Bất Quá Tư Quân

Chương 64



Ngày mười bốn tháng ba, trăng tròn như ngọc. Gió thổi cành trúc đưa xào xạc. Quạ đen từng đàn đậu ở đỉnh tháp Kiếm chờ mùa đi săn lớn nhất cả năm.


Thủ Lăng trận cũng chính thức khai màn vào ngày đó.


Võ đài được dựng ở khoảng đất trống trước cửa Kiếm Môn. Trước khi điểm trống thúc quân đã có không ít kiếm khách trên giang hồ tề tựu ở ngoài, một là chờ để tìm người giúp báo ân báo oán, hai là chờ để san phẳng Kiếm Môn.


Sự kiện này gióng trống khua chiêng, không chỉ người ở Phù Vũ thành đêm mong ngày ngóng mà toàn dân chốn Chước Viên cơ hồ đều biết đến. Người đông như trẩy hội, còn có không ít phường xóc đĩa đặt cửa lân la tới làm ăn.


Đăng Hoài Thiệu không dẹp đám người đó, âu cũng là vì càng náo nhiệt càng vui, danh tiếng của tháp Kiếm cũng càng bay xa. Đối với Đăng Hoài Thiệu chỉ có lợi chứ không có hại.


Rằm tháng ba, mặt trời lên sớm. Thủ Lăng trận ngày thứ nhất, khai màn.


Đăng Hoài Thiệu đứng ở đỉnh tháp Kiếm, tự tay gióng lên ba hồi trống hùng hồn. Hơn ba chục kiếm khách nội môn của Kiếm Môn đứng xếp hàng ngay ngắn quanh võ đài. Đao kiếm sáng loáng, ai nấy cũng vai hùm lưng gấu mặt mày hung hãn, ánh mắt mười phần sát khí.


Đăng Hoài Thiệu điểm một tiếng trống đơn, tức thì trong đám đông có người nhảy lên võ đài, hây a một tiếng rút kiếm ra, hô: "Triệu Thích phái Thanh Long, tới thỉnh giáo các hạ!" Bước chân người nọ nhẹ tựa gió mà lại vô cùng có lực, đáp xuống võ đài còn thổi một đống bụi bay lên. Y phục bay phần phật, người nọ tay cầm kiếm thủ thế sẵn sàng nghênh chiến.


Chớp mắt đã có kiếm khách của Kiếm Môn nhảy lên đài ứng chiến. Không đợi người dưới đài kịp nhìn rõ tướng mạo đôi bên kiếm đã giao nhau leng keng lạnh gáy. Người này đổ người khác lại lên thay. Cứ thế, Triệu Thích này cũng coi như có chút bản lĩnh, đánh được đến hơn bảy chiêu với kiếm khách nội môn thứ ba thì bị hất văng khỏi võ đài.


Quần chúng hít một ngụm khí lạnh, ồ lên. Có tiếng người thua cược tức giận chửi bới loạn xạ, có tiếng người trầm trồ thán phục, cũng có người nhỏ giọng hồ nghi, kia, liệu kiếm gia nhà Đăng Hoài Thiệu có chơi bẩn hay không?


Bất quá trong đám đông còn có nhiều Triệu Thích nữa, võ đài không lúc nào là yên tĩnh. Người này ngã lại có người khác thế chỗ. Ai cũng muốn vẻ vang danh chính ngôn thuận đạp đổ cửa lớn Kiếm Môn. Đám đông rất nhanh đã bị rời đi lực chú ý, chuyên tâm xem chuyện bát quái.


Những kiếm khách có gan nhảy lên võ đài của Kiếm Môn đều là người ít nhiều có tiếng tăm trong giang hồ, vì lời hứa Thủ Lăng mà đến. Vậy mà hôm nay từng người từng người một không ngờ đều không vượt quá ải thứ hai mươi, liên tục bị hất khỏi võ đài. Người nào người nấy lúc xưng danh đều hùng hổ khí thế, đến lúc bị hất khỏi võ đài đến đứng còn không vững, lảo đảo hộc máu ôm ngực chạy đi. Mà ba mươi kiếm khách nội môn kia của Kiếm Môn vẫn sừng sững như tượng đồng, không ai mảy may nhăn mặt một cái.


Càng lúc càng nhiều người bị đánh bại bởi Kiếm Môn, hồ nghi của đám đông càng rõ rệt. Có người lớn gan lớn mật còn hét lên: "Có phải kiếm gia các người dùng thủ đoạn gì không?! Bình thương đâu có thấy nhân tài kiệt xuất như vậy?? Hơn nữa xem Triệu Thích này, rõ ràng bị trúng ngân trâm!"


Đăng Hoài Thiệu đứng trên đỉnh tháp Kiếm dõi mắt nhìn xuống đám đông đang loạn thành một đoàn, mặt không tỏ vẻ gì. Thân tín đứng cạnh gã hừ lạnh cười, trong lòng thầm nghĩ. Lời hứa này đổ bằng máu của tiên sinh ta, không cẩn thận sao mà được? Ai có trí thông minh cũng đều hiểu ra vấn đề này, sao còn có người ngu xuẩn đến mức ấy? Quả nhiên thấy Đăng Hoài Thiệu ghé vào tai thân tín nói mấy câu, lão thân tín dáng người nhỏ thó lại phân phó đám hạ nhân phía sau. Một lát sau trong đám đông đã không còn ai nghi ngờ gì nữa. Mọi người chuyên tâm xem đấu kiếm.


Mạnh Cửu đứng ở tòa vọng lâu đối diện, một thân hắc y mang khăn che mặt. Bội kiếm bọc hai tầng vải kín kẽ đeo sau lưng. Ánh mắt y lạnh buốt nhìn chằm chằm Đăng Hoài Thiệu đang đạo mạo đứng bên kia.


Mạnh Thù Thanh đứng sau lưng y, liếc mắt thấy hai nắm tay của Mạnh Cửu vô thức nắm chặt, đáy mắt loáng thoáng lệ khí thì không nhịn được che miệng cười. Một nụ cười này Mạnh Thù Thanh cười đến không nhịn được tựa hồ thực sự thỏa mãn, đắc ý lại có phần vênh váo.


Tào Thất nằm trên xà ngang của tòa vọng lâu, thở cũng không dám thở trừng mắt nhìn hết sự tình bên dưới.


Chỉ thấy hồi lâu sau Mạnh Thù Thanh mới xốc lại dáng vẻ vốn có của mình tiến lên vỗ vỗ vai Mạnh Cửu hai phát, giọng nói như có ma chú phảng phất bên tai: "Mạnh Phượng Nham, thời cơ đến rồi, nắm cho chắc."


Một giọt mồ hôi lạnh của Tào Thất nhỏ xuống, vô thanh vô thức rơi trên sàn nhà.


Tim Tào Thất tí thì vọt ra ngoài.


Giờ Ngọ ba khắc, bên kia võ đài vẫn đang đấu đến kịch liệt bên này Mạnh Thù Thanh đã thay Mạnh Cửu thả một con chim đưa thư đi.


Con chim kia chẳng cần bay bao xa, đến đỉnh tháp Kiếm của Đăng Hoài Thiệu thì dừng lại. Mạnh Cửu đứng nấp sau tấm sa trướng mỏng, nhìn rõ Đăng Hoài Thiệu rút thư từ trong ống trúc buộc ở chân con chim, đọc xong sắc mắt thay đổi, có vẻ mười phần căng thẳng.


Mạnh Cửu nhắm hai mắt lại, đưa tay ra sau đầu nắm chặt lấy chuôi kiếm.


Quân Thành Thu có thể ẩn ẩn cảm nhận được huyết mạch toàn thân Mạnh Cửu đang sôi trào. Đến khóe mắt cũng còn muốn cay cay.


Không rõ sự tình sau đó tiếp diễn ra sao nhưng chỉ trong chớp mắt nhật nguyệt chợt luân hồi. Kim ô che kín ánh trăng, một thân ảnh hắc y từ trên trời bổ xuống, một kiếm quét sạch bốn kiếm khách giang hồ cùng hơn ba mươi kiếm khách nội môn của Kiếm Môn khỏi võ đài!


Bụi cuốn lên mù mịt. Chim chóc toán loạn bay. Phàm là người đứng quanh võ đài đều bị khí tràng mạnh mẽ kia đẩy cho lùi ra ba bước. Bốn kiếm khách giang hồ cuối cùng mới vừa rồi còn đang liên thủ đánh Kiếm Môn giờ khắc này chật vật nằm trên đất nôn khan. Ba mươi kiếm khách nội môn của Kiếm Môn cũng không khá hơn là bao, mỗi người bay đi một ngả đồng dạng chật vật không bò dậy nổi.


Sắc mặt của Đăng Hoài Thiệu đại biến.


Quả nhiên khi khói bụi tản đi, giữa võ đài lúc bấy giờ chỉ còn in giấu chân của một mình Mạnh Phượng Nham.


Mạnh Phượng Nham mang mạng che mặt, đạp một cước nhảy lên ba trượng, bảo kiếm vẫn còn bọc trong vải bố một đường giơ lên không trung chỉ thẳng đỉnh tháp Kiếm, giọng nói mười phần anh khí vang vọng truyền đi khắp tứ hướng.


"Tại hạ Mạnh Phượng Nham, xin thỉnh giáo môn chủ Kiếm Môn, Đăng Hoài Thiệu Đăng tiên sinh!"


Lời này vừa thốt ra bên dưới đã dậy sóng một trận.


Đây là Mạnh Phượng Nham! Đây chính là Mạnh Phượng Nham hung thần ác sát giết người không ghê tay đó!


Người vây xem đều bị (cẩu) uy danh của Mạnh Phượng Nham dọa cho lùi xa thêm mười bước. Ngay cả những kiếm khách mới rồi khí thế mười phần bây giờ cũng im bặt, không ai dám hé nửa lời. Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng bước chân tiếp đất của Mạnh Phượng Nham. Một đoàn người không ai dám hít thở mạnh, căng thẳng xem đại biến.


Đăng Hoài Thiệu hai tay nắm chặt lan can của tháp Kiếm, gân xanh trên thái dương gồng lên dữ tợn. Hai tay của gã nắm chặt đến nỗi lan can bằng gỗ lim của tháp Kiếm hằn rõ mười đầu ngón tay. Thân tín của Đăng Hoài Thiệu không ai dám lên tiếng, lập cập run đầu gối.


Mà ở phía bên kia đường không xa, Mạnh Thù Thanh đang đứng xem trò hay đến là vui.


Giằng co ánh mắt một hồi, cuối cùng Đăng Hoài Thiệu hừ mạnh một tiếng, vươn tay rút kiếm bên hông thân tín. Âm thanh kiếm tuốt khỏi vỏ bén nhọn lạnh lẽo vang lên ghê răng. Gã một cước nhảy lên hai tấc đạp lan can của tháp Kiếm phi xuống võ đài.


Đăng Hoài Thiệu sắc mặt thập phần không tốt chĩa mũi kiếm về phía Mạnh Phượng Nham, hừ lạnh hỏi: "Các hạ thân thủ siêu phàm xứng danh đệ nhất kiếm khách thành Phù Vũ, cớ gì lại muốn khuấy động cái hang kiến nhỏ này của tại hạ?"


Mạnh Phượng Nham thu về thế đứng thẳng, hữu lễ chắp kiếm cúi người nói: "Vừa rồi tại hạ đã đánh thắng toàn bộ kiếm khách của Kiếm Môn, theo lí mà nói đã có được lời hứa Thủ Lăng danh giá của Kiếm Môn đây. Nhưng lo sợ lòng người không phục, tại hạ vẫn muốn tỉ thí thêm với Đăng tiên sinh rồi mới lấy đi lời hứa này. Nếu đánh thua Đăng tiên sinh, Mạnh Phượng Nham này xin thề sẽ tự giác rút lui, không dây dưa thêm nửa lời. Không biết ý Đăng tiên sinh thế nào?"


Đăng Hoài Thiệu sắc mặt hơi dịu đi nhưng trong lòng vẫn vô cùng nóng giận, gã lạnh nhạt hỏi Mạnh Phượng Nham: "Vậy trước tiên liệu các hạ có thể nói cho Đăng mỗ nghe nguyện vọng của ngươi không?"


Mạnh Phượng Nham vẫn rất khiêm tốn gập thắt lưng, nói: "Nếu tại hạ thắng, xin Đăng tiên sinh giao cho ta thủ cấp của ngươi."


Đăng Hoài Thiệu đồng tử chợt nở to, toàn thân cứng ngắc đổ mồ hôi lạnh toát. Không nói gì đến Đăng Hoài Thiệu, ngay cả quần chúng vây xem cũng bị một lời thản nhiên này của Mạnh Phượng Nham dọa cho đứng tim.


Đăng Hoài Thiệu hiểu ra, Mạnh Phượng Nham này là nhất định muốn mạng của gã.


Đăng Hoài Thiệu đã hơi hơi không giữ nổi bình tĩnh, mũi kiếm run run chỏ Mạnh Phượng Nham, giọng lạc đi:


"Mạnh Phượng Nham, ta với ngươi không thù không oán, ngươi cớ gì lại muốn giết ta?!"


Lời của Đăng Hoài Thiệu vừa dứt lệ khí trong mắt Mạnh Phượng Nham cũng bùng lên. Y đưa tay ra sau đầu rút sợi dây vải buộc kiếm. Vải bố rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc kiếm xuất khỏi vỏ sắc bén tuyệt tình, Đăng Hoài Thiệu chưa kịp nhìn rõ lưỡi kiếm đã thấy hắc y thân ảnh ở phía đối diện bay lên, từ trên không bổ xuống một kiếm chí mạng, giọng nói vang dội rền vang như sấm oang oang vọng khắp tám hướng:


"Đăng Hoài Thiệu, Mạnh Phượng Nham ta là đến báo thù! ——"


Cuồng phong nổi lên, bụi bay mù mịt. Đôi mắt Mạnh Phượng Nham vằn vện tơ máu. Tay phải cầm kiếm liên tục ra chiêu, tốc độ nhanh đến nỗi không ai nhìn rõ cánh tay y. Âm thanh hỗn loạn bên ngoài truyền vào tai biến thành những âm thanh lùng bùng khó nghe hòa lẫn tiếng nói như niệm chú của Mạnh Thù Thanh.


"Mạnh Phượng Nham đây là thù giết song thân! Thù diệt gia!"


"Mẫu thân của ngươi bị gã cưỡng bức mà chết, Mạnh Phượng Nham ngươi phải thay nàng báo thù!"


"Báo thù, Mạnh Phượng Nham!"


Tiếng nói của Mạnh Thù Thanh bên tai càng lúc càng nhọn, âm thanh cao vút như muốn chọc thủng màng nhĩ của y. Mạnh Phượng Nham đạp chân nhảy lên năm thước, từ trên không trung bổ xuống một đòn chí mạng. Mạnh Phượng Nham nghe chính mình gầm đến cổ họng cũng muốn vỡ mà bức bối trong lòng vẫn không cách nào phát tiết. Tầm mắt y chợt đỏ quạch, chất lỏng chầm chậm trôi vào khóe môi. Mạnh Phượng Nham nếm ra, đó là máu.


Kiếm trong tay y điên cuồng vẽ ra chiêu pháp hiểm hóc, từng kiếm từng kiếm đều như muốn đoạt mạng của Đăng Hoài Thiệu ngay lập tức. Bất quá ngặt một nỗi mắt của Mạnh Cửu từ năm sáu tuổi đã mờ đục hơn người thường, nay khóc ra hai dòng huyết lệ đã biến y thành kẻ mù lòa. Lúc này toàn bộ dựa vào cảm giác toàn thân mà đánh, liều mạng đánh.


Đăng Hoài Thiệu chật vật đỡ từng chiêu điên cuồng của Mạnh Phượng Nham, đang lúc rơi vào thế khó chợt bắt được nhược điểm này. Đăng Hoài Thiệu từ trong tay áo bí mật rút ra ba cây châm tuyến mảnh, lợi dụng Mạnh Phượng Nham không nhìn thấy, phóng đi ——


Cả Mạnh Thù Thanh và Tào Thất đều nhìn thấy nhưng khoảng cách quá xa, không ai có thể thay y đỡ ba cây kim này.


Tất cả tựa hồ như bị đóng băng trong tích tắc, chiêu pháp điên cuồng của Mạnh Phượng Nham chợt dừng lại. Thân ảnh hắc y bị hất lùi ra sau, toàn thân dựa vào cây kiếm chống đỡ mới không bay khỏi võ đài. Mũi kiếm rạch ra một đường dài trên sàn đấu. Hai con ngươi của Mạnh Phượng Nham tan rã, chợt ho ra một ngụm máu đen.


"Chết tiệt! Châm tuyến kia có độc!" Cả Mạnh Thù Thanh lẫn Tào Thất ở phía xa quan sát đều nhìn ra được điểm này.


Mạnh Thù Thanh sắc mặt thập phần khó coi, dậm chân nhảy xuống chạy về phía võ đài. Tào Thất lúc này cũng không quản ai nữa, hắn nhảy xuống khỏi mái tòa vọng lâu, điên điên đảo đảo chạy lại chỗ Mạnh Cửu.


Lòng Tào Thất kì thực chưa bao giờ lo lắng đến thế. Tim phổi như bị ai dùng tay bóp chặt, muốn thở cũng không thở được, cực kì thống khổ. Tào Thất không rõ mình chạy thế nào, chỉ biết hắn chậm hơn Mạnh Thù Thanh một bước. Lúc Tào Thất đuổi đến nơi còn đang chen lấn trong đám đông, Mạnh Thù Thanh không biết đã chạy đến từ lúc nào, đứng bên cạnh võ đài hô lên.


"Mạnh Phượng Nham, kì thực, kì thực ta cũng không phải cha ngươi!"


"Cha ruột của ngươi, chính là Đăng Hoài Thiệu kia!"


Cả Đăng Hoài Thiệu lẫn Tào Thất lúc này là hai người duy nhất còn tỉnh táo nghe được câu này xong đều chấn động toàn thân, cả người như bị điểm huyệt nói, không cách nào nói chuyện.


Mạnh Thù Thanh vẫn còn muốn tiếp lời: "Y kì thực đã biết ngươi là con của mình từ lâu. Từ thời điểm y nạp ngươi vào Kiếm Môn, đoạt đi hộp gỗ nạm ngà voi từ tay ngươi, y kì thực đã biết ngươi chính là con của y!


Y giết ta, hãm hiếp nương tử của ta rồi sinh ra ngươi. Máu trong người ngươi là của Đăng Hoài Thiệu! Bấy lâu nay y vốn biết ngươi là máu mủ của mình nhưng cố tình không ra tay thu nạp, y mới chính là người ngươi phải hận suốt đời suốt kiếp! Mạnh Phượng Nham, đừng để cho y dễ dàng sống!"


Đăng Hoài Thiệu sợ hãi ngẩn người lúc này mới nhìn đến người cáo trạng gã từ nãy đến giờ, kinh hô: "Mạnh Thù Thanh...? Mạnh Thù Thanh ngươi thế nào vẫn còn sống?!"


Mạnh Thù Thanh lúc này bàn chân đã bán trong suốt, e là không còn mấy thời gian. Y nhếch môi cười lạnh, khiêu khích nhìn Đăng Hoài Thiệu nói: "Thế nào, không ngờ đúng không? Người ngươi đã cẩn thận mổ xác phanh thây rồi còn có thể quay lại, cảm thấy kinh hỉ không?"


"Đăng Hoài Thiệu, hôm nay ở đây ta nhất định phải thay hơn trăm nhân khẩu Mạnh gia năm đó báo thù. Chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!"


Mạnh Thù Thanh hướng Đăng Hoài Thiệu hét lên xong lại tiến lên hai bước lay vai Mạnh Phượng Nham vẫn luôn quỳ một gối trên võ đài, khẩn trương rống: "Ngươi còn chờ gì nữa Mạnh Phượng Nham, giết y đi! Y chính là kẻ đã bỏ rơi ngươi!"


Mạnh Phượng Nham cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, bên tai rít lên từng hồi những âm thanh bén nhọn mà y không muốn nghe. Mạnh Phượng Nham buông kiếm đưa hai tay bưng tai. Tác dụng của độc trong kim châm chầm chậm lan truyền khắp thân thể. Hai mắt Mạnh Phượng Nham vẫn không ngừng khóc ra huyết lệ. Máu tràn ra từ trong tai chảy qua kẽ ngón tay rơi xuống đất.


Mạnh Phượng Nham ngửa đầu, mặt mày co rút dữ tợn. Mà Mạnh Thù Thanh lúc ấy vẫn không ngừng ở bên tai y niệm chú.


"Mạnh Phượng Nham mau giết y mau giết y!"


"Ngươi coi như không phải con ta cũng nợ ta một ân tình, ân công nuôi ngươi để giết y. Chính là lúc này, Mạnh Phượng Nham! ——"


Đăng Hoài Thiệu sợ hãi nhìn những ánh mắt hiếu kì xen lẫn nhạo báng của người xung quanh chòng chọc nhìn gã, không nhịn được cũng hét lên một câu ngắt lời Mạnh Thù Thanh: "Mạnh Thù Thanh ngươi điên rồi! Ngươi ngậm máu phun người! Mạnh Phượng Nham này ta thề có trời đất chứng dám, y không phải con ta!"


Đăng Hoài Thiệu chưa nói xong Mạnh Phượng Nham đã ngửa đầu lên trời hét lớn:


"Tất cả các người đều im đi!!"


Dứt lời y vung tay, hất tung Mạnh Thù Thanh bay ra xa khỏi võ đài hai trượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.