gì thì trợn to mắt trừng hắn, lỗ mũi phập phồng tức giận, bàn tay đang bóp hắn càng dùng sức. Giọng gã gằn lên gầm gừ: "Sao? Sao ngươi không nói gì! Nói mau, ngươi có biết ta là ai không?!"


Quân Thành Thu đáp ngay: "Biết chứ."


Gã râu quai nón mừng rỡ, lại ngửa đầu cười vang. Cười hết mấy tràng mới quay sang nói chuyện tiếp: "Ta là ai?"


Quân Thành Thu cực kì quan ngại điệu cười của gã nhưng vẫn đáp ngay: "Ngươi chính là quả báo của ta." Giới thiệu phô trương như thế còn sợ người ta không biết à?


'Quả báo' đại ca nghe hắn đáp thế thì tắt ngúm nụ cười, sắc mặt trùng xuống lắc cổ áo Quân Thành Thu: "Ta tên là gì?"


Quân Thành Thu ư hử, lắc đầu, hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này. Hơn nữa cho dù đã gặp qua thì bằng cái kí ức chó gặm của hắn cũng chưa chắc đã nhớ.


Vậy nên đành làm vị huynh đài đây thấy vọng thôi a.


Dường như đả kích này quá lớn, 'quả báo' đại ca không thể chịu nổi mà bàng hoàng trợn mắt lùi lại phía sau hai bước, mãi vẫn không khép được miệng.


"Ngươi... Quân Thành Thu... Ngươi dám không nhớ ra ta?!" Nói rồi lùi lại thêm mấy bước lấy đà, từ xa phi tới giáng thêm một cước trời đánh trúng bụng Quân Thành Thu!


Quả thực là không nhớ a đại ca!


Quân Thành Thu đau đến đổ đầy mồ hôi trán, hự hự hai tiếng gập bụng lại. Nào ngờ Thiết Tàm Ti cũng vì thế mà siết chặt. Bùa chú trên ngực sáng lên mạnh mẽ. Lan quang ngũ sắc từ Thiết Tàm Ti cùng luồn khói đen bốc lên từ văn chú trong chớp mắt cùng nhau tản ra khắp người hắn, vặn hắn đứng thẳng trở lại.


'Quả báo' ca nhanh như chớp đã trở lại đứng trước mặt hắn, hai tay chống nạnh hất hàm nói: "Quân Thành Thu ngươi nghe đây, ta chính là Mạnh Phượng Nham! Đã nhớ ra hay chưa, hả!"


Mạnh Phượng Nham, tên thật hay.


Quân Thành Thu băn khoăn nhíu mày, cố gắng lục lọi trong trí nhớ cái tên Mạnh Phượng Nham này. Người tên hay lại gây ấn tượng mạnh như thế, chắc hắn cũng không đến nỗi quên sạch sành sanh chứ.


"..."


"Không biết."


Quân Thành Thu thành thật lắc đầu, "Tại hạ không nhớ rõ hai ta có giao tình, cũng chưa từng gặp qua các hạ. Có khi nào các hạ nhận nhầm người không? Họ Quân bây giờ cũng phổ biến lắm."


Mạnh Phượng Nham nghe Quân Thành Thu thốt ra câu này mặt thoắt trắng thoắt đỏ, râu ria dựng ngược lên, gào lên một tiếng ra tay bóp cổ hắn.


"Quân Thành Thu! Ngươi đi chết đi!"


Quân Thành Thu bị bóp thừa sống thiếu chết. Mặt mày vì thiếu dưỡng khí trở nên tím tái. Cổ họng thì bị bóp nghẹn nên không cách nào nói chuyện. Cũng may Mạnh Phượng Nham vẫn còn giữ được đôi chút tỉnh táo, bóp mỏi tay vẫn thả cho hắn thở.


Mạnh Phượng Nham đứng chống nạnh một bên nhìn Quân Thành Thu đang thở hổn hển, hừ lạnh nói: "Hay lắm, ngươi dám quên sạch những chuyện đã làm với ta. Hôm nay cứ chờ mà lĩnh lại đủ đi! Quân Thành Thu, hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là cùng cực đau đớn, cùng cực tuyệt vọng! Ta sẽ cho ngươi trải nghiệm cảm giác của ta năm đó!"


Dứt lời Mạnh Phượng Nham dậm chân bay lên, thân ảnh xoay một vòng trong không trung. Cùng lúc có hàng nghìn chiếc châm nhỏ phóng ra từ thân mình gã. Quân Thành Thu ngửa đầu lên nhìn. Không gian tối đen xung quanh rắc một tiếng nứt ra. Sau đó ào một cái tan thành ngàn mảnh như pha lê đen leng keng rơi xuống. Ánh sáng lập tức lấp đầy không gian.


Mặt trời trên đỉnh đầu gay gắt. Dưới chân là thành đô buôn bán tấp nập. Tiếng giằng co mặc cả lốn nhốn huyên náo. Từng tòa nhà xa hoa lộng lẫy san sát bên đường. Người trên đường chặt như nêm, chen nhau bước đi. Có thể thấy sự giàu có tấp nập của Phù Vũ không phải chỉ là thùng rỗng kêu to.


Quân Thành Thu khẽ rên rỉ một tiếng, lắc lắc đầu để mảnh vụn pha lê rơi xuống. Còn có hai mảnh mắc ở trong tai trái lắc thế nào cũng không rớt ra, vừa đau vừa cản trở thính giác. Liếc mắt sang thấy Mạnh Phượng Nham đã kê một cái ghế dựa lơ lửng trong không khí ngồi cạnh hắn, vừa ngồi vừa cắn hạt dưa, biểu cảm vui vẻ, còn cười hì hì nói với hắn: "Đã bắt đầu rồi đấy, Quân tiên nhân. Chào mừng đến với Chước Viên, Phù Vũ thành!"


Địa danh này lạ hoắc, Quân Thành Thu xác nhận mình chưa nghe qua bao giờ.


Chỉ là nghe gã gọi thế Quân Thành Thu chợt giật mình vì tên gọi này đã lâu lâu lắm rồi không có ai gọi hắn như thế. Từ khi Quân Thành Thu đắc đạo thượng tiên, chúng tiên khắp bát hoang đều kính trọng gọi hắn hai tiếng 'thượng tiên'. Gọi là tiên nhân như thế, kì thực đã là chuyện xa tít tắp. Mà những chuyện xa tít tắp ấy Quân Thành Thu chẳng còn nhớ được bao nhiêu.


Mạnh Phượng Nham đưa Quân Thành Thu bay đi một vòng lượn lờ dưới trời nắng như đổ lửa. Gã thì không vấn đề gì nhưng Quân Thành Thu kì thực không vui lắm. Đã hơn một canh giờ hắn không được động đậy, toàn thân bắt đầu bứt rứt tê dại. Chỉ sợ nếu lâu hơn nữa mới được cởi trói thì hai cổ tay tụ đầy linh lực kia sẽ bị phế mất. Hắn nghiêng nghiêng đầu thử co duỗi ngón tay nhưng vô dụng. Thiết Tàm Ti này uy vũ quá chừng.


Quân Thành Thu chẳng còn đường nào lui lại ngửa mặt nhìn trời ai oán.


Cái gì gọi là lấy đá đập vào chân mình?


Chính là như thế này đây!


Thiết Tàm Ti này chẳng phải năm xưa hắn phụng mệnh Thiên Quân chế tạo ra hay sao?! Chính là đồ hắn luyện ra đấy!


Lấy tơ nhện tinh núi Phạn Âm, kéo sợi từ vỏ cây câu tô ma, dung nhập hai thứ sợi huyền diệu đó mới cho ra Thiết Tàm Ti đời thứ nhất. Lúc đó Thiết Tàm Ti này đã khiến chúng tiên chấn động trầm trồ không ngớt, thậm chí còn có người xếp nó vào hàng kì trân dị bảo. Bất quá loại Thiết Tàm Ti đời đầu này năm đó đã có người phá được nên sau này lúc làm mới Quân Thành Thu đã phải bỏ thêm một loại sợi khắp sáu cõi này không ở đâu có, chính là tóc của hắn.


Từ sau vụ luyện Thiết Tàm Ti đó trở đi Quân Thành Thu trở nên cực kì nhạy cảm với kẻ nào dám sờ vào tóc hắn. Mỗi lần chải đầu rụng xuống sợi nào lòng hắn đều đau như cắt. Kẻ nào mà dám tổn hại mái tóc hắn, Quân Thành Thu không rút Càn Đình bổ cho vài cái hắn mới không họ Quân.


Tóc của thượng tiên, tơ nhện tinh núi Phạn Âm, sợi kéo từ vỏ cây câu tô ma, dung nhập thành loại Thiết Tàm Ti dai chắc nhất sau này vẫn sử dụng.


Mà lần đó do thành phần có chút hiếm nên Quân Thành Thu tạo ra rất ít, chỉ cỡ năm cuộn mà bây giờ vẫn được cất ở mật thất Thiên Đình, không có khả năng xuất hiện trôi nổi ở đây được.


Xem ra loại Thiết Tàm Ti vừa nhiều vừa dễ có được hơn mà Mạnh Phượng Nham đang giữ kia là loại một, loại không có tóc của bản thượng tiên hắn.


Cảnh vật dưới chân lướt đi rất nhanh. Quân Thành Thu bỗng ẩn ẩn thấy bản thân nóng lên không rõ, mồ hôi toát ra thấm ướt trung y. Hai cẳng chân mỏi nhừ đau nhức nhưng vẫn như đang cố sống cố chết căng lên.


Mạnh Phượng Nham ngồi bên cạnh đã cất hạt dưa đi vỗ vỗ thắt lưng Quân Thành Thu, chỉ tay xuống dưới hồ hởi nói: "Mau mau mau, nhìn kìa, sắp đến rồi đấy!"


Thắt lưng là chỗ cấm sờ của Quân Thành Thu, hắn uốn éo muốn tránh đi thành ra giọng nói biến thành gắt gỏng buồn bực: "Đến nỗi cái gì?!"


Mạnh Phượng Nham đứng bật dậy bắt lấy vai Quân Thành Thu, bàn tay năm móng nhọn hoắt bóp chặt: "Thế nào, tiên nhân, đã bắt đầu cảm nhận được rồi đúng không?"


Quân Thành Thu nheo mắt nhìn theo tay gã rồi lại nhìn gã, "Ngươi có ý gì?" Mồ hôi vã ra càng lúc càng dữ, hai cẳng chân vẫn điên cuồng căng lên. Cảm giác giống như chạy liền ba dặm rồi chưa nghỉ.


Mạnh Phượng Nham ngửa đầu cười ha hả, "Ta đã nói rồi Quân Thành Thu, ta phải cho ngươi biết cả đời ta đã phải nếm chịu những gì, ta vì ngươi đã phải nếm chịu những gì!"


Quân Thành Thu không biết gã đã giở trò gì, dù sao thì đây cũng là mộng cảnh của gã. Gã muốn sao mà chả được, chỉ thấy kì quái. Toàn thân hắn bị trói bất động mà cơ bắp tứ chi vẫn kịch liệt nóng lên như thể chính hắn đang vận động.


Trong phút chốc nghiền ngẫm lời nói của Mạnh Phượng Nham, Quân Thành Thu nghĩ tới một khả năng.


A một tiếng phía dưới có người vừa vấp ngã.


Bụp một cái Quân Thành Thu đau đến trắng bệch môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.